Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Đồng minh là học sinh cá biệt (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễn kịch là cái gì?

Minh Thù hoàn toàn không biết. Trong ấn tượng của cô thì đây là một phương thức biểu diễn vô vị.

Kim Vũ Kỳ thế nhưng lại mạo danh cô báo danh, không biết là để làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Tưởng làm vậy cô sẽ sợ á?

Còn lâu!

Náo nhiệt mới tốt.

Diệp Miểu Miểu không biết tại sao Minh Thù lại đáp ứng uỷ viên văn hoá liền túm Minh Thù lại hỏi: "Manh Manh, không phải cậu báo danh, sao phải đáp ứng?"

"Diễn kịch thôi, có cái gì mà sợ." Minh Thù mở túi khoai tây chiên, ngữ khí nhẹ nhàng mà kiêu ngạo: "Mình là diễn viên đấy, mình là diễn kịch thì mấy người kia sẽ chẳng phân biệt nổi đông tay nam bắc nữa."

"Manh Manh, trước kia cậu chưa bao giờ diễn kịch mà." Diệp Miểu Miểu vô cùng khẩn trương: "Diễn kịch đâu có đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Minh Thù duỗi duỗi tay vỗ vỗ bả vai Diệp Miểu Miểu, ánh mắt đầy ý cười: "Yên tâm, không có gì mình không làm được."

Diệp Miểu Miểu: "......"

Đây là hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp.

Diệp Miểu Miểu đỡ trán, cuối cùng thở dài, lấy hết dũng khí cũng đi báo danh.

Cô không thể nhìn Manh Manh nhà mình bị khi dễ được.

...

Sau khi tan học, Minh Thù lượn sân thể dục một vòng thì thấy hai tên tiểu đệ của Tình Diễn đang ở đây.

Hai nam sinh này thấy cô đến gần liền tung ta tung tăng chạy lại, vẻ mặt nịnh nọt: "Chị dâu, việc quét rác này cứ để tụi em, về sau chị không cần nhúng tay vào, bọn em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Ai là chị dâu mấy người? Gọi linh tinh là tôi đánh mấy người đấy."

"..." Được lão đại coi trọng, không gọi chị dâu thì gọi là gì? Đại tỷ?

Minh Thù nhìn hai nam sinh này vài lần, hai người họ liền cúi thấp xuống, dù sao họ cũng nghe lão đại.

...

Minh Thù đóng vai phù thuỷ nguyền rủa công chúa, đất diễn không nhiều lắm, đa số thời gian là ngồi phía dưới ăn gì đấy.

Kim Vũ Kỳ cũng tham gia nhưng cũng không tìm Minh Thù gây phiền toái mà nghiêm túc luyện tập.

Có lẽ do Kim Vũ Kỳ cố ý dẫn dắt, mọi người đều có ý cô lập Minh Thù, may mà có Diệp Miểu Miểu nên Minh Thù cũng không đi tìm những người đó nói (cho) đạo (một) lý (trận).

"Bà lão, người đang làm gì vậy?"

"Ta đang xe chỉ, rất thú vị, con có muốn thử không?"

Một màn này là khi sinh nhật 15 tuổi, công chúa bị con thoi đâm vào tay nên rơi vào giấc ngủ trăm năm.

Kim Vũ Kỳ đóng vai công chúa, tuy không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng kĩ thuật diễn của cô ta cũng không tồi.

Ngay cả đến giáo viên phụ trách cũng tỏ vẻ hài lòng với Kim Vũ Kỳ.

Thời điểm Kim Vũ Kỳ cầm đạo cụ con thoi, bên ngoài đột nhiên có người vọt thẳng đến chỗ cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận: "Kim Vũ Kỳ, cậu dựa vào cái gì mà tranh phòng tập của bọn tôi."

Tiếng nói rất to, tất cả mọi người đều quay ra nhìn nữ sinh vừa chạy vào.

"Cô ấy không phải là Tiền Đa Đa của ban F sao? Sao lại đến tìm Kim Vũ Kỳ gây phiền toái? Trước đây làm hỏng một bộ đồng phục của Vũ Kỳ, Vũ Kỳ cũng không so đo, thật không biết cô ta lấy dũng khí đâu ra nữa."

"Ai nha, vịt con xấu xí tự cho mình là thiên nga, có thể bay lên trời ấy mà."

"Cũng không biết lấy tự tin đâu ra, da mặt thật dày, còn bám lấy Giang học trưởng của chúng ta, Giang học trưởng và Vũ Kỳ mới là một đôi trai tài gái sắc."

Có trò hay nhìn.

Minh Thù đang ăn lập tức đổi thành tư thế xem kịch, ánh mắt dừng trên người nữ sinh kia, người này hẳn là nguyên nữ chủ.

Kim Vũ Kỳ giờ là nữ chính, cô ta muốn nghịch tập, vậy mà nguyên nữ chủ vẫn còn an ổn?

Cô còn tưởng đã bị Kim Vũ Kỳ cho offline rồi cơ.

Thanh âm nghị luận xung quanh làm nữ sinh nọ có chút xấu hổ, nhưng vẫn ưỡn ngực hiên ngang nhìn thẳng Kim Vũ Kỳ: "Gian phòng này vốn là bọn tôi dùng, Kim Vũ Kỳ, cậu dựa vào cái gì mà đoạt đi?"

Kim Vũ Kỳ nở nụ cười ưu nhã: "Bạn học Tiền Đa Đa, nơi này là của chung, thời điểm bọn tôi tới cũng không có ai, sao bọn tôi lại không thể dùng?"

"Đúng thế, đây là của chung, sao chúng tôi lại không được dùng."

Gần đây mọi người đều muốn luyện tập, địa điểm thực sự thiếu thốn, vốn dĩ nhóm người Tiền Đa Đa vẫn luôn dùng gian phòng này giờ lại bị Kim Vũ Kỳ chiếm trước nên mới muốn đến đây nói đạo lý.

"Nhưng trước đây vẫn là bọn tôi dùng mà."

"Các cậu vẫn dùng thì là của các cậu sao?" Kim Vũ Kỳ thưởng thức con thoi, "Tôi như thế nào lại không biết trường học có quy định này."

"Kia... các cậu cũng phải nói với bọn tôi một tiếng chứ!" Tiền Đa Đa có chút nhụt chí.

Hai bên cô gắng biện giảu cho mình, Tiền Đa Đa cùng Kim Vũ Kỳ, cô một câu, tôi một câu, bên nào cũng cho là mình đúng nhưng cuối cùng không biết tại sao Tiền Đa Đa lại đẩy Kim Vũ Kỳ một cái.

Kim Vũ Kỳ ngã xuống đất, con thoi trên tay còn cứa ra một vết thương.

Từ góc độ của mọi người, Kim Vũ Kỳ là bị Tiền Đa Đa đẩy nhưng từ góc độ của Minh Thù có thể thấy được Kim Vũ Kỳ tự mình lùi ra sau rồi cũng tự ngã xuống đất.

Minh Thù: "......" Sao mấy người cứ thích dùng kịch bản này thế? Có độc!

"Vũ Kỳ."

Thời điểm mọi người kinh hô, có một nam sinh chạy vào đỡ Kim Vũ Kỳ dậy: "Không có việc gì chứ?"

Kim Vũ Kỳ cố ý đem tay giấu ra sau tựa hồ không muốn cho nam sinh nhìn thấy nhưng chính động tác này lại dẫn đến sự chú ý của hắn: "Tay bị thương?"

"Không có việc gì." Kim Vũ Kỳ lắc đầu, sắc mặt bình thường, cố tình cùng nam sinh duy trì khoảng cách.

"Giang học trưởng, là cô ta đẩy Vũ Kỳ." Nữ sinh bên cạnh hiểu ý ngay lập tức cáo trạng.

Giang học trưởng nhìn về phía Tiền Đa Đa, biểu tình trên mặt lạnh nhạt đi vài phần.

Tiền Đa Đa lắc đầu, dưới cái nhìn của Gian học trưởng liền lúng túng giảu thích, "Không phải...... Tôi......"

Cô ta vừa rồi còn không có dùng sức, chính Kim Vũ Kỳ tự mình ngã xuống mà.

Tiền Đa Đa nhìn về phía Kim Vũ Kỳ vừa lúc thấy vẻ mặt trào phúng của cô ả liền tức giận chỉ vào Kim Vũ Kỳ: "Cô hãm hại tôi!"

Rõ ràng vụ đồng phục lần trước là cô ta hại mình, vậy mà mọi người đều cho rằng mình sai mà tin tưởng Kim Vũ Kỳ.

"Bọn tôi nhiều người như vậy đều nhìn thấy cô đẩy Vũ Kỳ, sao có thể nói là hãm hại cô?" Chưa cần Kim Vũ Kỳ lên tiếng, đã có người thay cô ta chỉ trích..

"Tôi không làm." Tiền Đa Đa gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, ủy khuất cùng khổ sở lẫn lộn, ánh mắt của Giang học trưởng nhìn mình so với chỉ trích của người khác càng khiến cô ta khó chịu.

"Tiền Đa Đa, xin lỗi Vũ Kỳ đi." Giang học trưởng trầm giọng nói.

Tiền Đa Đa sắc mặt tức khắc trắng bệch, hắn cũng không tin mình.

"Khụ khụ!" Minh Thù ho khan hai tiếng thành công hấp dẫn sự chú ý. Cô từ ghế đứng lên, trong cái nhìn của mọi người, thong thả bước đến.

Vị này như thế nào cũng muốn chen một chân??

Minh Thù vừa có động tác, Kim Vũ Kỳ liền khẩn trương.

Không biết vì cái gì, rõ ràng Tiền Đa Đa mới là nữ chủ của tiểu thuyết này nhưng hiện tại nhìn Minh Thù, cô ta liền có dự cảm không hay.

"Vừa rồi nhàm chán, quay lại một video ngắn, mọi người cùng nhau tới xem xét một chút." Minh Thù cười tủm tỉm quơ quơ di động.

Kim Vũ Kỳ nhìn về phía chỗ ngồi của Minh Thù lúc nãy, chỗ kia......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top