Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Thần y khuynh thành (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này thì ngươi yên tâm đi, cái khác ta không dám cam đoan nhưng chữa bệnh thì không thành vấn đề." Nguyên chủ có thể trở thành truyền nhân của Tuyệt Hồn cốc thì đương nhiên y thuật không thể kém rồi. Bất quá loại công việc đi chữa bệnh cho người khác thế này thật mất thời gian, cô đương nhiên phải cự tuyệt rồi.

Nữ nhân đối diện lúc nào cũng mỉm cười dường như không có chút ác ý nào nhưng vừa nghe nàng ta mở miệng là một giây sau chỉ muốn xông lên bóp chết nàng.

Thanh Trần hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ Chức Phách cô nương là người có tiếng không có miếng?"

"Ngươi thử một chút sẽ biết liệu ta có phải là người có tiếng mà không có miếng hay không?" Dù cô có không trị được bệnh nhưng giết chết một người vẫn được nhé.

"Tiểu thư, người đừng nói chuyện nữa." Hồi Tuyết thấy hai người này đều mang tư thế cà lơ phất phơ chuẩn bị nói chuyện phiếm thì chạy vội tới ngắt lời: "Nó đang tiến lại đây."

Kim xà đi xuyên qua đống phế tích, kéo thân thể to lớn tiến về phía bọn họ, theo sau là vài người đang cố sức công kích nó. Đáng tiếc, linh lực đánh lên người nó chỉ như gãi ngứa, một chút hiệu quả cũng không thấy.

Đại xà xác định mục tiêu chính xác là Minh Thù.

Đôi đồng tử kim sắc chăm chú nhìn hai thân ảnh nhỏ bé trên mặt đất, hai người kia lại làm lơ nó, lần trước như thế, lần này cũng vậy.

A a a!!

Nó đường đường là thánh thú, từ khi nào lại bị đám nhân loại nhỏ bé lơ đi như thế. Đây là coi rẻ nó, đối với nó bất kính, cần phải giết chết

Đuôi xà quét về phía này, Minh Thù cùng Thanh Trần đồng thời cử động, hai người tách ra lập tức, đuôi rắn đạp vào khoảng không giữa hai người. Minh Thù cùng Thanh Trần nhìn nhau, nhanh chóng thay đổi phương khiến đuôi rắn không thể động đến họ một chút nào.

Thanh Trần đứng vững thân mình, vạt áo hoa lệ bay phấp phới, thong thả ung dung nói: "Thực lực của Chức Phách cô nương cũng không tồi đâu."

"Cũng thế cũng thế." Người nam nhân này thực lực tuy rằng chẳng ra gì, nhưng bản lĩnh chạy trốn của hắn thì đúng là không tồi.

Hai người khen ngợi nhau một phen, tiếp tục làm lơ đại xà.

Đai xà vô cùng tức giận, cái đuôi thay đổi phương hướng, mang theo tiếng gió sắc bén đập về phía Minh Thù.

Minh Thù tiện tay cầm thanh gỗ nhặt được phất tay về về đuôi với ý đồ chặt bỏ. Đại xà thấy đây là cây gỗ bình thường nên cũng không để vào mắt nhưng khi cây gỗ dừng trên đuôi nó, một cơn đâu truyền từ đuôi lan đến tận tim, phải nói là đau đến tận xương tuỷ.

"Tê tê --" Đại xà gào lên đau đớn.

Nhân loại đáng giận.

"Chạy mau." Minh Thù vài bước vọt tới bên người Hồi Tuyết, túm nàng chạy ra xa.

Hồi Tuyết vô cùng mờ mịt, tiểu thư sao lại trâu như thế, có khả năng nàng gặp phải tiểu thư giả rồi?

Thanh Trần còn chưa kịp phản ứng lại với việc Minh Thù đột nhiên bỏ chạy.

Phong cách nữ nhân này sao lại có thể kỳ lạ như thế? Hắn còn tưởng nàng ta sẽ đánh một trận với thánh thú, ai biết nàng chỉ đánh một chút rồi chạy, thế này cùng đột nhiên sờ mông lão hổ rồi chạy có gì khác nhau?

Không được, hắn cũng phải chạy thôi.

Thanh Trần vừa mới chạy hai bước liền dừng lại, đôi tay nắm chặt vạt áo chính mình. Hắn không thể chạy, hắn chính là các chủ Túy Hoa Các, trốn chạy không phải là việc một Các chủ có thể làm.

Không thể chạy.

Không thể OOC.

Kết quả của việc không thể chạy chính là hắn bị đại xà đánh bay qua mấy con phố, huỷ đi vô số kiến trúc, đến lúc người Tuý Hoa các xuất hiện, hắn mới miễn cưỡng giữ được hình tượng.

Mà tên đầu sỏ gây tội không biết đã chạy đi đâu.

Thanh Trần tức đến mức muốn chửi bậy.

...

Kim xà ở Tây Lăng thành xưng vương xưng bá, người ta là thánh thú, thực lực lại mạnh, các đại gia tộc cũng không làm gì được nó. Nghe nói Phượng Thành ra trận cũng không thành công, kim xà như phát cuồng, ở Tây Lăng thành phá phách khắp nơi.

Nhẫn nhịn cũng không phải biện pháp, các đại gia tộc bắt đầu thương lượng đối sách, dù làm bất cứ cách nào cũng phải đuổi con kim xà này ra khỏi thành.

Đương nhiên cũng có người muốn đánh chủ ý lên người kim xà, muốn thu nó trở thành linh thú của mình. Nhưng thánh thú nào có dễ đối phó như vậy, tất cả mọi người chưa kịp làm gì thì đã chết trước rồi.

Cách làm này càng chọc giận đại xà, toàn bộ Tây Lăng thành đều bị nó trong lúc phẫn nộ huỷ diệt hơn phân nửa, thương vong thảm trọng.

"Tiểu thư, Phượng Thành cùng kim xà đàm phán." Hồi Tuyết vô cùng lo lắng mang về thông tin mới nhất, "Kim xà yêu cầu bọn họ giao ngài cùng Thanh Trần công tử còn có Tiêu Như Phong, bằng không liền tàn sát hàng loạt người dân trong thành."

"Tiêu Như Phong?" Nàng không nghe lầm đi?

Hồi Tuyết gật đầu, không nghe lầm, chính là Tiêu Như Phong, người bị tiểu thư nhặt về rồi ném trở lại Tiêu gia.

Minh Thù: "......" Giao cô cùng Thanh Trần còn có thể hiểu được, nhưng sao còn muốn Tiêu như Phong? Trước giờ đều tâm tâm niệm niệm quả trứng kia cơ mà, không cần nữa sao?

Kim xà và Tiêu Như Phong có giao diijch bí mật?

Minh Thù nghĩ đi nghĩ lại, từ trong đống thông tin hỗn loạn tìm được điểm mấu chốt, cuối cùng rút ra được một cái kết luận hữu dụng.

Lúc kim xà đem Tiêu Như Phong đi hẳn đã xảy ra chút chuyện... Đừng đùa chứ, chẳng lẽ nó là bàn tay vàng cú ngụy nữ chủ?

Cmn, trong cốt truyện có xuất hiện con rắn ngu xuẩn kia đâu!

Đạo diễn đừng có thêm thắt linh tinh!

Quả trứng kia hình như cũng là bàn tay vàng của Tiêu Như Phong.

Nhưng quả trứng kia là do Tiêu Như Phong đoạt từ tay Tiêu Như Phỉ, bây giờ Tiêu Như Phỉ và nó không có quan hệ, Tiêu Như Phong muốn cướp cũng không có cơ hội, cho nên vì thế Thiên đạo cho Tiêu Như Phong bàn tay vàng mới.

Quả nhiên được thiên vị thì không có gì đáng sợ hãi.

Mất một bàn tay vàng thì sẽ có cái thứ hai, thứ ba xuất hiện.

Không được, phải ăn gì đó cho đỡ sợ mới được.

"Sau đó thì sao?" Phượng Thành thân là nam chính, không có khả năng vừa đàm phán đã đáp ứng.

Hồi Tuyết nuốt nuốt nước miếng, "Trải qua vài lần can thiệp, cuối cùng chỉ cần giao ra người cùng Tiêu Như Phong."

Hậu trường của Thanh Trần là Tuý Hoa các, toàn bộ lực lượng của Tuý Hoa các là của hắn, Phượng Thành không dám động đến những lực lượng như thế.

Cho nên cuối cùng chỉ có cô là 'đệ tử Tuyệt Hồn cốc' cùng Tiêu Như Phong không được Tiêu gia sủng ái trở thành vật hi sinh.

"Tiểu thư, nếu bọn họ biết thân phận người thì sẽ không tuỳ tiện giao người như thế... Ai nha, tiểu thư đừng ăn nữa. Bọn họ muốn đem tiểu thư để đổi lấy an bình cho Tây Lăng thành đó." Hồi Tuyết gấp đến toát cả mồ hôi.

"Bọn họ muốn giao là giao sao?" Minh Thù ôm chặt đống đồ ăn: "Em nghĩ tiểu thư nhà em dễ nói chuyện thế à?"

"Tiểu thư, Tây Lăng thành có rất nhiều cao thủ, chúng ta đánh không lại nhiều người như vậy." Tây Lăng thành tương đương với đô thành của đại lục, nơi này ẩn không biết bao nhiêu tiền bối cao thủ.

Tây Lăng thành tai ương ngập đầu, có khả năng những vị tiền bối đó sẽ hiện thân.

Những lão quái vật đó không phải là người bọn họ có thể đối phó, đến lúc đó tiểu thư gặp nguy hiểm rồi.

Minh Thù nghiêng đầu, "Nếu lợi hại như vậy vì sao bọn họ không trực tiếp đối phó vơdi kim xà?"

Hồi Tuyết nghẹn một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

"Hồi Tuyết, em biết lí do sao?" Minh Thù chống cằm nhìn nàng.

Hồi Tuyết gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

"Bởi vì người nhỏ yếu càng dễ dàng đối phó. Bắt nạt kẻ yếu là cách làm chung của mọi người."

Minh Thù ở trên mặt bàn vẽ vòng tròn, thanh âm nhẹ nhàng, "Hy sinh một người râu ria có thể đổi lấy nhiều sinh mệnh, bọn họ cảm thấy đây là vì chính nghĩa."

Đầu ngón tay cô ngừng ở giữa vòng tròn, trong mắt lưu quang nhẹ chuyển, "Chính là luôn có những người không nghĩ thành toàn cho cái gọi là chính nghĩa, làm cái người râu ria kia. Nhưng mà một khi phản kháng, sẽ có vô số người sẽ chỉ trích, chửi rủa, như muốn đeo gông xiềng tội nhân lên cho họ, đem họ đẩy vào vực sâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top