Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Thần y Khuynh thành (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ kiêu ngạo của Minh Thù đã thành công chọc cho Bạch phụ nổi giận. Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Tiểu cô nương, nói chuyện không cần cuồng vọng như vậy, thế giới này rộng lớn hơn ngươi tưởng nhiều, Tuyệt Hồn cốc cũng không phải thiên hạ vô địch đâu."

Minh Thù cảm thấy không sao cả, chỉ cười cười: "Vậy Bạch gia chủ đi tìm thiên hạ vô địch đi chữa bệnh cho con mình đi.

Bạch phụ: "......" Cảm giác này giống như là một tay đấm vào bịch bông vậy.

Nếu một người không hề cảm thấy tức giận khi bị người ta khiêu khích thì một là ngốc tử, hai là kẻ cực kì cơ trí.

Hiển nhiên nữ tử đối diện không phải ngốc tử rồi.

Không khí hai bên có chút ngưng trọng.

"Cô nương." Người Tiêu gia xem diễn nửa ngày cuối cùng cũng chịu lên tiếng, thái độ so với Bạch phụ thì tốt hơn nhiều: "Thỉnh cô nương đi Tiêu gia một chuyến, tiểu thư nhà chúng ta mắc bệnh nặng cần người chẩn trị, vấn đề thù lao không quan trọng. Cô nương cứ yên tâm đi."

Minh Thù quay sang nhìn người Tiêu gia tủm tỉm cười, thời điểm bọn họ cho rằng cô đã bị điều kiện của mình hấp dẫn lại chỉ thấy nữ tử đối diện phun ra một câu, "Ta không đi."

"Vì sao? Cô nương dù sao cũng phải cấp một lý do hợp lý chứ?" Người Tiêu gia không tức giận nhưng cũng không bỏ ý định truy vấn. Nếu không mời được người của Tuyệt Hồn cốc thì tiểu thư nhà mình có khả năng không cứu được.

Trước khi đến đây, gia chủ đã dặn dò kĩ lưỡng, không cần bận tâm đến việc phải bỏ ra bao nhiêu cũng phải mời được người của Tuyệt Hồn cốc.

Minh Thù nghĩ nghĩ rồi lấy luôn chiêu bài thường dùng của Tuyệt Hồn cốc: "Tâm tình không tốt."

Tiêu gia đưa ra đủ các loại điều kiện với ý đồ lôi kéo Minh Thù nhưng một chút hứng thú cô cũng không có, không khí xung quanh không hiểu sao bỗng dưng an tĩnh lại.

"Đây là có chuyện gì vậy?" Thanh âm trầm ấm vang lên đánh vỡ không khí quỷ dị.

Nam tử một thân y phục hoa lệ, dung mạo tuấn tú, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể khiến người ta trầm luân, hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, ghé mắt nhìn về phía này, trong mắt hắn dường như chỉ còn lại hình ảnh Minh Thù với áo choàng đỏ tươi.

Ánh mắt Minh Thù chỉ dừng lại trên người hắn một giây rồi nhanh chóng rời tầm mắt đi.

"Thanh Trần......" Sắc mặt Bạch phụ khẽ biến, "Ngươi sao lại ở đây?"

Nơi này không phải là địa bàn của Tuý Hoa các, tên yêu nghiệt Thanh Trần này sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn có mục đích gì?

"Ta vì sao không thể ở đây?" Thanh Trần tiến về phía này, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất: "Bạch gia chủ muốn tìm người chữa bệnh, ta lại không thể tìm người chữa bệnh sao?"

"Ngươi có bệnh?" Bạch phụ buột miệng thốt ra.

Ánh mắt Thanh Trần hơi đổi, thanh âm trầm thấp mang chút giọng điệu trào phúng: "Ta còn tưởng rằng chuyện này mọi người trên đại lục đều biết cơ, Bạch gia chủ xem ra kiến thức thật hạn hẹp."

Linh quang trong đầu Bạch phụ chợt loé, hắn nghĩ đến một lời đồn trên đại lục.

Tuý Hoa các các chủ không sống quá tuổi hai mươi sáu.

Mà Tuý Hoa các vẫn luôn tìm dược sư có năng lực, điều này tựa hồ chứng thực tin đồn đồng thời Tuý Hoa các cũng không ra mặt phủ nhận.

Cho nên hắn thật sự không sống qua tuổi hai mươi sáu?

"Bạch gia chủ, chư vị Tiêu gia, nếu vị cô nương đây đều cự tuyệt hai người thì không nên níu kéo nữa, tất cả mọi người đều tránh khỏi khó xử." Thanh Trần tiếp tục nói: "Muốn tự mình ra ngoài hay là để ta..."

Thanh Trần không nói câu kế tiếp mà chỉ mỉm cười nhìn Bạch phụ.

Đáy mắt Bạch phụ có chút phức tạp, muốn lên tiếng cãi lại nhưng lại sợ mọi chuyện trở nên phức tạp.

"Tuyệt Hồn cốc không chỉ có một người, chúng ta đi." Bạch phụ tự cấp cho mình một cái bậc thang.

Đệ tử Tuyệt Hồn cốc đông đảo, hắn không tin không tìm được một người có thể chữa bệnh cho nữ nhi của hắn, nhưng việc hôm nay hắn nhất định sẽ ghi nhớ.

Minh Thù hơi hơi nhướng mày, nhưng chỉ cười cười, không có đáp lời.

Hồi Tuyết có chút buồn cười, nếu hắn biết mọi người của Tuyệt Hồn cốc đều nghe theo tiểu thư thì liệu có bị tức chết hay không.

Người Tiêu gia nhìn nhìn Minh Thù rồi lại nhìn tên yêu nghiệt Thanh Trần, cuối cùng chỉ có thể dẫn người rời đi.

Người của Bạch gia và Tiêu gia vừa đi, không gian liền trở nên trống trải, không khí cũng dễ lưu thông hơn.

Khoé miệng Thanh Trần nâng lên thành mạt ý cười: "Chức Phách cô nương, ta vì ngươi giải quyết hai cái phiền toái, ngươi tính toán đa tạ ta thế nào?"

Minh Thù giơ giơ nắm tay lên, "Cái này có được không?"

"Chức Phách cô nương sao có thể thô lỗ như vậy được." Thanh Trần sắc mặt bất biến, "Trước đây Chức Phách cô nương phá Tuý Hoa các của ta, ta còn chưa kịp cảm tạ đâu."

Tên ngốc này từ đâu chui ra vậy?

Phá nhà còn muốn cảm tạ cô?

Hẳn là đang đùa đi.

"Không cần cảm tạ, chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì." Diễn viên Thù ngay tức khắc online.

"Kỳ thật ta đã sớm muốn thay đổi nơi đó nhưng dù sao cũng đã ở nơi này nhiều năm, có chút cảm tình nên cho tới bây giờ vẫn chưa phá dỡ, lần này Chức Phác cô nương đã giải quyết việc khó xử này cho ta, về tình về lý ta đều nên cảm tạ cô nương."

Khoé miệng Minh Thù cong cong: "Phiền toái ngươi thanh toán phí phá bỏ và phí di chuyển cho ta."

"......" Luận về da mặt, vị này quả thực lợi hại hơn, mặt dày như tường thành, không biết xấu hổ là gì. Thanh Trần hít sâu một hơi, "Chức Phách cô nương, chúng ta cứ lừa lọc qua lại như thế có ý nghĩa sao?"

"Là ta bắt đầu trước à?"

"...Được rồi, là ta." Thanh Trần thản nhiên, tự nhiên thay đổi đề tài: "Ta có thể mời Chức Phách cô nương một bữa cơm được không?"

"Ta với ngươi quen thuộc lắm sao?" Tự nhiên mời cơm người ta, trước đó rõ ràng còn kiêu căng thế mà, chắc chắn là không có ý tốt gì? Không đi không đi, có cơm ngon cũng không đi.

Ánh mắt Thanh Trần có chút ái muội: "Chúng ta từng động chạm da thịt rồi."

Mẹ nhà nó! Ai cùng tên đần độn này quan hệ xác thịt chứ, rõ ràng là đánh nhau mà sao lại nói thành ái muội như thế, bổn cô nương là người đứng đắn.

Minh Thù vẫn mỉm cười trấn định: "Chạm vào ngươi một chút thì làm sao? Ngươi là tiểu cô nương à, sờ một chút liền mang thai?"

Nội tâm Thanh Trần có chút cuồng loạn nhưng biểu tình trên mặt vẫn rất thản nhiên, hắn ép cảm xúc muốn bùng nổ xuống, thẳng thắn đi vào vấn đề: "Chức Phách cô nương, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ta có chuyện đúng đắn muốn tìm cô nương giúp."

"Chữa bệnh à?" Minh Thù mỉm cười, "Ta không chữa đâu, ngươi đi tìm cao nhân khác đi."

"Mẹ nó!" Thanh Trần không nhịn được chửi bậy một câu.

Minh Thù lập tức nhìn chằm chằm vẻ mặt của Thanh Trần, biểu tình trở nên cổ quái. Thanh Trần nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Minh Thù, trấn đinh nói: "Chức Phách cô nương chính là Tuyệt Hồn cốc cốc chủ, nếu cô nương không chữa được bệnh cho ta thì trên thế giới này còn ai chữa được sao?"

Nhịn xuống.

Nhất định phải nhịn xuống, không thể OOC!!

Nhẫn cái rắm a!

Hắn muốn lập tức bóp chết nữ nhân đối diện này.

**OOC _ Out Of Character: nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc. (Đến đây thì hẳn mọi người cũng đã nhận ra anh nam chính cũng là dân xuyên không rồi =)))))))

"Dù sao ta cũng không muốn chữa, không tiễn." Minh Thù vẫy vẫy tay với Thanh Trần, bộ dáng tạm biệt không muốn tiễn.

Cô không có hứng thú với việc cứu người, kĩ năng nhàm chán.

"Chức Phách......"

Phiền quá đi, ông đây không muốn chơi trò này.

Đã nói là ông không muốn xem bệnh mà.

Không! Muốn!

Thanh Trần còn chưa nói xong, Minh Thù như mũi tên vừa rời cung, vọt đến chỗ hắn.

Phanh!

Rầm!

Thanh Trần bị đánh bay, còn đụng phải bồn hoa trên hành lang.

Bồn hoa vỡ vụn, trên người Thanh Trần dính không ít bùn đất, trên tóc còn dính vài lá cây nhìn qua thật chật vật.

Muốn giết người thì phải làm sao bây giờ?

Chính là không thể OOC.

Rốt cuộc là tên hỗn đản nào quy định cái này.

*
Lời của tác giả:

Nam chính là người đi công lược, nữ chính chỉ là người đi kéo giá trị thù hận. Vì thế đây không phải là văn công lược.

Ai muốn đọc văn công lược thỉnh ra cửa quẹo trái.

Tên thật của nam chính không phải là Thanh Trần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top