Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71: Thần y khuynh thành (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch phụ cùng với người của Tiêu gia canh giữ hai ngày, khách điếm trước sau đều có người gác nhưng mà cơ bản không thấy được người.

Nội tâm Bạch phụ nôn nóng, đi đi lại lại trước khách điếm, người của Tiêu gia đứng ở một bên, hai bên nước sông không phạm nước giếng, phân chia địa giới rõ ràng.

Bạch phụ đối mắt với người đối diện, sau đó cả ha người ghét bỏ quay đi.

Hai nhà vốn là đối thủ một mất một còn trong nhiều năm, lần này gặp nhau tại đây âu cũng là nghiệt duyên.

"Gia chủ, gia chủ không tốt, tiểu thư lại nháo lên rồi!"

Hạ nhân Bạch gia vô cùng lo lắng chạy tới, ngay cả thở cũng thấy khó khăn, trên mặt vẫn còn lưu lại nỗi khiếp sợ, hiển nhiên là vị tiểu thư trong miệng hắn đã nháo một trận không nhỏ.

Sắc mặt Bạch phụ trầm xuống, hắn nhìn về phía khách điếm, cắn răng phất tay: "Đi, chúng ta mau đi mời người của Tuyệt Hồn cốc."

Hắn không tin hôm nay không gặp được người của Tuyệt Hồn cốc, Bạch gia cũng không phái môn phái nhỏ, hiện tại ngay cả bóng người cũng không thấy, Tuyệt Hồn cốc trước đây cũng chẳng cao ngạo đến mức này.

"Gia chủ......" Người của Bạch gia ngăn trở, "Đắc tội với người của Tuyệt Hồn cốc,bệnh của tiểu thư thật sự không có biện pháp trị khỏi đâu."

Nội tâm Bạch phụ lúc này tràn ngập sợ phẫn nộ và nôn nóng, thậm chí không màng đến việc bị mọi người ngăn trở liền đi lên lầu.

Người của Tiêu gia thấy vậy cũng đi lên theo.

...

Lưu Phong canh giữ ở ngoài cửa, thấy nhiều người như vậy hùng hổ tiến lại gần liền trực tiếp lấy ra vũ khí, mặt than không chút biểu tình nhưng lại biểu đạt ý tứ rõ ràng 'Còn dám tới gần một bước, liền không khách khí.'

Bạch phụ nén lửa giận, ôm quyền hô lớn một tiếng: "Bạch mỗ tiến đến bái phỏng."

Tiêu gia ở đăng sau cũng không chút động tĩnh, có người đi trước làm chim đầu đàn, bọn họ đương nhiên không ngăn cản.

Lưu Phong không chút để ý, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm họ.

Bạch phụ chỉ làm dáng như đến bái phỏng nhưng thật sự thì cũng chỉ hơi cúi người xuống một chút, ánh mắt gắt gao nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

Thời gian tựa hồ như có âm thanh, từng giây từng phút đánh vào tim hắn.

"Kẽo kẹt --"

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng mới thong thả mở ra, nha hoàn thường gặp từ bên trong đi ra, đôi tay ngọc để trước bụng, chân bước nhẹ đến bên Lưu Phong, Lưu Phong lập tức thu vũ khí lại, lui lại phía sau vài bước.

Hồi Tuyết hơi hơi cúi người, "Bạch gia chủ, tiểu thư không ở đây, không thể gặp ngươi."

"Sao có thể, người của ta đâu có thấy nàng ta đi ra ngoài." Bạch gia chủ buột miệng thốt ra, giọng rất lớn, "Tiểu thư nhà các người có phải không muốn gặp ta hay không? Nàng có yêu cầu gì cứ việc đưa ra, chỉ cần có thể chữa khỏi cho tiểu nữ nhà ta, Bạch gia sẽ không bạc đãi tiểu thư nhà ngươi."

Những người có thể dùng chỗ tốt để thu mua thì đều không khó đối phó.

Nhưng lần này Bạch phụ đá phải thiết bản rồi.

"Bạch gia chủ, người đã biết quy củ của Tuyệt Hồn cốc rồi đấy." Hồi Tuyết hơi hơi mỉm cười, ngữ khí dịu dàng có lễ, "Tuỳ tâm mà chữa."

Bạch phụ: "......" Tuỳ tâm cái con mẹ nhà các ngươi ấy.

Quy củ của Tuyệt Hồn cốc vẫn được mọi người trên đại lục ủng hộ, người ta dù sao cũng là kẻ có tài.

Tuỳ tâm đơn giản là thích thì chữa, không thích thì thôi.

Nói chung là...

Xem tâm tình.

Người ta chính là tuỳ hứng như thế đấy.

"Ta muốn gặp tiểu thư của các ngươi." Người của hắn canh ở phía sau, nàng ta sao có thể đi ra ngoài. Đây là đang tìm cớ mà?

"Xin lỗi Bạch gia chủ, tiểu thư thật sự không ở đây." Có quỷ mới biết tiểu thư nhà nàng đi đâu rồi, nàng bất quá cũng chỉ cùng Lưu Phong nói vài câu trong chớp mắt, vậy mà quay trở lại đã không thấy tiểu thư đâu.

Nàng còn có thể làm gì khác bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể trấn định, không được để đám người này biết việc thiếu chuyên nghiệp này.

"Hôm nay ta nhất định phải gặp tiểu thư nhà ngươi, nàng thân là dược sư chẳng lẽ lại không có chút y đức?" Bạch phụ vô cùng kích động, chuẩn bị mạnh mẽ phá cửa xông vào.

Lưu Phong vẫn luôn đứng im một bên liền cảnh giác rút vũ khí ra.

"Aizzz, nhường một chút, nhường đường một chút."

"Nới này tạm thời không đi qua được."

"Vì sao không thể?"

"Không thể chính là không thể?"

"Hừm, đây là khách điếm của các ngươi à? Dựa vào cái gì lại không cho ta qua, còn có, các ngươi phá cửa phòng của ta làm gì? Muốn cướp bóc sao?" Mang nhiều người như vậy xông đến.

Âm hiểm.

May mắn bổn cô nương không có giấu đồ ăn trong phòng.

"Tiểu thư." Hồi Tuyết kích động kêu một tiếng rồi ngay lập tức trấn định lại, "Người đã trở lại."

Mọi người theo bản năng quay đầu, nhìn về phía địa phương vừa rồi mới phát ra âm thanh, người phía sau lục tục lui lại nhường ra một con đường, đứng cuối chính là một nữ nhân mặc váy đỏ, mỉm cười nhìn bọn họ.

Ánh sáng mờ ảo chiếu lên thân hình nàng hình thành nên một vòng sáng ấm áp lại thánh khiết.

"Là ngươi!" Bạch phụ cùng nguyên chủ đã từng gặp mặt một lần ở Bạch gia, bất quá cũng không có nói chuyện cùng, lúc này hắn nhìn Minh Thù, ngay tức khắc trừng lớn mắt: "Ngươi là người của Tuyệt Hồn cốc?"

Minh Thù nhấc chân đi vào, vạt áo màu lửa đỏ tung bay, âm thanh thánh thót: "Ta không phải là người của Tuyệt Hồn cốc thì chẳng lẽ là ngươi?"

"Ngươi có nhận thức tiểu nữ nhà ta?" Bạch phụ đột nhiên kích động, hắn ở chỗ Bạch Yên Nhiên nhìn thấy nàng, Yên Nhiên thế nhưng lại có giao tình với người của Tuyệt Hồn cốc, thật tốt quá.

Bạch phụ ổn định tâm tình đang kích động, "Nếu là bằng hữu của Yên Nhiên, việc này Bạch mỗ xin nói thẳng, Yên Nhiên không biết gặp phải chuyện gì mà có chút kích động, không biết cô nương có thể qua xem Yên Nhiên một chút."

Người của Tiêu gia nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, ý đồ muốn tiến lên nói chuyện.

Hiển nhiên Minh Thù sẽ không cho bọn họ cơ hội, nở nụ cười ôn hoà đi qua lối đi toàn người rồi đứng cách Bạch phụ tầm năm mét: "Ta phát hiện ra một chuyện."

Bạch phụ đầu đầy dấu châm hỏi: "Chuyện gì?"

"Bạch gia các người đều có một đặc điểm vô cùng độc đáo!"

Bạch phụ càng nghi hoặc, đây là có ý tứ gì?

Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi đến bên cạnh Hồi Tuyết mới hơi hơi mỉm cười, "Đều tự cho là đúng."

Bạch phụ: "......"

"Còn có, ta không ăn thịt người......" Thịt.

Minh Thù ho khan một tiếng, trong ánh nhìn quỷ dị của Bạch phụ nụ cười vẫn không chút thay đổi: "Ta và con gái ngươi có nhận thức sao? Rất quen thuộc sao? Hay là nàng đẹp như tiên khiến ta phải qua thắp hương cúng tế?" Bạch Yên Nhiên hận cô như vậy, cô làm sao có thể đi xem bệnh cho nàng ta, trừ khi là đói đến mức đầu óc choáng váng.

[Ký chủ, cô mau đi xem Bạch Yên Nhiên, sau đó như vậy như vậy như vậy như vậy... khiến cho nàng ta càng thêm hận cô, như thế là hoàn thành nhiệm vụ rồi.] Hài Hoà không biết từ đâu lại xông ra xúi giục Minh Thù làm chuyện xấu.

Đáy lòng Minh Thù có chút ghét bỏ, dám xúi giục cô làm chuyện khiến người ta buồn bực thế này, cũng đủ rồi đây.

Đại gia Hài Hoà, trước khi làm việc gì thì quay mặt vào tường nhẩm tên mình mười phút tránh làm thất vọng cái tên này.

Ông đây mới không phải là người dễ bị xúi giục như vậy, tưởng nói hai câu là sẽ thoả hiệp sao?

[Nhiệm vụ của cô chính là thu thập giá trị cừu hận, thủ đoạn gì không quan trọng. Hơn nữa Bạch Yên Nhiên cũng không phải người tốt đẹp gì, cô ngẫm lại xem, nếu không phải do nàng ta thì nguyên chủ đâu có rơi vào kết cục này? Đương nhiên tôi cũng chỉ là người giúp cô đưa ra phương án, còn quyết định thế nào thì tuỳ cô.] Hài Hoà chỉ hứng thú với mỗi giá trị cừu hận, cái khác không nằm trong phạm vi suy xét của nó.

#Ta có một cái hệ thống đáng sợ, làm sao bây giờ, online chờ, rất cấp bách#


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top