Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Ngươi chỉ có thể dựa vào trên người ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Thu Thời ho sặc sụa hồi lâu, đột nhiên rùng mình, khi đang quay về chỗ ngồi để rót trà, y thoáng nhìn thấy một cái chén trà vỡ nát trên bàn, có một chút máu dính trên đó.

Y nhíu mày, nhìn sang Cố Mạt Trạch.

Hắn cầm hỏa chủy trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm, khiến người khác không rõ biểu cảm trên mặt hắn là gì.

Ngồi đối diện hắn là Mục Thanh Nguyên, từ lâu đã không còn tâm trạng nghe kể chuyện, toàn bộ lực chú ý đặt vào Cố Mạt Trạch. Hắn chau mày, kiếm Thanh Sương đặt trên bàn hơi rung động, như thể cảm nhận được sự uy hiếp, toát ra địch ý càng thêm mãnh liệt.

Linh kiếm thường nhạy cảm hơn tu sĩ, thường có thể dự cảm được nguy hiểm trước khi chúng xảy ra, cho nên ngay khi Thanh Sương có chút động đậy, Mục Thanh Nguyên lập tức dõi mắt về phía Cố Mạt Trạch.

Hắn nhớ lại những chuyện không vui trước đây. Có điều khi đó Cố Mạt Trạch vẫn còn nhỏ, sư phụ bảo rằng hắn chưa trưởng thành, tâm trí chưa đủ đầy đặn nên mới rơi vào ma chướng, sau này lớn lên rồi sẽ kiểm soát được.

Mấy năm nay, Cố Mạt Trạch quả thật chưa từng tái diễn tình cảnh như ngày ấy, hôm nay không biết vì sao lại như vậy.

Y liếc nhìn kiếm Thanh Sương, trong lòng chợt căng thẳng.

Không lẽ là do Phục Hồn Châu quấy phá ư?

Trong nguyên tác, số lần Cố Mạt Trạch không kiểm soát được Ma Châu thực ra có thể đếm trên đầu ngón tay, đều là khi bị dồn vào bước đường cùng mới xảy ra. Nhưng một khi hắn đã lâm vào trạng thái này, nhất định sẽ làm náo loạn long trời lở đất.

Y nhìn xung quanh.

Không có thiên la địa võng, cũng chẳng có cảnh nghìn người chỉ trỏ, xung quanh vẫn là một khung cảnh vô cùng hài hòa, thậm chí không có ai chú ý đến bọn họ. Không có gì có thể kích thích Cố Mạt Trạch cả.

Y bất giác gắp một miếng đồ ăn, khi thu tay về, đổi hướng nhẹ nhàng đặt miếng đồ ăn vào chén trước mặt Cố Mạt Trạch, tay còn lại đổi cho hắn cái chén trà khác.

"Thay ta nếm thử xem có ngon không."

Một lát sau, kiếm Thanh Sương đã trở nên bình tĩnh lại.

Cố Mạt Trạch buông chủy thủ, lòng bàn tay bị thương do mảnh ly hoa đã nhanh chóng lành lại.

Hắn cầm lấy đôi đũa ngọc, gắp một miếng rau xanh giữa bát cơm nếp trắng, ngắm nghía từ trái qua phải, dường như đang đắm chìm trong niềm vui hiếm hoi nào đó, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt đầy sắc bén đã dịu lại nhiều.

Đôi môi mỏng của Cố Mạt Trạch khẽ mấp máy, đúng lúc này giọng nói từ phía dưới vang lên.

"Sở công tử đừng vội, để nghe ta nói hết đã, đến lúc đó là thật hay giả tự nhiên biết rõ. Nam cô cô từng vẽ một bức tranh, trong tranh là lúc thiếu niên của Sở Bách..." Người kể chuyện dừng lại, nhìn Sở Bách Dương như sắp phun lửa, đổi thành: "Thụ Thượng Nguyệt, trong tranh chính là Thụ Thượng Nguyệt thời niên thiếu, sau đó bức họa này bị một vị Trưởng lão của Thiên Tông cướp đi."

Vẻ mặt y nghiêm lại, nhớ tới bức tranh kia đã bị đốt thành tro dưới hỏa chủy, không còn cơ hội nào để trả lại cho chủ, điều này thật phiền phức.

Nghĩ đến đây, y trừng mắt nhìn kẻ gây họa.

Không ngờ khi ngước mắt lên, y lại thấy Cố Mạt Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng gắp thức ăn, mái tóc lòa xòa trước trán khẽ lay động theo làn gió, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, trông như vừa bị oan ức không nhỏ, tìm một góc để lặng lẽ nuốt nước mắt.

Đôi lông mi đen dày buông xuống, thỉnh thoảng nhấc lên một cái, như thể có thể nhấc được cả trái tim của người khác.

Y chớp chớp mắt, một cảm giác quen thuộc không rõ ràng đột nhiên trỗi dậy, như thể tình cảnh này y đã gặp qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Cố Mạt Trạch nhận thấy ánh mắt của y, ngước lên nhìn, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Văn Thu Thời: "..."

Không ổn rồi.

Y phát hiện đôi mắt đen nhánh của Cố Mạt Trạch, mặc dù lúc nào cũng ánh lên vẻ lạnh lùng khiến người ta muốn tránh xa, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt ấy thật ra lại rất trong suốt và đẹp đẽ hiếm thấy so với phần lớn mọi người. Khi bỏ đi cái vẻ lạnh lùng đó, đôi mắt ấy giống như chứa cả bầu trời đầy sao.

Đôi mắt ấy chớp chớp nhìn y, làm y lại cảm nhận một tia mờ mịt vô tội.

Y chậm rãi thu hồi ánh mắt, tay nắm thành quyền, đưa lên bên miệng ho nhẹ một tiếng.

Thôi được rồi!

Chỉ là nửa bức tranh thôi mà, dù sao cũng hư sẵn rồi, đốt thì đốt đi.

Y là họa sĩ giỏi cơ mà, ngày nào đó vẽ lại bức giống hệt Sở Bách Nguyệt, đưa lại cho Nam cô nương là được.

"Bức tranh đó thực ra có hai thiếu niên, một là Sở công tử ở bên trái, một là Họa Họa ở bên phải."

"Mấy năm trước, Thiên Tông có kẻ ác ghen ghét muốn giết Nam cô cô, đánh cô ấy đến thoi thóp, định cướp đi bức tranh này, nhưng Nam cô cô đã giữ chặt lấy nửa bức bên phải. Dù bị tra tấn thế nào cũng không buông tay, khiến cho kẻ ác đó phải xé bức tranh ra, chỉ mang đi nửa bên của Thụ Thượng Nguyệt, vậy nên..."

Rầm!

Từ trên trời giáng xuống một thanh kiếm cắm thẳng vào án thư, tiên sinh kể chuyện trên đài chết đứng, run run.

"Sở Bách Dương, ngươi bắt nạt một lão tiên sinh tay không tấc sắt, truyền ra ngoài Sở gia đều phải vì ngươi mà xấu hổ." Giả Đường nghe đến đoạn cao trào bất ngờ bị cắt ngang, sắc mặt không vui nói: "Đất dưới chân ngươi không phải Nam Lĩnh, đừng có giương oai ở đây."

Sở Bách Dương cười lạnh: "Nơi này cũng không phải Giả gia, ngươi cũng đừng có càn rỡ!"

Giương cung bạt kiếm!

Người kể chuyện lấy tay áo vải lau mồ hôi trán, đập bàn một cái: "Thôi, không kể Sở gia Thụ Thượng Nguyệt nữa, để ta kể cho mọi người nghe về ân oán giữa vị ở Bắc Vực và Họa Họa."

Tửu lầu phần lớn là người Bắc Vực, nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên. Người này thật đúng là không sợ chết!

"Sau trận chiến trừ ma tại Vực Tinh Lạc, Thánh tôn ngã xuống, Bắc Vực như rắn mất đầu, gặp phải nguy cơ chưa từng có, loạn lạc vô cùng. Lúc ấy, người này chính là vị chủ nhân Bắc Vực hiện nay của chúng ta, còn chưa đến mười bốn tuổi, lại có Thần vật Tiên Đồ trong người, có thể nói là lúc nào cũng gặp nguy hiểm, từng phút từng giây đều bị những kẻ như sài lang hổ báo nhòm ngó."

"Lúc ấy Bắc Vực thù trong loạn ngoài, may mà Phù chủ nhớ đến ơn Vực Chủ trước đây, nên canh giữ bên cạnh tiểu Vực chủ, một mặt hết lòng dạy dỗ, một mặt dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp thế lực nổi loạn của Bắc Vực. Hai năm sau, Bắc Vực cuối cùng cũng thoát khỏi khói mù của đại chiến, trở lại quỹ đạo. Cũng vào lúc này Phù chủ quyết định rời Bắc Vực, tin tức truyền ra khiến tứ phương chấn động, gây ra ngàn tầng sóng lớn. Từ đó về sau, Phù chủ đi vào Quỷ Lâu, trấn thủ Cùng Ngục Môn, cho đến khi táng thân vì đại đạo."

"Những điều này ai ai cũng biết, nhưng lý do phù chủ rời khỏi Bắc Vực thì thế gian lại đầy nghi vấn, nhiều người cho rằng có liên quan đến Vực chủ Trầm Viêm, là bị ép rời đi, nhưng chân tướng thế nào, đến nay không ai biết rõ,"

Đương kim Vực chủ Bắc Vực, Úc Trầm Viêm.

Nói đến người này, không khí tửu lầu dần trở nên nặng nề, ngay cả Giả Đường cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng người kể chuyện trên đài lại cười nhạt.

"Chư vị đừng hiểu lầm, Phù chủ và Vực chủ là ai mà dám mạo phạm, chuyện giữa hai người cũng không ai dám vọng tưởng đoán bừa, chuyện kế tiếp ta muốn kể không phải về họ, mà là chuyện giữa Văn Họa Họa và Úc Hỏa Hỏa."

Mọi người: "..."

Người kể chuyện uống một ngụm trà, thanh giọng nói tiếp: "Sau khi Thánh tôn ngã xuống, Úc Hỏa Hỏa gần như bị ép lên vị trí Vực chủ, nhưng muốn ngồi vững trên bảo tọa này, chỉ dựa vào việc hắn là con Thánh tôn thì còn xa mới đủ, huống hồ hắn lúc đó còn rất trẻ. Cho nên quyền lực lớn của Bắc Vực không nằm trong tay hắn. Hơn nữa so với hắn, Văn Họa Họa càng được lòng mọi người hơn. Khi đó ở Bắc Vực thậm chí có câu 'Bắc Vực có hai chủ, trước tôn Phù chủ sau tôn Vực chủ', Vực chủ tuổi mới lớn khó tránh khỏi nảy sinh suy nghĩ khác. Sau khi dần nắm được quyền lực lớn, có một ngày hắn nói với Văn Họa Họa:

'Ngươi từng thề trước mộ cha ta rằng, chỉ cần Bắc Vực cần, chỉ cần Úc Trầm Viêm ta cần, ngươi sẽ ở lại, hiện giờ ngươi có giữ lời không?'

Văn Họa Họa đáp: 'Giữ lời.'

Úc Hỏa Hỏa liền nói: 'Tốt, vậy giờ Bắc Vực và Vực chủ Bắc Vực đã không cần Phù chủ nữa, ngươi sẽ làm gì?'

Văn Họa Họa không chút do dự đáp: 'Ta sẽ rời đi.'

Không rõ câu trả lời này có làm Vực chủ thời thiếu niên vừa lòng hay không, nhưng khóe môi hắn nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn, sau đó không nói một lời phất tay áo rời đi."

"Sau đó, Văn..."

Mọi người trong tửu lầu đang nghe đến mê mẩn, bỗng nhiên người kể chuyện áo vải ngừng lại.

Hắn nhìn lên lầu một cái, sau đó nhanh như chớp ném kinh đường mộc xuống đất, nhanh chóng chạy xuống đài, biến mất ngay cửa.

Ngay sau đó Giả Đường cũng nhìn lên lầu, tay che ngực như suy nghĩ gì đó, rồi lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cúi đầu lẩm bẩm câu gì đó, cũng vội vàng chạy đi.

Mọi người đang ngờ ngợ thì đột nhiên nhận thấy điều gì đó không ổn.

Những thanh linh kiếm bắt đầu rung động, phát ra tiếng rì rì, cùng lúc đó một áp lực khủng khiếp bao trùm khắp tửu lầu, khiến ai nấy cũng run rẩy không kiềm chế được.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?"

"Chẳng lẽ Vực chủ Bắc Vực đến sao?!"

"Không đúng, linh lực này quen quen... là... Cố Mạt Trạch!"

Sở Bách Dương cùng một đám đệ tử Linh Tông phía sau sắc mặt đại biến, có người nhận ra đệ tử Thiên Tông đối diện, một gương mặt quen thuộc của Mục Thanh Nguyên, còn người kia thì dù có hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra đó chính là Cố Mạt Trạch!

Từ bốn phương tám hướng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ấy, không ít người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Nghe nói từ lâu rồi Thiên Tông có một đệ tử tên là Cố Mạt Trạch, trời sinh tính tình hung ác, giết người không chớp mắt, thậm chí còn từng đánh trọng thương cả Tông chủ Linh Tông, không ai làm gì được hắn!

Thế mà giờ lại xuất hiện ở đây?!?

Những người đang ngồi đều là tu đạo, cảm nhận được linh lực cuồng bạo từ không trung, trong chốc lát đã nhận ra tu vi của đối phương, như có một bức tường chọc trời không thể vượt qua ngăn cách giữa họ, không ai còn chút ý chí muốn chống cự.

Tửu lầu rơi vào một sự yên tĩnh chết chóc.

Linh lực cuồng bạo từ không trung giống như lưỡi dao sắc bén chém vào lòng mỗi người, áp lực vô hình khiến họ nghẹt thở.

Cuối cùng không biết ai là người đầu tiên, từ cửa sổ gần đó nhảy ra, như muốn thoát khỏi tửu lầu sắp biến thành mảng phế tích này.

Mọi người như tỉnh dậy từ một giấc mộng lớn, ùn ùn kéo nhau bỏ chạy, con đường ngoài tửu lầu ngay lập tức trở nên ồn ào.

Chỉ có những người ở càng gần với thiếu niên cúi đầu ngắm nhìn chủy thủ, nỗi sợ hãi trong lòng của họ càng mãnh liệt, khiến mọi người không kiềm chế được mà toàn thân run rẩy.

Nhưng y thì lại hoàn toàn vô cảm, y nhìn quanh những tu sĩ mặt mày tái nhợt, lại nhìn về phía Cố Mạt Trạch đang cúi đầu không rõ thần sắc, đang định mở miệng thì bị túm lấy kéo ra xa khỏi Cố Mạt Trạch.

Kiếm Thanh Sương rút ra khỏi vỏ, Mục Thanh Nguyên chém một nhát vào sàn nhà, tiếng vang lớn khiến những tu sĩ xung quanh đang sợ đến mức bất động tức thì bừng tỉnh.

"Đi mau!" Hét lớn một tiếng, Mục Thanh Nguyên dẫn người từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Tầm mắt của y trở nên chao đảo, khi đứng vững lại thì đã ở trên đường phố ầm ĩ.

Mục Thanh Nguyên buông tay y: "Thất sư thúc, lui ra phía sau, đừng lại gần nữa."

Dứt lời Mục Thanh Nguyên liếc nhìn tửu lầu bị mây đen bao phủ, quay lại đối mặt với đám đệ tử Thiên Tông đang vội vã chạy tới, ném một thứ sang: "Trương Giản Giản, ngươi mang ngọc giản của Tông chủ đi tìm Thành chủ, những người khác giải tán đám đông đề phòng vạn nhất, trước tiên cùng ta bố trí Phong Ma đại trận!"

Sau khi sắp xếp xong, Mục Thanh Nguyên nghiêng đầu nói nhỏ: "Thất sư thúc người...?"

Người bốc hơi đâu rồi?!?

Đang là buổi trưa, mới vừa rồi vẫn còn là mặt trời chói chang trên cao, thoắt cái mây đen đã bao phủ hơn nửa thành trì.

Bên trong tửu lầu không có ngọn đèn dầu nào, ánh sáng u ám.

Một khắc trước còn náo nhiệt vô cùng, giờ đã vắng lặng, chỉ còn lại một thân ảnh cao gầy tựa vào lan can, tay cầm chủy thủ, toàn thân toát ra hơi thở âm trầm.

Y lặng lẽ mò lên lầu.

Những người kia phản ứng quả là thái quá, như gặp phải đại địch vậy, coi Cố Mạt Trạch như một tên cuồng ma khát máu, kinh hoàng xách dép bỏ chạy. Có cần thiết phải sợ đến vậy không chứ?

Y từ lối ra cầu thang nhìn qua, vừa hay Cố Mạt Trạch cũng ngước mắt lên nhìn.

Văn Thu Thời: "..."

Cố Mạt Trạch dựa vào lan can, cả người chìm trong vùng ánh sáng tối tăm nhìn không rõ. Lúc ngẩng đầu nhìn về phía y, gương mặt anh tuấn, góc cạnh dần dần hiện ra.

Tay hắn cầm chủy thủ, máu đỏ tươi chảy dọc theo đầu ngón tay, trong không gian im ắng, phát ra tiếng "tích tích". Giọt máu rơi xuống nước bên chân, loang đỏ một khoảng.

Thấy bóng người từ lối ra cầu thang xuất hiện, Cố Mạt Trạch nhấc mí mắt lên, để lộ đôi mắt đỏ tươi.

Như một lời uy hiếp vô hình.

Dù cách xa một đoạn, y cũng cảm nhận được áp lực đè nén trước mặt.

Y gần như thở không nổi.

May mắn thay, loại uy áp này nhanh chóng tan biến, sắc đỏ trong mắt chàng trai trẻ khẽ lưu chuyển, mang theo ý vị đánh giá nhìn y.

Y chợt nhớ trong nguyên tác có đoạn Cố Mạt Trạch bị ảnh hưởng bởi Phục Hồn Châu, đến nỗi chẳng phân biệt được người trước mặt là ai, cứ coi tất cả như là con kiến. Y không chắc liệu Cố Mạt Trạch có còn nhận ra mình hay không. Không nhận ra thì càng tốt, dù sao y cũng đang mang bộ dạng của nguyên chủ, mà Cố Mạt Trạch giờ này chắc chắn không muốn thấy người "sư thúc" này đâu.

Bóng dáng của Cố Mạt Trạch trong tầm mắt đã bước tới gần hơn. Khóe mắt hắn hơi nheo lại, giọng khàn khàn cất lên: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Ngươi muốn nghe người ta niệm kinh không?" Y không dừng bước, trong lúc Cố Mạt Trạch vẫn còn ngơ ngác, y đã đứng trước mặt hắn: "Tâm kinh, niệm vài lần thôi, tâm liền sẽ bình thản, giống như gió mát vạn dặm thoảng qua, cuốn bay khói mù."

"Không muốn."

"..."

Y chỉ muốn cầm mõ gõ vào đầu hắn.

Tuy nhiên Cố Mạt Trạch vẫn có thể trả lời câu hỏi, xem ra chưa mất hết lý trí. Y chậm rãi vươn tay, thử thử tiếp cận: "Ngươi buông nó ra đi."

Cố Mạt Trạch lắc đầu: "Buông ra sẽ không còn đau nữa."

Y nhướn mày, vốn định lấy chủy thủ từ tay hắn, nhưng rồi lại nắm lấy bàn tay khác của hắn: "Vậy thì đừng ở lại đây, đi theo ta."

Giọng Cố Mạt Trạch nặng nề: "Đi đâu?"

"Bất kỳ chỗ nào, dù sao cũng không thể tiếp tục ở đây."

Đám người bên ngoài chỉ chờ bố trí xong trận pháp là xông vào. Đến lúc đó, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và khí tức tà ma của Cố Mạt Trạch, có lẽ họ sẽ ngay lập tức phát lệnh tru diệt.

Y hơi dùng sức, thấy người trước mặt vẫn không động đậy, liền uy hiếp: "Ngươi không đi với ta, muốn bị xem như đại ma đầu bắt lại sao?"

Cố Mạt Trạch nhìn y, nghe câu nửa đùa nửa thật ấy, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc, như thể vừa nhận ra: "Ngươi đến để cứu ta sao?"

Văn Thu Thời thầm nghĩ: Một nửa thôi.

Dù sao cuối cùng đánh nhau, thương vong thảm trọng cũng chưa chắc là ai, nói không chừng những người bên ngoài sẽ bị diệt sạch.

Lời nói đến miệng, y cân nhắc rồi đáp: "Tất nhiên là tới cứu ngươi, ta không thể bỏ mặc ngươi được."

Lời này ngẫm lại cũng có chút thật lòng, kỳ lạ thay mỗi khi y nhìn thấy Cố Mạt Trạch, trong đầu cứ vang lên một tiếng nói: "Đừng bỏ rơi ta, có thể ở bên cạnh ta được không?"

Ngẫm kỹ lại, tiếng nói ấy có chút giống Cố Mạt Trạch, nhưng lại mang vài phần trẻ con.

Y nghi ngờ rằng lúc bị cắn trong hang động, Cố Mạt Trạch có thể đã hạ cổ lên y, nếu không thì sao bây giờ y lại trở nên kỳ lạ như vậy. Đến chính y cũng không thể tin được khả năng chịu đựng của mình trước Cố Mạt Trạch nữa là.

Văn Thu Thời thậm chí nghi ngờ nếu Cố Mạt Trạch có ý định ấn y xuống cắn một lần nữa, y cũng có thể nhẫn nhịn để đối phương tiếp tục nhảy nhót trước mặt. Y khó mà lý giải nổi, lắc đầu một chút, lúc này bên hông bỗng nhiên có thêm một bàn tay.

Không biết từ lúc nào chủy thủ đã cắm vào lan can, Cố Mạt Trạch lau sạch máu trên tay, sau đó ôm lấy eo y, kéo người lại gần, gần như dán sát vào hắn.

Chuyển bước một cái, lưng y đập vào lan can phía sau.

Thân hình cao lớn của hắn nghiêng áp tới, mang theo cảm giác áp bức mười phần, giam chặt y trong lồng ngực.

"Không sợ sao?" Đôi mắt đỏ rực của Cố Mạt Trạch, cằm nhẹ nhàng cọ qua một lọn tóc của y, ghé sát tai, giọng thấp hỏi.

"Bọn họ đều bỏ chạy, sao ngươi lại chạy đến trước mặt ta? Ngươi không biết ta bây giờ ghét nhìn thấy ngươi nhất sao?"

Nói gì mà chỉ cần Bắc Vực yêu cầu, Úc Trầm Viêm yêu cầu, thì Văn Úc sẽ có mặt ngay...

Cố Mạt Trạch hận không thể bóp chặt cổ thanh niên này, để hắn nuốt lại những lời đã từng nói, nhưng đến chất vấn hắn cũng không dám, rốt cuộc những người bên cạnh Văn Thu Thời lúc nào cũng quan trọng hơn hắn.

Ai cũng có thể khiến y bỏ rơi hắn.

Cố Mạt Trạch nhìn chằm chằm vào thanh niên tái nhợt trong lòng mình, ánh mắt âm u, như thể đang đánh giá con mồi nhất định phải bắt được, suy nghĩ xem xuống tay từ đâu.

Y run rẩy đôi hàng mi dài, bị dọa đến không ít.

Nhưng không phải bị người trước mặt dọa, mà là vì bị ấn lên lan can, hai tay của Cố Mạt Trạch chống hai bên, lực đạo cực lớn khiến lan can bên eo y rung lên, lung lay như sắp đổ.

Bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.

Nguy cơ rơi khỏi lầu tràn ngập trong đầu y, khiến ý thức của y có chút hỗn loạn, không rảnh bận tâm chuyện khác, chỉ muốn rời xa nơi nguy hiểm này.

Nhưng y bị Cố Mạt Trạch giam chặt trong lòng, không thể trốn đi đâu được.

"Đừng nói chuyện ở đây, đổi chỗ khác đi."

Giọng y run run.

Chưa kịp suy nghĩ, vòng eo bị siết chặt, phía sau đột nhiên trống không.

Y trợn mắt, toàn thân cứng đờ ngồi trên lan can, phía sau không có một điểm tựa, chỉ có một bàn tay giữ ở bên hông.

Đôi hàng mi dài của y khẽ run.

Cố Mạt Trạch cúi người tới gần, nửa ôm người không chỗ trốn này.

Hắn cúi đầu, chôn mặt vào cổ y, hít lấy hơi thở khiến lòng người an tâm, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da trắng mịn.

"Ôm ta, sư thúc."

Giọng Cố Mạt Trạch trầm thấp: "Ngươi chỉ có thể dựa vào trên người ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top