Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73: Thần y khuynh thành (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù đánh người xong liền thong thả ung dung trở về phòng, đem Thanh Trần nhốt bên ngoài cửa.

Minh Thù vào phòng một lúc mới nhìn thấy quả trứng chết tiệt kia đang lăn qua lăn lại trên bàn.

Đồ chơi này còn có thể tự mình chạy về?

Quả trứng phát hiện ra Minh Thù đang tiến vào, lăn lốc đến cạnh bàn rồi nhảy xuống: "Hù chết quả trứng ta rồi, nam nhân kia thật đáng sợ."

Minh Thù kéo ghế ngồi xuống: "Ngươi tới chỗ ta làm gì?"

Quả trứng như tiểu hài tử làm nũng, lăn qua lộ lại hai vòng, thanh âm non nớt tràn đầy sự uỷ khuất: "Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, quá doạ người rồi."

Minh Thù nâng khoé miệng, duỗi tay chỉ vào mình: "Ta không đáng sợ sao?"

Quả trứng lắc lắc thân mình: "Vẫn còn tốt... ít ra ngươi đã nói sẽ không ăn đồ vật có linh trí."

Nếu không phải vì những lời này nó cũng sẽ không từ chỗ nam nhân kia chạy thẳng đến nơi này.

"Ta là không ăn, nhưng......" Minh Thù ý vị thâm trường cười, "Không có nghĩa là người bên cạnh ta sẽ không ăn."

Quả trứng ngây thơ đáng yêu thế này cũng thật khó gặp.

Quả trứng: !!!

Có có thể như thế sao?

Mệnh nó thật là khổ!

Ô ô ô, nó phải về nhà.

"Ngươi nhất định là muốn làm ta sợ." Quả trứng thử lên tiếng thăm dò, giọng điệu cực kì uỷ khuất.

Nó thông minh đáng yêu như vậy, vì sao ai nhìn thấy cũng muốn ăn nó chứ, nó thật sự không thể ăn đâu.

"Ta không hù dọa ngươi." Minh Thù lấy trái cây trên bàn cắn một miếng, thong thả nói: "Chốc ta kêu Hồi Tuyết nấu ngươi lên."

Quả trứng ở trên bàn nhảy nhót lên xuống tạo ra âm thanh lộc cộc như tiểu hài tử đang gấp gáp.

Cuối cùng nó hét lớn một tiếng, "Ngươi cũng là người xấu, nhân loại các ngươi đều là người xấu."

Quả trứng giận dỗi lăn xuống bàn, tử cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt Minh Thù.

Minh Thù làm như không có việc gì, ngồi nhấm nháp hoa quả.

Cô ném hột xuống, đang chuẩn bị ăn quả tiếp theo thì thấy quả trứng từ bên ngoài nhảy vào, bộ dáng xem chừng bị hoảng sợ không nhẹ, cả thân trứng đều đang run rẩy.

Minh Thù nghi hoặc, "Ngươi lại trở về làm cái gì?" Không sợ bị nấu nữa à? Hay là mị lực của mình quá lớn?

Quả trứng màu liếc Minh Thù một cái, tốc độ nói chuyện cực nhanh: "Đại xà tới rồi."

Xà?

Trong đầu Minh Thù hiện lên hình ảnh con rắn ngu xuẩn trong sơn mạch Ma Phong.

"A!"

Bên ngoài liên tiếp vang lên những tiếng hét chói tai xen lẫn âm thanh thứ gì đó đổ sụp xuống.

Minh Thù đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường là một mảnh hỗn loạn, nơi xa hơn một chút xuất hiện một con hoàng kim xà khổng lồ đang hướng về phía này.

Nơi nó đi qua đều bị phá huỷ.

"Nó tới, nó tới." Quả trứng nhảy nhót trong tay Minh Thù, "Nó muốn tới ăn ta."

"Ngươi không phải trứng thần à?" Minh Thù rũ mắt nhìn quả trứng đần độn, "Còn sợ nó?"

Quả trứng càng nhảy nhót lợi hạ hơn, "Ta vẫn đang trong kỳ ấu niên... Theo cách nói của nhân loại các ngươi chính là trẻ con, trẻ con có thể đánh được một kẻ đã trưởng thành sao?"

Minh Thù cuối cùng tổng kết lại một câu, "Đó là do ngươi yếu."

"Ta rất lợi hại!!" Quả trứng có chút không phục.

Minh Thù cong môi, "Vậy ngươi đi đánh nó đi, sợ cái gì?"

"Ta......" Quả trứng hơi chần chờ, nó tìm cho mình một lý do hợp lý hơn: "Ta hiện tại còn chưa phá vỏ trứng, sao có thể đánh nhau với nó được? Đợi ta ra ngoài, khi đó ta lợi hại hơn nó nhiều."

Hừ, nó còn lâu mới yếu.

Nó chỉ chưa ra khỏi vỏ trứng thôi.

"Thế còn không gọi là yếu à?"

Quả trứng: "......" Nó mới không yếu, không yếu!

Đại xà hướng về phía bên này, Hồi Tuyết cùng Lưu Phong tiến vào, Hồi Tuyết kinh hồn táng đảm thúc giục Minh Thù: "Tiểu thư, nó đến đấy, chúng ta mau rời khỏi nơi này."

"Nó không đến vì ta, em sợ cái gì?" Khoé miệng Minh Thù vẫn treo ý cười nhợt nhạt.

"Không phải vì tiểu thư?" Hồi Tuyết rõ ràng không tin, trước đây tiểu thư ở sơn mạch Ma Phong lăn lộn nó như vậy, nó không đến để báo thù thì còn làm gì nữa.

Minh Thù Chỉ chỉ quả trứng đang nhảy nhót: "Đương nhiên là tới vì nó, chỉ cần giao nó ra là tốt rồi."

Quả trứng lùi về phía sau mấy mét, đem chính mình giấu trong góc, uỷ khuất lên án Minh Thù: "Ngươi, cái người này sao lại máu lạnh vô tình như vậy."

Minh Thù gật đầu, mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn quả trứng hỏi: "Ân, ta chính là máu lạnh vô tình như vậy đấy, thế thì sao?" Máu lạnh nhưng không lãnh huyết, vô tình không phải không có tình, việc này có quan hệ gì đến người khác đâu?

Quả trứng tựa hồ phát điên.

Thế thì sao!

Nàng thế mà hỏi nó thế thì sao!!! Máu lạnh vô tình rất đáng kiêu ngạo sao?Ngươi kiêu ngạo cái rắm!

Còn có, nó đáng yêu lợi hại như vậy, nàng là nữ nhân mà không chút mủi lòng. Thật là người sao?

Cầm thú cũng không bằng!

"Tiểu thư, nó đang đến đây!"

Hồi Tuyết vừa nói xong, con đại xà liền hất đầu một cái vô cùng phóng khoáng, phá tan một loạt phòng, đem cái đầu khổng lồ dừng ngay ở cửa sổ phòng Minh Thù.

Kích cỡ kia cùng cửa sổ không sai biệt lắm.

Đôi mắt đại xà to như chuông đồng nhìn chằm chằm Minh Thù, trông vừa âm trầm vừa xảo quyệt.

"Chào." Minh Thù phất tay chào hỏi đại xà.

Kim xà thè cái lưỡi màu đỏ tươi, dữ tợn nói: "Nhân loại, mau đem thần thú trứng giao cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Ngươi đần độn như vậy, còn nói muốn tha mạng cho ta?"Minh Thù cười khẽ, "Ngươi vẫn nên tự lo lắng cho mình đi."

Kim xà nhìn theo tầm mắt của Minh Thù, vài đạo thân ảnh tạo thành vòng vây đang tiến lại gần. Hận ý dưới đáy mắt Kim xà càng đậm, đuôi rắn vung lên một cái, toán bộ ngôi nhà xung quanh đều sụp xuống. Kim xà lại giơ cái đuôi mình lên đồng thời, mọi thứ trên mặt đất cũng lơ lửng trong không trung rồi bay vụt về phía đám người đang tiến đến.

Đuôi rắn vừa động, mọi thứ trong không trung mang khí thế sắc bén từ bốn phương tám hướng bay qua. Lưu Phong tiến lên ngăn trở vài vật vô tình bay lại đây, Hồi Tuyết nhân cơ hội túm lấy Minh Thù: "Tiểu thư, đi mau."

Hồi Tuyết kéo Minh Thù từ cửa chính rời khỏi khách điếm, phía sau khách điếm rầm một tiếng đổ sụp xuống, bụi bay mù mịt khiến thân hình đại xà trở nên mông lung.

"Khụ khụ......" Hồi Tuyết lấy tay phẩy bụi, lập tức mang Minh Thù về phía địa phương an toàn. Giây tiếp theo Hồi Tuyết đã bị Minh Thù kéo lui lại vài bước, một vật thể từ không trung bay đến, vừa lúc dừng trước mặt nàng.

"Chú ý một chút."

Hơi nóng phả lên tai Hồi Tuyết,nàng nuốt nuốt nước miếng, "Cám ơn...... Tiểu thư."

Vừa rồi nếu không phải tiểu thư kéo nàng lại, có khả năng nàng đã bị va phải rồi.

"Chức Phách cô nương, lại gặp mặt."

Minh Thù buông Hồi Tuyết ra, hơi hơi ghé mắt, Thanh Trần đang đứng cách nàng vài bước, trên người đã đổi một kiện quần áo hoa hè hoa sói vô cùng lộng lẫy, cô tưởng chừng đã nhìn thấy một con Hoa Hồ Điệp.

Cho dù bụi mù mịt nhưng cũng không làm giảm nhan sắc phong hoa tuyệt đại của hắn.

Minh Thù hơi hơi mỉm cười, "Sao ngươi lại đi theo ta, thích ta sao?"

"......" Ai thích nàng, có biết xấu hổ hay không. Thanh Trần hừ lạnh một tiếng: "Chức Phách cô nương vẫn luôn tự kỷ như vậy sao?"

Minh Thù khiêm tốn tiếp thu, "Cũng tàm tạm."

Ai khen nàng ta chứ!!

Thanh Trần chịu đựng cơn tức, ngoài cười nhưng trong không cười, "Thật hy vọng y thuật của Chức Phách cô nương cùng da mặt ngươi tốt như nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top