Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60: Thần y khuynh thành (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù ngồi xổm trên một cành cây đại thụ, rũ mắt nhìn hỗn chiến phía dưới: "Hồi Tuyết, đây là đệ tử của Học Viện hoàng gia lợi hại nhất trên đại lục?"

Bị mấy con linh thú đuổi cho chạy vòng quanh?

Đang đùa cô đấy à?

"Tiểu thư, đây là linh thú cấp 6, cho dù Lưu Phong xuống cũng chưa chắc thắng được." Tán cây bên cạnh ló ra một khuông măt, "Hơn nữa học sinh của Học Việ hoàng gia chưa chắc tất cả đều là thiên tài, đó đều là đệ tử của các đại gia tộc nên đều có danh ngạch."

"Kia chẳng phải là đi cửa sau sao?"

Hồi Tuyết nghẹn một chút nhưng không có cách nào phản bác:"Có thể nói như thế."

Minh Thù xem kịch có chút nhàm chán: "Không thú vị, đi thôi."

"Đi chỗ nào?"

"Ăn bữa ăn khuya."

Hồi Tuyết: "......"

#Tiểu thư ngày càng thích ăn thì phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách #

Minh Thù ăn xong bữa khuya trở về phát hiện nhóm người này vẫn còn bị linh thú vây đánh.

"Đánh cũng đủ lâu a." Cầm thú chính là lợi hại như thế.

Minh Thù kêu Hồi Tuyết ở lại còn mình lại tiến đến gần. Linh thú cấp sáu nghe thấy tiếng động lập tức đề phòng nhìn qua, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ phẫn nộ, cảnh cáo không cho cô tới gần.

Linh Thú này giống như con mèo phiên bản lớn, hình thể cùng lão hổ không sai biệt nhiều lắm, ấn đường có một nhúm lông hình thiểm điện (tia chớp), cái đuôi dài nên người trên đại lục thường gọi chúng là Mèo Lôi Vân.

Đừng hỏi cô vì sao có một nhúm lông hình thiểm điện lại gọi là Mèo Lôi Vân, cô cũng không hiểu mạch não của những người ở đây.

"Ngao!" Con linh thú ban ngày kia gào nhẹ một tiếng, cả đám linh thú đều không cam lòng nhường cho Minh Thù một con đường.

"Chức Phách, ngươi muốn làm gì?" Người sống sót thấy Minh Thù xuất hiện, nổi giận gầm lên một tiếng, "Ngươi vì sao lại sai sử linh thú công kích chúng ta? Ngươi có mục đích gì?"

"Nói có thể nói bậy nhưng đồ không thể ăn bậy." Người đối diện trừng lớn mắt, Minh Thù lại xua xua tay: "Nói sai rồi, lời không thể nói bậy, ăn cũng không thể ăn bậy, ngươi khi nào thấy ta kêu linh thú công kích các ngươi?"

"Đây không phải là chứng cứ sao?" Linh thú đứng trước mặt họ không coi là chứng cứ sao?

"Ta bảo các ngươi công kích bọn họ?" Minh Thù thấy hơi lạ liền tiến đến hỏi một con Mèo Lôi Vân gần nhất.

Mèo Lôi Vân ngao ô một tiếng, lắc đầu.

"Thấy chưa, không phải ta." Minh Thù vô tội buông tay, "Không chừng trong số các ngươi, có ai đó trêu chọc bọn chúng nếu không sao chúng cứ bám lấy các ngươi không buông?"

"Ngươi là ngự thú sư, chúng nó đương nhiên nghe lời ngươi." Có người vẫn không tin.

[Ký chủ, cơ hội tốt để thu gia trị cừu hận đến rồi.]

Minh Thù: "......"

Thật sự không còn gì để nói.

Trước xúi giục nàng giết người, sau lại kêu nàng đi nhận tội.

Ngươi có thể kêu ta làm những việc có đạo đức chút được không?

"Đúng, chính ta làm đây, thế đã làm sao!" Minh Thù khí phách phất tay, "Đám nhãi ranh các ngươi, lên cho ta, giết chết bọn chúng ta tính công cho các ngươi."

Mèo Lôi Vân: "......" Phải chăng tên nhân tộc này bị ngốc?

Tâm mọi người đều nhảy lên, kết quả chỉ thấy Mèo Lôi Vân dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn Minh Thù, chỉ có con Mèo Lôi Vân dẫn đầu kia là có chút kiêng kị nhìn cô.

Không khí thập phần xấu hổ.

Trường hợp thập phần áp lực.

Minh Thù giơ tay lên, gãi gãi đâu cười nói: "Các ngươi tiếp tục, ta đi ăn gì đó."

Mèo Lôi Vân không có quan hệ với cô, giờ thì bị lộ rồi?

[.....] Ký chủ như thể tới đây để tấu hài.

Không đúng, kí chủ đang muốn đùa bọn họ.

....

Ầm ầm ầm --

Minh Thù vừa xoay người liền nhìn thấy trong bóng đếm, mấy đạo linh lực va chạm vào nhau rồi nổ tung, thời điểm Mèo Lôi Vân cùng mọi người đang xem xét đạo linh lực này xuất hiện từ đâu thì một bóng người vụt vào trong đám người.

Sau nàng ta tựa hồ có thứ gì đó, cây cối đổ rạp xuống, thân hình to lớn dần lộ ra.

Là một con gấu.

Thân hình con gấu như một ngọn núi nhỏ, nó chỉ tuỳ ý khoát tay mà cây đại thụ cực lớn gần đó liền rầm rầm đổ xuống.

Mèo Lôi Vân thấy con gấu xuất hiện liền ngao ô một tiếng rồi lui lại, trong con ngươi đầy vẻ không cam lòng.

"Thất cấp linh thú, thất cấp linh thú!!" Trong đám người im lặng đột nhiên thốt lên một tiếng kêu sợ hãi.

"Sao thất cấp linh thú có thể xuất hiện ở đây được?"

"Chức Phách, khẳng định là cái nữ nhân ác độc này, nàng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."

Đám người hoảng sợ, mọi người đều nhất trí đổ mọi tội lỗi lên đầu Minh Thù.

Minh Thù chỉ chỉ người vừa rồi mới xuất hiện, "Đầu các ngươi chỉ dùng để trang trí thôi à, rõ ràng là con gấu này theo nàng ta đến, liên quan gì đến ta?"

Hài Hoà kêu nàng nhận tội đã đành, các ngươi là ai mà dám đổ lỗi cho ông đây? Ông còn chưa kịp làm gì?

Mọi người nhìn theo hướng Minh Thù chỉ mới nhận rõ đội ngũ có thêm một người, mà người kia còn đang lùi dần, tư thế chuẩn bị chạy trốn.

"Tiêu Như Phong!" Bạch Yên Nhiên nhận ra người này, mắt phượng trợn tròn, "Ngươi như thế nào ở chỗ này? Ngươi không phải......" Đã chết sao?

Bạch Yên Nhiên đúng lúc ngậm miệng lại, không đem câu kế tiếp nói ra.

Người bị thấy bị phát hiện liền đình chỉ động tác, đứng thẳng người, thẳng thắn đối diện cùng mọi người. Trên khuôn mặt mập mạt có một cái bớt đen, nhìn qua trông thật dữ tợn.

Đây là ngụy nữ chủ Tiêu Như Phong.

Là Tiêu Như Phong chưa lột xác.

Ánh mắt Tiêu Như Phong lạnh lùng, nàng ta cười nhạo một tiếng, "Làm Bạch đại tiểu thư thất vọng rồi, ta còn chưa có chết đâu."

Nàng ta xoay ánh mắt về phía Minh Thù cùng Mèo Lôi Vân đứng phía sau, tựa hồ có chút kì quái không hiểu tại sao lại không ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên, ngược lại đứng một mình một chỗ.

Ánh sáng vừa vặn chiếu vào bên chân Minh Thù, thần sắc không rõ, cũng không cảm giác được hơi thở, trông cô như một hình bóng.

"Ngươi nói bậy gì đó, ngươi có chết hay không liên quan gì đến ta." Không nghĩ tới con tiện nhân hoa si này mệnh lớn như thế, bị đẩy vào trong đàn linh thú mà vẫn còn lành lặn.

Tiêu Như Phong rất nổi danh, người ở đây đều nhận thức nàng, ánh mắt đều tỏ ý khinh thường, "Tiêu Như Phong, con gấu này là ngươi dẫn đến?"

"Phải thì sao mà không phải thì sao?" Tiêu Như Phong không dấu vết thu hồi tầm mắt, mặt đầy ngạo khí.

Con gấu ngày càng tiến đến gần, mọi người đều cuống lên: "Tiêu Như Phong, chính ngươi trêu chọc nó thì tự ngươi đi mà giải quyết, không cần hại chúng ta."

"Mau đẩy nàng ta ra."

"Đúng đấy, nàng ta dẫn tới thì tự nàng ta phải giải quyết."

Có người hướng tới phía sau Tiêu Như Phong, đáy mắt Tiêu Như Phong có chút lạnh, tay đặt ở sau thắt lưng.

"Hiện tại chúng ta trước có hổ sau có sói, có chuyện gì giải quyết đi rồi nói." Hộ vệ của Phượng Thành lên tiếng quát lớn.

Lời của hộ vệ đại biểu cho ý của Phượng Thành, những người này tuy không cam lòng nhưng cũng không dám cùng Phượng Thành đối nghịch, chỉ biết trừng mắt nhìn Tiêu Như Phong.

Minh Thù chuẩn bị rời đi nhưng lại bị Mèo Lôi Vân ngăn trở, nó dùng đầu cọ cọ đùi cô, phát ra những tiếng rên rỉ.

"Đại ca, ở đây có gấu đó." Minh Thủ chỉ vào 'ngọn núi nhỏ' cách đó không xa: "Thấy không? Gấu sẽ làm chết ngươi, mau buông ta ra."

"Ô ô......" Mèo Lôi Vân ngao ô hai tiếng với con mèo bên cạnh, mấy con Mèo Lôi Vân liền tiến vào trong bóng đêm, thẳng hướng đến chỗ con gấu.

Sau đó là tiếng gấu rống giận, con gấu bị dẫn sang hướng khác.

Mèo Lôi Vân vừa mong đợi lại vừa sợ hãi nhìn Minh Thù.

Minh Thù: "......" Ai bảo ngươi đánh lạc hướng nó!!

Ngốc tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top