Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Thần y khuynh thành (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù đứng dậy, lấy nhánh cây trong tay đánh vào mu bàn tay Bạch Yên Nhiên: "Lời nàng ấy nói đại diện cho ta nói, ai cho phép người chỉ tay vào người khác như vậy?"

Bạch Yên Nhiên bị ăn đâu liền hô ra tiếng, mu bàn tay trắng nõn nhanh chóng xuất hiện một vệt đỏ, Bạch Yên Nhiên che tay lại, lửa giận bùng bùng: "Ngươi dám đánh ta."

Nữ nhân này bị làm sao thế? Trước kia nàng ta nói gì thì đều nghe theo nàng, sao giờ lại trở nên cổ quái như vậy.

"Đánh ngươi thì làm sao?"Minh Thù cười khẽ, "Ngươi cho rằng ngươi là tiên hay sao mà không cho ta đánh?"

Trước kia Chức Phách nhẫn nhịn ngươi nhưng cô đâu có dễ nói chuyện như vậy.

"Chức Phách, ngươi có nhớ rõ thân phạn của mình không?" Nàng còn dám cười, có cái gì buồn cười.

Bộ ngực của Bạch Yên Nhiên phập phồng, quả nhiên tức giận không nhẹ.

Minh Thù nhướng mày, "Ngươi nói xem thân phận của ta là gì?"

"Ngươi là người bảo hộ ta, ngươi chính là hạ nhân, ngươi nói xem ngươi là cái thân phận gì!" Bạch Yên Nhiên có thể là bị tức giận đến mất trí, không thèm nghĩ ngợi liền nói ra.

Nói xong nàng ta cũng có chút hối hận, nhưng ngẫm lại lời nàng nói cũng không sai, vốn dĩ chính là tới bảo hộ mình, ngày thường luông nghe theo lời mình sai bảo, không phải hạ nhân là cái gì?

"Bạch Yên Nhiên, não ngươi bị nước vào à, tiểu thư nhà ta lại đi làm hạ nhân cho ngươi, ngươi nhận nổi sao?" Hồi Tuyết cuối cùng có thể mắng chởi thoải mái một phen. Bạch Yên Nhiên nghĩ mình là ai chứ, trước đây tiểu thư không thèm chấp nàng, nếu không đã bị Lưu Phong đánh chết không biết bao nhiêu lần.

"Ta đường đường là tiểu thư Bạch gia, có cái gì không nhận nổi." Bạch Yên Nhiên ưỡn thảng lưng, "Chức Phách, hiện tại ta ra lẹnh cho ngươi mau mang con súc sinh về đây."

"Ngươi......" Hồi Tuyết bị hành vi không biết xấu hổ của Bạch Yên Nhiên làm cho kinh hãi không thôi.

Minh Thù hơi hơi mỉm cườivới Bạch Yên Nhiên, "Vậy ngươi chờ, ngàn vạn đừng đi."

"Tiểu thư!" Không phải tiểu thư nói mặc kệ Bạch Yên Nhiên sao? Như thế nàogiờ lại nghe theo nàng ta rồi.

"Không cần đi theo, ở lại nướng thịt cho ta!" Minh Thù chỉ chỉ là miếng thịt nướng vàng óng, xắn tay áo, đi qua đám người đang xem trò vui tiến vào chỗ bụi cỏ.

Bạch Yên Nhiên đắc ý hướng Hồi Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Chờ nàng ta trở lại, xem ta thu thập ngươi thế nào."

Dám cùng nàng tranh luận, chán sống, lần này thế nào cũng phải giáo huấn nàng thật tốt, để cho mọi người biết ở đây rốt cục ai là chủ.

"Được rồi, các ngươi không cần sợ hãi, Chức Phách sẽ giết chết linh thú kia." Bạch Yên Nhiên tự tin xoay người, nói với những người khác .

Mọi người có chút chần chờ, hầu hết vẫn là lựa chọn rời đi, cũng chỉ có đám người trung thành với Bạch Yên Nhiên lựa chọn lưu lại.

Những học sinh này có vẻ không thích Bạch Yên Nhiên nên kéo Dương Thư Phong nửa sống nửa chết rời đi. Cuối cùng người ở lại cũng không nhiều lắm.

Dễ thấy nhất chính là một nam tử áo đen, diện mạo kia, dáng người kia, khí thế kia vừa thấy là biết không phải con người... A phi, vừa thấy liền biết không phải người thường.

Bên người nam tử có mấy tên hộ vệ, trong lòng lại đang ôm một nữ tử, nữ nhân sắc mặt tái nhợt, tựa hồ là bị trọng thương.

Tầm nhìn của Bạch Yên Nhiên dừng trên người nam tử, đáng lòng nàng ta lộp bộp một chút, vừa rồi chắc hẳn là bị tức đến điên rồi mới quên mất hắn đang ở đây.

Nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, Bạch Yên Nhiên cười tươi, uốn éo eo thon đi qua, ngữ khí ôn nhu: "Thất vương gia, ngài đừng lo lắng, Chức Phách biết y thuật, chờ nàng trở về, ta sẽ bảo nàng xem cho Phỉ Nhi muội muội."

Trong mắt Bạch Yên Nhiên đều là sự ái mộ nhưng khi nhìn sang nữ nhân kia, hận ý lập tức trào ra.

"Phải không?" Nam tử đạm mạc lên tiếng, xa cách lại có lễ phép: "Vậy làm phiền Bạch tiểu thư."

"Đây là vinh hạnh của Yên Nhiên." Bạch Yên Nhiên đột nhiên thẹn thùng.

...

Sau nửa canh giờ, Minh Thù đi ra, Hồi Tuyết lập tức đứng dậy đón, đến khi tới gần, Hồi Tuyết mới nhìn thấy thứ đi phía sau Minh Thù, da đầu tê dại, theo bản năng muốn gọi Lưu Phong.

"Hư." Một ngón tay ấm áp ấn lên cánh môi Hồi Tuyết, ngẩng đầu lên liền đối diện ngay với đôi con ngươi tràn ngập ý cười, Hồi Tuyết gian nan nuốt nước miếng.

Dư quang liếc về phía sau, linh thú nghiêng đầu nhìn Hồi Tuyết, con ngươi như lưu ly không hề có sự hung hãn mà ngược lại có phần nghi hoặc cùng sợ hãi. Nó hướng Hồi Tuyết nhệch miệng, lộ ra hàm răng trắn hếu.

Hồi Tuyết: "......"

Tiểu thư lại muốn gây chuyện a!

"Chức Phách, linh thú đâu?" Bạch Yên Nhiên đứng cách đó không xa, nhìn về phía các nàng bên này, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, Hồi Tuyết nhìn thấy mà hận không thể một tát chụp chết nàng.

Minh Thù nghiêng nghiêng người, duỗi tay đám cỏ hoang đang ngăn trở tầm mắt, "Nha, linh thú của ngươi đây."

Cỏ dại bị gạt lộ ra linh thú phía sau, linh thú há mồm, hung hãn nhìn chằm chằm đám người, trong nháy mắt, nó nhanh chóng nhảy đến, lao về phía Bạch Yên Nhiên.

Đột nhiên phát sinh biến cố, không biết có phải Bạch Yên Nhiên bị giật mình hay không mà đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn linh thú đang nhào về phía mình.

Trong tình huống mành chỉ treo chuông, bên cạnh bỗng có người nhào về phía nàng ta, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, linh thú liền vồ hụt. Lúc này, hộ vệ bên cạnh Thất vương gia kia nhân cơ hội ra tay, hấp dẫn lực chú ý của linh thú, linh thú buông tha Bạch Yên Nhiên, cùng những người khác triền đấu.

"Không muốn chết thì tiến lên hỗ trợ!" Linh thú cấp sáu không dễ đối phó như vậy, hộ vệ rút về phía bên cạnh hét lớn một tiếng.

Xuyên qua đám người hỗn loạn, Thất vương gian nhìn về nữ tử đã ngồi trước đống lửa, nàng chống cằm, mỉm cười nhìn hỗn chiến. Một thân bạch y, khoác thêm một kiện áo ngoài màu đỏ.
Ánh lửa chập chờn, cả người nữ tử như phủ một tầng ánh sáng ấm áp, nhu hòa.

Nhưng mà chính nữ nhân này đã mang về một con linh thú công kích bọn họ, lúc này còn làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở đó xem phim.

Lần thứ hai, ánh mắt Thất vương gia rơi vào áo khoác Minh Thù, đồ án thêu trên đó hình như có chút quen thuộc, giống như là đã thấy ở đâu.

"Vương gia, cẩn thận."

Chẳng biết lúc nào linh thú đã đến gần Thất vương gia, lúc này giương miệng to như chậu máu chuẩn bị cắn hắn.

Con ngươi Thất vương gia híp lại, vung tay lên, tay áo tung bay, khí lưu thô bạo từ trong tay áo hắn bắn ra, đánh vào bụng linh thú, linh thú gào một tiếng, thân hình bay tới cây khô cách đó không xa.

Sắc mặt Thất vương gia khó coi vài phần, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, vết thương lúc trước càng trầm trọng thêm. Hắn ổn định hơi thở, nhìn bên ngoài, khí thế không giảm chút nào.

Thú giác nói cho nó biết, người nam nhân này không dễ chọc.

Linh thú nhìn về phía Minh Thù kêu ngao ngao hai tiếng, Minh Thù phất phất cành cây trong tay: "Ngốc tử, chạy mau."

Linh thú gầm lên một tiếng, hung tợn trừng mắt với Thất vương gia đả thương nó, cong người nhảy vào bụi cỏ, biến mất trong rừng sâu.

"Chức Phách, ngươi có ý gì!" Bạch Yên Nhiên tránh khỏi người vừa đỡ nàng, vọt tới trước mặt Minh Thù, thanh âm bén nhọn: "Tại sao ngươi lại đưa linh thú đến công kích chúng ta?"

Minh Thù quay quay cành cây trong tay, mỉm cười: "Nói đạo lý được không? Là ngươi bảo ta mang về, ngươi lại không nói muốn nó sống hay chết. Ta đây không phải là theo phân phó của ngươi làm việc sao? Muốn nói ta độc ác sao, tốt nhất nên hỏi lại bản thân ngươi đi?"

"Ta..." Lúc nào thì mình bảo nàng mang về? Bạch Yên Nhiên thở phì phò: "Ta là bảo ngươi đi giết nó, giết nó, ngươi nghe không hiểu sao?"

"Vất vả lắm người ta mới trưởng thành được, giết rất đáng tiếc, ta không ra tay được."

Mọi người im lặng trợn trắng mắt, trước khi nói láo, phiền ngươi đem thịt nướng trước mặt giấu đi có được không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top