Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Tên nhóc nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẽ Linh phù không phải là chuyện dễ dàng, các loại đồ án và hoa văn rườm rà phức tạp, không có trí nhớ xuất chúng thì khổ luyện cả đời cũng khó mà nắm giữ được hết. Cho dù nhớ kỹ rồi nhưng kỹ năng hội họa không giỏi, đặt bút sai lệch thì cuối cùng uy lực của Linh phù triển khai ra cũng chênh lệch như trời với đất.

Vả lại quá trình chế phù đặc biệt tổn hao tinh thần. Khi Văn Thu Thời vẽ bùa cực kỳ nhập tâm, đắm mình trong bút pháp chính mình. Mặc kệ mực nước tràn ra trên giấy, tạo nên những đường cong uyển chuyển đan xen, dần hình thành một phù văn phức tạp. Gió mát lướt qua gương mặt trắng nõn của y, mang đến cảm giác thoải mái vô cùng. Nhưng ngay khi nét bút cuối cùng hoàn thành, sự mệt mỏi từ từ ập đến. Văn Thu Thời ngẩng đầu lên, thấy cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt trán.

Văn Thu Thời buông bút, đôi bàn tay thon dài chống lên bàn, thân hình mảnh khảnh của y khẽ lảo đảo, tư thái oai phong bễ nghễ thế gian khi vẽ bùa trước đó giờ đây hoàn toàn biến mất.

Thanh niên nhíu mày, đôi môi mất đi huyết sắc, trở lại dáng vẻ yếu đuối như thường ngày. Y ngước mắt nhìn về một hướng không rõ, hàng mi dài khẽ rung, cố gắng chống lại cơn mệt mỏi và rời đi. Trong khoảnh khắc bước chân trở nên loạng choạng, bỗng một bàn tay giữ lấy cánh tay y.

"Thất sư thúc?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Văn Thu Thời dừng lại, thấy rõ người trước mắt là Mục Thanh Nguyên, y khẽ gật đầu: "Ngươi không phải đang bận việc tuyển đệ tử mới sao?"

Lãm Nguyệt Thành gần đây có ba việc lớn. Các tông phái tiên môn tổ chức tuyển nhận đệ tử mới, người có lòng tu đạo từ khắp nơi đều đổ về. Tiếp đó là đại hội Phù đạo, một sự kiện quan trọng với tất cả các Phù triện sư trong giới Tu chân. Cuối cùng là hôn sự của thiếu Thành chủ, sắp tổ chức một đại yến hội. Trong khi các tông phái khác giao việc tuyển chọn người mới cho các Trưởng lão, Thiên Tông lại giao hết trách nhiệm cho đại đệ tử Mục Thanh Nguyên. Vì vậy khi Văn Thu Thời tỉnh dậy mà không thấy hắn đâu, nghe nói hắn đang bàn bạc với các tông phái khác về việc tuyển nhận đệ tử vào ngày mai.

"Đã xử lý xong rồi." Mục Thanh Nguyên nhẹ nhàng vịn lấy cánh tay y, tay còn lại quy củ đỡ sau lưng: "Thất sư chắc hẳn là mệt rồi."

Văn Thu Thời thầm nghĩ: Không chỉ mệt mà là gần xỉu đây này. Nhưng y vẫn phải giữ hình tượng của mình, chỉ cười nhạt: "Tạm được, không cần đỡ ta."

Y vốn là một vị Trưởng lão nhàn hạ, không muốn khiến đại đệ tử bận rộn thêm phiền phức.

Mục Thanh Nguyên do dự rồi buông tay, sau đó quay người lại, nửa ngồi xổm trước mặt thanh niên đang tái nhợt.

Văn Thu Thời ngẩn người.

Y nhìn thân ảnh trước mặt ngồi xổm xuống, mãi mới phản ứng lại được, cho đến khi Mục Thanh Nguyên nhẹ giọng nói: "Thất sư thúc không cần gắng sức, để ta cõng người trở về."

Văn Thu Thời há hốc mồm, Trương Giản Giản và đám người khác cũng tỏ ra kinh ngạc.

Mục Thanh Nguyên là đệ tử thân truyền của Thiên Tông, từ nhỏ đã được chú ý, gánh vác trọng trách lớn. Hắn không phụ lòng mọi người, sớm trưởng thành trở thành nhân vật dẫn đầu của thế hệ mới trong giới Tu chân. Ai cũng biết rằng, sau này vị trí Tông chủ Thiên Tông chắc chắn sẽ thuộc về hắn, và hắn sẽ nắm giữ một vị trí quan trọng trong thiên hạ. Những người quen biết Mục Thanh Nguyên nhiều hơn phần lớn đệ tử của Tông chủ các môn phái khác. Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý xung quanh.

Những tiếng nghị luận rì rầm vang lên, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Văn Thu Thời, tò mò quan sát.

Văn Thu Thời nhíu mày, không chút do dự mà từ chối.

Y chỉ là hơi choáng váng, đứng nghỉ ngơi một chút là có thể hồi phục, không đến mức yếu ớt đến mức cần một hậu bối cõng.

"Thất sư thúc thích được bế hơn sao?"

Khi y vừa xua tay, Mục Thanh Nguyên không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ Cố sư đệ từng bế Thất sư thúc, không chỉ một lần, Thất sư thúc chưa từng từ chối."

Văn Thu Thời nghẹn lời, thấy đệ tử trẻ tuổi trước mặt có ý định đứng dậy, vội vàng nhảy lên lưng hắn.

"Đừng học thói xấu của hắn! Đó là đại bất kính với sư thúc!"

"Ngươi muốn làm ta tức chết giống hắn sao?!"

Khi nhắc đến Cố Mạt Trạch, vẻ mặt uể oải của thanh niên bỗng chốc trở nên phấn chấn, y leo lên lưng đại đệ tử, vừa leo vừa lẩm bẩm: "Từ điển của hắn ta không hề có hai chữ nhẫn nại, quá tùy ý... Nhưng cũng vì chưa ai dạy dỗ hắn đàng hoàng thôi."

Mục Thanh Nguyên đang chăm chú cõng Văn Thu Thời, bỗng cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của y lướt qua sau tai khiến hắn có chút ngứa ngáy. Tai hắn lập tức đỏ ửng lên, đầu hơi nghiêng sang bên, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng: "Cố sư đệ xưa nay vẫn vậy, ta thật ra có chút ghen tị với hắn."

Văn Thu Thời không nói gì, chỉ im lặng nghe. Mục Thanh Nguyên với Cố Mạt Trạch tuy là sư huynh đệ, nhưng thực ra không có tình nghĩa gì. Mục Thanh Nguyên đối xử tốt với tất cả đệ tử khác, duy chỉ có Cố Mạt Trạch là y lại tỏ ra lạnh nhạt, không hẳn là ác ý, chỉ là theo bản năng muốn tránh xa.

Hồi nhỏ, Mục Thanh Nguyên từng chứng kiến cha mẹ mình bị sát hại bởi ma quân Túc Dạ, nên từ sớm đã mơ hồ nhận ra thân phận của Cố Mạt Trạch, khiến cho cảm xúc của hắn với sư đệ này vô cùng phức tạp.

Dù vậy nhưng trong nguyên tác, Mục Thanh Nguyên sau này trở thành Tông chủ của Thiên Tông, vẫn giữ đúng vai trò bảo vệ thiên hạ của một tu đạo sĩ. Khi Cố Mạt Trạch bị vu oan, hắn không hề để tâm đến việc sư đệ là con của kẻ thù, mà vẫn kiên quyết chờ có bằng chứng rõ ràng rồi mới hành động. Lúc đó hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu người lãnh đạo của chính đạo, chỉ trừ việc mất trí khi đối diện với Tông chủ Linh Tông - Nam Độc Y là khiến người ta không hiểu nổi.

Văn Thu Thời chớp chớp mắt, dưới bầu không khí dễ chịu, đôi mày y giãn ra, rồi từ từ khép mắt lại. Không lâu sau cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, y phát hiện xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Mục Thanh Nguyên đã dừng bước, lưng hắn hơi căng thẳng, khiến Văn Thu Thời cảm thấy có điều bất thường.

Văn Thu Thời khẽ cựa mình, định mở mắt thì nghe thấy tiếng gọi vang lên như sấm bên tai.

"Bách Nguyệt gia chủ."

Văn Thu Thời: "?!?" Excuse me?!?

Y cố gắng không động đậy, đôi mắt vẫn nhắm chặt, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ có đầu là hơi nghiêng sang một bên, cố chôn vào cổ của Mục Thanh Nguyên.

Không thể được! Y phải giả vờ ngủ thôi, nếu không dưới ánh mắt của mọi người, mà phải tái diễn cảnh "lên cơn" bám lấy Sở Bách Nguyệt như nguyên chủ thì sẽ phiền toái lắm!

Thiệt làm khó một tiểu đạo sĩ như y mà!

Cả đám đệ tử của Thiên Tông lúc này nhìn về phía trước, nơi có một nam tử đang bước tới như ánh trăng giữa rừng sao. Khuôn mặt điển trai như ngọc của người đó làm họ đều đứng ngây người ra.

Ngoại trừ Mục Thanh Nguyên chỉ khẽ nhíu mày, còn lại tất cả đều cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở thân hình đang nằm trên lưng Mục Thanh Nguyên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trời đất ơi, Trưởng lão đừng có mà tỉnh lại!

Đã mười năm rồi, nếu lại trước mặt mọi người mà ôm đùi Sở gia chủ khóc lóc kể lể tình yêu, tính xấu vẫn không sửa được, thì cả Thiên Tông sẽ đội quần thêm lần nữa!

Không biết có phải lời cầu nguyện của họ đã cảm động trời xanh hay không, mà ánh mắt lạnh lùng của Sở Bách Nguyệt chỉ lướt qua rồi rời đi, không chút dừng lại, bước đi thẳng mà không quay đầu. Thanh niên trên lưng Mục Thanh Nguyên thì cả đầu ngón tay cũng chưa hề động, ngủ say đến mức không thể nào tỉnh lại được.

Đang lúc các đệ tử đang thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nhiên bước chân của Sở gia chủ khựng lại.

"Chờ đã."

Hai chữ này nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại như đấm thẳng vào tim mọi người, khiến bước chân vội vã của họ dừng lại.

Trên đại lục, danh xưng được xếp hạng dẫn đầu là Tôn như: Thánh tôn, Tiên quân, Ma quân; rồi đến Chủ: Vực chủ, Tông chủ, Gia chủ v.v... Hiện nay, trong số các chi chủ khắp nơi, Sở Bách Nguyệt là người được lòng dân nhất, rất giống với phong thái của Thánh tôn ngày xưa.

Các đệ tử của Thiên Tông cũng nghĩ rằng vị gia chủ này rất ôn hòa và dễ gần, nhưng lúc này mới phát hiện, cái gọi là "Thánh tôn" có lẽ không phải vì tính cách dễ chịu, mà là vì sự uy nghiêm không ai dám kháng cự.

Trán mọi người bắt đầu túa mồ hôi ra như mưa.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng khi ánh mắt của Sở Bách Nguyệt quét qua, Văn Thu Thời cảm thấy cơ thể cứng đờ, lưng như bị kim chích.

Gió nhẹ thổi qua, tóc dài của y không biết từ khi nào đã xõa xuống, phủ lên bờ vai.

Sở Bách Nguyệt cúi xuống nhặt sợi dây cột tóc bị rơi, rồi chậm rãi tiến về phía Mục Thanh Nguyên đang cõng y.

Văn Thu Thời nhắm nghiền mắt, không thấy được cảnh tượng bên ngoài, nhưng cảm nhận được Sở Bách Nguyệt đang đến gần, đầu y vùi càng sâu vào lưng Mục Thanh Nguyên, thầm nghĩ: Đừng tới đây, nếu ngươi đến nữa, ta sẽ... sẽ phải nhào lên diễn cảnh điên vì tình đó!

"Ngươi làm rớt đồ này." Bỗng nhiên, giọng nói của Sở Bách Nguyệt vang lên gần như ngay bên tai.

... Ngươi làm rớt đồ này.

Văn Thu Thời rõ ràng biết Sở Bách Nguyệt nhận ra rằng y đã tỉnh, đang nói chuyện với y. Nhưng Văn Thu Thời lại có tài năng giả chết đỉnh cao, là nhờ luyện tập trước mặt sư phụ ở đạo quán. Dù có bị thước đánh cũng vẫn giả bộ ngủ ngon lành như thật.

Xung quanh chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

Thanh niên vùi mặt sau lưng Mục Thanh Nguyên, hai bàn tay gầy guộc đặt trên vai hắn. Dù bên ngoài có ra sao, y vẫn không động đậy, tựa như một ngọn núi bất di bất dịch.

Ánh mắt của Sở Bách Nguyệt khẽ dao động, dừng lại trên cổ tay trắng nõn nửa chừng lộ ra của y.

Sở Bách Nguyệt đưa bàn tay thon dài rắn chắc của mình ra, nắm lấy sợi dây cột tóc màu xanh nhạt, rồi từ từ quấn quanh cổ tay nhỏ của Văn Thu Thời.

Dây cột tóc lạnh lẽo chạm vào da thịt, khiến Văn Thu Thời trong lòng căng thẳng. Sau khi quấn ba vòng, mặt Sở Bách Nguyệt không biểu cảm buộc lại một cái nút, rồi rút tay về.

Ngay khoảnh khắc đó, đôi mi dài của Văn Thu Thời bất chợt run rẩy.

Văn Thu Thời cảm nhận được khi Sở Bách Nguyệt thu tay về, lòng bàn tay ấm áp khẽ cọ qua da y, trong thời gian ngắn ngủi đó, tay của hắn như có như không khẽ chạm vào lục lạc nhỏ trên cổ tay y hai lần.

Không ai khác nhận ra cả.

Văn Thu Thời: "..."

Vậy mà âm thầm nghịch lục lạc nhỏ của y, thật là đáng giận.

Trên đường về khách điếm, Văn Thu Thời chợt nhận ra có điều không ổn về việc dây cột tóc rơi, gió thổi lạc trôi đến chân Sở Bách Nguyệt càng làm y thêm nghi ngờ.

Có lẽ ngay từ đầu hắn đã nhắm đến chiếc lục lạc này rồi.

Văn Thu Thời hơi nheo mắt, sau khi Mục Thanh Nguyên giúp y đóng cửa phòng, y với mái tóc dài đen óng của mình ngồi bật dậy trên giường.

Y chống cằm lên đầu gối, rũ mắt nhìn sợi dây cột tóc và chiếc lục lạc, xoay qua xoay lại, định tháo ra thì sợi dây xanh nhạt bất ngờ bị một luồng linh lực cắt đứt, rơi xuống trên giường.

"Sư thúc gặp ai thế?" Bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn.

Cố Mạt Trạch xuất hiện ngay trước giường, thân hình cao lớn mang theo khí lạnh đến thấu xương. Hắn cúi người, khuôn mặt lạnh lùng áp sát vào Văn Thu Thời, ánh mắt thâm sâu làm y giật mình.

Trông hắn như đang giận đến không chịu nổi, giữ chặt cổ tay Văn Thu Thời.

Rồi ngay lúc đó, Cố Mạt Trạch bất ngờ cúi đầu xuống, rũ vai gầy guộc, cả người đổ ập lên người Văn Thu Thời.

Văn Thu Thời: "?!?" Cái tró gì dợ?

Y bị ép chặt xuống nệm giường, cố vỗ vỗ người đang đè lên mình.

Cả người Cố Mạt Trạch lạnh như băng, một tay nắm chặt cổ tay Văn Thu Thời, tay còn lại ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của y, giữ y thật chặt trong lòng, rồi nhắm mắt lại dường như mất đi ý thức.

Văn Thu Thời: "..."

Y hiểu rồi, biết tại sao Cố Mạt Trạch lại như thế này rồi.

Trong sự yên lặng bao trùm, thanh niên bị đè dưới thân cười lạnh, bàn tay trắng như ngọc mở ra, không thương tiếc chọt vào đầu Cố Mạt Trạch.

Nắm lấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Mạt Trạch, Văn Thu Thời cảm giác như nắm phải một cục bột, liền mạnh tay kéo ra ngoài.

Không phải ngươi giỏi lắm sao!

Dám đè ta ở trên lan can tửu lâu uy hiếp, sao giờ lại không có chút sức phản kháng nào hở?

Tên nhóc nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top