Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Hãy đi lấy thứ thuộc về ngươi, sư thúc (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chiếc mặt nạ trong suốt ấy, đôi mắt của Văn Thu Thời lấp lánh như dòng nước mùa thu, xuyên qua màn hoa rơi và cơn gió mát, nhìn về phía Dao Đài.

Sở Bách Nguyệt thoáng khựng lại trong lòng, rồi quay về trạng thái bình thản.

Không đúng.

Người hắn muốn tìm có khí chất lạnh lùng, nhưng thiếu niên trong trí nhớ luôn cười tươi, mỗi lần cười đuôi mắt hơi cong cong, khuôn mặt đầy phong hoa tuyết nguyệt. Dù đẹp đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ rạng rỡ ấy.

Nhưng thanh niên trước mặt hắn bây giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

"Xin lỗi, ta nhận làm người rồi." Sở Bách Nguyệt nói khẽ, nhưng đủ để người dưới đài nghe rõ.

Văn Thu Thời vừa nuốt xong quả nho, hai má tròn phình lên, mơ màng thốt ra một câu như đẩy mây mù.

"Ta trả tiền, đừng bắt ta."

Y cúi đầu nhìn sợi linh lực đang quấn quanh eo mình, nghi ngờ rằng mình đã bị nhầm thành tên trộm vặt. Y chuẩn bị móc linh thạch ra thì đột nhiên vòng eo căng thẳng.

Mặt đất dưới chân bỗng trở nên xa xăm, cả người Văn Thu Thời lơ lửng trong không trung.

Y sửng sốt trong giây lát, sắc mặt tái nhợt. Sợi linh lực giống như một chiếc dây thừng dài, kéo y lên giữa trời, hướng thẳng về phía Dao Đài.

Ngón tay của Sở Bách Nguyệt khẽ nhúc nhích.

Giọng nói của thanh niên nghe vô cùng xa lạ, không phải là Văn Úc. Hắn biết mình nên thả người ra, vì rõ ràng đây không phải là người hắn đang tìm.

Nhưng không hiểu sao dù biết rõ điều đó, thân thể hắn lại không tự chủ được mà tiếp tục kéo người kia lại gần. Nội tâm gào thét muốn đưa y đến trước mặt.

Người càng lúc càng gần, Sở Bách Nguyệt định đưa tay ra, thì một luồng linh lực mạnh mẽ đánh tan sợi dây linh lực của hắn.

Vòng eo của Văn Thu Thời đột nhiên được thả lỏng. Biểu cảm trấn định của y lập tức sụp đổ, khuôn mặt trắng bệch, cả người rơi xuống phía dưới.

Nhưng ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo y. Hơi thở quen thuộc ùa đến, khi người kia đưa tay luồn qua chân đỡ được y, Văn Thu Thời cuối cùng cũng phản ứng lại. Y lập tức vòng tay ôm lấy cổ người vừa cứu mình, mặt vùi sâu vào cổ đối phương.

Thân hình mảnh khảnh của y run rẩy không ngừng.

Cố Mạt Trạch bế y, ánh mắt dịu xuống khi thấy y tự nguyện rúc vào ngực mình. Sự giận dữ trong mắt hắn dần biến mất, hắn khẽ thì thầm: "Đừng sợ."

Hắn nhẹ nhàng ôm Văn Thu Thời đáp xuống đất an toàn, rồi ngẩng đầu lên mắt đối mắt với người trên Dao Đài. Sở Bách Nguyệt đứng đó khẽ nhíu mày.

Hắn nhớ tên đệ tử Thiên Tông này - Cố Mạt Trạch. Cảnh Vô Nhai từng truyền âm giải thích với hắn về người này.

Cơn say tan đi, Sở Bách Nguyệt thu lại tay, ánh mắt trong veo trở lại. Hắn bình tĩnh nhìn theo bóng hai người rời đi.

"Cứ để bọn họ đi như vậy à?" Sở Bách Dương quay nhìn xung quanh, không ngờ huynh trưởng của mình thật sự dùng nho câu được người, nhưng khi thấy thanh niên bị người khác bế đi giữa chừng, hắn cảm thấy không vui chút nào: "Ca, ngươi tổn hại hết nho rồi mà không câu được người!"

Sở Bách Nguyệt bước đi, giọng nhàn nhạt: "Không phải y thì không sao."

Văn Úc sao có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng người khác.

Sau khi rời khỏi phủ Thành chủ, Văn Thu Thời vẫn chưa hoàn hồn. Dao Đài đó quan sát hơn phân nửa Lãm Nguyệt Thành, độ cao không phải chuyện đùa. Đến giờ chân y vẫn còn mềm nhũn, cánh tay thì vô lực.

Hơi thở yếu ớt của y phả lên cổ Cố Mạt Trạch, khiến bản thân càng cảm thấy mất mặt. Y cả người uể oải, không muốn nhúc nhích.

Đêm khuya trên con phố vắng, dù người đi đường không nhiều, vẫn có vài ánh mắt tò mò liếc nhìn. Văn Thu Thời càng chôn mặt mình sâu hơn vào ngực Cố Mạt Trạch, tóc đen che kín khuôn mặt. Một lúc sau, y khẽ thốt ra lời nói nhỏ nhẹ, đầy ảo não: "Ta chỉ ăn mấy quả nho thôi mà."

Giọng y tràn đầy ảo não như thể tự trách.

Cố Mạt Trạch khẽ cười, nụ cười lộ ra từ đôi môi mỏng và gương mặt sắc sảo. Nụ cười đó toát lên vẻ sung sướng.

Hắn không phát hiện ra.

Sở Bách Nguyệt không nhận ra y.

Văn Thu Thời nhìn thấy hắn cũng như thấy một người xa lạ.

Nhận thức đó khiến Cố Mạt Trạch ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh kia hơn. Ánh đèn lồng bên đường chiếu lên khuôn mặt hắn, làm dịu đi những nét lãnh đạm thâm trầm.

Gần đây, tâm trạng của Cố Mạt Trạch thực sự rất tốt.

Không chỉ Văn Thu Thời phát hiện ra, mà các đệ tử Thiên Tông cũng đã nhận thấy điều khác lạ.

Giữa buổi trưa, tại tửu lầu mà Thành chủ phủ đã bao thầu, những người ngồi ăn uống đều là đệ tử tiên môn. Ở tầng hai, quẹo trái là Trương Giản Giản vừa từ Thăng Tiên Đài trở về, vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Sáng nay ta ở Thăng Tiên Đài kéo người mới gia nhập, bỗng dưng cái gã Sở Thiên Lân từ Nam Lĩnh không biêt lại phát điên cái gì nữa. Hắn chạy tới địa bàn của chúng ta, giương oai giương oách, lật lại đống nợ chuyện xưa của các Trưởng lão thành nam, làm ta tức muốn nổ tung. Nhưng sau đó Cố Mạt Trạch xuất hiện, chỉ đứng đó nhìn hắn thôi, vậy mà Sở Thiên Lân lập tức co giò chạy mất dép, ha ha ha."

Trương Giản Giản dựng ngón cái lên, cười lớn: "Lần đầu phát hiện, đứng sau Cố Mạt Trạch lại có cảm giác như kiểu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"

Văn Thu Thời dừng đũa ngọc, không suy nghĩ nhiều mà liền lên tiếng: "Hắn đa phần không ra tay là để tránh gây thêm rắc rối lớn, chứ thật ra tâm địa rất hiền lành, chẳng giống vẻ ngoài lạnh lùng. Ta nhớ hồi nhỏ hắn còn nhặt con chim bị thương, chia cơm từng hạt mà đút cho nó ăn cơ mà..."

Nói đến đây y chợt ngưng bặt, gương mặt lộ vẻ mờ mịt. Trong trí nhớ của y hoàn toàn không có chuyện này. Chính y cũng không biết vừa nói cái gì.

Rõ ràng trong nguyên tác, chuyện hồi nhỏ của Cố Mạt Trạch chỉ được viết vài dòng qua loa, vậy mà sao y lại tự bịa ra được những chuyện đó!

Văn Thu Thời lắc đầu, đúng lúc ấy cửa tửu lầu truyền đến động tĩnh.

Một nhóm đệ tử Sở gia mặc trang phục tương tự bước vào, dẫn đầu là một người quen quen. Văn Thu Thời lược một hồi rồi nhớ ra đó chính là cái gã hôm qua trước cổng phủ Thành chủ đã hừ lạnh với y, con cháu của Nam Lĩnh.

"Ôi chao, Thiên Lân huynh!"

Giả Đường xen lẫn trong đám đệ tử Thiên Tông bước tới gần lan can, vẫy tay như người quen lâu năm, bộ dáng cực kỳ thân thiện.

Sở Thiên Lân liếc nhìn hắn từ trái sang phải, mày nhíu lại, khinh thường hừ một tiếng: "Ngươi sao lại tụ tập với bọn họ? Cứ như vậy nữa, ta sẽ không thèm quan tâm đến ngươi đâu!"

Hắn xoay người định bước lên cầu thang, nhưng ngay lúc đó một nhóm đệ tử tiên môn mặc đồ đỏ sậm từ cửa bước vào.

Sở Thiên Lân nhìn thấy một người trong nhóm đó, sắc mặt liền sa sầm, khinh khỉnh hừ thêm một tiếng rồi phất tay áo, tiến lên cầu thang.

Trong nhóm đệ tử Nam Lĩnh, có kẻ giả bộ bất mãn, lên tiếng châm chọc: "Ồ, thì ra là đệ đệ ruột của gia chủ, Sở Bách Dương từ dòng lẻ cũng đến đây à."

Giọng nói không lớn, nhưng vào lúc này tửu lầu lại quá yên tĩnh, khiến mọi người nghe rõ mồn một.

Sở Bách Dương đang đứng ở cửa, mặt lạnh tanh. Thanh linh kiếm trong tay hắn khẽ rung lên. Các đệ tử Linh Tông đi cùng cũng tỏ vẻ khó chịu, trừng mắt nhìn nhóm người Nam Lĩnh đầy địch ý.

Bầu không khí trong tửu lầu trở nên căng thẳng.

Ngoại trừ Bắc Vực, các đệ tử trẻ tuổi của Thiên Tông, Linh Tông và Nam Lĩnh tụ tập cùng nhau không có trưởng bối ngồi giữa, nên chẳng ai cần phải giả vờ hòa nhã nữa. Sự hung hăng hiếu thắng tuổi trẻ nhanh chóng bộc lộ ra ngoài.

Những đệ tử tiên môn khác trong lầu cũng không đứng ngoài cuộc. Một mặt, họ cảnh giác trước cuộc xung đột sắp tới, mặt khác lại háo hức muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Có người kéo tay Sở Bách Dương lại, đẩy kiếm vào vỏ, rồi cả nhóm đi lên tầng hai bằng một cầu thang khác.

Không khí trong tửu lầu tạm thời yên tĩnh lại, cho đến khi Giả Đường cất cao giọng từ lan can: "Ngày mai là ngày bắt đầu cuộc thi Đại hội Phù đạo! Hoan nghênh chư vị đạo hữu đến sòng bạc Lãm Nguyệt của Thiên Địa Các ta đặt cược. Có ba trận: vòng loại, bán kết và chung kết, tất cả đều có thể đặt cược! Nếu từ vòng loại mà đặt đúng quán quân, thì trong một đêm biến thành người giàu khắp thế gian không còn là giấc mơ nữa!"

Một câu nói của Giả Đường đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng, khiến mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi về cuộc thi Phù đạo ngày mai.

"Nghe nói lần này không chỉ có các Trưởng lão Phù Hội tọa trấn, mà còn có Gia chủ Sở gia tự mình xuất hiện, thêm vào đó là Tông chủ Linh Tông, Các chủ Thiên Địa Các, Phù lão tổ... Đúng là một sự kiện long trọng!"

"Tu chân giới đều tới cả, ai mà không muốn nhân cơ hội này để bộc lộ tài năng!"

"Tất cả đều vì cây bút Thiên Triện đó."

"Các ngươi nghĩ ai sẽ đoạt giải quán quân?"

Không ai bảo ai, mọi ánh mắt đều hướng về một phía trên tầng hai, nơi các đệ tử Linh Tông trẻ tuổi đang cười toe toét, chỉ thiếu nước vểnh đuôi lên tự mãn.

Sở Bách Dương cũng chẳng khách khí, đứng dậy hùng hồn nói: "Nam trưởng lão của tông môn ta là một trong hai phù sư bậc nhất thế gian. Chắc chắn giải quán quân phải là của chúng ta!"

Nói rồi hắn liếc nhìn nhóm con cháu Nam Lĩnh: "Có kẻ nào đó cũng tự xưng là Phù sư, nhưng chắc chỉ đến xem náo nhiệt thôi."

Sở Thiên Lân tức điên lên, đập mạnh chén trà xuống bàn, "Bộp" một tiếng.

Bên cạnh hắn có người giận dữ quát: "Sở Bách Dương, ngươi khoe cái gì mà khoe? Bản thân ngươi có phải Phù sư đâu! Thiên Lân là Phù sư trẻ nhất, cho hắn chút thời gian, nhất định sẽ bước lên Thiên cấp! Ngươi chẳng qua là đang ghen tị vì Gia chủ Sở gia ưu ái hắn!"

Lời nói đó như thêm dầu vào lửa, khiến không khí trong tửu lầu lại lần nữa căng như dây đàn.

Giả Đường thấy tình hình căng thẳng bèn tung ra một thông tin: "Kha Liễu và Bạch Sinh sẽ đến Lãm Nguyệt Thành tối nay."

Vừa dứt lời, lập tức có người kinh hô: "Con cháu Thánh Cung Bắc Vực cũng đến? Họ xưa nay không thèm tham gia mấy hội tiên đạo giao lưu, lần này lại chịu xuống núi vì Đại hội Phù đạo? Quả là không thể tin nổi!"

"Ngươi nói xem, Bắc Vực chủ cứ thế mà đưa thẳng Thiên Triện cho họ luôn có phải tiện hơn không? Cần gì phải cho nước phù sa chảy ruộng ngoài thế chứ?"

"Vực chủ Bắc Vực nhắm mắt làm ngơ, cố tình đưa bút Thiên Triện ra làm giải thưởng quán quân, làm gì có chuyện cho người nhà."

"Mặc kệ ra sao, ta cược rằng quán quân sẽ là Nam Độc Y của Linh Tông!"

"Ta là người Bắc Vực, tất nhiên phải ủng hộ Kha Liễu và Bạch Sinh rồi! Bọn họ chính là người được Phù chủ dạy dỗ!"

"Sở Thiên Lân, Nam Lĩnh chúng ta chắc chắn đặt cược quán quân là ngươi! Mà không thì vẫn còn mấy vị Phù sư nữa, chẳng lo thua kém ai!"

"Thôi không nói nữa! Đi cược ngay!"

Cả tửu lầu bỗng trở nên ồn ào như cái chợ. Chỉ có một góc là dị thường yên tĩnh.

Văn Thu Thời đã no bụng, nhìn quanh rồi hỏi: "Sao các ngươi không ăn gì thế?"

Trương Giản Giản cười gượng: "Không muốn ăn nữa."

Trong Thiên Tông ngoài Văn Thu Thời ra thì chỉ có ba Trưởng lão, mà đều không phải là Phù sư. Đệ tử lợi hại nhất của tông môn cũng chỉ vừa vượt qua ngưỡng Phù sư Trung cấp, bởi vậy bao năm qua Đại hội Phù đạo chẳng mấy khi thấy bóng dáng người của Thiên Tông.

Các đệ tử Thiên Tông quen với việc chẳng ai nhắc đến Đại hội Phù đạo, lựa chọn im lặng bỏ qua.

Giả Đường thì khác, hắn biết tận dụng thời cơ đổ thêm dầu vào lửa. Hắn cổ vũ đệ tử Nam Lĩnh và Linh Tông kéo nhau đi đặt cược cho bên mình, mắt thì nheo lại đầy thích thú.

Sau đó hắn quay lại nói: "Thiên Tông tuy chỉ có một người báo danh, nhưng ít nhất đã đột phá cảnh giới, cũng đâu đến nỗi thảm hại như vậy."

"Thiên Tông chúng ta có người dự thi Phù hội ư?!?" Các đệ tử đồng loạt quay đầu lại.

Giả Đường đáp: "Ta nhìn thấy trong danh sách báo danh có một người ghi là đến từ Thiên Tông."

Trương Giản Giản cùng đồng môn nhìn nhau, ngạc nhiên: "Ai vậy? Cấp bậc Phù sư là gì?"

Giả Đường nheo mắt: "Không nhớ tên, nhưng... không có cấp bậc."

Các đệ tử Thiên Tông kích động vừa định đứng dậy, lại ngồi phịch xuống. Ngay cả Phù sư Sơ cấp còn không phải, vậy chẳng thà không thi cho đỡ mất mặt.

"Thôi, cũng coi như có dũng khí thì đáng khen rồi."

"Sòng bạc ở đâu vậy?"

Văn Thu Thời thu ánh mắt từ cửa sổ về, rót chén trà, thong thả nói với đám đệ tử Thiên Tông đang ủ rũ cụp đuôi: "Cơ hội để các ngươi phất nhanh trong một đêm đã đến rồi đó."

Trương Giản Giản ngơ ngác: "Hả?"

Y uống một ngụm trà, điềm tĩnh nói: "Người báo danh là ta."

"?!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top