Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Thần y khuynh thành (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt của Phượng Thành cũng hướng về phía Tiêu Như Phong.

Tiêu Như Phỉ đang hôn mê, nơi này họ Tiêu cũng chỉ có thể là Tiêu Như Phong. Ngay khi tầm mắt Phượng Thành dừng lại đây, Tiêu Như Phong tức khắc trở thành tiêu điểm của mọi người, ngay cả đại xà cùng Bạch Yên Nhiên đã bị đại xà bắt cóc cũng không gây chú ý bằng.

Tiêu Như Phong rút tay vào trong ống tay áo, thanh thanh giọng nói, không hề kiêu ngạo cùng siểm nịnh: "Vị cô nương này nói thế là có ý tứ gì? Vừa rồi ta đứng xa nhất, sao có thể quấy rầy đến nó?"

Bạch Yên Nhiên trước đây khi dễ nàng, nữ nhân này cũng là đồng loã. Tuy không biết hai người này có xích mích gì nhưng thù này, Tiêu Như Phong nàng nhất định nhớ kĩ.

"Cứu mạng......" Bạch Yên Nhiên tuyệt vọng, nàng còn đang nguy hiểm vậy mà đám người này còn quan tâm đến chuyện nữ nhân kia, trước cứu nàng được không.

Nhưng không ai chú ý đến nàng ta.

"Tiêu Như Phong, ngươi vì cái gì muốn kinh động đại xà?" Những người không thích Tiêu Như Phong ngay lập tức lợi dụng cơ hội xỉa xói.

Tiêu Như Phong lãnh đạm hừ một tiếng, "Các ngươi ra ngoài không mang theo óc sao?"

Mọi người đang muốn phát hỏa liền nghe thấy thanh âm nữ tử nãy giờ đang xem trò vui truyền đến.

"Ta cũng cảm thấy bọn họ ra cửa không mang theo não." Minh Thù ngậm viên trái cây trong miệng, chẹp chẹp vài tiếng, "Các ngươi nhìn ta làm gì? Lời này là Tiêu tiểu thư nói, ta chỉ là phụ họa một câu, tội là của nàng ta."

"Cứu mạng......"

"Tiêu Như Phong, nhìn thấy ngươi là ta biết ngay ngươi không có ý tốt, ngươi muốn đẩy bọn ta vào chỗ chết đúng không!!"

"Tiêu Như Phong này là sao quả tạ, đáng lẽ ra không nên để nàng ta đi cùng."

Trước đây Minh Thù chủ yếu xung đột với Bạch Yên Nhiên, nay Bạch Yên Nhiên không tham dự, Tiêu Như Phong lại không được lòng người, mọi người đương nhiên sẽ đứng về phía Minh Thù mà gây khó dễ cho Tiêu Như Phong.

Minh Thù cân nhắc một lát rồi ra kết luận, ánh sáng nhân vật chính có thể thu hút sự chú ý, lại dễ gây thù.

Tiêu Như Phong có chút tức giận nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể áp cơn tức xuống đáy lòng.

"Cứu mạng......" Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bạch, thanh âm cũng càng ngày càng yếu.

Đại xà phỏng chừng chưa trải qua tình huống này, nó 'bắt cóc' người ta rồi mà hình như chẳng có tác dụng gì.

Nhân tộc đáng giận, dám lơ nó đi.

Đại xà vung đuôi, quăng Bạch Yên Nhiên ra xa, đồng thời cái đuôi kim sắc cũng ngay lập tức quật về phía Tiêu Như Phong, cuốn lấy cổ chân nàng ta kéo lại.

Tiêu Như Phong ngã trên mặt đất, nháy mắt bị kéo đi vài đoạn. Tiêu Như Phong nhanh chóng trấn định, xoay tay đánh ra một đạo linh lực vào đuôi đại xà.

Đại xà ăn đau, phát ra âm thanh tê tê đầy phẫn nộ nhưng nó cũng không buông Tiêu Như Phong ra mà ngược lại còn kéo nàng ta đến gần mình hơn.

Phần cuối đuôi như một thanh đao sắc bén kề sát cổ Tiêu Như Phong, chỉ cần nó khẽ dùng sức là có thể xuyên qua cổ nàng ta.

Sự việc phát sinh quá nhanh, mọi người chưa kịp định thần lại thì Tiêu Như Phong đã bị định trụ.

"Nhân loại, cút ra khỏi nơi này!" Đồng tử hoàng kim của đại xà nhìn chằm chằm vào Phượng Thành: "Nếu không ta sẽ giết chết nàng rồi giết chết các người."

Không gian yên tĩnh một cách quỷ dị.

Ngay cả Tiêu Như Phong đang bị bắt cũng ngừng hô hấp vài giây, đáy mắt ánh lên một tia sáng.

Linh thú cấp bậc càng cao thì càng thông minh, có thể cùng nhân loại giao lưu, nhưng miệng nói ngôn ngữ nhân loại thì chắc chắn phải là thánh thú hoặc là thần thú.

"Tiểu thư, không ổn rồi." Hồi Tuyết hướng Minh Thù lắc đầu.

Lưu Phong cũng từ cành cây bên cạnh nhảy xuống, khuôn mặt than nhìn chằm chằm đại xà bên kia, cơ bắp toàn thân căng chặt, giữ tư thế ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

"Làm sao vậy, rất lợi hại sao?" Nhìn hai người đang bày ra tư thế khẩn trương, Minh Thù tỏ ra thật sự khó hiểu.

Hồi Tuyết hạ giọng, "Nếu thật là thánh thú, Lưu Phong cũng không đối phó được huống hồ là hai chúng ta."

"Lợi hại như thế cơ à?"

"Cho dù là thánh linh sư lợi hại nhất tới cũng không khẳng định có thể đánh thắng thánh thú, chúng nó là tồn tại gần với thần thú nhất."

Trên đại lục này, thánh linh sư là người lợi hại nhất, toàn bộ đại lục thánh linh sư có thể đếm trên đầu ngón tay.

Còn thần thú......

Đã gần ngàn năm qua không ai gặp qua bóng dáng thần thú rồi.

"Quả thực rất lợi hại." Minh Thù không hề có thành ý khen một tiếng.
.......

Trong lúc Minh Thù và Hồi Tuyết nói chuyện phiếm thì bên Phượng Thành và đại xà cũng đã giao lưu xong, không biết tại sao đại xà lại đem tầm mắt dừng trên người Minh Thù.

Minh Thù: "......" Nhìn ông làm gì?

Đại xà le le cái lưỡi mảnh đỏ: "Chỉ cần các ngươi đem trứng trên người nàng giao ra, ta liền đưa các ngươi rời khỏi núi Long Cốt."

Trứng?

Như thế nào lại liên quan đến trứng của ông?

minh Thù lôi từ trong áo ra quả trứng đủ màu sắc, mấy ngày nay cô dùng linh lực ôn dưỡng nên đã có chút hơi thở bất quá tuỳ thời có thể chết.

Phượng Thành nhìn Tiêu Như Phong vẫn trấn định như cũ: "Nàng không cùng một nhóm với ta."

"Hừ, đây không phải là chuyện của ta, hoặc là giao trứng cho ta, hoặc là các ngươi đều chết ở chỗ này." Đáy mắt đại xà tràn đầy âm độc: "Núi Long Cốt này chôn rất nhiều di hài, thêm các ngươi cũng chẳng đáng kể."

Phượng Thành nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Minh Thù, nữ nhân này và đại xà đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

Nếu không phải hắn bị thương thì còn có cơ hội đấu với con xà này một phen......

"Chức Phách, ngươi mau đem quả trứng kia cho nó, ta không muốn ở chỗ này, ta phải rời khỏi đây."

"Chức Phách cô nương, ngươi giao trứng cho nó đi, đây chính là thánh thú, không phải linh thú bình thường."

Phượng Thành còn chưa có mở miệng, những người khác đã lên tiếng trước.

Những người này nhìn thấy thánh thú, phản ứng đầu tiên là chạy đi chứ không phải bắt thánh thú, có thể thấy thánh thú là tồn tại khủng bố tới mức nào.

"Ngao ô!" Mèo Lôi Vân lấy dụi vào cẳng chân Minh Thù, đáy mắt tràn đầy ý khẩn cầu, không thể cho con xà kia, nó sẽ ăn luôn trứng.

"Thật có thể ăn a?" Con ngươi Minh Thù phát sáng.

"Ngao ô." Không thể ăn không thể ăn, thật sự không thể ăn.

Mèo Lôi Vân nếu có thể khóc thì hẳn lúc này khẳng định là sẽ gào khóc lớn. Thật vất vả đem trứng tìm về thì lại phát hiện ra đã chết, giờ mới có chút hơi thở thì lại bị con xà này nhớ thương, bị con xà để ý liền tính vậy mà người trước mặt này cũng muốn ăn.

Thật sự không thể ăn a!

"Chức Phách cô nương, quả trứng kia có thể cứunhiều người như vậy, cô nương nên giao trứng cho nó đi." Tuy rằng không biết quả trứng kia là cái gì nhưng có thể bị thánh thú coi trọng, hẳn là không phải vật phàm.

Nhưng hiện tại bọn họ bảo vệ bản thân còn khó khăn, làm sao có năng lực giữ quả trứng kia.

Mi mắt Minh Thù cong cong, trong con mắt chăm chú của Mèo Lôi Vân cùng đại xà, thong thả hạ tay xuống.

Trứng vừa mới đáp đất, Mèo Lôi Vân cùng đại xà đồng thời xuất động nhưng vì Mèo Lôi Vân gần Minh Thù hơn nên nhanh chóng một ngụm ngoạm lấy quả trứng, mông uốn éo chạy vào rừng sâu.

Đại xà cuốn Tiêu Như Phong nhanh chóng đuổi theo, lá rụng trên mặt đất không ngừng bị hất lên, mọi người lúc này mới phát hiện, vừa rồi chỉ nhìn thấy đuôi cùng đầu đại xà, thân thể hoàn toàn nằm trong đống lá rụng.

Đại xà di động mang theo cuồng phong khiến những người khác ngã trái ngã phải, còn có người bị thân hình đại xà đụng đến choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top