Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Nữ vương tai tiếng (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù nhìn còng tay, trong lòng vô cùng cảm khái, kẻ có tiền chính là không giống nhau, ngay cả loại đạo cụ này cũng có.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vụt qua rất nhanh, càng lúc càng hẻo lánh. Không biết Khương Tầm muốn đưa mình đi đâu.

Loại hương kia hẳn là một loại mê hương khiến thân thể mềm nhũn không có sức lực.

Nội tâm Minh Thù không hề gợn sóng.

Giờ ông chỉ muốn ăn cái gì đấy thôi!

"Niệm Niệm, em cho anh một cơ hội được không?" Khương Tầm nhìn thẳng phía trước, trong thanh âm mang theo ý khẩn cầu, hắn cũng không muốn đối xử với cô như vậy nhưng cô lại cự tuyệt hắn khiến hắn không nhịn được.

Minh Thù ngồi trên ghế phó lái, lúc này đã mơ màng muốn ngủ, nghe thấy thanh âm Khương Tầm liền hơi ngoái cổ sang: "Anh à, cuộc đời nhiều hoa thơm cỏ lạ sao anh lại chỉ thích em?"

Bổn tiểu thư thật sự không phải người ngươi có thể thích!!

Mu bàn tay Khương Tầm đều đã nổi gân xanh, hắn cực lực khắc chế dục vọng trong lòng, ánh mắt nhìn về phía xa tựa hồ đang lâm vào hồi ức: "Anh còn nhớ khi em còn nhỏ, một nắm tròn tròn trắng trắng luôn chạy theo anh giòn giã gọi ca ca..."

Những thứ Khương Tầm nói, Minh Thù hoàn toàn không tìm thấy trong trí nhớ nguyên chủ, hẳn là lúc ấy nguyên chủ còn quá nhỏ nên chẳng nhớ gì hết.

Nhưng Khương Tầm lại nhớ rất rõ ràng.

Thật là đáng sợ!

Mau mang đồ ăn tới an ủi bổn tiểu thư!

"Không biết vì cái gì, càng lớn chúng ta càng xa cách thậm chí có lúc cứ nhìn thấy liền ầm ĩ với nhau......" Sắc mặt Khương Tầm tràn đầy sự thống khổ: "Anh không hề muốn cãi nhau với em, chỉ là mỗi lần thấy em anh liền không giữ kiên nhẫn được, em có biết anh khổ sở đến mức nào không?"

Minh Thù gảy gảy còng tay, tóc dài thả xuông che đi khuôn mặt không rõ tâm trạng, sâu kín nói: "Bởi vì anh quản quá nhiều."

Từ khi nguyên chủ học trung học, Khương Tầm luôn quản đông quản tây, kết giao bạn hữu nào, đi chỗ nào, ăn cái gì đều phải quản.

Mới hơn mười tuổi, đây đúng là cái tuổi phản nghịch, đến Khương phụ và Khương mẫu còn không quản huống hồ Khương Tầm còn không phải anh trai ruột, sao nguyên chủ có thể không xù lông.

Khương Tầm hơi cúi đầu xuống: "Anh chỉ không muốn em bị người ngoài thương tổn."

Minh Thù cong môi, "Cho nên anh liền mất đi một người em gái thân thiết."

Chi --

Lốp xe ma xát lên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, xe đột nhiên dừng lại, Minh Thù thân mình đổ về phía trước nhưng được đai an toàn giữ lại.

Bả vai Minh Thù bị người ấn trụ, hơi thở quen thuộc vây lấy cô: "Niệm Niệm, anh sẽ không để mất đi em."

"Anh đã mất rồi!" Minh Thù hất hất đầu.

"Sẽ không!" Khương Tầm ánh mắt kiên định, đáy mắt ánh lên sự điên cuồng.

Hắn buông Minh Thù ra, lại lần nữa khởi động xe, hắn tuyệt đối sẽ không để mất cô.

Dược tính còn chưa có hết, Minh Thù chỉ có thể mềm như cọng bún nằm bẹp trên ghế phó lái cảm thụ hơi thở hắc ám của người bên cạnh.

Cô bị đưa đến một căn biệt thự ở thành phố lân cận, bố cục nơi này dường như cũng là dựa theo sở thích của nguyên chủ thế nhưng cả cửa sổ và cửa lớn của biệt thự đều là hàng công nghệ cao, cần dùng vân tay mở khóa.

"Niệm Niệm ngoan, về sau em sẽ ở đây, không ai có thể quấy rầy chúng ta." Trên nặt Khương Tầm có chút vui vẻ: "Nơi này anh tự trang trí vì em đấy, có thích không?"

Hắn muốn cùng Niệm Niệm mãi mãi ở chỗ này.

Niệm Niệm của hắn mãi mãi thuộc về hắn.

Hắn tin tưởng, một ngày nào đó Niệm Niệm sẽ thích hắn, tiếp nhận hắn.

"Có chút đói." Minh Thù một bộ dáng tới đâu hay tới đó.

Ánh mắt Khương Tầm hơi lóe lóe: "Anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em, Niệm Niệm ở chỗ này chờ anh, đừng chạy lung tung, anh sẽ tức giận."

Minh Thù mỉm cười, sau đó ngã vào sô pha giả chết.

Ông muốn ăn no!

Không ăn no ông lấy đâu ra sức lực mà chạy!

Minh Thù nghe lời khiến ánh mắt Khương Tầm tức khắc nhu hòa tràn ngập tình yêu, hắn không cần phải che giấu tình cảm của mình nữa.

Khương Tầm nhanh chóng nấu vài món, trục tiếp bê đến trước mặt Minh Thù, nửa quỳ dưới ghế sô pha: "Niệm Niệm, anh đút em ăn được không?"

Minh Thù từ trên sô pha bật dậy, đoạt lấy đũa cùng chén trong tay Khương Tầm: "Đừng quấy rầy em ăn, mau tránh ra."

Khương Tầm: "......"

Cảm giác sự tồn tại của mình còn không quan trọng bằng đồ ăn của cô.

Minh Thù ăn uống no đủ, đem chén đạp lên bàn một cái, còng tay cũng theo đó rơi xuống.

Vốn đang ôn nhu nhìn cô ăn, thấy cảnh tượng này, Khương Tầm đột nhiên trầm mặt xuống.

Không khí tựa hồ giảm xuống vài độ.

Tình huống có chút xấu hổ.

Minh Thù rụt tay về: " Anh, cái này chất lượng không được tốt, lần sau anh nên cẩn thận chọn, tốt nhất là vàng nạm kim cương."

"Niệm Niệm thích như vậy sao?" Thanh âm Khương Tầm trầm thấp lộ ra vài phần nguy hiểm.

"Thích a." Có thể đổi thật nhiều đồ ăn đấy.

"Anh nhất định sẽ giúp em làm một bộ." Ngữ khí của hắn mềm xuống.

Minh Thù mí mắt con cong tủm tỉm cười, sau đó lại quay về ghế sô pha, không nhìn đến Khương Tầm.

Khương Tầm đứng bên cạnh trong chốc lát rồi quay về phòng bếp thu dọn đồ.

Minh Thù cứ như vậy được an trí trong biệt thự, cô có thể xem tin tức trên TV nhưng không được dùng di độ g hay máy tính.

Cô cũng không nghĩ tới việc Khương Tầm thực sự chế tạo cho cô một bộ còng tay bằng vàng khảm kim cương, bất quá lại không cho Minh Thù dùng mà đến tận ban đêm khi Minh Thù bỏ chạy mới còng tay cô lại.

"Niệm Niệm, vì cái gì mà em không thể nghe lời một chút?" Khương Tầm còng Minh Thù trên giường, đáy mắt vô cùng thất vọng: "Anh đối với em tốt như vậy, vì sao em còn muốn rời khỏi anh?"

"Lui ra đi, ông muốn đi ngủ." Minh Thù dường như chẳng bận tâm.gì, phất phất tay.

"Niệm Niệm......" Khương Tầm đột nhiên cúi người, tay chống ở hai bên người Minh Thù, đáy mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu: "Em là của anh, em đừng hòng rời khỏi anh."

Mắt Minh Thù tràn ngập ý cười: "Em đã muốn đi thì không ai ngăn cản được."

Minh Thù đột nhiên giơ chân, Khương Tầm theo bản năng nắm chặt chân cô, Minh Thù liền xoay thân mình đè hắn xuống dưới, cái còng trên tay cô rớt ra nhanh chóng răng rắc khóa vào tay Khương Tầm.

Khương Tầm dùng tay còn lại túm.cô nhưng Minh Thù lại nghiêng sang một bên, thành công khóa trụ tay còn lại của hắn.

Minh Thù nhảy xuống giường, nhìn Khương Tầm còn đang giãy giụa.

Khương Tầm không nghĩ tới chính mình cũng không phải là đối thủ của Minh Thù.

"Niệm Niệm......" Khương Tầm dùng sức giật ra nhưng này còng tay này là hắn tự mình thiết kế cho người chế tạo, độ bền hẳn khỏi phải nói, "Niệm Niệm, em muốn đi đâu?"

"Đi xuống ăn một chút gì." Minh Thù đầu cũng không thèm quay lại.

Thể lực không đủ khiến ông mệt mỏi quá.

Khương Tầm: "......"

Khương Tầm dùng chìa khóa trên người mở còng tay, lúc chạy xuống bên dưới thì cổng biệt thự đã mở ra, thanh âm khởi động ô tô từ bên ngoài truyền vào.

Hắn đuổi theo ra đến cửa, chỉ thấy cánh tay Minh Thù vắt vẻo ngoài cửa xe, tựa hồ chờ hắn ra.

Cô hướng hắn phất tay, cười trầm ngâm: "Khương Tầm, không hẹn ngày gặp lại."

Xe chạy ra khỏi biệt thự.

Khương Tầm đứng tại chỗ, tuyệt vọng hét to, "Khương Niệm!"

Minh Thù nhìn qua kính chiếu hậu, thấy thân ảnh Khương Tầm gầy gò cô dơn đứng trong bóng đêm vô tận.

Đầu ngón tay của cô ở trên cửa sổ xe gõ một cái, khóe miệng câu lên.

Xe chạy càng ngày càng xa, biến mất trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top