Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ 11 Viên Đường: "Anh có thích nữ sinh nào không ?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Cella

( Có sai sót gì về lỗi chính tả, diễn đạt, ... mấy bạn comment nha. Mình sẽ sửa ^^ )

Thư Điềm suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần.

Thật ra thì "em trai ngu ngơ" đã gặp phải chuyện gì, cô cũng đã mơ hồ đoán được, đơn giản là công chúa nhỏ kia đã cho em ấy thứ gì đó, như kẹo chẳng hạn, làm em trai tiểu học vui mừng muốn bay lên trời.

Sau đó, chưa tới nửa ngày đã rớt từ trên thiên đường xuống đất.

Suy nghĩ một chút, cô nhắn: Bây giờ em đừng suy nghĩ vớ vẩn, tối chị sẽ giúp em phân tích.

Chờ khoảng một phút đồng hồ, không có tin nhắn phản hồi.

Chắc em trai ấy đang đau lòng lắm ...

Cô suy nghĩ:" Hay là mình an ủi thêm đôi câu nhỉ ?". Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói của Lâm Dĩ Án:" Đang nhìn gì đấy?"

Thư Điềm quay đầu lại, thấy Lâm Dĩ Án cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh.

" À, tớ đang giải đáp vấn đề tình yêu cho một em trai tiểu học," Thư Điềm giải thích, "Cậu cũng biết mà, tớ kể cho cậu nghe rồi nhỉ ?"

Lâm Dĩ Án có chút ấn tượng với chuyện này, gật đầu một cái:" À."

Thư Điềm tắt ứng dụng hỏi đáp đi, cất điện thoại di động, " Ai gọi điện cho cậu à ? Nói chuyện lâu vậy ."

"..."

Lâm Dĩ Án trầm mặc mấy giây, lát sau ngẩng đầu lên nói:" Tớ vừa mới biết, Hứa Âm cũng học ở Trường chuyên trung học S." Khuôn mặt trước sau không cảm xúc của cô ấy hiếm khi lộ ra tia ưu tư như lúc này.

"... Hửm, " Thư Điềm cong môi nở nụ cười, " Cậu ta học thì kệ cậu ta chứ, trường chuyên trung học S cũng không phải do tớ mở, đâu thể cấm cậu ta tới học được."

Hứa Âm trên danh nghĩa cũng coi như là một chị đại ở trường, mặc dù địa vị của cô ta không cao bằng Lâm Dĩ Án. Thời điểm Thư Điềm ở lớp thứ nhất, Hứa Âm lớp hai, trước khi Lâm Dĩ Án chuyển trường, cái ghế chị đại học đường này cô ta ngồi rất vững.

Tính cách Hứa Âm vô cùng phách lối kiêu ngạo, có thể là ngồi ghế chị đại quá lâu, miệng cô ta cả ngày toàn nói phét.

Cô ta khoác lác rất nhiều chuyện, chẳng hạn như trong nhà Hứa Âm có bao nhiêu tài sản. Bình thường Thư Điềm nghe xong cũng không để ý lắm, thế mà Hứa Âm lại dám phét lạc đụng chạm đến cả Giang Dịch, cô ta nói là Giang Dịch thích mình, lão đại vô cùng tuấn mỹ của trường chuyên trung học S cùng cô ta là lưỡng tình tương duyệt (*).

(*) Lưỡng tình tương duyệt: ý chỉ hai bên đều có tình cảm với nhau, đều yêu nhau say đắm.

Thư Điềm nghe vậy liền gọi điện thoại hỏi Giang Dịch để chứng thực chuyện này, kết quả Giang Dịch nói anh căn bản không hề biết Hứa Âm là đứa trẻ trâu nào.

Thư Điềm lại không thể nhịn.

Cô cảm thấy lá gan của mình hồi mười ba tuổi vô cùng lớn, vì danh dự của vị Giang thanh mai trúc mã siêu cấp đẹp trai kia liền ngang nhiên đi đến lớp của chị đại Hứa Âm, hùng hổ nói một tràng dài, đại khái là:" Giang Dịch là anh trai tôi, chính tôi đã hỏi anh ấy rồi, Dịch ca không hề biết cậu, cậu muốn tạo tin vịt à", trong đầu nghĩ thế nào thì nói thế ấy.

Hứa Âm rất tức giận.

Trong trường học, chị đại muốn chèn ép một con gà con mới học lớp thứ nhất thì quá đơn giản, mặc dù Thư Điềm tự nhận bản thân cũng coi như là một con gà thông minh cơ trí, nhưng cũng không tránh khỏi bị ức hiếp.

Phạm vi trong trường học nhỏ nên tin tức truyền đi rất nhanh, hơn nữa Giang Dịch khi đó cũng chủ yếu là bởi vì quá đẹp trai nên nổi tiếng, trên diễn đàn cũng có hình anh, Hứa Âm lại lôi cả Giang Dịch vào. Học sinh trong trường biết soái ca Giang Dịch đương nhiên cũng sẽ biết có một chú gà con không biết xấu hổ nói mình là em gái Giang Dịch.

Mọi người đều hiểu cái quan hệ anh em gái, căn bản đây là hành động tự dát vàng lên mặt, hơn nữa bị chị em giang hồ của Hứa Âm ức hiếp, khoảng thời gian nửa tháng sau đó Thư Điềm cũng rất khó khăn.

Một ngày nọ, thấy trong hộc bàn mình bị nhét đầy rác rưởi, giấy vụn, cô đột nhiên cảm thấy bản thân rất ngốc.

Cô cũng không phải là giả làm em gái Giang Dịch.

Vì cái gì mà cô không phản kháng lại ?

Vì vậy, chú gà con có chỉ số thông minh khá cao gọi điện thoại cho "gà mẹ" Giang Dịch mách tội, lúc ấy còn nhỏ tuổi, bị người khác bắt nạt liền bật khóc. Giang Dịch thấy cô khóc như vậy sợ muốn rớt điện thoại, Thư Điềm cảm thấy nếu đây không phải là trường nữ sinh, anh ấy khẳng định có thể giết người.

Cho nên thứ sáu Giang Dịch đến, cũng chính là lúc trường nữ sinh tan học.

Thiếu niên có vóc dáng thon dài, dung mạo tuấn tú, không mặc đồng phục học sinh, đứng ở cổng trường nữ sinh rất thu hút ánh mắt.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Thư Điềm vẫn nhớ rõ.

Giang Dịch nhìn Hứa Âm, lạnh lùng buông một câu, " Thư Điềm không phải em gái tôi ? Chẳng lẽ cmn là cô à ?"

Thư Điềm chưa thấy anh tức giận như vậy bao giờ, cả người đều tỏa ra khí lạnh, anh nói, " Tôi lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa đánh nữ sinh lần nào, nhưng nếu cô cứ tiếp tục bắt nạt, chèn ép em gái tôi thì ... Mẹ kiếp, cô chứ chờ đấy."

Vì vậy cuộc sống của gà con Thư Điềm trở lại bình thường.

Mấy câu nói này của Giang Dịch còn lên cả diễn đàn của trường, còn có ảnh cô và Giang Dịch đứng nói chuyện với Hứa Âm. Sau chuyện này, có nhiều cô gái vì mê muội Giang Dịch mà tìm tới tận lớp Thư Điềm, muốn làm quen với cô.

—— Aiiz.

Thời cấp hai quả nhiên vẫn còn trẻ trâu mà!

" Cho nên cậu không nên nghĩ anh Giang Dịch thích tớ, " Thư Điềm chọt người bên cạnh, chuyện Lâm Dĩ Án vừa nhắc đến chính là chuyện này, " Chỉ là anh em thôi."

Lâm Dĩ Án liền nhìn cô, không lên tiếng.

Sức chiến đấu của Lâm Dĩ Án vô cùng mạnh, dáng dấp cũng không chút nào giống với chị đại trong trường, đôi mắt to tròn và khuôn mặt trái xoan, tóc dài đen nhánh, khí chất thanh thuần, khuôn mặt rất xinh xắn, đúng kiểu mối tình đầu.

—— Nhưng cô ấy có thể đứng ngang hàng lão đại với Giang Dịch.

" Chậc ..." chị đại Lâm Dĩ Án bĩu môi, không nói thêm lời bình nào, chỉ gằn từng chữ, bắt chước giọng điệu của Thư Điềm:" Anh - Giang - Dịch."

Giọng mập mờ, ánh mắt cũng mập mờ.

Thư Điềm: "..."

Trong lòng vốn là nên cảm thấy thản nhiên, không gợn sóng chứ.

Sao cô có cảm giác là lạ thế nhỉ ?

-----------------------

Từ sân vận động về lớp, mới học xong tiết thể dục, Thư Điềm không thể lừa dối bản thân nói không khí trong lớp cũng khá mát mẻ, trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Giang Dịch lại về lớp sớm hơn cô.

Thư Điềm đi vào phòng từ cửa chính, sách vở trên bàn học còn tương đối ít, Giang Dịch dựa lưng vào tường, cúi đầu bấm điện thoại, tay áo thun bị kéo lên gần bả vai, có thể thấy cơ bắp tay anh không cuồn cuộn như mấy người tập gym, nhưng lại vô cùng rắn chắc.

Sau khi Thư Điềm ngồi xuống, Giang Dịch mới có phản ứng.

Tóc trên trán thiếu niên ướt một nửa, nơi gò má cũng có giọt nước đọng lại, không biết là nước hay mồ hôi, con ngươi đen nhánh, môi mím lại một đường.

Không biết có phải do Thư Điềm nghĩ nhiều không, cụ thể không rõ chỗ nào, nhưng cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình hơi lạ.

" Anh Giang Dịch, " Thư Điềm thuận miệng nói chuyện:" Anh chơi bóng rổ à ?"

" Ừm." Anh gật đầu, nghĩ đến cảnh thấy cô cùng Lâm Dĩ Án khoác tay nhau đi trên đường, dừng một chút, hỏi lại:" Còn em ?"

" Em đi tìm Lâm Dĩ Án, cô ấy học lớp 10-9, cùng tầng với chúng ta đấy, " Thư Điềm vừa nói xong, đột nhiên tò mò:" À đúng rồi, anh Giang Dịch biết cô ấy không ?"

Giang Dịch gật đầu:"Không tính là quen biết, nhưng anh có nghe qua tên."

"..."

Thư Điềm nháy mắt mấy cái, tay nhỏ chống mặt, làm bộ như đang nghe chuyện.

Nhìn về phía ánh mắt hiếu kỳ của cô gái nhỏ, Giang Dịch giải thích:" Có lần, đám nam sinh trường anh cùng cô ấy xảy ra xích mích, đám người kia tìm tới anh, nhưng anh không đi."

Lý do xảy ra xích mích thì anh không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy Giang Dịch từ chối rất kiên quyết, hiếm khi còn khuyên nhủ đôi câu, đàn ông con trai thế mà lại cmn muốn đánh nhau cùng con gái.

Không nghĩ tới, nữ sinh cũng có thể đánh nam sinh.

Ba nam một nữ.

Đám con trai kia thua.

Vì chuyện này, đám nam sinh kia liền bị học sinh toàn trường cười nhạo hơn nửa năm.

Giang Dịch đối với tên người không quá quan tâm, tên có ba chữ, trừ giống như tên Văn Nhân Nhất, còn lại tên ba chữ anh không nhớ.

Nhưng cũng chính nhờ vụ đánh nhau này, Giang Dịch liền nhớ tên Lâm Dĩ Án một chút.

" Sau đó không biết tình huống cụ thể là gì, Lâm Dĩ Án lấy một chọi mười, nổi tiếng ở trường của anh một thời gian."

Thư Điềm "Oa" một tiếng, chuyện cũ này cô lại không biết!

Cô tiếp tục truy hỏi:" Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

"... Không có sau đó."

"..."

Thư Điềm suy nghĩ lại một chút.

Giang Dịch nói quá ít, chỉ có vài câu ít ỏi , cô liền theo bản năng cho là anh muốn nói thêm nhiều hơn đoạn sau.

Hóa ra, anh ấy chẳng qua là đem một câu chuyện một ngàn chữ rút ngắn lại còn có năm mươi từ.

Không biết có phải do học tiết thể dục xong học sinh đi WC hay siêu thị trường học, Giang lão đại kể cho cô nghe câu chuyện năm mươi chữ xong là các bạn học cũng lục tục vào lớp.

Nam sinh đi cửa sau, nữ sinh hầu như đi cửa trước.

Thư Điềm vừa uống nước vừa nhìn các nữ sinh khoác tay nhau vào lớp, thật lòng cô cảm thấy mặt bằng nhan sắc lớp mình cũng khá tốt.

Phía nam sinh, ngoại trừ Giang Dịch - người đi WC hay rót nước cũng có khả năng thu hút 90% ánh mắt của nữ sinh trên hành lang, Văn Nhân Nhất sau khi nhuộm lại tóc đen cùng với bạn ngồi cùng bàn của cậu ấy, lại thêm một vài nam sinh Thư Điềm chưa nói chuyện, ngoại hình cũng rất đẹp mắt.

Nữ sinh lại càng nhiều, cô thấy cả Diêu Nguyệt cùng Nguyên Loan Loan đều rất xinh, bởi vì không có huấn luyện quân sự, chỗ ngồi lại gần cuối, nên Thư Điềm cũng không có cơ hội tiếp xúc với các bạn học khác.

"Anh Giang Dịch ." Thư Điềm lại gọi.

"Hửm."

"Anh cảm thấy một cô gái mặc váy hay là quần đẹp hơn ?"

"..."

Giang Dịch trầm mặc mấy giây.

Bởi vì trường chưa phát đồng phục học sinh, lúc này tất cả mọi người đều trang phục thường ngày, anh nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Thư Điềm.

Ba nữ sinh khoác tay nhau vào phòng học, cả ba người đều mặc váy, kiểu váy dài ngắn không giống nhau.

Nhìn thấy vậy, anh đột nhiên nhớ rằng lúc trở về phòng học tâm trạng vô cùng bực bội, cũng chưa nghĩ ra chủ đề để nói chuyện với Thư Điềm.

Nhưng khi Thư Điềm vào lớp, hai người liền nói chuyện một cách tự nhiên, nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của cô, liền tự hỏi, đến lúc hoàn hồn lại thì cảm giác bực bội, chán nản trong lòng đã biến mất.

Giang Dịch lại nhìn qua người ngồi cùng bàn.

Đi học được bốn ngày, cô đều mặc quần đùi đến trường, cả người là màu đen và trắng.

Giang Dịch trả lời câu hỏi này.

"Quần." Anh nói.

Nói xong lại bổ sung thêm một câu:"Quần đùi."

Anh vừa dứt lời, Thư Điềm bỗng quay đầu lại, mắt hạnh trợn tròn, dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Anh Giang Dịch, thật sao ?"

"... ?"

"Anh không thích nữ sinh mặc váy à, cô gái mặc váy, rất xinh đấy!"

Giang Dịch liếc mắt xuống dưới một cái.

Ánh mắt anh quét qua đôi chân trắng nõn, thẳng tắp của Thư Điềm. Cô thấy thế thì hiểu ý của anh, bĩu môi:"Không phải là do em phải đạp xe đi học với anh à."

"..."

Thật ra Giang Dịch cảm thấy cô mặc cái gì cũng đều đẹp.

Được rồi.

Do anh trả lời sai.

"Anh nhìn mấy bạn nữ kia ——" Thư Điềm chỉ về phía ba nữ sinh kia một cái, sau đó muốn nói gì đó, biểu tình khuôn mặt bỗng nhiên thay đổi.

Giang Dịch nghi hoặc hỏi:"... Em sao thế ?"

"..."

Thư Điềm chậm rãi đem nắp chai trong tay vặn thật chặt, "Anh Giang Dịch ... Anh sẽ không ... Anh chắc là thẳng ..." Dừng lại một chút, Thư Điềm đem thanh âm đè xuống rất nhỏ, xích gần lại hỏi anh:"Anh có thích nữ sinh không ?"

Giang Dịch giật mình:"..."

Giang Dịch:"Có."

Giống như là nhìn ra anh đang khó chịu, cô gái nhỏ bắt đầu giải thích, " Aydaa, anh không được tức giận nha. Mấu chốt ở đây là anh đẹp trai như vậy, từ nhỏ đến giờ em chưa thấy anh thích ai, mới vừa rồi ý nghĩ kia chợt lóe lên —— khụ, " cô ngoẹo đầu cười cười, " Nên em mới hỏi một chút, anh đừng nóng ~".

Tầm mắt Giang Dịch rơi vào hai cái xoáy nhỏ trên tóc cô, hồi lâu sau mới đáp lại "Ừm" một tiếng.

"Cho nên ——" thiếu nữ kéo dài âm cuối, cả người nhích lại gần thêm chút nữa, anh lập tức ngửi được hương thơm trên người cô, giống như là kẹo sữa bọc đường, hương hoa không biết tên.

Giọng nói mềm nhẹ của cô gái nhỏ vang lên:"Anh có thích nữ sinh nào không ?"

Tim Giang Dịch bỗng dưng ngừng đập trong một cái chớp mắt.

"—— Hửm ?" Thư Điềm lại nói một chữ.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Giang lão đại, học sinh kiệt xuất trường chuyên trung học S không xuất hiện.

Aydaa.

—— Người mẹ già than thở.

Giang lão đại giống như là muốn quay ngược thời gian, trở về quá khứ đứng trước mặt mọi người nói:"Thư Điềm thật ra không phải là em gái tôi, là vợ."

~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói : 

Còn 4 chương nữa, chương 15 là chương VIP nên mình đặt PASS nhé. Danh sách những bạn được gửi tặng PASS mình sẽ cập nhập sau nhé ^^. Mọi người nếu muốn biết thêm về PASS thì ghé qua trang WordPress của Cella nha, link được dán ở tường Wattpad.

>< Mọi người chăm chỉ Vote ( Like ) + Comment thì sẽ được gửi tặng PASS nhé. Nàng thaooquyenn là một ví dụ nà ~~  

#cellafunmei

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top