Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Nữ vương tai tiếng (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khương tổng."

Minh Thù vội vàng đem bánh pudding đẩy sang một bên, lấy tờ giấy che lại rồi vùi đầu vào xem văn kiện, một bộ dạng làm việc vô cùng nghiêm túc.

Khóe miệng trợ lý run run, ngài cho rằng tôi không phát hiện ngài ở ăn cái gì sao? Giấu cái gì mà giấu?

Tổng tài mới nhậm chức của bọn họ kỳ quái thế nào bọn họ đều đã được lĩnh hội qua.

"Khụ...... Khương tổng, Kim Ngung bên kia đã nhanh hơn chúng ta một bước, ký hợp đồng cùng tác giả đó rồi."

"Nga." Minh Thù nghe trợ lý báo cáo tiện tay ký tên mình vào văn kiện.

Có thể là quen tay viết tên mình nên ký luôn tên thật xuống, Minh Thù trực tiếp vo tròn tờ giấy ném đi, mỉm cười nhìn về phía trợ lý: "Có thể giúp tôi chuẩn bị lại bản khác không?"

Trợ lý vô ngữ nhìn trời, kìm nén cảm giác muốn chửi thề: " Khương tổng, cái dự án kia chúng ta đã thương lượng vài tháng, công ty rất xem trọng, hiện tại Kim Ngung lại ngang một chân..."

Nội tâm Minh Thù lúc này đang điên cuồng spam.

Sao mãi mà vẫn chưa nói xong thế?

Khi nào thì xong vậy?

Xong rồi sao?

Pudding của ông còn đang chờ ông sủng hạnh đấy!

Minh Thù lục lọi trên bàn tìm được cái điện thoại bị một đống văn kiện đè lên, gọi bằng đường dây nội bộ: "Điền Viên, em vào đây một chút."

Điền Viên vẻ mặt ngơ ngác bước vào văn phòng, không phải vừa rồi cô mới mua Pudding rồi sao? Nhanh như vậy mà đã ăn xong rồi?

Điền Viên vẻ mặt mộng bức tiến vào, vừa rồi nàng không phải mới đi mua pudding sao? Nhanh như vậy liền ăn xong rồi?

Lúc tiến vào, Điền Viên mới phát hiện ra trợ lý cũng đang ở đây, trước kia cô cũng là trợ lý, hiện tại...

Tiến vào mới phát hiện trợ lý cũng ở, trước kia nàng cũng là trợ lý, hiện tại......

Ha hả.

Cầm lương trợ lý nhưng lại làm chân sai vặt.

"Chị Niệm."

"Chuyện chị giao em, em làm xong chưa?"

"Ân...... Làm, làm xong." Không phải đi mua đồ ăn à?

"Đưa cho cậu ấy." Minh Thù chỉ vào trợ lý đang đứng một bên.
"Dạ."

Điền Viên ra ngoài một lúc rồi mang vài tập văn kiện trở lại , toàn bộ giao cho trợ lý.

"Đinh đinh..." Tiếng chuông hẹn giờ réo rắt vang lên trong phòng.

"Tan tầm." Minh Thù xách túi đứng dậy còn không quên cầm theo bánh pudding đang ăn dở.

"......" Trợ lý ôm chồng văn kiện trơ mắt ra nhìn tổng tài như một trận gió vụt ra khỏi văn phòng.

Hắn còn chưa nói xong mà, tổng tài mau quay trở lại!

Mỹ thực có gì dụ hoặc đâu, sếp mau quay lại làm việc!

...

Giải trí Kim Ngung cùng giải trí Tinh Quang tranh đoạt tài nguyên, chỉ cần Tinh Quang ở chỗ nào thì Kim Ngung nhất định sẽ cắm một chân mà khi đó Tinh Quang nhất định không đoạt được.

Nhưng Tinh Quang chẳng có chút sợ hãi nào, một vẻ ỷ lại vào Khương gia tài đại khí thô mà tranh hùng cùng Kim Ngung.

Người ở trong giới một là không quan tâm hai là luôn lấy lòng Kim Ngung.

Người trong giải trí Tinh Quang cũng đã bỏ đi rất nhiều nhưng có Minh Thù ở đấy, cho dù vấn đề có lớn hơn thì cô vẫn cứ giải quyết được -- điều kiện tiên quyết làm không chậm trễ việc ăn uống của cô.

Bệnh thèm ăn giai đoạn cuối, không thể cứu chữa.

"Tôi thấy Tinh Quang kia cố hết sức rồi, chỉ là một tiểu nha đầu mà trong buổi họp báo dám kêu gào đối đầu cùng Lệ tổng, kết quả thì sao? Đến bây giờ một chút động tĩnh đều không có ngược lại còn bị Kim Ngung áp xuống." Người đàn ông lắc đầu khinh thường, xem ra rất chướng mắt với bộ dạng của Minh Thù.

"Thời điểm Lệ tổng lập nghiệp, cô ta còn không biết đang mặc quần thủng đít chơi bời ở đâu, người trẻ tuổi bây giờ chỉ biết nói mồm, đúng là làm mất mặt Khương gia." Người đàn ông bên cạnh cũng phụ họa.

"Một tiểu nha đầu thôi mà, Tinh Quang phá sản là chuyện sớm muộn thôi. Mà cũng không biết sao Khương gia lại có thể đem một công ty tốt như vậy để cho cô ta phá hoại."

"Có tiền tùy hứng không được sao?" Thanh âm một cô gái xen vào, mềm mại như nước khiến cho cánh đàn ông mềm nhũn cả tâm can.

Mấy người đang trò chuyện vô cùng hăng hái hướng nơi phát ra âm thanh nhìn qua, một cô gái trẻ mặc bộ lễ phục bằng lụa màu tím nhạt, chiếc váy thắt eo làm cho dáng người cô lộ ra.

Cô xách váy lả lướt đi tới dưới ánh đèn tiệc, khuôn mặt đầy ý cười nhìn họ: "Nói xấu sau lưng người khác, coi chừng sau này xuống địa ngục bị cắt lưỡi đấy!"

Mọi người đột nhiên rùng mình một cái.

"Hừ, chúng tôi chính là nói thật." Cũng có người nhanh chóng lấy lại tinh thần, khinh thường hừ lạnh, "Với bổn sự này của Khương tổng thì vẫn nên làm bình hoa di động đi."

Minh Thù vé một lọn tóc ra sau tai, cười nhạt: "Tôi đương nhiên sẽ không làm bình hoa di động rồi, nhà tôi cũng không có cái nghề này. Tôi thấy vị lão tổng này giá trị con người có vẻ cao sao không thử chút nghề nghiệp này biết đâu lại sinh lời đấy? Cầu phú quý trong nguy hiểm, được không?"

Mọi người: "......"

Rốt cục là cô nghe không hiểu hay cố tình châm chọc người khác thế?

Hơn nữa lại tủm tỉm cười suốt.

Làm người ta tức giận mà không biết trút vào đâu.

"Khương tổng tuổi trẻ khí thịnh, nói chuyện nhưng phải chú ý đấy. Cái giới này không có đơn giản như cô nghĩ đâu." Một người đàn ông sắc mặt không tốt lắm.

" Trương tổng muốn em gái tôi chú ý cái gì thế?"

Khương Tầm sắc mặt âm trầm nhìn về phía người vừa nói chuyện, mọi người đều im lặng, thẳng đến khi hắn đến gần mới chào hỏi.

"Khương tổng......"

"Khương tổng."

"Trương tổng, có câu họa là từ trong miệng mà ra." Em gái hắn từ khi nào lại đến phiên người khác nói ra nói vào.

Càng không nên để hắn nghe thấy.

"Khương tổng." Người vừa nói chuyện lập tức cười làm lành, "Chúng tôi chỉ là cùng Khương tiểu thư đùa một chút, không có ý tứ gì khác."

Tuy Khương Tầm không phải là người của giới giải trí nhưng dù sao trước đây hắn cũng đã từng quản lý Tinh Quang, thỉnh thoảng cũng vẫn đụng độ.

Người này cũng không phải là kẻ dễ chọc.

Nhưng bọn họ đều nghe nói, vị này và Khương gia đại tiểu thư luôn bất hòa.

Thấy thế nào hai người cũng không giống như có xích mích như trong tin đồn?

Khương Tầm lạnh nhạt liéc Trương tổng một cái: "Việc Trương tổng vui đùa, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ."

Trương tổng: "???" Cái gì!!
Ghi nhớ cái gì?

Khương Tầm không hề để ý để ánh mắt đầy khó hiểu lại nôn nóng của Trương tổng, cúi đầu hỏi thăm em gái bảo bối nhà mình: "Niệm Niệm, anh mang em đi gặp vài người?"

"Sao phải vội, không muốn gặp." Minh Thù giơ ngón giữa với Trương tổng, cười khanh khách đi qua trước mặt hắn: "Trương tổng, người tuổi trẻ khí thịnh mới có thể đi xa, ngài hiện tại mới chỉ tới được đây, hẳn là đã già rồi."

Khương Tầm nhíu mày: "Niệm Niệm."

Minh Thù nhanh chóng xuyên qua đám người, bỏ lại Khương Tầm.

Cô thật sự không muốn liên quan gì đến Khương Tầm khiến cho hắn hiểu lầm.

Nghĩ nghĩ một chút, Minh Thù gật gù cho là đúng, ngay tức khắc ném chuyện Khương Tầm ra sau đầu, tìm chỗ để ăn.

"Chị Khương Niệm." Tay cầm socola của cô hơi run, Minh Thù hít sâu một hơi, đem toàn bộ thanh socola nhét vào miệng.

Muốn đi kéo giá trị thù hận thì phải ăn no.

Minh Thù xoay người, thấy rõ người phía sau cô liền lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Ninh tiểu thư muốn biến thành người chim đấy à? Tôi cũng không có nghe nói hôm nay là vũ hội hóa trang nha, vẫn là Lệ tổng có sở thích thú vị, muốn dưỡng chim hoàng yến!"

Ninh Khả Thanh hôm nay mặc một bộ váy lông vũ đang thịnh hành, cô ta vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, mặc vào lại thêm thanh thuần khả ái, hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

Lúc này lại bị Minh Thù không chút khách khí kêu là người chim, mặt Ninh Khả Thanh liền tái mét.

Ninh Khả Thanh áp cỗ hận ý đang sôi trào trong lòng, thanh âm hết sức ôn nhu: "Khương Niệm, em có thể nói chuyện với chị không?"

Minh Thù duỗi tay chỉ vào chính mình: "Nói chuyện với tôi? Chỉ hai chúng ta?"

Ninh Khả Thanh gật đầu, cố ý khiêu khích: "Chẳng lẽ nói chuyện với em mà chị cũng sợ sao?"

Minh Thù khóe miệng hơi gợn, ý cười đáy mắt khiến người ta không biết cô đang vui hay giận.

"Cô cho mình là tiên đấy à?" Muốn nói chuyện cùng ông là ông phải nghe theo sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top