Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Nữ vương tai tiếng (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Khả Thanh sao có thể là đối thủ của Minh Thù, bị Minh Thù ấn xuống đất đánh cho một trận.

Nếu không phải nhân viên nhà hàng đến kịp thời, chưa biết chừng còn có chuyện khác xảy ra. Ninh Khả Thanh quần áo không chỉnh tề, biểu tình kích động gào thét, vừa nhìn đã biết tình thần không bình thường.

Dù Minh Thù có động thủ đánh người thì cũng được tính như là phòng vệ chính đáng nên không ai hỏi cô vì sao lại đánh người.

Ninh Khả Thanh bị người mạnh mẽ kéo ra khỏi nhà nhàng, lúc đầu cô ta còn rống lên nhưng vừa ra khỏi tầm mắt của Minh Thù, cô ta bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Một con ngươi tràn đầy hận ý như rắn độc nhìn chằm chằm vào Minh Thù.

Minh Thù nhếch miệng, hướng vô ta vẫy vẫy tay.

"A --" Ninh Khả Thanh không chịu nổi kích thích thét lên chói tai.

[Giá trị cừu hận đã full, nhiệm vụ hoàn thành.] Sau khi thân ảnh Ninh Khả Thanh biến mất, Hài Hoà liền nhảy ra.

[Cô có thể lựa chọn ở lại thế giới này cho đến khi thọ mệnh của nguyên chủ kết thúc cũng có thể lựa chọn trở lại không gian hệ thống tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.]

Trở về?

Trở về làm gì?

Ông đây còn chưa ăn đủ đâu!

Không quay về!

Minh Thù cự tuyệt trở về, Hài Hòa cũng không nói thêm cái gì.

Minh Thù đi một vòng cũng không tìm được Khương Tầm nên cô chỉ có thể về phòng.

"Anh con đâu?" Khương mẫu thấy Minh Thf trở về một mình liền lên tiếng dò hỏi.

"Không biết, con không thấy đâu cả." Minh Thù nhún vai, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Khương mẫu lắc đầu đang định đứng dậy đi tìm, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Khương Tầm từ bên ngoài tiến vào, một tay hắn đút túi, trực tiếp nhìn về phía cha mẹ Khương.

"Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói."

Khương phụ Khương mẫu tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, Khương phụ rốt cục gật gật đầu: "Nói đi."

Khương Tầm nhìn về phía người vẫn đang nghiêm túc ăn uống, hoàn toàn không ngẩng đầu, lên tiếng: "Niệm Niệm."

Minh Thù ngẩng đầu, đáy mắt có chút mờ mịt, mấy người đang nói chuyện, kêu cô làm gì?

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Tầm lộ ra thần sắc nhu hoà, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thù: "Niệm Niệm, anh thích em."

Minh Thù hoàn toàn không có chút gì ngoài ý muốn nhưng Khương phụ Khương mẫu bị doạ rồi, hai người biểu tình không hề sai biết, ngoài khiếp sợ ra còn có không thể tin nổi.

"Tầm Nhi......"

"Ba mẹ, con biết con không phải là con ruột của ba mẹ nên việc con thích Niệm Niệm là hoàn toàn có thể." Khương Tầm lên tiếng trước, "Con cùng Niệm Niệm sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy, về sau con sẽ chăm sóc em ấy, so với người ngoài không phải tốt hơn sao?"

Khương Tầm nhìn Khương phụ Khương mẫu rồi tiến về phía Minh Thù, từ túi quần rút ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hắn mở ra trước mặt cô, bên trong là một chiếc nhẫn.

Khương Tầm định ăn cả hoặc ngã về không, hắn quỳ một gối, con ngươi lộ ra bướng bỉnh cùng sự yêu thương khó giấu: "Niệm Niệm, em nguyện ý làm bạn gái anh không?"

"Khương Tầm!" Khương phụ bỗng nhiên đập bàn đứng dậy, "Con là anh trai con bé đấy, con định làm gì!"

Trước kia Khương Niệm không nghe lời, một hai đòi đi đóng phim, hiện tại đã chịu ngoan ngoãn ở nhà thì lại đến Khương Tầm, đứa con vẫn luôn nghe lời mình nay lại định tạo phản.

"Mấy đứa định làm ba tức chết có phải không?" Khương phụ tức giận không nhẹ.

"Chuyện này chấm dứt tại đây, con đứng lên cho ba."

"Ông xem, kỳ thật...." Khương mẫu khó xử nhìn Khương phụ rồi lại nhìn Khương Tầm: "Niệm Niệm nếu cũng thích Tầm nhi cũng không phải không được, hai đứa lại không phải anh em ruột, ông đừng có làm lớn chuyện."

Khương mẫu thực thích Khương Tầm, nếu Khương Tầm cùng Niệm Niệm đều thích lẫn nhau bà cũng sẽ ủng hộ.

"Bà thì biết cái gì!" Khương phụ trầm mặt xuống quát lớn, "Khương Tầm, nếu con còn coi ta là ba thì mau đứng lên."

"Niệm Niệm." Khương Tầm không để ý tới Khương phụ, con ngươi thâm thúy chỉ nhìn chằm chằm Minh Thù.

Hắn chịu đủ mọi thứ chỉ để có thể nhìn thấy cô nhưng cô lại không hề chịu hoà thuận ở chung với hắn.

Hắn hôm nay nhất định phải có được đáp án.

Minh Thù liếm liếm ngón tay, lấy khăn giấy lau tay, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười: "Anh trai, em không thích anh đâu!"

Không hề có bất cứ sự mập mờ nào, gọn gàng dứt khoát.

Tức khắc ánh mắt Khương Tầm ảm đạm, hắn xiết chặt hộp nhẫn, gục đầu trầm mặc, hồi lâu mới đứng lên: "Anh biết rồi."

Khương Tầm đem hộp nhẫn bỏ vào túi quần: "Ba, mẹ, thực xin lỗi."

Hắn quay đầu rời đi, Minh Thù lại như không có việc gì tiếp tục ăn, Khương mẫu giãy giụa một chút cuối cùng cũng đứng lên đuổi theo Khương Tầm.

Khương phụ bình ổn lửa giận: "Có phải con đã sớm biết?"

"Cũng không tính là sớm, gần đây con mới biết." Minh Thù vừa nhai vừa trả lời.

"Thật là......" Khương phụ lúc này cũng không biết nói gì để biểu đạt tâm tình mình.

Nếu Khương Tầm không phải đứa con mình nuôi nhiều năm, nếu nó thích Niệm Niệm, ông cũng không nói gì.

Mấu chốt mình nuôi đứa bé này nhiều năm , mọi người đều cho rằng đây là con ruột mình, nếu hai đứa thực sự bên nhau sẽ không biết bị mọi người nói ra nói vào thế nào?

Hai đứa sao có thể yên ổn?

...

Kể từ ngày tỏ tình thất bại, Khương Tầm liền biến mất, nghe Khương phụ nói, công ty hắn cũng không đến.

Khương mẫu gấp không chịu nổi, di động không nghe máy, biệt thự cũng không có ai.

"Niệm Niệm, hay con gọi cho anh con thử xem." Khương mẫu không tìm thấy người liền tìm tới Minh Thù: "Tốt xấu gì cũng là anh trai con, con cũng không thể nhìn anh mình xảy ra chuyện được."

"Mẹ, mẹ tìm thông qua định vị cá nhân là được mà!" Khương Tầm chỉ là không nhận điện thoại nhưng không có tắt máy a! Tên này khẳng định là có mang theo, không hiểu có bị ngốc không nữa.

"Đúng đúng đúng, vậy mà mẹ không có nghĩ ra." Khương mẫu vô cùng lo lắng chạy đi tìm Khương Tầm.

Minh Thù thở dài, xảy ra chuyện làm trì hoãn việc ăn uống của bổn tiểu thư.

Minh Thù cho rằng phải một thời gian nữa Khương Tầm mới xuất hiện ai biết buổi tối hắn đã trở về nhà, nhìn qua cũng không thấy có gì bất thường.

"Mẹ, thực xin lỗi vì làm cho mọi người lo lắng." Khương Tầm trước xin lỗi Khương phụ Khương mẫu.

"Trở về là tốt rồi." Khương mẫu hốc mắt hồng hồng.

Khương phụ trầm mặt không nói chuyện nhưng thấy Khương Tầm trở về, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khương Tầm hướng về phía Minh Thù, hơi hạ giọng: "Niệm Niệm, xin lỗi đã khiến em bối rối nhưng loại sự tình này anh không khống chế được, anh chỉ muốn nói cho em biết thôi."

"Ân ân." Ông đây đã biết.

Nhưng ông biết làm cái rắm gì!

Em gái nhà anh chết từ lâu rồi!

Khương Tầm so với trước kia cũng không có gì thay đổi, bình thường đều đi làm, bảo trì khoảng cách với Minh Thù. Khương phụ, Khương mẫu đều cho rằng hắn đã nghĩ thông liền thu xếp xem mắt cho hắn.

Khương Tầm không cự tuyệt nhưng kết quả đều không tốt lắm.

...

Minh Thù gần đây có chút vội, vội đến mức không kịp ăn uống gì nên cô càng hung hăng, càng hung hăng thì alji càng cười xan lạn khiến cho da đầu mọi người đều tê dại, không dám đi lên tìm chết.

"Khương tổng, giải trí Kim Ngung định công chiếu cùng ngày với chúng ta, bọn họ tuyệt đối là cố ý." Trợ lý vô cùng áp lực: "Hơn nữa công tác tuyên truyền của họ tốt hơn chúng ta, đến lúc đó rating..."

"Đừng sợ, chúng ta chính là hắc mã."

Trợ lý: "......" Ai cho ngài tự tin nói chính mình là hắc mã?

Minh Thù xoa cằm, lời nói sâu xa: "Anh đi liên hệ một chút với đoàn phim <Phiêu Miểu sơn trang>, hỏi bọn học xem có muốn tuyên truyền miễn phí không? Mặt khác, kêu Điền Viên đi mua đồ ăn cho tôi!"

Trợ lý: "......"

Cứ ba câu thì hai câu nói đến việc ăn, ngài bị ung thư ăn giai đoạn cuối sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top