Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65: Thần y khuynh thành (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi xem, ta vì các ngươi mà phải đi giải quyết một cái đại phiền toái, các ngươi không định cảm ơn ta sao?" Đã bảo cô tốt như vậy mà cứ coi cô là kẻ cặn bã.

[...] Giấu quả trứng trong tay đi rồi hẵng nói.

Mọi người từ trên mặt đất bò dậy nhìn về phía Minh Thù đang nói chuyện, khuôn mặt tươi cười thấy thế nào cũng chướng mắt. Nhìn thấy quả trứng trong tay cô, mọi cảm kích đều tan biến.

"Ngươi......" Quả trứng như thế nào còn ở trên tay nàng? Vừa rồi Mèo Lôi Vân ngậm cái gì chạy đi thế? Bọn họ rõ ràng tận mắt nhìn thấy nàng đem trứng màu sắc loè loẹt ném xuống mà!

Đại xà muốn quả trứng này, nếu nó phát hiện ra bị lừa thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Vương gia, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiêu Như Phong đã bị đại xà mang đi rồi.

Những người ở đây đều không có ý tứ đi cứu người, Vương gia định làm thế nào đây?

"Mấy người các ngươi lưu lại, còn lại thì đi theo ta." Phượng Thành thâm sâu nhìn Minh Thù.

"Vương gia, đại xà kia rất khó đối phó, chúng ta đi như vậy thật không sáng suốt." Hộ vệ khuyên nhủ Phượng Thành.

Phượng Thành liếc mắt nhìn qua, lời muốn nói của hộ về tức khắc nghẹn lại.

Phượng Thành mang người đuổi theo đại xà, Minh thù cầm quả trứng nhảy xuống khỏi tảng đá, kêu Hồi Tuyết đi nhóm lửa, cô muốn nướng quả trứng này.

Mọi người quỷ dị nhìn làn khói nhẹ đang lượn lờ, lòng đều thầm tự hỏi, không biết nữ nhân kia đang định làm gì?

"Yên Nhiên, trước kia ngươi không phát hiện ra... đầu óc nàng có vấn đề hay sao?

Bạch yên Nhiên bị đại và ném ra, nay đã trở lại đội ngũ nhưng có chút chật vật, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng hừ lạnh một tiếng: "Ta làm sao biết được." Quỷ mới biết được con tiện nhân Chức Phác kia có bị trúng tà hay không?

Nhóm người này vừa rồi làm lơ nàng, giờ còn dám mò tới trước mặt mình.

Nhìn biểu tình kia của bạch Yên Nhiên, người xung quanh nàng ta đều có chút xấu hổ, có ý đò vì chính mình mà biện giải một chút: "Yen Nhiên, con đại xà này là thánh thú, chúng ta không có biện pháp..."

"Chúng ta sao có thể là đối thủ của thánh thú, Yên Nhiên, ngươi đừng có tức giận nữa, vận khí ngươi tốt như vậy, gặp dữ có thể hoá lành."

Đối mặt với những lời a dua nịnh hót của mọi người, Bạch Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng. Nàng ta vố dĩ chướng mắt những người này, nếu không phải bản thân cần tuỳ tùng thì còn lâu mới cùng các nàng nói chuyện. Lần này phát sinh chuyện như vậy, Bạch Yên Nhiên còn lâu mới cho bọn họ sắc mặt tốt.

Nhưng Bạch Yên Nhiên đã quên, nơi đây nguy cơ tứ phía, dù là cao thủ vẫn có thể chết trong sơn mạch Ma Phong, đây không phải Học viện hoàng gia lại cũng không phải Bạch gia để cho nàng ta tuỳ hứng.

Mấy người kia phụ hoạ trong chốc lát, thấy thái độ kiêu căng ngạo mạn của Bạch Yên Nhiên cũng không thèm nói tiếp nữa, mỗi người lại ôm một tâm tư riêng.

"Tiểu thư, các nàng giống như đang nội chiến." Hồi Tuyết ngồi xổm bên cạnh Minh Thù, biểu tình giảo hoạt mang theo vài phần miệt thị, "Tính tình của Bạch Yên Nhiên như thế, trước đây ở Học Viện Hoàng Gia đắc tội với không ít người, lần này tới sơn mạch Ma Phong mà còn không chịu thu liễm, làm nàng ta chết nơi này không một tiếng động thật là dễ dàng."

"Nga." Ánh mắt Minh Thù vẫn dán chặt vào quả trứng trong tay, một chút cũng không quan tâm tới người khác, nàng nhìn ngọn lửa đang bùng lên, đưa quả trứng lên trên ngọn lửa rồi chậm rãi buông tay.

"Tiểu thư!"

Thanh âm Lưu Phong thanh âm có chút khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe, số lần Minh Thù nghe hắn nói có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc này đột nhiên gọi nàng, Minh Thù rất phối hợp nhìn qua.

Trước mặt cô đột nhiên tối sầm lại, chỉ thấy một bóng người đang đứng trước mặt, một mùi hương kì dị bay qua chóp mũi tiếp theo, trứng trong tay cô bị cướp đi.

Minh Thù sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại.

Vậy mà có người dám mò đến đoạt đồ ăn với ông! Cmn chán sống rồi!

Ngón tay Minh Thù vừa chuyển ý đồ chế trụ tay đối phương nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với làn da, người nọ đã biến mất chỉ để lại một làn khói xanh.

Khói nhẹ kéo ngọn lửa hướng nghiêng về một phía, ngọn lửa ngay lập tức bén vào đám cỏ khô bùng lên lớn hơn, thiêu rụi một khoảng đất thành một đường ngăn cách.

Làn khói xanh phía bên kia ngưng tụ thành một nhân ảnh.

Một bộ bạch sam thêu ám văn kim sắc, vạt áo mở rộng, tóc đen dài được buộc lỏng lẻo sau gáy, một nửa chưa được túm lên thì rơi trên ngực, xương quai xanh giấu dưới mái tóc đen như ẩn như hiện.

Sắc mặt nam tử hơi tái nhợt nhưng khuôn mặt kia vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, khoé miệng câu lên một độ cong yêu dã, giống như ác ma đang mỉm cười nhưng lại mà một nụ cười thị huyết.

Quả trứng màu mè bị bàn tay rõ ràng khớp xương nắm lấy, như thể là đôi tay kia chỉ cần thoáng dùng sức, quả trứng sẽ nát vụn.

Hô hấp Minh Thù ngưng trệ.

Không gian yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ còn lại âm thanh của lửa lớn.

Hơi thở người nam nhân này quá mức yêu dã mị hoặc như yêu tinh câu hồn nhiếp phách nhưng lại mang theo sự thuần khiết không dễ phát hiện.

Hai loại thái cực lại xuất hiện trên một người.

Minh Thù rũ mắt, thanh âm đầy ý cười đánh vỡ sự trầm mặc: "Hồi Tuyết, ngốc tử này ở đâu chui ra vậy?"

Hồi Tuyết bị Minh Thù làm cho bừng tỉnh, nõ lực đem tầm mắt từ trên người nam nhân rời đi, thanh âm có chút gian nan:"Này...... Hình như là...... Túy Hoa Các Các chủ."

"Cái gì mà Túy Hoa Các với Túy Thảo các, em có nhìn thấy hắn đoạt đồ ăn của ta không?" Minh Thù chỉ vào người đối diện, nụ cười có vài phần dữ tợn.

Đồ ăn của ông mà cũng dám đoạt!

Ông đánh đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra.

Minh Thù xắn tay áo chuẩn bị ra tay, Hồi Tuyết nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy Minh Thù,"Tiểu thư, ngươi bình tĩnh một chút, Túy Hoa Các Các chủ thật sự rất tà môn."

"Chỗ nào tà môn?" Còn có người tà môn hơn cô à?

Ân... hình như không đúng trọng điểm rồi.

Cướp trứng về mới là quan trọng nhất.

Minh Thù tránh khỏi tay Hồi Tuyết, trong tiếng kinh hô của Hồi Tuyết nhảy qua bức tường lửa trước mặt, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương. Giống như lần đâu tiên, Minh Thù còn chưa động tới hắn thì nháy mắt đã hoá thành làn khói nhẹ trốn khỏi Minh Thù.

"Tuyệt Hồn cốc thật sự là thế hệ này không bằn thế hệ trước." Thanh âm nam tử xuyên qua lửa lớn, vào tai Minh Thù vừa có ý trào phúng lại tựa như khinh miệt.

Minh Thù vung ống tay áo, cười nói: "Ngươi trâu, ngươi lợi hại."

Lông mày nam khẽ nhếch tựa hồ không hiểu Minh Thù khen hắn vì việc gì.

Trong lúc hắn quan sát người đối diện chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh, một cỗ lực đạo từ phía sau đánh tới, hắn nghiêng người tránh đi, bên tai có tiếng gió xẹt qua, bàn tay mang theo chút hơi ấm nắm lấy cánh tay hắn. Cảnh vật xung quanh như bị đảo lộn. Nữ tử xuất hiện bên trên hắn mang theo nụ cười dữ tợn.

Minh Thù đạp một cước lên người đang nằm trên đất, sau đó dẫn hẳn lên ngực hắn, mỉm cười cúi đầu nhìn: "Tiểu tử, trứng của ông đây mà cũng dám đoạt, ai cho ngươi lá gan này?"

Nam tử bình tĩnh nhìn nàng vài giây, đột nhiên mở miệng, "Cô nương, cẩn thận chút."

Minh Thù không dao động.

Cô đã từng đóng phim diễn kịch các kiểu rồi đấy, muốn lừa cô á, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!

Biểu tình của nam tử trong nháy mắt cứng đờ, chỉ cảm thấy nụ cười của nữ nhân này quá mức quỷ dị.

Rõ ràng nụ cười như gió xuân tháng ba mà lại cho hắn cảm giác lạnh buốt như những con dao sắc lạnh tuỳ lúc muốn đâm hắn.

***

Nam chính xuất hiện, soái không quá ba giây =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top