Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Văn Úc (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm thi đấu đầu tiên có mấy người cực kỳ nổi bật, gồm cả hậu duệ Bắc Vực – Kha Liễu và Bạch Sinh. Cả hai ngồi ở vị trí gần thềm ngọc trước đài Long Dược, cũng là nơi gần nhất với các vị giám khảo đức cao vọng trọng đang ngồi. Phía sau bọn họ là các Phù sư từ Nam Lĩnh, Linh Tông và Thiên Địa Các, tổng cộng hơn mười người.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những người này, ít ai để ý đến nhóm ở gần hơn.

Thời gian trên đài Long Dược trôi nhanh như nước chảy, chẳng mấy chốc đã qua phân nửa, không khí trong sân ngày càng căng thẳng. Rất nhiều bàn phủ đầy Linh phù phế phẩm, chỉ một hai người là hoàn thành được phù thành công. Mười lá bùa thoạt như mục tiêu xa vời vợi không thể chạm tới.

Trên đài, các vị đức cao vọng trọng đứng đầu một phương vẫn lạnh lùng quan sát, còn khán giả xung quanh thì ồn ào bàn tán. Trên đầu mây đen dày đặc, cả quảng trường Long Dược như bị đè nén đến mức không ai thở nổi.

Phần lớn các Phù sư đều mồ hôi đầm đìa, tay vẽ bùa đều đang run rẩy.

Lúc này, hai người mặc áo trắng thêu chỉ bạc đồng thời động. Mười lá Linh phù đặt trên bàn, cả hai cúi mình thi lễ trước thềm ngọc rồi lặng lẽ rời đi.

Bên ngoài, hậu duệ Bắc Vực thấy vậy liền giơ cao thanh kiếm. Một vầng ánh sáng vàng kim từ mũi kiếm lấp lánh trong gió, thu hút mọi ánh nhìn. Khán giả vốn đang im lặng giờ đây bỗng ồn ào hẳn lên.

"Phù thuật quả nhiên không liên quan tuổi tác, chỉ xem thiên phú mà thôi!"

"Kha Liễu và Bạch Sinh làm ra lá phù uy lực mạnh mẽ, lần này trong cuộc so tài Phù thuật, họ chính là hai người duy nhất có thể đối đầu với Nam trưởng lão!"

"Đừng nói sớm thế! Đây chỉ là vòng sơ loại, vòng bán kết và chung kết mới là nơi thể hiện thực lực. Nam Độc Y có thể họa Thiên phù, một lá Thiên phù thôi cũng đủ đánh bại hàng trăm lá phù thường!"

...

Sau khi Kha Liễu và Bạch Sinh rời đi, sự chú ý trên quảng trường giảm đi nhiều.

Thời gian trôi đi áp lực càng ngày càng lớn, bầu không khí tuyệt vọng bao trùm cả đài Long Dược. Thậm chí khán giả xung quanh cũng cảm nhận được áp lực nặng nề đang đè nén Phù sư trên sân.

Keng!

Trưởng lão Phù Hội gõ một tiếng chuông trầm, báo hiệu vòng thi đầu tiên kết thúc.

Không lâu sau nhóm phù sư thứ hai lên đài trong tiếng hò hét, nhưng lần này tiếng cổ vũ ít hẳn đi. Sau khi chứng kiến cả quá trình vẽ bùa của nhóm đầu tiên, sự phấn khích của khán giả cũng giảm bớt.

Toàn bộ đài Long Dược chìm trong không khí nặng nề như tầng mây đen dày đặc trên bầu trời, ép đến mức khiến người ta khó thở.

Văn Thu Thời khát nước, bèn đi tìm nước trà uống. Y vừa uống xong ly trà, định quay lại thì phát hiện ấm trà trước mặt đã biến mất.

Y nghiêng đầu, nhìn thấy một nam tử trẻ mặc áo trắng thêu chỉ bạc đang cầm ấm trà uống một hơi cạn sạch.

"Bạch Sinh, không nên làm vậy."

Một nữ tử trẻ mặc đồ tương tự bước nhanh đến, nhíu mày nói.

Văn Thu Thời chớp mắt, nhận ra đây chính là đôi long phượng thai của Bắc Vực, Kha Liễu và Bạch Sinh.

Kha Liễu nói: "Không được bất lịch sự như vậy, mau xin lỗi đi."

Dưới ánh mắt của nàng, Bạch Sinh miễn cưỡng buông ấm trà xuống, cúi người trước Văn Thu Thời: "Xin lỗi, ta khát quá, thật là vô lễ."

"Bạch Sinh đã biết sai, hắn thật sự không lễ phép." Kha Liễu cũng cúi đầu trước Văn Thu Thời rồi kéo Bạch Sinh rời đi.

Văn Thu Thời nhìn theo bóng hai người, nhún vai, cảm thấy hơi kỳ quặc.

"Kha Liễu và Bạch Sinh là thiên tài, dù là vẽ bùa hay tu tập pháp thuật, bọn họ đều vượt xa những người cùng thế hệ." Giả Đường từ đâu đó xuất hiện, nói với Văn Thu Thời: "Nhưng hai người đó ngoài tu hành ra thì chẳng biết gì, hơi ngốc đấy."

Bạch Sinh đang đi được một đoạn thì dừng lại: "Ta thấy người kia rất lợi hại."

Kha Liễu: "Ta cũng thấy vậy."

Bạch Sinh: "Ta muốn xem hắn vẽ bùa."

Kha Liễu: "Ta cũng muốn."

Hai người đồng thanh rồi quay đầu lại, không màng tới đám đệ tử Bắc Vực đang định hộ tống họ về chỗ ngồi, ngồi bệt xuống đất ngay tại chỗ.

Tiếng chuông vang lên lần nữa, khắp trong ngoài đài Long Dược đều thở phào nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.

Hôm nay trời không đẹp, đám đông chen chúc kín sân, gió cũng không thể len lỏi vào, nóng nực vô cùng. Thêm nữa, vòng sơ loại chỉ là vẽ bùa, ngoài tiếng sột soạt của bút lông trên giấy, không có âm thanh nào khác, khiến không khí trong sân càng thêm ngột ngạt và tẻ nhạt. Lớp áp lực vô hình quanh đài Long Dược cứ thế đè xuống từng đợt, khiến mọi người dưới đài cũng cảm thấy căng thẳng, khó thở.

Nhiều khán giả chịu không nổi cảnh dày vò này đã bỏ về trước. Ngay cả những người đứng đầu các môn phái trên thềm ngọc cũng lần lượt rời đi.

Văn Thu Thời đã chuẩn bị kỹ càng, y đeo mặt nạ và đứng ở lối vào. Đám người Thiên Tông từ xa nhìn về phía y.

Trương Giản Giản lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến lượt Trưởng lão rồi. Xem mấy người kia vẽ bùa chán quá, tuy rằng Trưởng lão của chúng ta còn chẳng phải Phù sư sơ cấp, nhưng vẫn thấy thoải mái hơn khi nhìn trưởng lão vẽ."

Vương đại sư tình cờ nghe thấy, cười nói: "Ai vẽ bùa mà chẳng giống nhau, đều là cúi đầu khổ cực mà vẽ. Văn tiểu hữu vẽ bùa thì có gì khác? Nếu không đeo mặt nạ thì có thể nói mặt mũi y cũng coi như dễ nhìn, nhưng đeo mặt nạ rồi thì còn gì đáng chờ mong nữa đâu."

Trương Giản Giản và mấy người xung quanh nhìn nhau, nhớ lại lần trước đứng xa xa ở phố Đông nhìn thấy trưởng lão vẽ bùa, cảm nhận được điều gì đó nhưng không ai trong số họ có nghiên cứu sâu về phù thuật, thành ra cũng chẳng miêu tả được gì cụ thể.

"Lúc Trưởng lão vẽ bùa, gió thổi lay động, trời cũng bớt nóng hẳn."

Vương đại sư và Trương đại sư nhìn nhau, rồi cùng bật cười, lắc đầu bất lực.

"Ngươi đang nói Văn tiểu hữu vẽ bùa có thể dẫn động gió sao? Nói linh tinh! Ngay cả Thiên Phù sư, Linh phù chỉ phát huy tác dụng khi phù văn hoàn chỉnh, ai mà vừa vẽ vừa tạo ra uy lực được, chưa bao giờ nghe thấy chuyện như vậy!"

Trương Giản Giản liền đáp: "Có lẽ là trùng hợp thôi, thôi thì đốt đèn lên đi."

Mọi người Thiên Tông liền đồng loạt thắp đèn thanh liên trong tay. Ánh sáng lập lòe ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

"Khì." Một đệ tử Nam Lĩnh gần đó không nhịn được bật cười.

"Haha, Thiên Tông thật đúng là nghiêm túc một cách lạ lùng!"

Tiếng cười của hắn như kích hoạt cảm xúc bị đè nén lâu nay của những người khác. Bên Linh Tông cũng bị kéo theo, quên luôn lời hẹn không khiêu khích Thiên Tông trước đây. Bây giờ ai cũng bật cười chế giễu.

Thiên Tông lập tức bị vây quanh bởi những tiếng cười nhạo dìm trong nước bọt từ cả Nam Lĩnh và Linh Tông.

"Cười muốn chết, nghe nói người dự thi của Thiên Tông còn chẳng phải Phù sư nữa cơ đấy!"

"Quá thảm, không phải Phù sư thì chí ít cũng kiếm thuê lấy một Phù sư Cao cấp đi, thế mà họ lại cử ra một... Linh Phù sư. Định vũ nhục ai thế, tự tìm rước lấy nhục thì có!"

"Là đệ tử mặc y phục mây trắng đứng ở lối vào kia à, nhìn y kìa, còn đang ăn nho nữa chứ! Haha, lo đến nỗi ăn mà không nhả hạt luôn!"

Ở đằng xa, Văn Thu Thời đang ăn nho bỗng nghẹn ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng lên.

Một người đi ngang qua y, hừ lạnh một tiếng. Văn Thu Thời ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thiên Lân khoanh tay nghênh ngang rời đi.

Đến lượt nhóm cuối cùng bước vào sân thi đấu.

Sở Thiên Lân và các Phù sư khác được sắp xếp ngồi ở hàng đầu, còn Văn Thu Thời dựa theo thứ tự tên mà bị đẩy xuống hàng cuối, sát bên rìa đài Long Dược, cách xa thềm ngọc nhất, lại gần với khán giả nhất. Chỉ có mấy người Thiên Tông và đám đông phố Đông là còn chú ý đến y.

"Không ổn rồi." Vương đại sư nhíu mày nói.

Trương Giản Giản lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Vương đại sư giải thích: "Vị trí trong sân cũng rất quan trọng. Nhiều Phù sư biết mình khó có cửa đoạt giải nhất nhưng vẫn tham gia Đại hội, một phần vì hy vọng nhỏ nhoi, phần khác là để lọt vào mắt xanh của các vị đứng đầu các tông phái trên thềm ngọc. Nếu được các vị ấy chú ý, cơ hội một bước lên trời là rất lớn."

Trương đại sư gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy, vì thế ai cũng muốn ngồi gần thềm ngọc, nơi đám người Sở Gia chủ dễ dàng nhìn thấy. Ngược lại như Văn tiểu hữu ngồi xa tít kia, chỉ có thể khiến họ liếc mắt nhìn qua một lần, rất khó để thu hút sự chú ý, đó là một vị trí cực kỳ bất lợi."

Trương Giản Giản nghe xong lại cảm thấy ngồi xa xa Sở Gia chủ cũng là chuyện tốt.

Vương đại sư nói tiếp: "Không chỉ vậy, khi vẽ bùa cần phải hết sức tập trung, ngồi gần khán giả quá, tiếng ồn ào có thể quấy rối việc vẽ bùa."

Trương Giản Giản lo lắng: "Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại bịt miệng mọi người?"

Hai vị đại sư đồng loạt im lặng, bật cười: "Lo gì chứ, thật sự cho rằng Văn tiểu hữu có thể lọt vào trận chung kết sao? Vòng bán kết chỉ chọn ra 9 người thôi! Trong số cả ngàn người chỉ có 9 người tiến vào vòng sau, mà Văn tiểu hữu thì ngay cả Phù sư cũng không hẳn! Huống chi... Thôi, người trẻ tuổi thì cần cổ vũ, đốt đèn đi!"

Trong lúc họ đang trò chuyện, không khí trên sân đột ngột biến đổi. Giữa không trung xuất hiện hai chữ "vân sương".

Ánh mắt của mọi người bên ngoài đều dừng lại trên các thí sinh đang chuẩn bị, đặc biệt là nhóm đệ tử Thiên Tông cầm đèn thanh liên cùng mấy Phù sư phố Đông. Họ không rời mắt khỏi một bóng dáng đứng gần đó, lo lắng siết chặt đèn lồng trong tay.

Thanh niên trên đài đã đặt bút. Không biết từ lúc nào, tóc đen của y khẽ lay động trong gió, dưới bầu trời u ám, chiếc cổ trắng muốt của y lộ ra, sáng rực đến lóa mắt. Dù mặt nạ đã che đi khuôn mặt, nhưng cằm y vẫn không che giấu được vẻ tinh xảo và cuốn hút, khiến người ta khó lòng rời mắt. Tuy vậy ánh mắt không chỉ dừng lại ở gương mặt quyến rũ đó, mà như bị một lực vô hình lôi kéo, tất cả đều đổ dồn vào đôi tay của y.

Văn Thu Thời nắm bút bằng những ngón tay thon dài, trắng muốt. Mỗi đường bút y vẽ ra đều như dòng suối chảy nhẹ nhàng, không giống như đang vẽ phù văn phức tạp khó nhằn, mà như đang vẽ một bức tranh tuyệt mỹ, hay viết một tác phẩm truyền lại đời sau.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đầy mây đen nặng nề từ sáng sớm, có điều gì đó kỳ lạ xảy ra. Những đám mây mang đến thời tiết oi bức bắt đầu tan ra từ trung tâm đài Long Dược, như thể có một sức mạnh vô hình đẩy chúng ra xa. Không khí nặng nề đè lên thành Lãm Nguyệt suốt cả buổi sáng bỗng nhiên như được giải tỏa. Khi những đám mây đen và sương mù dày đặc biến mất, ánh sáng bắt đầu xuyên qua, làm bừng sáng cả không gian.

Càng lúc càng nhiều người nhận ra điều bất thường. Đám đông dưới đài còn đang ngơ ngác ngước nhìn lên trời, trong khi các Phù sư trên đài như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên. Trên thềm ngọc cao chót vót, ngồi bên cạnh Giả Các chủ là lão tổ Phù thuật nổi danh nhất tu chân giới. Sắc mặt của lão lập tức thay đổi, lão ném quải trượng xuống, lập tức đứng dậy.

Thân hình già nua của lão khẽ run, khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác cũng phải đỏ lên vì kích động, ánh mắt lão quét qua quét lại trên đài Long Dược.

"Phù Uy! Là Phù Uy! Người đó... cuối cùng đã xuất hiện!"

Đám người Linh Tông nghe vậy cũng lập tức biến sắc. Dù không biết "người đó" là ai nhưng nhìn dị tượng trên trời và thái độ của lão tổ Phù thuật cùng Giả Các chủ, rõ ràng có một đại phù sư xuất hiện.

Đến cả lão tổ Phù thuật còn kích động đến vậy, chẳng lẽ lại là một Thiên Phù sư?

Trên thềm ngọc, các đại nhân vật không tự chủ được đứng lên, ánh mắt đổ dồn về phía các Phù sư đang vẽ bùa trên đài Long Dược. Ai sẽ là người đó?

Khán giả dưới đài không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy các vị lãnh tụ đều đứng dậy tìm kiếm ai đó giữa sân, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Ta nghĩ ta đã hiểu..." Bạch Sinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi chỉ còn lại một lớp mây mỏng, ánh sáng bắt đầu ló dạng phía sau.

"Ta cũng hiểu rồi." Kha Liễu khẽ nói, giọng điềm đạm: "Xua tan mây mù, thấy ánh mặt trời."

Âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức im bặt. Trong không gian yên tĩnh kỳ lạ, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người thanh niên mảnh khảnh đang đứng trên đài.

Những đệ tử Thiên Tông từng chứng kiến Văn Thu Thời vẽ bùa trước đây vẫn giữ vẻ mặt thoải mái và hài lòng, trong khi đám Phù sư phố Đông thì bất ngờ cứng đờ, mặt mày hoảng loạn như vừa chứng kiến điều gì không thể tin nổi.

Trong tay Vương đại sư, chiếc đèn thanh liên rung lên bần bật. Ánh mắt của lão cứng đờ, nhìn chằm chằm vào thanh niên trên đài. Sau đó lão quay sang túm lấy một đệ tử bên cạnh lắc lắc.

"Văn tiểu hữu rốt cuộc là ai vậy?"

Trương Giản Giản đang mải mê theo dõi vẽ bùa thì bất chợt giật mình, nghĩ rằng thân phận của Trưởng lão đã bị lộ, lắp bắp đáp: "Ơ... Ờ thì, chỉ là một đệ tử cỏn con Phù thuật không có cấp bậc của Thiên Tông thôi."

"Xạo quần!"

Vương đại sư gầm lên, ngón tay run rẩy chỉ vào bóng dáng trên đài: "Không... không có cấp bậc? Với cảnh giới vẽ bùa thế này, ngươi mà bảo y là Thiên Phù sư ta cũng tin ngay lập tức!"

Trương Giản Giản và đám người xung quanh sững sờ, trố mắt ra mà nhìn.

Cái gì cơ? Thiên... Thiên Phù sư?!!

Mặc kệ thế giới ngoài kia có ồn ào thế nào, Văn Thu Thời vẫn không hề hay biết. Tai y dường như trở nên tĩnh lặng, chẳng còn chút âm thanh nào lọt vào, cảnh vật xung quanh mờ dần như tan biến hết. Từ khoảnh khắc đặt bút, trong mắt y chỉ còn Linh phù chưa hoàn thành, chỉ chú tâm vào những nét bút tràn ngập trên lá bùa.

Y hoàn toàn chìm đắm trong sự hứng khởi khi phác họa từng đường nét phù văn.

Những đám mây đen dày đặc trên bầu trời Lãm Nguyệt Thành tan biến chỉ trong chớp mắt, để lộ ra bầu trời trong trẻo. Những cơn gió trước đó bị mây chắn giờ đã lướt qua nhẹ nhàng, xua tan oi bức.

Trên đài Long Dược chỉ còn lại một lớp mây mù mỏng manh, ánh mặt trời suốt cả buổi sáng bị che lấp giờ đã le lói qua những đám mây còn sót lại, viền chúng bằng một lớp ánh sáng vàng rực.

Theo làn gió nhẹ, khói mù tan biến, những đám mây mờ dần tản ra tứ phương. Một tia nắng mặt trời len lỏi qua đám mây chiếu xuống đài.

Văn Thu Thời hạ bút cuối cùng, dần dần thoát khỏi trạng thái vẽ bùa nhập thần. Lúc này y mới nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh.

Một bóng dáng cao ráo từ thềm ngọc đi xuống, mắt chăm chăm nhìn về phía y. Ánh mắt của người đó xuyên qua hàng loạt đệ tử nổi bật như Sở Thiên Lân, rồi tiếp tục vượt qua mấy trăm Phù sư giữa sân, từng bước tiến gần tới y.

Sở Bách Nguyệt bước từng bước đều đặn, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng. Nhưng mỗi bước chân như dồn toàn bộ sức lực, khiến người ta nghi ngờ liệu kẻ đã hạ sát hung thú Cùng Kỳ chỉ bằng một chiêu có còn đủ sức bước thêm một bước nữa hay không.

Cả trong và ngoài đài Long Dược, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hút chặt vào bóng dáng ấy, ai nấy đều đầy vẻ tò mò mãnh liệt.

Trong một cuộc thi Phù đạo lớn thế này, làm ra hành động đột ngột bỏ dở giữa chừng đúng là vô lễ. Nhưng Sở Bách Nguyệt lại chọn làm như vậy.

Ánh mắt mọi người dán chặt vào Sở Bách Nguyệt, đánh giá hắn. Vị Gia chủ Sở gia xưa nay nổi tiếng bình tĩnh, giấu kín cảm xúc, giờ đây lại dễ dàng để lộ sự bất ổn.

Hắn trông như đang lơ lửng giữa chín tầng mây và đáy địa ngục Vô Gian vậy.

Người nào quen biết Sở Gia chủ thì càng dễ thấy hắn lúc này có chút thất thố. Thậm chí người chưa từng biết đến hắn cũng có thể nhận ra điều đó.

Âm thanh náo nhiệt dần chìm xuống, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Mọi ánh mắt vẫn theo sát Sở Bách Nguyệt, cho đến khi hắn dừng bước bên cạnh thanh niên đứng gần đài Long Dược.

Văn Thu Thời vừa hoàn tất nét bút cuối cùng, phá vỡ làn khói mù mịt, để tia nắng đầu tiên chiếu xuống. Ánh sáng rọi thẳng vào người y, không lệch đi đâu được.

Trong khoảnh khắc ấy, thanh niên ấy đứng dưới ánh nắng ấm áp, toát lên vẻ rực rỡ đến không gì sánh bằng.

Cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn của Sở Bách Nguyệt đã tiến đến bên cạnh, bắt lấy bàn tay y định hạ bút xuống. Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Sở Bách Nguyệt siết chặt, mang theo vài phần run rẩy, nắm lấy cổ tay gầy guộc, trắng nõn của y.

Vẻ mặt Sở Bách Nguyệt đờ ra, mắt nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt. Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng của hắn không biết đã kéo dài bao lâu, lần nữa nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Văn Úc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top