Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Đồng minh là học sinh cá biệt (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phan Chí Quốc gần đây có chút bực bội, học sinh liên tiếp tự sát, cho dù hắn có người chống lưng nhưng phát sinh nhiều sự việc như vậy sớm hay muộn cũng sẽ khiến người ta chú ý.

"Rốt cục sao lại như thế này? Cô làm công tác tư tưởng cho lũ nhóc ấy kiểu gì thế!!!" Phan không áp được lửa giận liền gầm lên với Thi Nhã Hân.

Thi Nhã Hân nắm chặt tay, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, thanh âm run rẩy: "Em đã tận lực rồi."

Đôi mắt Phan Chí Quốc đỏ ngầu, hắn bóp chặt cổ Thi Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không muốn cô tận lực, mục đích tôi giữ cô lại để làm gì? Đến việc của mình còn không làm xong, tôi còn giữ cô lại  có ích lợi gì nữa?"

Thi Nhã Hân tựa hồ bị dọa, hoảng hốt ôm tay Phan Chí Quốc, thanh âm khóc lóc mang ý cầu xin: "Thực xin lỗi, em biét sai rồi, là em không làm tốt, em cam đoan lần sau sẽ khuyên bảo, không cho mấy đứa bé gây chuyện nữa."

"Được rồi." Phan Chí Quốc đánh gãy lời cầu xin của Thi Nhã Hân, đỡ cô ta đứng vững, ngữ khí trở nên ôn nhu: "Tiểu Nhã à, tôi đã nói với em bao nhiêu lần là không nên sơ ý như thế, sao em không chịu nghe? Tôi nói em chú ý một chút, chú ý một chút...chát!"

Tiếng bạt tai vang lên, đầu Thi Nhã Hân lệch sang một bên, trên má xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

"Thực xin lỗi......" Thi Nhã Hân không dám phản kháng, chỉ thấp giọng van xin.

Phan Chí Quốc một lần nữa túm lấy cổ áo Thi Nhã Hân, đem cô ta kéo đến trước mặt mình, vẻ mặt tàn nhẫn uy hiếp: "Thi Nhã Hân, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám giở trò sau lưng tôi thì đợi xem tôi thu thập cô thế nào!"

Trái tim Thi Nhã Hân nảy lên, thân mình run run, liên tục lắc đầu: "Sẽ không, ta sẽ không."

"Tốt nhất là nên như thế." Phan Chí Quốc đẩy Thi Nhã Hân ra: "Cút."

Thi Nhã Hân kéo quần áo, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, thẳng đến khi đến một chỗ vắng vẻ, cô ta mới dám thở dốc.

Thi Nhã Hân cẩn thận lôi từ trong người ra một cái bút ghi âm. Cô ta nhìn màn hình di động một lúc, sau đó soạn một tin nhắn.

...

Đinh!

Minh Thù nghiêng đầu nhìn di động, bỏ cái dĩa trong tay xuống, mở máy xem tin nhắn.

Anh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt đầy ý cười của cô.

"Xem đi, thất bại rồi." Minh Thù đem tin nhắn của Thi Nhã Hân cho Trình Diễn xem, "Phan Chí Quốc dám làm chuyện này ở trường học, cậu cảm thấy hắn ta có ngu ngốc không? Bạn học Trình Diễn, không phải là cậu trốn thuế đi?"

"Trốn thuế gì?" Trình Diễn theo bản năng hỏi lại.

"Thuế IQ." 

 Trình Diễn: "......" Không thể nói chuyện tiếp được nữa.

Minh Thù lấy điện thoại về, trả ;ời tin nhắn sau đó cầm dĩa lên, tiếp tục ăn mì sợi.

"Cậu rep lại thế nào vậy?" Trình Diễn nhanh tay lấy lại di động để xem.

Trong điện thoại không có giao diện tin nhắn, tin nhắn của Thi Nhã Hân cũng không biết ở đâu.

"Cậu muốn làm gì? Lộc Manh, cậu đừng có làm bậy!"

"Tôi cho cậu một cơ hội, biện pháo của cậu không được thì dùng biện pháp của tôi."

Lãng phí bao nhiêu lâu mà một chút hiệu quả cũng không có.

Lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh.

"Biện pháp của cậu là gì?" Biện pháp vị này nghĩ ra không báo cảnh sát thì cũng là trực tiếp trói người, dù sao cũng không phải là biện pháp tốt.

Minh Thù vùi đầu ăn, hoàn toàn làm lơ Trình Diễn.

Đang ăn, không muốn vui đùa gì hết.

"Lộc Manh, cậu rốt cục muốn làm gì?" Trình Diễn cảm thấy hình tượng mình cố gắng xây dựng đã tan vỡ, hắn cũng không co biện pháp nào khác, ai bảo người này khó chơi như vậy.

"Lộc Manh, Phan Chí Quốc tàn nhẫn, độc ác, nếu bị hắn phát hiện nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."

"Cậu không cần phải lấy thân mạo hiểm, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp khác."

Minh Thù thả cái dĩa xuống, tiếng dĩa rơi xuóng bàn phát ra một âm thanh nhỏ, Trình Diễn liền biết điều ngậm miệng lại, mắt trừng lớn nhìn cô. Cô lại muốn làm gì?

Người trước mặt chỉ hơi mỉm cười, gọi nhân viên đến thanh toán.

Trình Diễn chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, như cái lạnh của tháng ba thấm dần vào xương cốt.

...

Trình Diễn sau mấy ngày quan sát cũng không phát hiện ra Minh Thù có hành vi kì quặc nào, mỗi ngày đều đúng giờ đi học đúng giờ về nhà, nhưng trong lòng Trình Diễn lại thấy bất ổn, lúc nào cũng kè kè đi theo cô, hắn chỉ sợ cô một mình mạo hiểm. 

"Trình Diễn lại tới nữa."

"Ai ai, Lộc Manh cùng Trình Diễn rốt cục có quan hệ gì thế? Ngày nào cũng tới đón cậu ấy!"

"A a a, tại sao người được Trình Diễn đưa đón không phải là mình?"

Ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh đều đặt trên người Minh Thù, đến Diệp Miểu Miểu cũng ái muội nhìn cô, làm mặt quỷ treu chọc cô.

Trước đây không phải nói người ta không tự mình làm thì không phải để ý sao?

Giờ người ta tự mình xuất quân rồi đấy, hẳn là thích đi?

Minh Thù nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Trình Diễn đang dựa vào tường ngoài hành lang, cúi đầu nhìn di động. Ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn khiến cả thân hình như phảng phất một tầng ánh sáng ấm áp, không chân thật như thể một mỹ nam bước ra từ trong tranh.

Reng reng---

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, phòng học liền sôi trào, đám nữ sinh chen chúc đứng trước cửa sổ bày ra tư thế hoa si với Trình Diễn.

Minh Thù không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc-----chủ yếu là đồ ăn vặt, sau đó trong ánh mắt hâm mộ của đám nữ sinh bước ra khỏi phòng học.

Trình Diễn thấy Minh Thù đi ra liền tiến đến muốn nói chuyện nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của cô ngăn lại, hành động này của cô khiến cho đám nữ sinh tức giận cào tường.

Thật là có phúc mà không biết hưởng.

 "Cậu đừng có đi theo tôi nữa được không?" Minh Thù cảm thấy người này thật phiền toái, cả ngày không có chuyện gì cứ lẽo đẽo theo cô. Cô có phải phạm nhân đâu?

"Cậu không nói tôi biết cậu muốn làm gì thì tôi vẫn sẽ đi theo cậu." Trình Diễn vô cùng kiên định, "Tôi sẽ không cho cậu mạo hiểm đâu."

Minh Thù liếm liém môi, thở dài một hơi: "Tôi muốn đặt bom, cậu muốn đi cùng?"

Trình Diễn: "???" Excuse me?

Bom ở đâu, đù hắn sao?

Hiển nhiên Minh Thù không có ý định đùa cợt, không biết cô kiếm được bộ đồng phục cấp hai khi nào, thay xong xuôi liền bước vào thư viện.

Lúc này là thời gian nghỉ trưa, thư viện có học sinh.

Trình Diễn ngơ ngác đi theo cô, nội tâm có vô vàn thảo ni mã chạy qua.

Vì sao hắn lại muốn đi theo chứ?

Không đi theo sao biết được cô định làm trò gì.

Thư viện chỉ có mấy cái camera, có rất nhiều góc chết. Trình Diễn nhìn thấy cô móc từ trong túi đồ ăn ra một quả bom hẹn giờ không biết là thật hay giả, đặt ở một góc thư viện, đặt thời gian là mười giờ.

Trình Diễn trông chừng cho cô hành động, hắn cũng chẳng biết vì cái quỷ gì mà lại đi canh chừng cho cô nữa.

Sau khi bước ra khỏi thư viện, Trình Diễn cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lá gan của cô cũng lớn quá đi!

"Cậu sẽ không thật sợ cho nổ thư viện chứ?" Mười giờ, lúc ấy thư viện không còn ai, cô ấy không muốn mạng người, "Nếu cảnh sát tra ra thì phải làm sao bây giờ? Đây là phạm pháp."

"Hôm nay thứ sáu." Minh Thù cười khanh khách đáp lại một câu.

Thứ sáu thì làm sao? Chẳng lẽ thứ sáu là giờ hoàng đạo để cho nổ thư viện.

Thứ sáu......

Phan Chí Quốc muốn tổ chức hoạt động dơ bẩn ấy trong thư viện vào ngày này.

Không đúng.

Trình Diễn bị hành vi của Minh Thù dọa cho chỉ số thông minh cũng phải online.

Gần đây trừ bỏ lúc học hắn đều nhìn chằm chằm vào cô, vậy cô chuẩn bị quả bom hẹn giờ này lúc nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top