Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ 6 Viên Đường: Em Làm Đi ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Cella

( Có sai sót gì về lỗi chính tả, diễn đạt, ... mấy bạn comment nha. Mình sẽ sửa ^^ )

Thư Điềm đem cặp sách đặt lên bàn, thời điểm chuẩn bị ngồi xuống cô cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm.

Cô dừng động tác một chút, quay đầu lại nhìn người kia. Nhưng chỉ thấy được bóng lưng cô gái kia, buộc tóc đuôi ngựa, vóc dáng rất cao, cô ta cũng không có nhìn Thư Điềm, hình như là chuẩn bị ngồi vào vị trí nào đó của hàng thứ nhất đếm ngược.

Thư Điềm cảm thấy có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều.

Cô ngồi ở chỗ Giang Dịch nhường lại cho mình, động tác khựng lại một chút.

Ngày đầu tiên đi học nên trường chưa phát đồng phục, hơn nữa mùa hè lại nóng, nên cô mặc quần đùi. Chỗ này mới nãy Giang Dịch vừa ngồi nên vẫn còn lưu lại hơi ấm trên băng ghế, cảm nhận vô cùng rõ ràng.

" Sao thế ?"

" Vâng ?" Thư Điềm quay đầu lại, thấy trên bàn Giang Dịch trống trơn, một tay anh cầm điện thoại di động.

" Không có gì." Thư Điềm lắc đầu một cái.

Còn chưa sinh ra lòng hiếu kỳ với các bạn cùng lớp mới, sự chú ý của cô lại bị lọn tóc vểnh lên kia thu hút —— mặc dù chỉ có mình cô cảm thấy —— lọn tóc kia đen tuyền, trông có chút đáng yêu —— nhưng là cô, thật sự, thật sự rất khó chịu.

Thư Điềm đang định tìm biện pháp khác để đè nó xuống thì bị âm thanh trước mặt hấp dẫn sự chú ý.

Lúc cô bước vào lớp còn chưa đến giờ nên lớp học vẫn còn khá vắng, giờ đồng hồ đã chỉ tám giờ đúng nên học sinh từng tốp nối đuôi nhau vào lớp.

" Sao cậu lại ngồi đây ? Hả ?" Đứng trước mặt cô là một nam sinh đầu đinh, không phải giống như đầu đinh của tia chớp hôm trước, mà đây là một cái đầu đinh thật sự. Cậu ta đè thấp giọng xuống, nhưng tia kích động vẫn không thể giấu :" Cậu không thấy ai đang ngồi đằng sau à ?!"

" Ai vậy ?" Cậu bạn ngồi cùng bàn nói :" Bàn thứ ba đếm ngược từ dưới lên mà con mẹ nó cậu không muốn ngồi à, chẳng lẽ cậu muốn ngồi bàn đầu để bị thầy giáo "bạo hành" à ???"

Thư Điềm :"..."

Không muốn ngồi phía trước là vì sợ thầy giáo "hỏi thăm" ?

Cô thật muốn vỗ tay, vị bạn học này quả là nhìn xa trông rộng, kiến thức uyên thâm.

Nghe vậy, đầu đinh lại càng kích động :" Đệch, tớ không bảo ngồi chỗ này không tốt! Cậu giỏi thì nhìn thử sau lưng cậu ai đang ngồi đi! Con mẹ nó, quay đầu lại."

"..."

Nam sinh nhìn xa trông rộng ngồi trước mặt Thư Điềm chậm rãi, khoan thai quay đầu lại.

Thật ra thì từ câu nói của đầu đinh cô đã suy đoán đó là Giang Dịch. Nhưng cậu ta xoay đầu mới có một nữa đã dừng lại, vừa vặn chạm với ánh mắt của Thư Điềm, không di chuyển nữa.

Nhìn nhau chừng ba giây.

Thư Điềm mắt thấy nam sinh kia đột nhiên quay về phía đầu đinh, thanh âm kích động cố gắng đè nén nhưng thật ra âm lượng lại không nhỏ :"—— Mẹ kiếp! Là một cô bạn vô cùng xinh đẹp, quá mức đẹp mắt! Vậy mà vừa nãy cậu phản ứng như gặp quỷ ?!!"

"... Cái gì mà cô bạn xinh đẹp?" Đầu đinh ngẩn ngơ hỏi lại.

" Người ngồi phía sau cậu ấy, chẳng phải là một cô gái sao ?"

Đầu đinh không thể nhịn được nữa, kề đầu sát vào bạn cùng bàn, thì thầm to nhỏ :" Tớ kêu cậu nhìn người ngồi sau lưng cậu, chứ cậu nhìn sau lưng tớ làm gì ??"

Thư Điềm: "... . . ."

Hai người này thật thú vị.

Thư Điềm nhìn trộm qua nhân vật chính đang ngồi cùng bàn.

Giang lão đại không biết là có nghe thấy mấy lời thầm thì của hai người kia không, điện thoại di động đặt trên bàn, mí mắt rũ xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

" Ồ, vậy à." người ngồi cùng bàn đầu đinh còn nói: "Được được được, tớ biết rồi, để nhìn thử xem đó là ai, uống —— "

Lần này cậu ta quay ngắt 180 độ, nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Dịch, âm thanh cũng khựng lại.

Nam sinh mắt trợn tròn.

Thư Điềm nhìn từ bên mặt thấy Giang Dịch nâng mí mắt lên, mặt không cảm xúc —— một chút biểu tình cũng không thể hiện ra, anh lãnh đạm gật đầu với người ngồi trước mình, hờ hững buông một câu :" Người bạn cậu nói đến là tôi."

Mặt nam sinh lập tức trắng bệch, không khác gì hiệu quả sau khi dùng phấn trắng BB, môi cậu ta run rẩy, một lúc lâu không nói nên lời.

Phản ứng này... Hai vị bạn học làm sao thế ?Bỗng nổi lên lòng hiếu kì, Thư Điềm còn đang chờ xem chuyện gì xảy ra, một giây sau đó, lớp học đang ồn ào, náo loạn bỗng yên tĩnh lạ thường.

Cô phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa phòng học.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang bước vào lớp, bụng bia, tóc trên đầu ông rụng hơi "nghiêm trọng" ( Ý chị Điềm kêu thầy bị hói ấy mọi người :v ), nhưng nụ cười rất hiền hòa.

Người đàn ông cầm một chồng giấy nhỏ, chắp tay sau lưng đi tới bục giảng, nụ cười hiền từ nhìn về học sinh, ánh mắt ôn hòa nói :" Thầy là chủ nhiệm lớp của các em, Mã Đông Lập."

Những lời này vừa nghe sẽ không cảm thấy có nơi nào không đúng.

Nhưng không biết tại sao, tên này nghe vô cùng quen tai.

Cho đến ông nói câu tiếp theo ——

" Ngàn vạn lần đừng hỏi rằng: Thầy có chị em gái nào tên Mã Đông Mai không." Mã Đông Lập lắc đầu một cái nói: " Thầy thật sự không có."

-----------------------Mã Đông Lập là giáo viên dạy môn Ngữ văn.

Cách mở đầu hài hước và thoải mái như vậy đã nhanh chóng xóa tan bầu không khí nặng nề lúc đầu, những tràng pháo tay và tiếng cười vang lên.

" Trước hết, thầy thông báo với các em một việc vô cùng quan trọng." Mặc dù nói là chuyện quan trọng nhưng tốc độ nói của ông vẫn chậm rãi như cũ :" Những tin tức về sự cố trong việc huấn luyện quân sự hẳn là mấy em đã nghe qua, chuyện này gây ra náo loạn khá lớn. Chính vì vậy trường học chúng ta đã quyết định, lớp mười sẽ không cần tham gia huấn luyện quân sự —— "

Mã Đông Lập vừa dứt câu, tiếng hoan hô cùng vỗ tay trong nháy mắt nổ tung dưới lớp, ông phải hô lên "Im lặng" một lúc lâu lớp học mới yên tĩnh trở lại.

" Nhưng không có nghĩa là không huấn luyện quân sự, cụ thể còn phải chờ xem thông báo của thành phố. Có thể sẽ hủy bỏ, nhưng cũng có thể dời thời gian huấn luyện lại trễ hơn, cho nên —— đừng vui mừng quá sớm."

Làm sao có thể không mừng!

Thư Điềm suy nghĩ một chút, mấy ngày trước cô cũng làm theo mấy bạn gái khác mua đồ dưỡng da, kem chống nắng, ..... Giờ nhận ra không cần phải dùng đến những thứ đó nữa, thật quá tốt!

Làm gì có ai nguyện ý đánh trên mặt một lớp mỹ phẩm dày như vậy, vừa ra mồ hôi lại vừa dễ trôi, trôi xong lại bôi. Năm nay nhiệt độ mùa hè cao, nếu không dùng đống mỹ phẩm ấy chẳng lẽ muốn thay một lớp da mặt à.

Mã Đông Lập nói mấy câu mới dừng lại, xấp giấy trắng trong tay cũng buông xuống, cầm cây phấn bẻ một nữa, xoay người lại bắt đầu viết chữ trên bảng đen.

Hai chữ to, rất phóng khoáng, tự nhiên:

Lý tưởng.

Mã Đông Lập viết xong, dáng người hơi mập tiêu soái quay lại, cười híp mắt :" Các bạn học sinh, hai chữ này chắc hẳn đều biết chứ ?"

Không cho dưới lớp có thời gian trả lời, ông nói tiếp :" Học kỳ mới, các em cũng quen bạn học mới, nhìn một vòng, lớp chúng ta có hơn năm mươi người, hơn năm mươi bạn học đáng yêu, các em có muốn làm quen nhau một chút không ?"

Lần này cả lớp lập tức đáp lại :" Không — muốn — "

Nụ cười Mã Đông Lập như cũ không thay đổi, gật đầu một cái: " Thầy cũng muốn."

Thư Điềm: "..."

Nhìn tư thế này, đây là muốn ——

" Bắt đầu đi, dù sao cũng không có huấn luyện quân sự, thời gian dư dả rất nhiều. Hôm nay, mỗi người đứng dậy, tự giới thiệu bản thân, nói đến hai chữ trên bảng đen này." Mã Đông Lập tình cảm dạt dào nói :" Nói cho mọi người cùng nghe, lý tưởng của em là gì."

"... . . ."

" Bắt đầu từ đây." Mã Đông Lập đi xuống bục giảng, đi tới hàng đầu tiên Thư Điềm ngồi, gõ nhẹ lên bàn.

Nữ sinh hàng thứ nhất bên trái đứng lên, bóng lưng mềm mại, thanh âm giòn tan, rất êm tai :"Xin chào mọi người, tớ tên là Diêu Nguyệt, Diêu trong Minh Diêu, Nguyệt là ánh trăng. Lý tưởng của tớ là hòa bình thế giới, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."

Toàn bộ quá trình nói không hề ngập ngừng, cũng không dông dài.

Thư Điềm: "..."

Ưu tú như vậy à?

Phòng học rơi vào trạng thái im lặng, an tĩnh dị thường.

Ba giây sau, tiếng cười cùng vỗ bàn, thanh âm huýt sáo nháy mắt vang lên. Mã Đông Lập cũng cười càng sâu, cũng vỗ tay :" Rất tốt. Các em đã nghe chưa? Lý tưởng của Diêu Nguyệt vô cùng cao quý! Tốt lắm!"

" Tiếp theo, bạn ngồi cùng bàn với Diêu Nguyệt, đến em đấy!"

"..."

Cũng không biết có phải hay không do bạn học Diêu Nguyệt này mở đầu quá tốt, hay là không khí lớp học quá nhẹ nhàng. Thư Điềm luôn cảm thấy lời nói của mấy bạn học sau đó đều có chút sai lệch với điều mà Mã Đông Lập mong đợi.

Nhưng Mã Đông Lập nghe xong cũng rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng đến lượt hai chàng trai vừa có màn trình diễn cường điệu lúc trước, nam sinh có giọng lớn đến không ép xuống được.

Đầu đinh đứng lên trước :" Các bạn học, tên tớ là Lý Vệ. Lý tưởng của tớ rất giản dị, đó là không phải lo đến vấn đề ăn mặc hàng ngày là được. Cảm ơn đã nghe."

" Còn tớ tên là Qúy Văn Bân. " ngay sau đó là người ngồi cùng bàn với đầu đinh nói :" Tớ không giống Lý Vệ, lý tưởng của cậu ấy thật là mịt mù, không có triễn vọng. Lý tưởng của tớ là: Làm giàu sau một đêm."

Thư Điềm không nhịn được, liền cười ra tiếng, cả lớp cũng đồng loạt bật cười.

Lại là một lý tưởng "như thần".

Đến lượt Thư Điềm, lý tưởng của cô cùng với "Hòa bình thế giới " không khác nhau lắm, cô tùy tiện nói ra "Quốc thái dân an" (*)là đã qua.

(*) Quốc thái dân an: "Quốc thái" hàm nghĩa quốc gia thái bình, không có chiến tranh chống xâm lược từ bên ngoài. Còn "Dân an" hàm nghĩa được yên bình trong quốc nội. (Nguồn: Internet)

Tiếp đó là Giang Dịch.

Giang Dịch không nhanh không chậm đứng lên, xung quanh vốn là tiếng rầm rì to nhỏ của các bạn học nháy mắt đã biến mất. Thư Điềm rõ ràng cảm nhận được bầu không khí không giống mấy lần trước.

Rõ ràng không phải cùng một tuổi, vậy mà lại có nhiều học sinh biết anh như vậy.

"Giang Dịch." Tốc độ vừa phải, từng chữ được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng. Giang lão đại nói xong hai chữ, nhìn Mã Đông Lập đang đứng đối diện một chút, liền chuẩn bị ngồi xuống.

" Từ từ, em đợi chút đã." Mã Đông Lập gọi anh.

Giang Dịch lại lần nữa đứng lên, Mã Đông Lập nhắc nhở :" Em tên Giang Dịch phải không ? Lý tưởng của em là gì? Chưa nghĩ ra à?"

"..."

Giang Dịch cảm thấy không có mấy người sẽ thật lòng nói ra lý tưởng chân chính của mình dưới tình huống này.

Dù sao anh cũng thuộc dạng đó.

Hơn nữa anh cũng lười bịa đặt.

" Chưa kịp nghĩ ra cũng không quan trọng, thầy hiểu mà." Mã Đông Lập tận tình chỉ dẫn tường bước, nụ cười cũng thấp thoáng ánh sáng của Phật :"Em có sở thích gì không? Hay là có gì thích chia sẻ cùng mọi người hay không?"

"..."

Nghe được vấn đề này, Giang Dịch vốn là đang muốn lắc đầu.

Nhưng không biết tại sao, trong đầu nháy mắt hiện lên hai từ, anh không khống chế được nên liền thốt lên.

"—— Học tập."

?

Thư Điềm không thể tin ngẩng đầu nhìn người vừa phát ngôn kia.

Toàn bộ phòng học có lẽ cũng đang kinh ngạc, không có âm thanh ồn ào cùng tiếng vỗ bàn, chỉ có tiếng hít thở —— cùng tiếng thầy Mã Đông Lập đang khen ngợi vô cùng nhiệt tình.

Mã Đông Lập vui vẻ đến mức mặt cũng có chút đỏ, Thư Điềm nhìn bụng bia của ông phập phồng lên xuống, không biết đang dùng bao nhiêu sức lực để nói chuyện :" Quá tuyệt vời bạn học Giang Dịch! Sống đến già, học đến già, kiến thức vĩnh viễn không bao giờ đủ, thái độ này của em vô cùng tốt, nhất định phải tiếp tục phát huy!"

" Cảm ơn thầy." Biểu tình của Giang Dịch từ nãy đến giờ vô cùng lãnh đạm, nói xong liền ngồi xuống.

Sau đó một phút, đến lượt Văn Nhân.

Cậu cảm thấy lá gan mình hôm nay bỗng lớn vô cùng, không biết lấy đâu ra động lực cùng linh cảm, sau khi nghe Giang Dịch nói xong liền hừng hực ý chí, trong nháy mắt liền bỏ đi những từ ngữ đã nghĩ trước đó.

Văn Nhân tình cảm dạt dào phát biểu :" Xin chào các bạn, tên tớ là Văn Nhân Nhất. Họ là Văn Nhân, tên Nhất. Lý tưởng của tớ rất đơn giản, đó chính là làm một con người trung thực." Cậu càng nói càng kích động :" Bất kể là vì lý do gì, nói láo là vô cùng  xấu hổ, đáng bị phê bình!"

Mã Đông Lập bị tình cảm dâng trào của Văn Nhân làm chấn động một phen, mới khen ngợi cậu một câu.

Văn Nhân cả người đều thấy thoải mái, đắc ý ngồi xuống, điện thoại di động trong hộc bàn bỗng rung lên một cái.

【Dịch ca】: Con mẹ nó, cậu chờ đó.

-----------------------Bởi vì không có chương trình giảng dạy, buổi sáng chỉ có ba tiết là học sinh được nghỉ.

Mã Đông Lập quả là một người thầy vô cùng nhân từ, trừ tiết một, tiết hai ông có nói mấy câu dặn dò. Tiết ba liền cho học sinh hoạt động tự do, cùng các bạn học khác trao đổi thảo luận, xây dựng tình cảm. Ông liền đi tới chỗ bục giảng rồi ngồi xuống, cười híp mắt nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.

Thư Điềm cũng không biết có phải là do mình học ở trường nữ sinh lâu như vậy, hầu như bị cô giáo chủ nhiệm nghiêm khắc quản lý, vô cùng khắt khe. Giờ đây lại gặp một vị chủ nhiệm vô cùng hiền hòa, cô cảm thấy cuộc sống cấp ba bỗng nhiên bừng sáng.

Nhưng cho dù vui vẻ thế nào đi chăng nữa, cô cũng không quên được chỏm tóc bị vểnh lên kia của Giang Dịch.

Trong cả ba tiết học, lọn tóc ấy đều lắc lư trước mặt cô như ra oai, trong lòng Thư Điềm khó chịu muốn chết.

Bởi vì là khai giảng ngày thứ nhất, không mang theo thứ gì, người trong phòng học chỉ trong vòng hai phút đã đi hết.

Thư Điềm cố ý dây dưa một hồi, Giang Dịch ngồi ở phía bên trong, bên kia là tường, cô không đứng lên đương nhiên anh cũng không ra được, nhưng Giang Dịch cũng không lên tiếng thúc giục.

Hai người là người cuối cùng ra khỏi phòng học.

Mắt thấy Giang Dịch muốn đi đến nhà để xe, Thư Điềm liền duỗi tay kéo góc áo của anh lại :" Anh Giang Dịch."

Anh xoay người lại nhìn cô :" Hửm?"

" Chuyện là ..." Thư Điềm cười một tiếng :" Anh cùng đi rửa tay với em được không?" Thư Điềm đưa ba ngón tay trắng nõn ra, bổ sung nói :" Chỉ 3 phút thôi!"

" Được." Giang Dịch không chút do dự liền gật đầu.

Khu vực rửa tay là ở hành lang trong cùng.

Không biết rốt cuộc là Trường học phụ thuộc S là dạng gì, nhưng cơ sở vật chất ở nơi đây rất tốt. Khu rửa tay vô cùng sạch sẽ, dụng cụ sáng bóng đến độ có thể soi gương

Thư Điềm mở nước lạnh rửa tay, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Giang Dịch không đi theo vào, anh dựa vào bệ cửa sổ ở cuối hành lang, phía sau là cửa sổ cách mặt đất chừng nửa thước. Mười một giờ trưa nên ánh nắng rất sáng, anh dựa vào bệ cửa sổ toàn thân giống như là được bao bọc bởi tầng ánh sáng chói lọi của mặt trời.

Bước chân Thư Điềm dừng một chút, lại tiếp tục bước đến.

Giang Dịch cao hơn cô bao nhiêu, Thư Điềm không có tính qua, nhưng ở khoảng cách gần như thế này, cô phát hiện là anh có thể chống đỡ ánh mặt trời, cả người của cô vừa vặn đứng trong bóng hình to lớn, vững chãi của Giang Dịch.

" Anh Giang Dịch ... " Nhưng Thư Điềm vẫn không quên dự tính ban đầu của mình :" Khụ, em mới phát hiện ra trên đầu anh ... có một lọn tóc bị vểnh lên."—— mặc dù cũng không phải là vừa mới phát hiện.

" Cong cong, trông rất ảnh hưởng tới ngoại hình." —— Thật ra thì cũng không có ảnh hưởng, ngược lại lọn tóc ấy hợp với khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc của anh, nhìn thật dễ thương ~

" Em giúp anh làm ướt tóc, xong đè xuống nhé ?" —— Là  do chứng ám ảnh cưỡng chế của em không đè nén được!

Thư Điềm nâng cánh tay nhỏ lên, chỉ cho anh bàn tay dính nước của mình :" Em vừa mới đi rửa tay, như vậy có thể làm ướt tóc, đè xuống sẽ dễ hơn!"

"..."
Giang Dịch vốn cho rằng Thư Điềm thật sự muốn đi rửa tay.

Không nghĩ tới là do lọn tóc vểnh lên kia.

Không trách.

Sáng hôm nay, năm lần bảy lượt đã thấy cô nhìn mình chằm chằm. Tầm mắt của cô luôn như lơ đãng nhìn về phía sau tóc anh.

Thư Điềm ngước đầu nhìn Giang Dịch, đôi mắt hạnh tròn vo, tay trắng nõn đưa trên không trung, ngón tay mảnh khảnh thon dài dính nước, làn da cô trắng đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu xanh ẩn hiện.

—— Phì.

Được rồi.

Cô gái nhỏ làm sao lại chú ý điểm kỳ lạ này chứ.

Thư Điềm không biết có phải mình hoa mắt hay không, cô hình như nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó lại nhìn thấy môi Giang Dịch cong cong.

Cô còn đang suy nghĩ, biểu hiện như thế này chắc là đồng ý nhỉ.

Một giây kế tiếp ——

Thiếu niên không hề báo trước cúi người xuống, lưng khom, tóc mềm mại vừa vặn ở trước mặt cô.

Lọn tóc quấy nhiễu cô từ sáng đến giờ đang ở ngay trước mắt.

Nhìn xuống chút nữa, là gò má trắng nõn gần trong gang tấc của anh, tóc mai sạch sẽ, cằm có chút nhọn, lông mi dài cong, dáng dấp đẹp đến không tưởng tưởng nổi.

" Được." trong hành lang không có người khác, giọng nói trầm thấp của thiếu niên truyền vào bên tai :"Em làm đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: 

Chỏm tóc bị vểnh lên: Tại sao chủ nhân của tôi lại "mềm yếu" như vậy ?? Không có một chút nguyên tắc nào, lạnh lùng nhìn tôi bị người khác đè xuống, bắt nạt, hành hung hả ??? TvT

# Tại sao lại thốt lên hai chữ "học tập" ? #

Đúng rồi,

Văn Nhân Nhất, tử trận.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói : 

Mọi người nhớ Vote + Comment để cho Cella thêm động lực nhaaa ( ̄∇ ̄)

#cellafunmei

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top