Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Bị cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị chen ngang như thế, mọi người cũng không nói thêm được gì.

Sau một khoảng lặng khá dài, Tây trang mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này: "Nói đúng lắm, hay là chúng ta ăn trước đi."

Dù sao cũng ở đây lâu mà, không ăn thì chết mất.

Váy xòe quay mặt đi: "Không thèm ăn."

Ngược lại, Tóc đỏ gắp hai cục sườn bò vào dĩa, vừa ăn vừa nói: "Game bảo ta nên tuân theo quy định của khách sạn, nhưng là quy định gì mới được?"

Những người ngồi ở đây cũng chẳng phải hạng người mới ngây thơ gì, có thể sống sót qua 'màn khai vị' cũng có chút tài năng trong người.

Tóc đỏ mồi chài vấn đề xong thì cúi mặt ăn, để hai người còn lại suy tư suy nghĩ.

Tây trang lắc lắc ly vang trước mặt: "Điều một, không được làm mất thẻ đồng."

Lúc nãy lễ tân đã nói, còn cố ý nhấn mạnh, nếu mất thì phải bồi thường lại cho khách sạn.

Ai biết bồi thường kiểu này có phải là bồi thường đến mất mạng không.

Váy xòe bắt đầu cười ngọt ngào lại: "Mọi người cần phải giữ gìn cẩn thận nha."

Mấy vật phẩm mất là sẽ chết thường không phải chuẩn bị cho quỷ quái mà là cho đồng bọn của người chơi, nghiên cứu lại thông báo khi nãy của game thì rất có thể đây là ải một người qua.

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của hai người còn lại ngay tức khắc thay đổi.

Thanh danh của Váy xòe trong đám người chơi dơ có tiếng, cô ả thích giết chết tất cả người chơi, sau đó qua ải một mình, bởi vì phó bản sẽ giảm đi độ khó khi chỉ còn một người, tận lực không diệt trừ sạch người chơi.

Váy xòe không quan tâm đến biểu tình của hai người, ả nhảy xuống ghế dựa, sau đó tiện tay cầm một cái bánh bông lan nhỏ, rời khỏi phòng ăn.

Tóc đỏ nhìn Tây trang, ăn qua loa đống đồ ăn trên bàn, sau đó cũng rời đi.

Chỉ còn mỗi Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn ở trong phòng ăn.

Thẩm Đông Thanh đã ăn gần hết bữa, đang ăn thêm chút bánh flan. Cậu ăn rất nghiêm túc, tay cầm muỗng gõ nhẹ phần đường phủ bên ngoài, sau đó múc một miếng bánh thả vào miệng, tràn ngập mùi sữa trong khoang miệng.

Cậu ăn xong một cái nhưng vẫn chưa đã thèm, đang định đi lấy cái thứ hai thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng rất lớn, cảm tưởng như cả cái khách sạn đều rung như động đất.

Dù thế, Thẩm Đông Thanh vẫn cầm theo một cái thạch caramel vừa ăn vừa ló đầu ra nhìn.

Bên ngoài nhà ăn là một hành lang rất dài, hai bên đầy loại tranh sơn dầu, cuối hành lang là sảnh lớn, có lẽ tiếng vang từ đó phát ra.

Chu Văn Ngạn khoác vai Thẩm Đông Thanh: "Mình qua đó xem chút đi."

Hai người đi qua hành lang tới trước cửa sảnh, nhìn thấy cái đèn chùm lúc đầu còn ở trên trần nay đã rơi xuống đất, biến cái sàn sảnh thành một cái hố nhỏ, miểng thủy tinh đâu đâu cũng có, có một miếng văng đến ngay đến dưới chân Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh cạp thìa, nhìn vết máu đỏ sẫm từ dưới chùm đèn chảy ra.

Nện chết người rồi.

Nhưng không phải là người chơi.

Xa xa kia là Tóc đỏ và Tây trang, Váy xòe ở bên hành lang khác cũng không chịu nổi mà tự ôm lấy bản thân mình.

Những vị khách khác như chẳng hề thấy vụ án mạng ở giữa sảnh, vẫn đi lại như thường.

Nhân viên bình tĩnh bước qua vũng máu, nói với đám người chơi: "Xin lỗi quý khách, do thiết bị của khách sạn quá cũ nên buổi tối chúng tôi sẽ sửa chữa cho chúng nó, mong các vị sau mười giờ đêm không rời khỏi phòng, nếu không..."

Hắn nhếch miệng, "Sẽ xảy ra chút chuyện không được tốt lắm đó."

Không cần suy nghĩ cũng biết sẽ dính lên mạng người.

Tóc đỏ: "Được rồi, chúng tôi sẽ tuân thủ, còn những quy định nào khác nữa không?"

Nụ cười nhân viên trở nên cổ quái: "Chờ các ngài ở lâu thì sẽ biết thôi."

Tóc đỏ còn đang định dò mìn thêm mấy lần thì Tây trang đã kéo cô lại, nhỏ giọng: "Sắp mười giờ rồi!"

Giữa cái sảnh có một cái đồng hồ quả lắc kiểu phục cổ, kim giờ kim phút tích tắc chỉ vào con số chín giờ bốn mươi lăm.

Cách mười giờ chỉ mười lăm phút.

Tóc đỏ giật mình: "Thang máy ở đâu?"

Nhân viên chỉ vào một góc sảnh.

Tóc đỏ và Tây trang vội vã chạy như điên tới đó.

Chu Văn Ngạn hỏi: "Em ăn no chưa?"

Thẩm Đông Thanh nhét miếng pudding cuối cùng vào miệng: "Cũng tàm tạm." Cậu tiện tay đưa cái dĩa không sang cho nhân viên, "Tụi mình đi thôi."

Hai người chậm rãi bước theo sau.

Nhân viên còn đang định dùng gương mặt ác quỷ của mình để dọa mấy tên này, nhưng bây giờ hắn ta đang cầm một cái dĩa pudding mới hết và một cái muỗng, không chỉ không có dọa được người khác mà còn như đang chill ở nhà.

Hắn cúi đầu nhìn cái dĩa trống, chọn từ bỏ ý nghĩ táo bạo này của mình.

Năm người chơi đứng gọn trong thang máy, cửa thang từ từ khép lại, nhưng thang thì vẫn không nhúc nhích.

Tây trang nhìn trái nhìn phải, nói: "Tôi ở phòng 2302."

Tóc đỏ: "Tôi thì 2301."

Váy xòe: "2304."

Vấn đề được đặt ra là, khách sạn này chỉ có tầng 14 là cao nhất, tầng 23 đâu ra?

Trong không gian kín như bưng, trán Tây trang toát hết mồ hôi hột: "Sắp mười giờ rồi."

Theo lời nhân viên khách sạn, nếu như sau mười giờ mà còn chưa vào phòng thì xác suất đụng trúng quỷ ma rất cao.

Váy xòe: "Bấm mỗi tầng ngó ra xem tí không được hả?"

Tóc đỏ nhìn xuống cái đồng hồ trên tay: "Không kịp rồi."

Chỉ còn mỗi mười phút, nếu như tầng nào cũng xem thì chắc chắn lẽ hơn mười giờ.

Ngay lúc ba người đang thảo luận rôm rả, một cái tay xuyên ngang qua cả đám, ấn tầng 14.

Ting--

Thang máy bắt đầu di chuyển.

Tóc đỏ quay mặt lại, bắt gặp tay của Chu Văn Ngạn thu về.

"Sao anh biết là tầng 14?"

Chu Văn Ngạn đầu tựa thang máy, miễn cưỡng lên tiếng: "Nghĩa số 14 không được tốt cho lắm, mấy người mê tín thường dùng những con số khác thay thế cho nó."

Váy xòe ngẩng đầu lên, thảo mai hỏi: "Con số 23 cộng lại cũng có thể là 5, anh chắc chắn số 14 như vậy không sợ ấn sai hại mọi người sao?"

Chu Văn Ngạn không thèm nhấc mí mắt lên: "Sai thì thôi."

Quan trọng lắm hả?

Bộ có liên quan đến ông đây sao?

Váy xòe: "Anh!"

Ting.

Thang máy dừng lại, mở cửa, nhòm ra, bên ngoài chỉ có mỗi một cái hành lang sâu thẳm, đèn mờ căm, hai bên là cửa phòng với biển số ánh lên vết máu, nhìn như mấy cái hòm định chế.

Tóc đỏ và Tây trang đứng trước cửa chần chừ không dám bước ra.

Chu Văn Ngạn dùng đôi chân dài ngoằng của mình bước ra.

Thẩm Đông Thanh mơ mơ màng màng hỏi: "Vậy cuối cùng tại sao lại là tầng 14?"

Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng nghiêng đầu giải thích: "Vì nó không may mắn."

Dựa vào cái tính chó chết của trò chơi thì chắc chắn nó sẽ nhét người chơi vào mấy cái chỗ toàn ma quỷ như này mà, không phải sao?

Mấy người chơi khác thấy bọn họ tìm thấy được phòng của mình thì vội vàng chạy khỏi thang máy, đi tìm phòng của mình.

Chu Văn Ngạn móc thẻ phòng ịn lên tay nắm, cửa mở.

Trong phòng tối thui, nhưng ngay khi vừa mới mở ra thì chợt có một bóng trắng lóe lên.

Chu Văn Ngạn ấn công tắc đèn, đèn treo lóe một cái, sáng rực cả căn phòng.

Gian phòng này được trang trí cũng gọi là có tí thanh lịch nhã nhặn, nhưng có lẽ do thời gian xây dựng đã lâu nên nhìn đâu cũng thấy tỏa ra mùi cổ xưa.

Thẩm Đông Thanh chà chà cánh tay: "Sao em thấy hơi lạnh ta."

"Có thể bật điều hòa thấp quá."

Trong phòng gắn điều hòa ở giữa, chỉ có thể mở, không chỉnh nhiệt độ được.

Chu Văn Ngạn bước tới nhìn, màn hình hiển thị con số 25, thoạt nhìn rất bình thường, anh thẳng tay tắt luôn điều hòa.

"Đợi tí nữa là ổn thôi."

Nhưng Thẩm Đông Thanh đợi khá lâu cũng không thấy nhiệt độ ấm hơn, cậu bèn nhào lên giường chui vào chăn cuộn lại, chỉ lộ mỗi cái đầu, nhìn giống như chú chuột đồng đang đợi qua mùa đông giá rét.

Chu Văn Ngạn phì cười.

Thẩm Đông Thanh chậm rãi ló đầu ra, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chu Văn Ngạn bò lên giường, ôm cả người vào lòng, hai bên dán sát vào nhau, dưới chăn ấm dần.

Thẩm Đông Thanh nằm trong lòng ngực Chu Văn Ngạn, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.

Chu Văn Ngạn đắp chăn cẩn thận cho người trong lòng xong, rón rén xuống giường đến bên bệ cửa sổ.

Anh đứng nơi đó, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh về phía vườn hoa khách sạn, nhưng do khoảng cách quá xa, chẳng thấy được gì.

Chu Văn Ngạn đưa tay kéo rèm, kéo đến nửa đường đột nhiên đụng phải thứ gì đó.

Anh ngửa đầu lên nhìn, một bông hoa tuyết óng ánh bay bay trước mặt, sau đó một gương mặt phụ nữ đang vặn vẹo trên trần đập vào mắt.

Người phụ nữ kia kẹt ở giữa rèm cửa sổ, sau khi đối mắt với Chu Văn Ngạn thì khẽ nhích con ngươi, khóe miệng nhếch lên đến gần sát lỗ tai.

Chu Văn Ngạn nhìn nhau với thứ kia, mặc kệ cái thứ cản trở kia mà dùng sức kéo rèm cửa sổ kín lại.

Gương mặt kia bị chèn ép đến méo cả miệng, nhìn như một chú hề, mà cô ta không có cảm giác gì, còn muốn dọa người ở phía dưới.

Nhưng Chu Văn Ngạn không hề nể tình tí nào, trực tiếp tắt đèn đi ngủ.

Gương mặt kia nhìn chằm chằm hai người trên giường, thò ra nửa cái đầu, chưa kịp chui hết ra thì đã nghe một tiếng hừ lạnh, nó sợ tới nỗi rụt đầu lại, chỉ còn vài sợi tóc vàng phất phơ bên ngoài.

Nhưng nhiệt độ lại ngày càng thấp, như đang trở về lại cảnh núi tuyết.

*

"Hắt xì..."

Thẩm Đông Thanh ngứa mũi, ngửa mặt lên trời nửa ngày mới hắt ra được, cậu xoa mũi, giọng nói cũng kì lạ đi: "Em bị gì đây..."

Chu Văn Ngạn mặc áo sơ mi được một nửa, nghe Thẩm Đông Thanh nói, quỳ một gối xuống bên giường, thò tay sờ trán cậu.

Hơi nóng.

"Sốt rồi." Anh gài một cái nút áo, "Chút nữa em uống thuốc."

Thẩm Đông Thanh mơ màng: "Em bị cảm sao." Đột nhiên hơi vui, "Em chưa bao giờ bị bệnh, giờ có thể bệnh được thì tốt quá."

Người mới có thể bệnh, quỷ thì không.

Chu Văn Ngạn bóp má cậu: "Nói cái gì ngốc quá đi.:

Thẩm Đông Thanh ôm tay Chu Văn Ngạn, kề trên mặt, nghiêm túc: "Em rất thích làm người."

Thích hơn lúc làm quỷ nhiều.

Có thể cảm nhận nhiệt độ, được ăn ngon, được đụng tới mấy thứ khác, còn có thể gặp được Chu Văn Ngạn.

Cậu thở dài: "Em không muốn làm lại quỷ nữa đâu."

Ánh mắt Chu Văn Ngạn dịu dàng: "Được rồi."

Hai người dính nhau cả buổi, sau đó mới đi ăn sáng.

Vừa mở cửa ra thì phát hiện tất cả người chơi đều tập trung ở hành lang.

Tóc đỏ thấy họ đi ra, vội vàng hỏi: "Hôm qua mấy người có gặp chuyện gì kì quái không?"

Thẩm Đông Thanh: "Không có."

Cậu ngủ một mạch tới sáng chẳng gặp gì cả.

Tóc đỏ: "Lúc tôi ngủ thì ngửi được một mùi khét cháy."

Cô đẩy cửa phòng ra, chỉ vách tường đối diện, trên có cái vết hình người đen thui, như thể bị thiêu sống trên tường, "Còn cái này nữa."

Váy xòe nói tiếp: "Phòng tôi thì động đất cả đêm, rất nhiều thứ rớt xuống đất." Trong phòng của ả đồ rớt khắp nơi, không còn chỗ để ngồi nghỉ ngơi.

Tây trang: "Tối qua trước cửa phòng tôi có cái đèn xe với tiếng kèn, trên xe có người gọi tên tôi."

Tóc nữ nghe xong, hỏi: "Trò trước của mọi người là cảnh gì thế? Tôi thì thoát chết trong cảnh hỏa hoạn."

Váy xòe: "Động đất."

Tây trang: "Tai nạn xe cộ."

Chu Văn Ngạn: "Tai nạn trên không, chúng tôi bị rơi ở núi tuyết."

Từng tình huống khớp với từng người.

Phòng Tóc đỏ xuất hiện cái xác cháy với mùi khói khét, Váy xòe là nguyên đêm động đất, Tây trang thì có mấy cái xe.

Ám chỉ mày có thể trốn được một lần, nhưng cũng có thể chết vì nguyên nhân cũ đó.

Nghĩ đến đây, Tóc đỏ run rẩy: "Bây giờ tôi nên làm gì đây?"

Những người khác không ai nói gì.

Ngược lại, Thẩm Đông Thanh tích cực giơ tay: "Đi ăn sáng trước đi, tui đói bụng rồi."

Mấy người chơi kia nhìn nhau, không nghĩ ra được gì đành đi ăn sáng trước.

*

Một đêm trôi qua.

Đèn thủy tinh rơi xuống đã được xử lí xong, trần nhà đã treo cái đèn mới, gạch dưới đất nát tan cũng đã trở về như cũ, một giọt máu cũng không thấy.

Nhân viên mặt tủm tỉm, bước lên hỏi: "Chào quý khách, hôm qua quý khách có ngủ ngon không?"

Tóc đỏ thử dò hỏi: "Tôi ngủ thấy không êm lắm, có thể đổi một cái phòng khác cho tôi được không?"

"Không được đâu." Nụ cười nhân viên nhạt dần, trở nên lạnh lẽo, "Một khi đã vào ở thì không thể đổi ý được."

Như thể không phải chọn phòng mà là đang chọn chỗ ngủ ngàn thu.

Tóc đỏ miễn cưỡng cười cười: "Được, được rồi..."

Sau khi xác định không thể đổi phòng khác, cô theo chân người trước đi vào nhà ăn.

Không thể phớt lờ được việc mặc dù cái khách sạn này rất kì lạ, nhưng đầu bếp có tay nghề rất tuyệt vời.

Đồ ăn nhiều, sắc hương vị toàn, ngay cả một bữa sáng cũng có mấy chục loại trên bàn đợi người lựa chọn, kiểu Tây kiểu Ta đều có.

Có lẽ là do bị cảm, Thẩm Đông Thanh cảm thấy hơi mệt, nhưng cho dù thế, cậu vẫn vượt lên hoàn cảnh gắp không ít đồ ăn vào dĩa mình.

Chu Văn Ngạn bưng một ly cà phê ngồi xuống, hỏi: "Em có cảm giác thèm ăn hả?"

Thẩm Đông Thanh chấm miếng sủi cảo vào dấm rồi nhét vào miệng, nghe được câu hỏi của Chu Văn Ngạn thì cậu còn mơ hồ, "Vì sao em lại phải thấy không thèm ăn chứ."

Người bình thường đều sẽ không thèm ăn khi bị bệnh, nhưng hiển nhiên không thể dùng lẽ này áp dụng lên Thẩm Đông Thanh cục cưng được.

Chu Văn Ngạn dời chủ đề: "...Đợi tí anh đi lấy thuốc cho em."

Thẩm Đông Thanh gật đầu, nghiêm túc dùng bữa sáng.

Chu Văn Ngạn gọi nhân viên tới.

Nhân viên khom người hỏi: "Quý khách có yêu cầu gì không ạ?"

Chu Văn Ngạn: "Ở đây có thuốc cảm không?"

Nhân viên mỉm cười: "Có, nhưng cần quý khách tự mình đi lấy."

Chu Văn Ngạn quay đầu nhìn Thẩm Đông Thanh, phát hiện người yêu vẫn đang vùi đầu chăm chú ăn không có cảm giác sắp no, vì vậy anh nói với cậu: "Em ở đây đợi anh, anh đi rồi về liền."

Trong miệng Thẩm Đông Thanh còn một cái bánh bao trứng sữa, không thể nói, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chu Văn Ngạn đi theo nhân viên ra ngoài, mãi đến lúc Thẩm Đông Thanh ăn xong vẫn chưa về.

Mấy người chơi khác ăn bữa sáng xong thì tụ năm tụ bảy kéo nhau đi dạo, trong phòng chỉ còn mỗi Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh cũng không vội vã, từ từ uống sữa bò.

Uống tới nửa ly, một nhân viên phục vụ bước tới: "Chào ngài, xin hỏi có phải ngài bị cảm không?"

Thẩm Đông Thanh sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại: "Là tôi."

Nữ phục vụ cười cười, nói: "Vậy mời quý khách theo chân tôi, bác sĩ ở chỗ chúng tôi cần xem bệnh mới đưa toa thuốc được, chỗ đó còn có một vị muốn gặp quý khách nữa đấy ạ."

Thẩm Đông Thanh chưa bao giờ đi khám bệnh nên không biết quy trình của nó có phải như thế không, nhưng nghe phục vụ nói chắc chắn như thế thì cũng không nghĩ nhiều, bước theo cô ta.

Do Thẩm Đông Thanh đi sau cô phục vụ nên chỉ nhìn thấy gò má với mái tóc chải chuốt gọn gàng kia.

Lại gần còn cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới.

Tựa gió lẫn bông tuyết trên núi tuyết thổi qua.

Thẩm Đông Thanh nhìn chằm chằm cô phục vụ này trong chốc lát.

Người này...

Nhìn quen quen, mà không nhớ ra là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top