Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Quyển 1] Chương 1. Vân Thừa Nguyệt

Vân Thừa Nguyệt nhớ rằng, nàng từng bị đánh giá là một con rùa nhàn nhã. Nàng quên mất là ai nói, nhưng nàng chỉ nhớ rằng nàng đã rất ngạc nhiên và khen thưởng không thôi vì nó rất chuẩn xác.

Nếu có thể lựa chọn, Nàng hy vọng thế giới thứ nhất sẽ bình yên, và thế giới thứ hai sẽ cho Nàng một nơi yên tĩnh nhỏ bé. Nàng có thể nhìn thấy sự thịnh vượng của những người khác bên kia bờ, và sống một cuộc sống rùa nhàn nhã sau những cánh cửa đóng kín, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài duỗi cổ, gặp bạn bè và xem những thay đổi mới trên thế giới.

......Thay vì đột nhiên bị ném vào một môi trường đầy rẫy những biến số như bây giờ.

Còn sắp bị một tảng đá rơi thật lớn rớt trúng.

Ầm—!

Ngay khi Nàng vừa mở mắt ra, một tảng đá khổng lồ đang điên cuồng lao xuống, mang theo ánh chiều tà đỏ rực.

Vào thời khắc sinh tử, Nàng không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, Nàng chỉ biết lăn quay một vòng tại chỗ, an toàn tránh được khu vực bị tảng đá rơi trúng, nhưng ngay lúc Nàng vừa nhảy ra, tảng đá đã rơi mạnh xuống đất, rồi vỡ nát tan tành.

Rầm—

Những viên đá vụn lớn nhỏ khác nhau bay tứ tung.

Đây là đâu...... Không phải Nàng đang thức khuya ở trường để viết luận văn sao?

Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, phải một lúc sau Nàng mới nghĩ đến mình cần phải đứng dậy. Nàng vô thức nhìn vào đôi tay đau nhức của mình. Nó lấm lem bụi đất nhưng không bị thương, da dẻ vẫn trắng trẻo mềm mại, thoạt nhìn giống như đôi tay chưa từng làm việc.

Đây có phải là bàn tay của Nàng không?

Nàng vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, Vân Thừa Nguyệt lắc lắc đầu. Ngày càng có nhiều mảnh ký ức rời rạc ập đến, cũng mang lại càng nhiều thông tin hơn.

Lúc này trong hoành đột nhiên gầm lên một tiếng đầy tức giận.

"Khốn kiếp, Các ngươi trông coi "hàng hoá" vậy đó hả—!"

Một người đàn ông hùng hùng hổ hổ xông tới, sốt ruột túm Vân Thừa Nguyệt lên, lo lắng nhìn trái phải thật kĩ cả người Nàng.

Ai đây......? Vân Thừa Nguyệt có chút đau khi bị hắn ta kéo, Nàng cũng chán ghét sự đụng chạm của hắn ta, nhưng vì không hiểu được tình hình nên Nàng chỉ giữ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao."

Người đàn ông nghe đến đây thì hơi kinh ngạc, vươn cổ nhìn ra tảng đá vụn sau lưng Nàng, nhếch môi cười một cách kỳ quái: "Ô? Gì đây, Đại tiểu thư tỉnh lại rồi à?"

Tỉnh lại....... Phải rồi, trước đây Nàng luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Vân Thừa Nguyệt dùng sức kéo cánh tay ra, khẽ gật đầu, "Ừ."

Lúc này, một vài bóng đen cao thấp khác nhau nhanh chóng xúm lại chỗ Nàng.

"Đại ca, huynh không sao chứ?"

"Đây, đây không phải là nơi đóng quân do Cát Quân sư chọn sao, rõ ràng ông ta đã nói nơi này rất ổn định..."

Một vài người đàn ông ăn mặc bụi bặm, đứng giữa đồng vắng bắt đầu cãi vã.

Trong khi họ đang tranh cãi, Vân Thừa Nguyệt lặng lẽ lùi lại nửa bước và bí mật quan sát. Đây là đâu đây? Nàng bối rối nhìn lại, tự hỏi liệu có thứ gì đó giống như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác có thể mở ra và trở về chỗ cũ không.

Thay vì đứng ngơ ngác trên cánh đồng, và đối mặt với một nhóm người lạ — vừa nhìn liền biết không phải người tốt.

Không...... Nàng dường như biết chuyện gì đang xảy ra.

Nàng ấn huyệt thái dương. Cho đến lúc này, ký ức trong tâm trí Nàng cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Đúng vậy... Nàng nhớ, đây không còn là thế giới ban đầu của Nàng nữa, hơn nữa Nàng đã xuyên không... Kỳ thực đã qua mấy ngày.

Chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày nay?

Trong ký ức của Nàng, Nàng đang gõ bàn phím trong trường học, thì đột nhiên bên ngoài trời nổi giông bão, mắt Nàng tối sầm lại, và khi tỉnh lại, thế giới xung quanh Nàng đã thay đổi.

Không biết tại sao, trí nhớ trước khi xuyên không có chút mơ hồ, Nàng chỉ nhớ rõ một đoạn ngắn ký ức chung chung.

Và cơ thể mà Vân Thừa Nguyệt hiện tại đang sở hữu có tên giống hệt Nàng, thân phận của Nàng là...... Nhị tiểu thư của Vân gia Tiên Môn ở thành Hoán Hoa.

Vân Nhị tiểu thư từ khi sinh ra đã không có hồn phách đầy đủ, cả người khờ dại ngây ngốc, cha mẹ lại mất sớm. Đáng ra Nàng ta sẽ là một đứa trẻ không có chút ý thức nào về sự tồn tại của Vân gia. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, Nàng ta hẳn vẫn ở Vân gia, áo cơm không lo, trải qua một đời vô ích như vậy.

Tuy nhiên - chính cái "tuy nhiên" này phá hỏng mọi thứ.

Đây là một thế giới huyền bí có thể tu luyện, có rất nhiều thần tiên tu sĩ, có đủ loại bảo vật và Nàngng pháp tu tiên.

Mẫu thân quá cố của Vân Nhị tiểu thư đã để lại cho Nàng ta một trân bảo thần bí giúp ích cho việc tu luyện, đồng thời cũng cho Nàng ta một hôn ước tươi sáng và đẹp đẽ.

Vân Nhị tiểu thư, năm nay mười bảy tuổi, đang chuẩn bị đợi vị hôn phu của mình và thành hôn. Nhưng cách đây không lâu, đứa bé ngốc nghếch không hiểu biết gì về thế giới này đã bị một lão bộc của Vân gia dụ dỗ ra khỏi nhà, đưa đến một vách đá ở vùng ngoại ô, sau đó bị ông ta đẩy xuống thật mạnh.

Nhị tiểu thư chết ngay tại chỗ, nhưng có lẽ trong thế giới đầy thần tiên tu sĩ này, bọn họ thân thể đều cường tráng, Nhị tiểu thư tuy chết nhưng cũng không gãy tay gãy chân.

Vào lúc đó, Vân Thừa Nguyệt không hiểu ở trong cơ thể Nàng ta lúc nào liền bừng tỉnh. Mới vừa tỉnh lại mấy ngày, ý thức Nàng còn hỗn độn, không thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể của mình, và gặp nhiều giấc mơ kỳ lạ. Nội dung của giấc mơ là gì, Nàng không thể nhớ được.

Vân Nhị tiểu thư khổ quá. Và cốt truyện thì quá sáo rỗng...... Nàng luôn có cảm giác như Nàng đã thấy rất nhiều ở đâu đó.

Nàng lại xoa mạnh hai bên thái dương, và bắt đầu đau đầu về tình hình của Nàng. Nàng thực sự muốn trở thành một con rùa nhàn nhã, thu mình lại và giả vờ rằng mọi thứ đều không tồn tại... Không, không, linh hồn của Vân Nhị tiểu thư đã không còn nữa, Nàng phải đối mặt với hiện thực. Ít nhất phải thoát khỏi nhóm người này, nếu không sẽ trở thành một con rùa chết.

Đám người này đang làm gì đây...... Nhớ rồi, bọn chúng là những kẻ buôn người.

Những tên này đã mang Nàng lên khỏi vách đá, chữa lành vết thương và cho Nàng thức ăn và nước uống. Nhưng họ không phải là người tốt, họ chỉ nhìn thấy Nàng đang hấp hối, ăn mặc lộng lẫy, lại có chút căn cốt tu luyện, nên cảm thấy rằng Nàng có thể bán được giá.

Để tránh rơi vào tình cảnh bi đát, Vân Thừa Nguyệt phải tìm cách trốn thoát. Làm thế nào để trốn thoát đây?

Đám người này xem ra đều có tu vi, bản thân hiện tại cũng không có bao nhiêu khí lực, chạy xa cũng không được. Vân Thừa Nguyệt nghĩ thầm.

Mà, trước tiên, Nàng cần phải đảm bảo an toàn cho bản thân.

An toàn...... vừa rồi Nàng còn suýt bị đá rớt trúng đến chết. Đó là tai nạn, hay do con người tạo ra?

Nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Đây là khu rừng đồi núi thoai thoải, gió trong rừng khá ẩm, cái gọi là vách núi cũng không quá cao. Không thể tạo thành một tảng đá khổng lồ như vừa rồi được.

Vậy tảng đá đó đến từ đâu?

Nàng đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tên thủ lĩnh thương phỉ kia bất thình lình nói một câu: "Ngươi đang nhìn cái gì đó?"

Trong ánh sáng rực rỡ như máu, thủ lĩnh thương phỉ nheo mắt lại, da thịt trên mặt tỏa ra vô số hào quang hung ác.

Vân Thừa Nguyệt chậm một nhịp mới thu lại ánh mắt và nói, "Ta muốn xem thử, thứ suýt nữa đè chết ta trông như thế nào."

Nàng không né tránh đôi mắt của kẻ sát nhân. Không dễ để đối phương coi Nàng như một món hàng có giá trị, nếu Nàng biểu hiện quá hoảng loạn và sợ hãi sẽ dễ dàng khơi dậy ý nghĩ xấu xa của đối phương. Chìa khóa bây giờ là giữ bình tĩnh.

Thủ lĩnh quả nhiên chỉ nhếch miệng, quái dị nói: "Ha, hàng tốt chính là hàng tốt, nhưng mà, khi tỉnh lại, giọng nói của ngươi lại có chút khác!"

Hắn quay đầu lại hét lớn: "Lão Cát! Lại đây! Xem chỗ tốt ngươi chọn bị phá hư thành cái gì nè - Nếu hàng hoá ta bị hư hỏng chỗ nào, ta sẽ vặt cái đầu chó của ngươi!"

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh đậm và tay cầm một chiếc la bàn bằng đồng vội vàng chạy tới.

Ông ta gầy như khỉ, đôi mắt sáng rỡ, sau khi tới nơi, việc đầu tiên ông ta làm là nhìn "một vòng" Vân Thừa Nguyệt, sau đó cười xin lỗi nói: "Đại ca bớt giận, tôi sẽ nhìn xem thử...Hừm, hòn đá này dường như nằm ở phía bên kia của sa mạc cát, làm thế nào nó lại xuất hiện ở đây?"

Lão Cát này trông tiều tuỵ, nhưng ông ta có đôi mắt tinh tường. Thấy có gì đó không ổn, ông ta liền lập tức bắt đầu quan sát xung quanh.

Vân Thừa Nguyệt thử đi tới bên cạnh vài bước, thấy chúng không ngăn cản Nàng, Nàng liền bước nhanh đi xa.

Hy vọng chỉ là Nàng nghĩ nhiều, và tảng đá kia chỉ là một tai nạn. Nhưng mà, nếu thật sự có gì đó bất thường...... Quên đi, nhất định là phía trước có đường lên núi.

Nàng thực sự muốn một cái mai rùa không thể phá hủy, che lên người, cái gì cũng không cần phải lo lắng...... Vân Thừa Nguyệt thở dài.

Nàng chỉ vừa mới đi được vài bước thì có hai bà lão trông cực kỳ mạnh đi theo. Nàng nhớ rằng hai người này có nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ Nàng, ngăn không cho Nàng trốn thoát.

Tất cả họ đều có dao treo trên eo của họ. Vân Thừa Nguyệt nhìn lướt qua, chọn một chỗ ổn định, ngồi xuống không nói lời nào.

Bà lão nhét một miếng bánh kếp cứng và một túi nhỏ nước mùi vào, Vân Thừa Nguyệt nhận lấy, nhìn nó, có chút không muốn nhận, im lặng đặt nó sang một bên.

Nàng thấy nó đã bị nổi nấm mốc...

Nàng ôm đầu gối và quan sát xung quanh. Đây là loại thế giới nào? Những người trước mặt này, tu vi đang ở cấp độ gì? Cho dù chỉ có một người có thể hô mây gọi gió, gọi mưa đi chăng nữa thì Nàng muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.

Vân Thừa Nguyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó. Trong số những người này, một số người chỉ treo đao binh trên thắt lưng, mà ngoại trừ số đó ra thì có vài người không chỉ treo đao binh mà có cả bút lông bên ngoài.

Làm được gì với một cái bút lông chứ? Đừng nói là các thành viên trong băng này đều nhiệt tình với chuyện đọc sách viết chữ nên mới mang theo bút lông bên người nha?

Nàng nhìn bà lão bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Bà Trương, tại sao trên eo mọi người đều treo một cây bút vậy?"

Bà lão họ Trương đang ăn một miếng bánh —— không có mốc, nghe Nàng lên tiếng, bà quay đầu nhìn, nghi ngờ hỏi: "Sao Nàng biết ta họ Trương?"

Vân Thừa Nguyệt nói, "Ta có nghe bọn họ gọi bà."

"Đừng có nhiều chuyện, cũng đừng mong nghĩ đến việc chạy trốn!" Bà Trương bĩu môi tức giận nói: "Nhà ngươi không có ai dạy à? Không có bút thì làm sao sử dụng thư văn, làm sao tu luyện và đấu pháp đây? "

Dùng bút còn có thể tu luyện và đấu pháp sao? Nghe có vẻ rất phong nhã. Vân Thừa Nguyệt ngạc nhiên, ghi nhớ rồi lại hỏi: "Thư văn kia là cái gì?"

Bà Trương đang định nói, nhưng một bà khác lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.

"Hỏi hỏi hỏi, hỏi một cái rắm!"

Một bàn tay khô cứng duỗi ra, điếu thuốc khô trong tay gõ mạnh vào bà Trương, phát ra một âm thanh có vẻ rất đau.

"Không thấy tiểu nha đầu này đang lôi kéo ngươi nói chuyện à! Nếu như nó bỏ chạy, gia tộc của ngươi đầu đều tan thành bùn đấy! Người giàu không phải là thứ tốt đâu!"

Bà lão gầy guộc đứng dậy nhìn Vân Thừa Nguyệt một cách chán ghét, nhưng bà không dám làm gì Nàng cả, vì vậy bà ta trút giận lên người bà Trương bên cạnh, dùng một que thuốc lá khô cứng gõ vào người bà nhiều lần.

Bà Trương không dám kêu lên, nhưng bà ta lập tức căm hận nhìn Vân Thừa Nguyệt, hình như đã đem khoảng nợ này ghi lên đầu Nàng rồi.

Vân Thừa Nguyệt chỉ có thể im lặng.

Nàng nhìn chằm chằm vào bà lão đã đánh người một cái, không nói một lời, chỉ quay đầu nhìn sang một bên. Kiểu bắt nạt này, Nàng càng phản ứng lại càng trở nên khiến lão ta thêm hứng, chi bằng không thèm để ý tới.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm, không chút sợ hãi, bà lão gầy gò càng không vui, nhưng bà không nói được gì.

Dù sao đây cũng là một món hàng quý giá...... Bà ta chỉ có thể hằn học tự an ủi mình rằng: sau này sẽ bán Nàng cho nơi dơ bẩn, xem Nàng làm sao có thể duy trì được vẻ ngoài xinh đẹp thanh cao này!

Vân Thừa Nguyệt có một mối quan tâm mới.

Nàng ấy nhìn về phía trước. Tại nơi hòn đá rơi vừa rồi, lão Cát với chiếc la bàn vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, tay phải cầm bút lông viết và vẽ trên không trung.

Theo từng nét vẽ của ông ta, có thứ gì đó phát sáng và bụi trong không khí bắt đầu tản ra và biến mất.

Cái đấy là gì?

Vân Thừa Nguyệt dùng sức nháy mắt mấy cái. Sau đó Nàng nhận ra rằng những gì ông ta viết là từ "Sát".

Đây có phải là cái gọi là thư văn không? Cũng không biết có lợi ích gì.

Nàng nhìn nó, trong lòng chợt động, Nàng khẽ mở lòng bàn tay, đầu ngón tay hơi cong lên.

Vốn dĩ chỉ là động tác trong lúc tâm huyết dâng trào, nhưng mà ở đầu bên kia, "Bụi sáng" lại đột nhiên di chuyển.

Một lúc sau, cảm giác mát lạnh thấm vào đầu ngón tay. Vân Thừa Nguyệt đã cẩn thận cảm nhận nó, nhưng nó đã biến mất.

Là ảo giác, hay là...... Nàng không thể không véo đầu ngón tay của mình.

Lão Cát, người đang viết những từ trong không khí, đột nhiên dừng lại, gãi đầu bối rối, nhìn xung quanh, và sau đó lại viết tiếp.

Ông ta liên tục viết từ "Sát" không ngừng nghỉ, "Bụi sáng" cũng hiện ra không ngừng; ánh sáng yếu ớt đi về mọi hướng, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

Lão Cát nói gì đó trong miệng: "Đầu này không thấy, đầu kia cũng không có, chỗ này cũng không có..."

Tối như vậy, ông ta có thể nhìn rõ sao? Không...... Chẳng lẽ từ "Sát" ông ta viết kia có chức năng là "Quan sát"?

Vân Thừa Nguyệt đã hiểu. Nếu phép thuật của thế giới này hoạt động bằng cách viết, không có gì lạ khi những người này mang theo một cây bút bên mình.

Vân Thừa nguyệt một bên ghi nhớ điều này, một bên lại nhân cơ hội trộm một chút "Bụi sáng". Lần này Nàng chắc chắn đó không phải là ảo ảnh. Đây có phải là sức mạnh tâm linh không? Nàng có thể lấy linh lực của người khác không?

Nàng vui lên một chút. Tiếp tục cố gắng khai thác sức mạnh tâm linh. Tuy nhiên, những lực này luôn nguội đi trong chốc lát, rồi biến mất không dấu vết, không cảm thấy bất kì sự khác biệt nào.

Vân Thừa Nguyệt không bỏ cuộc. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận rõ hơn cái mát mẻ thời điểm chìm đắm trong linh lực, cũng thuận tiện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Dù có ích hay không, tích lũy nhiều hơn vẫn luôn đúng. Có lẽ cơ hội để Nàng thoát là nhờ nó.

Tuy nhiên......

Ọt ọt—

Tiếng kêu trong bụng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Nàng. Lý tưởng thì cao đẹp nhưng thực tế lại cho Nàng biết rằng Nàng đang đói.

Vân Thừa Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, nhìn bánh và thứ nước bẩn mà Nàng ghét bỏ trong tay, loay hoay một hồi, Nàng vẫn lặng lẽ cầm chiếc bánh lên, bẻ bỏ chỗ mốc đi, nhắm mắt lại, rồi cắn một miếng.

Lấp đầy dạ dày trước rồi nói sau!

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Khai văn ~ Thế giới quan thư pháp và tu tiên, cốt truyện trôi chảy, nam chủ xuyên suốt từ đầu đến cuối, tình cảm nên khá ngọt ngào.

Lời khuyên: Tác giả bài viết này là người nói nhiều, thường đánh dấu những câu danh ngôn vào văn, viết tiểu kích, tán gẫu đơn giản...... Bạn nào không thích thì hãy block ở góc trên bên phải và so tim nhé.

Chú Ý:

"Tước vị nhị thập đẳng" được đề cập trong văn bản này được lấy từ thời nhà Tần.

Tất cả các hệ thống trong bài viết này đều được tác giả chuyển thể và pha trộn từ các triều đại khác nhau, không nên so sánh với lịch sử thực tế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top