Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Sư thúc, khóc cho ta xem được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhéo một hồi lâu.

Văn Thu Thời cuối cùng cũng bẻ cánh tay Cố Mạt Trạch túm chặt lấy mình ra, thoát khỏi sự giam cầm, bàn tay y dừng lại trên ngực của hắn.

Cách lớp y phục thêu mình mây trắng, hàn khí lạnh lẽo từ ngực Cố Mạt Trạch tỏa ra lan lên bàn tay y, làm Văn Thu Thời nhíu mày. Y nhìn người trước mặt đã ngất xỉu, rồi lẩm bẩm: "Không muốn sống nữa hả?"

Buổi trưa hôm đó, chịu sự quấy phá của Phục Hồn Châu, toàn thân Cố Mạt Trạch đã bị lệ khí vây quanh, suýt chút nữa mất khống chế, nhưng may mắn chưa gây ra đại họa. Sau đó hắn rời đi chắc là để tìm một nơi nào đó áp chế Phục Hồn Châu.

Trong nguyên tác, lần duy nhất hắn phạm phải sai lầm là khi vừa chống đỡ đám người chính đạo đến truy sát, vừa phải chịu đựng Phục Hồn Châu phản phệ, suýt nữa mất mạng.

Giờ phút này Văn Thu Thời gần như không cảm nhận được nhịp tim của Cố Mạt Trạch, yếu ớt đến mức không thể tưởng tượng. Nếu y đoán không nhầm, thì trong lúc áp chế Phục Hồn Châu, không biết vì lý do gì Cố Mạt Trạch đã bị đột ngột gián đoạn, giờ đây đang chịu phản phệ, khiến cả người hắn trở nên lạnh băng, trông chẳng khác gì một cái xác sống.

Văn Thu Thời suy nghĩ một lát, rồi rời giường đi đến án thư. Y vẽ một lá bùa, đổ một ly trà lên rồi dựa vào bình phong nghỉ ngơi chờ đợi.

Không lâu sau, Cố Mạt Trạch mở mắt ra, khuôn mặt hơi tái nhợt. Ánh mắt hắn vừa chuyển đã dừng lại trên người Văn Thu Thời.

Chiếc lục lạc trên cổ tay Văn Thu Thời vang lên âm thanh nhỏ, như để đáp lại.

"Ai từng động vào?"

Văn Thu Thời cảm thấy buồn cười.

Chẳng lẽ trong mắt Cố Mạt Trạch, y chẳng có chút nguy hiểm nào, rõ ràng hắn như có nằm trên thớt mà còn có tâm tình hỏi chuyện này chuyện nọ.

Y đặt ly trà xuống, rồi lập tức bước đến bên giường, nhìn xuống người không thể cử động.

"Bộ dạng này mà lại rơi vào tay ta, ngươi thật sự không sợ à?"

Linh lực trong cơ thể Cố Mạt Trạch và Phục Hồn Châu đang đấu đá kịch liệt, mặt mày hắn tràn ngập lệ khí, đang định lạnh lùng cất giọng thì lòng bàn tay bỗng chạm vào thứ gì đó mềm mại, hắn sờ sờ tấm chăn trên giường, sửng sốt.

"Ngươi đắp cho ta à?"

Giọng hắn có chút mơ màng.

Văn Thu Thời cười nhẹ, giọng nói đầy vẻ dịu dàng: "Để bọc xác ngươi đấy."

Cố Mạt Trạch: "..."

Văn Thu Thời cúi người, tay chậm rãi vươn về phía hắn: "Còn nhớ vụ ngươi uy hiếp ta ở tửu lầu không?"

Cố Mạt Trạch nhíu mày: "Sẽ không tái phạm."

Văn Thu Thời dừng tay, không ngờ hắn nhận sai nhanh như vậy, tiếc nuối thu tay lại: "Biết sai mà sửa là tốt..."

"Nhưng lầu hai thấp quá, hiệu quả không đạt được gì mấy." Ánh mắt Cố Mạt Trạch đột nhiên tối lại, hắn nhìn chăm chú vào Văn Thu Thời, rồi giọng nói trầm thấp: "Sư thúc cuối cùng cũng không chịu dựa vào ta. Lần sau ta sẽ dẫn sư thúc lên tháp ngàn tầng, sư thúc..."

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Văn Thu Thời lạnh giọng ngắt lời, trên mặt y là vẻ giận dữ mà Cố Mạt Trạch chưa từng thấy. Ngón tay thon dài của y cong lại thành móng vuốt, hệt như đang định bóp cổ hắn.

Bầu không khí đằng đằng sát khí, như muốn bóp nát cổ hắn.

Cố Mạt Trạch nhấp môi, mặt lạnh lùng: "Không ai có thể giết được ta."

Hắn nói đầy cứng rắn, nhưng biểu cảm lại có chút phức tạp. Đôi mắt đen thẳm của hắn không rời khỏi Văn Thu Thời, trong mắt thoáng hiện lên ánh đỏ của huyết sắc.

"Khi ta hồi phục, không chỉ muốn đưa ngươi lên tháp ngàn tầng, mà còn muốn ngươi...A."

Bên trong nhà vang lên tiếng nói mơ hồ, gương mặt Cố Mạt Trạch bị Văn Thu Thời nhéo chặt, kéo mạnh ra ngoài, khiến hắn không thể phát ra một âm thanh hoàn chỉnh.

Hắn hơi mở to mắt, cảm nhận cơn đau trên mặt, sau một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.

Không phải, không phải là nên bóp cổ hắn sao?

Tại sao lại chuyển sang mặt thế này?

"Còn dám nữa không?"

Giọng nói của Văn Thu Thời vang lên, đầy vẻ khiêu khích.

Cố Mạt Trạch sửng sốt, má phải đỏ ửng hơn phân nửa, hàng lông mi đen nhánh khẽ run rẩy khi nhìn chằm chằm thanh niên đang nhướng mày trước mặt.

Sau một hồi lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt âm trầm tan đi.

"Vẫn dám." Ngữ khí hắn yếu đi vài phần, nhưng vẫn kiên định không lay chuyển, như kiểu thà chết chứ không chịu khuất phục.

Văn Thu Thời: "?!?" Mi vừa sủa cái gì?

Y vừa định mở miệng thì cảm thấy ngón tay tê rần, Cố Mạt Trạch đã nhanh như chớp nghiêng mặt, nhân lúc không chú ý mà cắn tới.

Ngón tay thon dài trắng nõn bị cắn nát.

Văn Thu Thời nhíu mày, rũ mắt nhìn vào đôi mắt hẹp dài, đen nhánh của Cố Mạt Trạch.

Môi mỏng của Cố Mạt Trạch giờ đã nhiễm máu tươi, nở nụ cười tà mị, trông không khác gì một kẻ điên mất lý trí: "Ta không chỉ muốn ngươi chỉ dựa vào ta, mà còn muốn trong mắt ngươi chỉ có ta."

Dứt lời. Hắn dùng cánh tay thon dài nắm chặt cổ tay Văn Thu Thời, ngay khi linh lực vừa phục hồi, hắn kéo người kia xuống dưới, vuốt ve gương mặt trắng nõn của Văn Thu Thời. Tim hắn vốn vừa rồi gần như ngừng đập, giờ lại đập mạnh mẽ.

Trong phòng khách điếm, linh khí như ngưng lại, phảng phất có một sợi dây đàn bị kéo căng đến tột độ.

Cố Mạt Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt sâu thẳm, như muốn xuyên thấu lớp da thịt để đối diện với thần hồn ẩn giấu bên trong.

Hắn nuốt ngụm nước bọt khô khan, hầu kết lăn lộn.

Không biết tại sao, một cơn xúc cảm không tên lại thổi qua, tràn ngập trong tim hắn, làm cả cơ thể hắn vốn lạnh lẽo giờ lại nóng lên.

Cố Mạt Trạch thoáng hiện nét bối rối trên mặt, hắn không kiềm chế nổi mà vùi đầu vào cổ Văn Thu Thời, ngửi mùi hương quen thuộc, cằm hắn cọ cọ vào mái tóc mềm mại của thanh niên.

Một lúc sau, hắn khàn khàn nói: "Sư thúc, khóc cho ta xem được không?"

Trái tim hắn đang bùng lên ngọn lửa mà không biết phát tiết ra đâu, Cố Mạt Trạch chỉ mơ hồ nhận ra rằng hắn rất muốn thấy người trước mặt đỏ mắt khóc lóc, một mong muốn bức thiết, như một ngọn lửa cháy bừng bừng trong lòng.

Văn Thu Thời: "..." Đậu má mi!

Không được, hoàn toàn không được!

Y không chịu nổi nữa liền lấy ra một lá bùa, áp mạnh lên gáy Cố Mạt Trạch.

"Định!"

Cố Mạt Trạch bất động ngay tức thì, chỉ còn đôi mắt vẫn còn lộ ra vẻ ngạc nhiên, cả người không thể nhúc nhích, bị Văn Thu Thời nhét vào ổ chăn.

"Ở đây ngoan ngoãn nửa canh giờ đi."

Văn Thu Thời chỉnh lại vạt áo lộn xộn, rời giường trở về án thư, viết vẽ thêm vài lá bùa. Chỉ trong khoảng thời gian chén trà, y đã mang theo hai tấm Linh phù, quay lại nhìn Cố Mạt Trạch đang nằm trong chăn với ánh mắt tối sầm, cười nhạt rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Khép cửa lại sau lưng, Văn Thu Thời xoay người, đúng lúc nhìn thấy Trương Giản Giản và đám người đang đi tới.

"Trưởng lão đi đâu vậy?"

Nhìn thấy Văn Thu Thời mặc bộ y phục xanh nhạt chuẩn bị ra ngoài, sắc mặt đám đệ tử biến đổi, như gặp phải đại địch.

Văn trưởng lão biết Sở gia chủ đã đến Lãm Nguyệt Thành rồi sao? Định nhân lúc họ không chú ý để ra ngoài tìm người? Hay là muốn tiếp tục mặt dày đeo bám người ta nữa?!?

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy tim như chìm xuống đáy vực.

"Trưởng lão, hôm nay đệ tử nhất quyết không để người ra khỏi cửa đâu!" Trương Giản Giản dang tay cản đường, giọng đầy tức giận: "Sở gia chủ đối với người vô tình như vậy, sao người cứ phải cưỡng cầu? Đi gặp hắn chỉ là tự chuốc lấy khổ thôi!"

Văn Thu Thời chớp chớp mắt: "Ai nói ta đi tìm hắn, ta đi kiếm tiền."

Nghe vậy các đệ tử nhìn nhau ngơ ngác, vẻ mặt không tin nổi, nghi ngờ tính chân thực trong lời của y: "Trưởng lão mà lại đi kiếm tiền á?"

"Các ngươi không hiểu đâu, ta sẽ không đi gặp hắn, bởi vì..."

Đối mặt với những ánh mắt hoài nghi, thanh niên khẽ buông mi, trên mặt thoáng hiện vẻ cô đơn, rồi sau đó ho nhẹ một tiếng, giọng nói pha chút đau khổ và bất đắc dĩ.

"Bởi vì hiện tại ta... không xứng!"

Trương Giản Giản trố mắt, há hốc mồm định nói gì đó, nhưng Văn Thu Thời đã khoát tay, lấy ra lý do đã chuẩn bị sẵn, một lý do không cần bám riết lấy Sở Bách Nguyệt.

"Giờ tu vi của ta đã phế, sớm không còn xứng với hắn nữa. Cũng giống như mò trăng đáy nước, thà đứng từ xa quan sát hắn thì hơn."

"Chỉ cần hắn khỏe mạnh, ta đã mãn nguyện rồi!"

Nghe xong lời nói của Văn Thu Thời, tâm thần các đệ tử đều chấn động, môi mấp máy nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Một mặt cảm thấy vui mừng vì Trưởng lão đã buông tay chấp niệm nhiều năm, mặt khác lại không kìm được mà đau lòng.

Đối với người đã tu hành từ nhỏ mà nói, không có gì đau đớn hơn việc bị phế tu vi, nếu là họ ở vào hoàn cảnh của Văn trưởng lão, biến thành một kẻ phế nhân tay không chút sức lực, chỉ sợ đã không chịu nổi từ lâu.

Trong phút chốc, lòng thương tiếc của các đệ tử Thiên Tông dâng lên cực điểm, dù biết rằng sau khi nói xong lời này, mặt Văn Thu Thời không chút cảm xúc nào như thể đang đọc thuộc kịch bản, trong mắt họ cũng biến thành y đang tỏ vẻ kiên cường.

Trương Giản Giản là người mở miệng trước: "Trưởng lão vừa nói đi ra ngoài làm gì? Hay để ta giúp người một tay."

Văn Thu Thời đáp ngắn gọn: "Kiếm tiền."

Trương Giản Giản không chần chừ đáp: "Được, ta sẽ giúp Trưởng lão... kiếm tiền?!?"

Văn Thu Thời gật đầu, hiện giờ y nghèo rớt mùng tơi, làm việc gì cũng khó khăn.

Phố Đông là nơi buôn bán Linh phù, Văn Thu Thời còn chút ít linh thạch, đủ để mua chút mực bút, chế vài tấm phù rồi bán lại kiếm ít lời. Quá hợp lý!

Nghe xong tính toán của y, trong lòng Trương Giản Giản như bị hàng trăm con kiến gặm nhấm. Trương Giản Giản hít hít mũi: "Đường đường là Trưởng lão, mà phải lưu lạc đến mức tự mình ra đường bán Linh phù kiếm tiền, Thiên Tông của chúng ta quả đúng như lời đồn, nghèo rớt mồng tơi."

Một đệ tử bên cạnh cũng chán nản: "Đúng vậy, so với Linh Tông thì thật là không bằng. Ngươi thấy không, Linh Tông toàn thu nhận con cháu thế gia, giàu đến nỗi tiền đè không thở nổi, còn chúng ta thì... ôi trời ơi, nghèo không còn cái mồng tơi mà rớt."

Mấy đệ tử sờ túi trữ vật đã xẹp lép, nhớ đến hoàn cảnh của tông môn, tự dưng ai nấy đều chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, đúng là đau lòng mà!

Văn Thu Thời trố mắt nhìn: Khóc lóc cái gì? Chẳng qua chỉ là linh thạch thôi mà! Ngày nào rảnh ta dẫn các ngươi đi đào cái mỏ linh thạch to nhất, nhớ mang bao tải theo mà gom!"

Nguyên tác có một cốt truyện xoay quanh quặng linh thạch, trong đó ghi lại có một mỏ linh thạch chưa bị người phát hiện khai thác. Văn Thu Thời đã tính toán kỹ, chờ đến khi y đứng vững ở đại lục, sẽ mang theo bao tải đi đào.

Đám đệ tử chẳng tin lời y là thật, chỉ nghĩ y đang cố trêu đùa họ mà thôi.

Một lúc sau, Trương Giản Giản lấy ra một chiếc mặt nạ hồ ly: "Trưởng lão, người nên đeo cái này vào, để khỏi bị người ta nhận ra."

"Ta không mang. Ta không phải loại người giấu đầu hở đuôi!"

Văn Thu Thời nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: "Trưởng lão Tiên Tông bán Linh phù thì sao? Có gì mà mất mặt!"

Trương Giản Giản lắc đầu: "Trưởng lão hiểu lầm rồi."

Hắn nghiêm túc nói: "Hôm nay trong thành có rất nhiều con cháu Sở gia và tu sĩ Nam Lĩnh. Đám đó mến mộ La cô cô Nam Khỉ lắm. Nếu trưởng lão bị nhận ra, đừng nói chuyện bán phù, có khi còn không giữ được mạng mà về ấy chứ!"

"Buồn cười, ta mà phải sợ bọn họ sao?"

Văn Thu Thời hừ nhẹ, nhưng sau đó cầm lấy mặt nạ nhìn kỹ, trầm ngâm nói: "Nhưng mà cái mặt nạ hồ ly này cũng đẹp ghê, đeo lên cũng được."

Nói rồi y đeo mặt nạ lên, phất nhẹ tay áo, bước ra ngoài.

Các đệ tử nhìn theo bóng dáng tiêu sái của y rời đi, không khỏi thở dài cảm thán.

"Trưởng lão tuy rằng tu vi đã mất hết, nhưng lòng dũng cảm này thì không ai có thể so bì!"

"Đúng thế! Vừa rồi, y nói mà chẳng hề lo lắng chút gì. Trưởng lão chỉ là ba phần châm biếm, ba phần lạnh lùng, và bốn phần không thèm bận tâm. Trên mặt y, chẳng thấy chút sợ hãi nào!"

"Đúng rồi! Đây mới là phong thái mà trưởng lão Thiên Tông của chúng ta nên có!"

Nhưng chẳng bao lâu sau, khi mọi người còn chưa khen xong, họ đã thấy bóng dáng thân quen kia lại quay về.

Thanh niên vén tay áo, lộ ra cổ tay áo bên trong với dòng chỉ bạc thêu tên "Văn Thu Thời" thật rõ ràng. Mặt y tuy trắng tinh nhưng ửng đỏ vì... tức.

"Có ai mang dư y phục đệ tử không? Đồ Trưởng lão chưa đủ rêu rao hay sao còn thêu tên ta rõ ràng thế này, đáng giận!"

Mọi người: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top