Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đón được Lee Seokmin ở chỗ làm thực sự đã khuya. Kim Mingyu ở cửa hàng tiện lợi ăn hết một cái hotdog, một hộp bánh gạo, một ly americano, một cái bánh mì. Lúc đang nhét một que kem vào miệng, thấy Lee Seokmin đeo túi vải bước ra, miệng hắn vẫn còn ngậm kem lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi

“Seokmin!”

Lee Seokmin hoảng sợ, Lee Jihoon đi phía sau chưa quen thuộc với tên người đồng nghiệp mới này của mình nên không có phản ứng gì, trực tiếp va vào lưng Lee Seokmin

“Thầy Lee không sao chứ?” Lee Seokmin lên tiếng nghiêm túc hỏi một chút

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi” Kim Mingyu dừng lại cúi chào, Lee Jihoon xua tay

“Ngày mai gặp, Lee Seokmin” Lee Jihoon bấm chìa khóa xe

“Nhìn rất có khí thế nha” Kim Mingyu cầm que kem nói thầm

“Mingyu” Lee Seokmin kéo cánh tay hắn “Anh ấy muốn tớ làm ca sĩ”

Kim Mingyu lách tay ra khỏi vòng tay của Lee Seokmin, sờ sờ tai phải của cậu “Cậu có thể không?” Kim Mingyu sợ mình nói không rõ, lại nhanh chóng bổ sung “Ý tớ là, tai cậu ở mức độ này có chịu được không?”

“Hình như không có vấn đề gì” Lee Seokmin nói “Hơn nữa tớ rất thích nhạc anh ấy viết, giống như hợp với tớ một cách bất ngờ”

________________________________

Kim Mingyu đến đại học năm ba thì bắt đầu độc lập, theo đánh giá của giáo sư tài chính đối với hắn “Kim Mingyu có đầu óc rất sáng suốt”, tóm lại là hắn mài mò trên internet, lại cùng người khác hợp tác khởi nghiệp, có một khoản thu vào giúp hắn duy trì kinh tế độc lập. Khi đó hắn lập tức cầm tiền mở ra cuộc sống một mình vui vẻ. Vui vẻ chưa được bao lâu, căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ lập tức khiến Kim Mingyu rơi vào khủng hoảng, bất đắc dĩ phải đăng bài trên diễn đàn trường tìm bạn cùng phòng

Người đầu tiên tìm hắn muốn thuê cùng là một người bạn cùng khoa. Lee Seokmin khoa âm nhạc ứng dụng là người thứ ba liên hệ với hắn, hắn vốn mang động cơ không thuần khiết, cho nên gọi cho Lee Seokmin, để cậu làm người chia nửa tiền thuê nhà với hắn

Lần thứ hai gặp mặt, Lee Seokmin vẫn rất ngượng ngùng bối rối, cậu hỏi Kim Mingyu có thể cho cậu nợ trước tiền thuê ba tháng được không, cậu đang làm nhân viên chưa chính thức của đoàn kịch, phải sau ba tháng mới được nhận lương. Thái độ làm người của Kim Mingyu luôn tốt bụng, hơn nữa đây còn là Lee Seokmin cho nên hắn vui vẻ đồng ý

Sau khi làm bạn cùng phòng, Kim Mingyu mới thực sự hiểu rõ được tính cách không được tự nhiên của Lee Seokmin, cũng hiểu rõ sự khác biệt của hai người. Từ thói quen dọn dẹp, họ là hai thái cực. Từ khía cạnh thẳng thắng, họ là hai thái cực. Từ số người trong vòng bạn bè, họ cũng là hai thái cực

Lee Seokmin thích để cho người khác đoán tâm tư, rất thiện lương, nhưng là người rất khó để người khác đi vào nội tâm mình. Sẽ không vô duyên vô cớ tức giận, nhưng khi tức giận nhất định là bởi vì thương tâm khổ sở

Nhiều thứ không được tự nhiên cũng không quá dễ dàng để hiểu một người. Nhưng lúc tốt nghiệp, Kim Mingyu không chút do dự từ chối lời đề nghị công việc từ Busan. Vì hắn thấy rõ tuy Lee Seokmin hiện đã làm việc yên ổn ở đoàn kịch hiện tại, nhưng cậu vẫn định tìm kiếm một đoàn kịch khác ở Busan để đi với hắn. Phải có người đánh đổi, Kim Mingyu muốn làm người đó, nên hắn lưu lại Seoul, cùng Lee Seokmin tìm một căn hộ thuê lớn hơn, tiếp tục làm bạn cùng phòng

Ngày hôm đó, đầu thu sóng TV tín hiệu không tốt lắm, Lee Seokmin ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi ăn mì ramen. Kim Mingyu ăn được vài miếng, hỏi Lee Seokmin tại sao không về nhà cậu. Lee Seokmin rơi vào trạng thái trầm mặc hơn mười giây giống như cùng với hoa tuyết rơi trong TV hòa làm một thể, khi người phát thanh viên bắt đầu thông báo nhiệt độ ngày mai của Seoul, cậu mới nói “Đó không phải là nơi trú ẩn của tớ”

_________________________________

Choi Seungcheol cầm đũa, bực bội gõ vào chiếc đĩa trước mặt Kim Mingyu “Mingyu, cậu lại nói cái gì bậy bạ à? Sáng nay anh lại nghe mấy câu đồn đãi về cái “quan hệ bất chính” của cậu”

Kim Mingyu mặt không đổi sắc nuốt xuông một miếng cải muối “Em không nói gì hết”

Choi Seungcheol nghiêng đầu lại gần, một bộ dáng rất muốn buôn chuyện “Mingyu, anh không phải người nhiều chuyện gì, nhưng cậu và Seokmin rốt cục là thế nào?”

“Chính là quan hệ như vậy đó” Kim Mingyu uống một ngụm nước, có vẻ buồn cười nói “Hai năm trước em đã nói với anh rồi”

Choi Seungcheol xua xua tay “Này, cái “quan hệ bất chính” trước kia là bởi vì tên nhóc nhà cậu yêu đơn phương người ta. Sau này đều ở cùng với nhau rồi, vẫn còn nói với anh là “quan hệ bất chính” cái gì chứ”

Trí nhớ của Choi Seungcheol rất tốt, nhớ rõ đêm đó sau khi tốt nghiệp Kim Mingyu hẹn anh ra uống rượu, xoắn xuýt hướng đi sau tốt nghiệp và tâm ý còn chưa hiểu rõ của mình. Khi đó Kim Mingyu thường nói quan hệ thuê chung căn hộ của hắn và Lee Seokmin là quan hệ bất chính. Choi Seungcheol còn cười nhạo hắn, nói “Rõ ràng chỉ có mình cậu ôm ý đồ bất chính”

Kim Mingyu uống cạn ly nước “Anh, sau khi Seokmin bị bệnh, em càng thực sự suy nghĩ rất nhiều, em đến tột cùng có thể cho cậu ấy cái gì. Nếu lỡ em làm chuyện gì khốn nạn, Seokmin phải làm thế nào bây giờ”

Choi Seungcheol không thể không thừa nhận, cậu em này mỗi khi nghiêm túc lên thực sự rất tuấn tú. Anh cũng biết mấy chuyện như ra nước ngoài kết hôn linh tinh này nọ đều là dỗ con nít, nên không có an ủi gì

“Hơn nữa gần đây dì---- mẹ của Seokmin không khỏe lắm. Tuy rằng Seokmin đã âm thầm đấu tranh với gia đình 8 năm, hiện tại vẫn còn, nhưng” giọng điệu Kim Mingyu gấp gáp “Nhưng Seokmin không phải là một gốc cây không có rễ, mỗi lần sau khi đến bệnh viện hay tiếp điện thoại xong, cậu ấy đều ngủ rất lâu”

Trái tim Kim Mingyu lại bắt đầu phát đau “Biểu hiện của Seokmin rất đặc thù đúng không. Giống như không có kêu lên đau đớn, cũng không vội vàng đi tìm người khác khóc lóc kể lể. Cho nên phải có đủ kiên nhẫn với cậu ấy, chờ cậu ấy”

Chờ Lee Seokmin là việc Kim Mingyu đã làm rất nhiều năm. Chờ Lee Seokmin cùng bước vào cánh cửa trường đại học. Chờ công việc nơi Lee Seokmin ổn định, hắn mới đặt bút ký hợp đồng lao động gần sát deadline cơ hội. Chờ Lee Seokmin đủ ỷ lại hắn, hắn mới thừa dịp tiến vào cuộc sống của cậu. Kim Mingyu chậm chạp học được điều hắn chờ đợi nhất chính là chờ Lee Seokmin mở miệng nói với hắn chuyện làm cậu ấy thương tâm

Lee Seokmin rất giống như một loài vật sợ người nào đó, sẽ không vì bị thương mà tỏ ra yếu đuối, mà là bởi vì bị thương nên sẽ bắt đầu phô trương thanh thế, ý đồ đuổi hết tất cả mọi người, mọi thứ xung quanh đi mất, mới có thể tự gặm nhắm vết thương một mình

Mùa đông hai năm trước, Lee Seokmin bị cảm rất lâu, dần bị biến thành viêm tai giữa. Kéo dài đến khi không thể chịu được nữa, đi đứng cũng đau, ngủ cũng đau, đau đến mức phải quỳ trên đất che lỗ tai lại, Lee Seokmin mới tự mình bước vào cửa bệnh viện

Lúc Kim Mingyu hoàn thành hạng mục trở về nhà, nhìn thấy Lee Seokmin ngồi lơ đãng trong phòng khách, trên người vẫn còn mùi thuốc sát trùng, loa nhạc trong nhà bật lớn đinh tai nhức óc. Hàng xóm cùng lên thang máy với Kim Mingyu nghe được âm thanh này cũng nhíu nhíu mày, Kim Mingyu lập tức xấu hổ cười cười, đóng cửa khóa sự ầm ĩ này lại trong nhà

Kim Mingyu vặn nút âm lượng đến mức nhỏ nhất, hỏi Lee Seokmin làm sao vậy, Lee Seokmin nhìn chằm chằm về phía trước, cố ý lảng tránh ánh mắt Kim Mingyu, cậu tiếp tục vặn lại âm lượng về mức to nhất

Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Kim Mingyu không biết tại sao tính tình tốt của mình giờ phút này lại phát giận đến mức như vậy. Có lẽ bởi vì chán nản, hắn đối với câu nói kia của mình cũng nhớ rất sâu

Ngày đó hắn gằn từng tiếng, lớn tiếng nói với Lee Seokmin “Lee Seokmin, tắt đi” sau đó còn tiếp một câu “Cậu có ý thức đạo đức xã hội hay không?”

Lee Seokmin vì âm lượng của Kim Mingyu mà co rúm lại một chút, tắt loa đi. Sau đó mạnh mẽ quay về phòng mình, đóng sầm cửa lại, ngủ thẳng đến hai ngày cũng không gặp người

Khi Kim Mingyu đang ăn cơm thì nhận được cuộc gọi từ bác sĩ điều trị của Lee Seokmin, hắn mới biết tình huống tai của cậu. Khi đó mọi thứ đều rất tệ, bác sĩ nói thính lực bên tai phải gần như không thể khôi phục. Kim Mingyu hỏi qua địa chỉ bệnh viện, mở cửa phòng ngủ Lee Seokmin mà hắn luôn gọi là “ổ chó” ra, đánh thức cậu dậy, tự tay phối cho cậu một bộ trang phục bình thường hàng ngày, sau đó kéo Lee Seokmin vẫn đang không muốn nói chuyện đến phòng khám

Trao đổi cùng bác sĩ đều là Kim Mingyu hoàn thành, hắn giống như cha mẹ cậu chạy qua chạy lại thanh toán viện phí, rồi chăm sóc cho cậu. Lee Seokmin không còn có dáng vẻ thú nhỏ kiêu ngạo nữa, cậu rất im lặng, mang theo ý xin lỗi mà nhìn Kim Mingyu đang chăm sóc cậu. Cuối cùng vào lúc Kim Mingyu đang ghé vào bàn ăn ramen, cậu nói “Tớ không phải bởi vì chịu không được mới đi bệnh viện. Mà vì lúc đang diễn kịch bắt đầu nghe không rõ”

Động tác ăn của Kim Mingyu dừng một chút, sau đó hắn nhanh chóng ăn cho xong phần còn lại, cầm hộp vứt vào thùng rác

“Lee Seokmin, tai bị đau không cần chịu đựng, khát nước không cần chịu đựng, muốn ăn gì, muốn cái gì, cũng không cần nhẫn nhịn” Kim Mingyu vươn ngón út muốn cùng Lee Seokmin móc nghéo “Cậu hứa với tớ, được không?” Vẻ mặt hắn rất chân thành, cũng rất nghiêm túc

Trước khi Lee Seokmin xuất viện một ngày, Kim Mingyu về nhà dọn dẹp thật sạch cái ổ chó của cậu. Đem tất cả đồ dùng cá nhân của Lee Seokmin từ phòng phụ chuyển sang phòng chính. Sau đó gửi tin nhắn cho Choi Seungcheol

“Anh Seungcheol, em muốn thử cố gắng tiến hóa mối quan hệ bất chính này”

Choi Seungcheol nửa đêm bị đánh thức mắng một câu, sau đó vẫn gửi cho cậu em một tin chúc phúc

“Thằng nhóc này, đang nửa đêm! Quên đi, Mingyu à, nhất định phải thành công”

Lúc Lee Seokmin về đến nhà, cái loa kia đã biến mất, phòng ngủ của cậu được dọn thật sạch sẽ, thậm chí một vài vật dụng hàng ngày còn mất tích. Kim Mingyu vội vàng đem thuốc từ bệnh viện về cất vào trong tủ đầu giường

“Kim Mingyu” Lee Seokmin mở miệng “Có mấy món đồ của tớ hình như không thấy nữa”

Trong lòng Kim Mingyu lộp bộp một cái, nghĩ thầm cho dù làm tốt công tác chuẩn bị rồi hắn vẫn cứ thế khẩn trương muốn chết

“Cậu đi nhìn trong phòng tớ và phòng chính một cái đi” Kim Mingyu mạnh mẽ trấn định lại

Lee Seokmin ngồi ở trong phòng Kim Mingyu, mang theo áo ngủ tản ra mùi nước giặt của mình ngẩn người. Kim Mingyu ngồi xổm trước mặt cậu, hít một hơi thật sâu

“Lee Seokmin, cậu có muốn cân nhắc việc ở cùng một phòng với tớ không?” Kim Mingyu nói “Như vậy tớ có thể ít dọn dẹp một phòng, cậu cũng không cần đảm nhiệm việc giặt quần áo nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top