Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Đồng minh là học sinh cá biệt (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù đẩy Trình Diễn ra, nụ cười có chút dữ tợn, "Cậu chơi đủ chưa?"

Đi đâu cũng gặp phải tên thiểu năng này. Đúng là âm hồn không tan.

Trình Diễn nhìn xung quanh, một lần nữa lại túm chặt lấy tay Minh Thù, đi về khu cấp ba. Hắn đi rất nhanh, lực tay lại mạnh, Minh Thù không tránh được.

Minh Thù lúc này mới phát hiện cái tên Trình Diễn này trước giờ vẫn luôn ẩn giấu thực lực.

Chẳn lẽ trước đây hắn đều nhường cô?

Cái này ý tưởng quá không thực tế.

Rời khu cấp hai, đi đến một nơi tương đối hẻo lánh, Trình Diễn đẩy Minh Thù dựa vào tường, hai tay vây chặt lấy cô: "Cậu sáng khu cấp hai làm gì?"

"Thế cậu sáng khu cấp hai để làm gì?" Minh Thù không đáp mà hỏi lại.

Phương hướng hắn đi tới không phải là từ khu cấp ba, chứng tỏ trước khi Minh Thù đến thì hắn đã ở đây rồi.

"Về sau không được đi khu cấp hai nữa!"Giọng nói Trình Diễn có chút ngưng trọng, giống hệt lúc cảnh cáo cô không đến được khu phòng học cũ, "Lộc Manh, tôi sẽ không hại cậu."

"Khu cấp hai có bí mật gì thế?" Minh Thù ghé sát vào Trình Diễn, đáy mắt lộ ý cười, "Đáng giá để cậu cảnh báo cho tôi?"

Trình Diễn ấn bả vai Minh Thù, nhìn thẳng vào mắt cô, "Lộc Manh, cậu vì sao luôn làm lơ tôi? Cảm thấy tôi tiếp cận cậu là có mục đích?"

"Còn không phải có mục đích sao?" Minh Thù đẩy tay Trình Diễn ra, hơi hơi ngửa đầu.

"Tôi không có, tôi chỉ muốn chăm sóc cậu quãng đời còn lại." Thần sắc Trình Diễn phá lệ nghiêm túc, "Cậu tin tôi một lần được không?"

Minh Thù lắc đầu, "Không."

Trình Diễn có chút bất lực, "Mặc kệ cậu tin hay không, tôi sẽ không từ bỏ."

"Tùy cậu." Minh Thù đẩy hắn ra, vỗ vỗ quần áo.

Trình Diễn mạnh mẽ đem cô túm trở về, "Lộc Manh, tôi lặp lại lần nữa, không được đi sáng khu cấp hai."

"Cậu phiền muốn chết!"

Minh Thù tung một quyền về phía Trình Diễn, Trình Diễn theo bản năng nghiêng đầu, nắm tay gần đến mặt hắn, thân thể tựa hồ phản xạ có điều kiện muốn đánh trả, cuối cùng lại bị hắn kìm lại, chỉ ghé người tránh đi.

"Trình Diễn, cậu còn dám nói cậu không có mục đích." Minh Thù đẩy Trình Diễn ngã xuống đất, cả người ngồi trên người hắn, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc: "Thực lực của cậu hơn xa vẻ bề ngoài? Vì sao không đánh trả?"

Trình Diễn cầm tay Minh Thù, chống thân mình ngồi dậy, "Cùng người con gái mình thích đánh nhau thì tôi còn gọi là đàn ông sao?"

Minh Thù dùng sức rút tay lại, ý cười có chút lạnh lẽo, "Trình Diễn, cậu định coi tôi là tiểu hài tử ba tuổi dễ lừa sao?"

Trình Diễn nói thích cô nhưng biểu hiện quan tâm quá mức nên không có chút cảm giác chân thật nào.

Phải như Khương Tầm lúc nhìn cô, cái biểu tình đó mới gọi là thích...... Tuy rằng người hắn thích không phải chính mình.

Minh Thù nhặt cặp sách dưới đất lên, ánh mắt không hảo ý nhìn Trình Diễn, "Trình Diễn, không có việc gì đừng đến trước mặt tôi thể hiện sự tồn tại, chọc tôi tức lên thì tôi đánh chết cậu."

Uy hiếp trắng trợn.

...................

Từ ngày hôm đó, Trình Diễn cũng không xuất hiện thêm lần nào nhưng đàn em của hắn vẫn lượn lờ trước mặt Minh Thù hết đưa bữa sáng rồi đủ các loại đồ ăn.

"Manh Manh, cậu cùng Trình Diễn là thế nào?" Diệp Miểu Miểu phi thường có hứng thú về chuyện này.

"Chẳng ra sao." Cô làm sao có thể ở cùng một tên bệnh thần kinh luôn có mưu đồ với mình chứ?

"Cậu không thích cậu ta sao?" Diệp Miểu Miểu hướng Minh Thù làm mặt quỷ, "Trình Diễn lớn lên soái như vậy, tuy rằng thành tích không tốt lắm, nhưng nghe nói gia thế cậu ta không tồi, thành tích không tốt cũng không có vấn đề gì."

"Không thích."

Diệp Miểu Miểu làm vẻ mặt hoài nghi, "Mình thấy Trình Diễn thực sự để ý cậu đấy, ngày nào cũng mua bữa sáng với đồ ăn cho cậu, trước kia cậu ta cũng chưa đối xử với nữ sinh nào như thế đâu. Manh Manh, cậu thế mà lại không thích? Cậu không phải lại khẩu thị tâm phi* đấy chứ, nói cho mình biết đi, mình không nói với ai đâu."

*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, không thống nhất với nhau.

"Để ý?" Minh Thù cười lạnh, "Miểu Miểu, cậu có biết một nam sinh để ý một nữ sinh sẽ như thế nào không?"

"Không có a." Diệp Miểu Miểu lắc đầu.

"Cậu ta có tự tay đưa những thứ này? Cũng chỉ sai mấy tiểu đệ tới, thế này là mà gọi là để ý?" Coi trọng cô kiểu này, cô thực sự không dám nhận.

Diệp Miểu Miểu nghĩ nghĩ một lúc liền đáp lại: "Tại mỗi lần Trình Diễn xuất hiện, cậu nếu không làm lơ thì cũng là đánh cậu ta . Cậu ta bị như vậy còn không từ bỏ cậu, quả thật là chân ái a!"

Minh Thù: "......" Không muốn nói chuyện, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.

Quan trọng nhất chính là -- cô cũng không thích hắn, một chút cũng không thích!!!

"Lộc Manh, có người gởi cho cậu nè." Một bạn học chạy đến đặt một phong thư lên bàn của Minh Thù.
Diệp Miểu Miểu thò đầu vào xem, "Ai viết thư tình cho cậu thế?"

Minh Thù cầm phong thư vuốt vuốt, bên trên không có ghi gì hết. Cô mở phong thư ra, bên trên có một hàng chữ viết, nhìn chữ liền biết ngay là ai.

Thượng Quan Phong, lại thêm một tên phiền phức nữa.

Hắn muốn Minh Thù đi đến khu phòng học cũ, có chuyện muốn nói với cô.

Thượng Quan Phong......

Tên khốn này lại muốn làm chuyện xấu gì rồi.

"Manh Manh, cậu không phải định đi đấy chứ?" Diệp Miểu Miểu thấy Minh Thù thu thập đồ dùng, tức khắc nóng nảy, "Thượng Quan Phong khẳng định không có ý tốt, trước cậu làm xấu mặt hắn như thế, sao giờ còn đi làm gì."

"Minh đi ăn."

"Ăn cái gì?" Diệp Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm.

Không phải đi gặp Thượng Quan Phong là được, gặp gỡ ở chỗ hẻo lánh như khu phòng học cũ khẳng định là muốn làm chuyện xấu.

"Không phải chứ Manh Manh, cậu vừa mới ăn xong sao giờ lại muốn ăn tiếp nữa?" Diệp Miểu Miểu hướng theo bóng dáng Minh Thù gào lên.

Gần đây Manh Manh nhà cô ăn quá nhiều, vậy mà cũng không tăng cân, đống thức ăn kia đi đâu hết cả rồi?

Người ăn mãi không mập quả nhiên là muốn kéo giá trị cừu hận.

Diệp Miểu Miểu sờ sờ cái eo thon nhỏ của mình, nuốt nuốt nước miếng, ngăn lại dục vọng muốn đi ăn cùng Minh Thù lại, không thể ăn, ăn nhiều sẽ bị tăng cân.

Đối với tiếng kêu của Diệp Miểu Miểu, cô chỉ nghe mà không đáp lại. Minh Thù cong môi, vui sướng đi xuống lầu mua đồ ăn. Cô nhìn lá thư trong tay một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi về hướng khu phòng học cũ.

Lúc này là thời gian học, trong trường không có ai đi loạn. Minh Thù đột nhiên cảm thấy khu vực này có chút âm u.

Cô leo cầu thang lên trên, toà lầu này là ranh giới giữa khu cấp hai và cấp ba.

Lúc ban đầu, trường học không có khu cấp hai riêng, đám học sinh cấp hai đều học tại đây. Sau khi này bị bỏ không, từ đây cũng có thể nhìn sang được khu cấp hai.

Hai lần trước đều đi và buổi tối nên không để ý xung quanh.

Lúc Minh Thù lên cầu thang phát hiện những bức tường xung quanh có không ít vết cào. Nếu một hai người thì gọi là cố ý nhưng lại có nhiều vết tích như vậy, hơn nữa lại không đồng nhất, có nhiều dấu tích cũ mới đan xen.

Cô vương tay ra, so sánh một chút, góc dộ cùng dộ cao khác nhau nhưng người để lại có vẻ đều thấp hơn cô.

Một lát sau, Minh Thù thu tay, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Trường học này thật có ý tứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top