Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Vẽ bùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài tửu lâu, toàn bộ người đi đường đều đã tản đi, đệ tử mặc đồng phục của Thiên Tông canh giữ bốn phía, thỉnh thoảng lại có vài đệ tử của Linh Tông xen lẫn trong đó. Mục Thanh Nguyên cùng đám người đứng trước cửa, sắc mặt ngưng trọng.

Thành chủ Lãm Nguyệt vừa khéo không có trong phủ, đang ra khỏi thành nghênh đón Sở Bách Nguyệt đường xa đến đây. Sở gia chủ tới đây quả là chuyện tốt, tu vi hắn cao thâm, đủ sức chủ trì đại cục. Nhưng đợi đến khi hắn tới, e là còn cần chút thời gian, mà bên trong hiện tại không biết tình hình thế nào.

Sau khi trận pháp được bố trí xong, Mục Thanh Nguyên trầm ngâm một lát, hạ quyết tâm nói: "Thất sư thúc đang ở trong đó, trước tiên hãy vào cứu người đã."

Đệ tử còn lại lập tức tụ lại, mũi kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Sở Bách Dương thấy vậy cũng cùng đồng môn Linh Tông tiến tới, hừ lạnh một tiếng: "Là sư thúc của các ngươi, chẳng lẽ không phải cũng là sư thúc của Cố Mạt Trạch sao? Hắn có thật sự dám làm ra chuyện khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo không?"

Mục Thanh Nguyên liếc hắn một cái, không đáp lời, dùng kiếm Thanh Sương mở đường, cửa lớn lập tức bị một kiếm chém tung.

Mọi người dũng mãnh xông vào.

Bên trong tửu lâu một mảnh yên tĩnh.

Trong không gian phiêu đãng bụi mờ, ánh sáng mờ mờ bao phủ trên lan can cao, ở giữa là hai thân ảnh như muốn nhập vào làm một, thân mật dính sát vào nhau.

Nhìn kỹ hơn. Thanh niên có thân hình mảnh khảnh ngồi trên lan can gỗ, tóc đen tán loạn, một bàn tay thon dài đặt ở vòng eo gầy của hắn, cách lớp y phục mỏng manh, ngón cái bấm chặt. Hắn như thể sợ hãi cực độ.

Thân mình run rẩy dưới sự giam cầm của Cố Mạt Trạch, đôi tay ngọc trắng nắm chặt lấy tay áo đối phương, đầu ngón tay tái nhợt.

Mọi người xông vào đều sửng sốt, chỉ nhìn bóng dáng kia thôi, trong đầu đã không kiềm được mà tưởng tượng bộ dáng của thanh niên ấy, có lẽ là mắt đỏ hoe, vô lực chống cự mà nhỏ giọng nức nở xin tha.

Không ít đệ tử trẻ tuổi mặt mày ửng đỏ, có chút lúng túng mà nắm chặt linh kiếm trong tay.

Dường như nhận ra nhiều ánh mắt đang nhìn tới, thiếu niên niên chôn đầu ở cần cổ người nọ từ từ nâng lên. Đôi mắt rút hết huyết sắc nhìn về phía đám khách không mời mà đến, khuôn mặt tuấn tú tuy tràn đầy không vui, nhưng giữa mày thanh niên lại không hề có chút lệ khí nào.

Hắn chế trụ gáy y, ấn chặt vào cổ mình.

"Ra ngoài!" Giọng nói nặng nề của Cố Mạt Trạch vang lên, giống như tiếng gầm của một con thú đang bảo vệ lãnh thổ.

"Còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra."

Mọi người: "..."

Y hầu như không thể cử động, cảm giác như trời sắp sập làm y căng thẳng, chỉ còn chút lý trí giúp y không nhấc chân quấn quanh eo đối phương.

Y nắm chặt lấy Cố Mạt Trạch, có vẻ như sắp chịu không nổi.

"Thả ta xuống..." Ta chém chết mợ ngươi!

Nghe vậy, bàn tay đang siết chặt vòng eo mềm mại của y càng siết chặt hơn, như thể muốn khảm vào trong xương thịt.

"Không thả!"

Lời vừa dứt, hắn phát hiện người trong ngực mình ho nhẹ một tiếng, rồi dần dần bất tỉnh.

***

Văn Thu Thời tỉnh lại trong khách điếm, đỡ trán ngồi dậy, tay trái vẫn còn nắm chặt mảnh vải vụn.

"Những người khác đâu hết rồi?"

Bên mép giường là một đám đệ tử, y buông mảnh vải nhàu nhĩ bị bóp chặt, giọng khàn khàn hỏi: "Đây là cái gì? Mau gọi Cố Mạt Trạch cút lại đây."

Vừa mới tỉnh giấc, giọng y nghe khàn khàn. Dù tràn đầy tức giận, nhưng giọng nói đó không hề có chút uy hiếp, ngược lại còn lộ ra chút yếu đuối. Nghe đến đây khiến tim ai cũng mềm nhũn.

"Đây là một mảnh quần áo của Cố Mạt Trạch. Sau khi ôm trưởng lão trở về, trưởng lão nắm chặt ống tay áo hắn không chịu buông, hắn đợi mãi không được, đành xé mảnh vải này đi rồi."

Trương Giản Giản ngồi xổm bên mép giường, gương mặt thanh tú ngẩng lên: "Trưởng lão đừng giận, hành vi của Cố Mạt Trạch từ trước đến nay vốn quái đản, việc này đã bẩm báo Tông chủ, Tông chủ nhất định sẽ chủ trì công đạo cho Trưởng lão."

Văn Thu Thời ngẩn người ra.

Đại sư huynh Tông chủ của nguyên chủ biết chuyện này rồi, sẽ ra sao đây? Đều là cáo già ngàn năm, hắn không thể giống mấy đệ tử trẻ tuổi này mà không hề hay biết gì được. Y nhíu mày, tạm thời đè nén ý định đi tìm Cố Mạt Trạch tính sổ.

Hiện giờ y không có tu vi, lại không xu dính túi, với mọi thứ trên đại lục này đều không quen thuộc, thân phận bại lộ thì cũng không có chỗ nào mà trốn.

Y xốc chăn bước xuống giường, quyết định ra ngoài một chuyến.

Nửa canh giờ trước, mây đen đã tan đi, thời tiết sau giờ ngọ một lần nữa lại nóng bức. Văn Thu Thời vừa ra khỏi khách điếm chưa bao lâu đã mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi tuôn như mưa. Y đưa tay trái lên trán, nhìn khắp xung quanh, bỗng cảm thấy một luồng gió từ hướng đông thổi tới.

Gió mát đánh vào mặt, mang theo một chút lạnh lẽo dễ chịu.

Văn Thu Thời hơi híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía phố đông, chỉ thấy giữa không trung bay lượn vài đạo linh phù, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên rồi hóa thành từng luồng gió lạnh.

Y liền chuyển bước, đi về phía phố đông.

Lúc trước y còn bực bội, nghe nói Tổng bộ Phù Hội tọa lạc ở Lãm Nguyệt Thành, nơi đây là nơi mà tất cả Phù triện sư trong Tu Chân Giới đều hướng tới. Vậy mà sao trong thành một lá bùa cũng không thấy, hóa ra là tất cả đều tụ tập ở phố đông này.

Từ đầu phố nhìn lại, hai bên dọc đường đều là các Phù triện sư, bày đủ loại Linh phù có phẩm cấp khác nhau. Các tu sĩ đến mua phù nối dài không dứt, toàn bộ con phố rộn ràng nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.

Linh phù vừa rồi Văn Thu Thời nhìn thấy, xuất phát từ một khu vực chuyên dành cho người luyện phù, bên trong có bày giấy, bút và chu sa. Nộp linh thạch là có thể tiến vào.

Lúc này dưới ánh mặt trời chói chang, sóng nhiệt bủa vây khắp thành, đại đa số Phù triện sư đều chọn Linh phù có thể khắc chế nhiệt độ.

Lòng y có chút ngứa ngáy.

Văn Thu Thời sờ linh thạch còn lại trong túi, do dự một lát, rồi nhanh chóng bước vào trong.

Trong kết giới mát mẻ hơn nhiều, Phong phù, Thủy phù, Băng phù bay lượn tứ tung. Y đang tìm vị trí trống thì bị một tấm Thủy phù bay trúng mặt. May mà phù này không có uy lực lớn, chỉ xem như rửa mặt sơ qua.

Y tìm được một chỗ trống, ánh mắt dừng lại trên án thư trước mặt, giơ tay cầm lên một lá bùa, trong lòng dâng lên chút nhiệt huyết.

Trong kết giới, giấy bút được vẽ liên tục không ngừng.

Các loại Linh phù ném giữa không trung đan xen với ánh sáng, dưới ánh mặt trời gay gắt, ầm ĩ nhưng không hề ngừng lại.

Văn Thu Thời buộc lại mái tóc đen rối bời lâu năm lên, dùng một dây buộc tóc màu xanh nhạt, buộc gọn phía sau lưng, để lộ ra một khuôn mặt bị vài sợi tóc rũ xuống che phủ.

Giữa đám đông trên phố, đám đệ tử theo sau y không khỏi lo lắng. Ánh mắt họ xuyên qua kết giới, chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy y giữa đám người luyện phù.

Không thể lẫn vào đâu được.

Trưởng lão của bọn họ ở đó, dung mạo xuất chúng quá mức thu hút ánh nhìn người khác!

Thanh niên để lộ chiếc cổ dài, trắng đến chói mắt.

Khi cúi đầu chế phù, giọt nước bị Linh phù xối vừa nãy còn vương lại, chảy xuống thái dương, tụ lại trên lông mi, hóa thành những hạt nước nhỏ lấp lánh.

Cách cái kết giới nhưng vẫn không lu mờ nổi nhan sắc ấy.

Trương Giản Giản cà lăm thốt lên: "Đẹp... quá!"

Những người còn lại cũng có chút ngây người, cảm thấy trưởng lão sau khi buộc tóc lên có vẻ gì đó khác hẳn thường ngày.

"Trưởng lão không lẽ thật sự muốn vẽ bùa sao? Chẳng lẽ chuyện luyện phù mấy năm ở sau núi là thật?"

"Còn có thể là giả sao? Ngươi xem Văn trưởng lão cầm bút! Rõ ràng là muốn vẽ bùa!"

"Không thể nào, có phải y đang ra vẻ làm..."

Đệ tử lên tiếng cuối cùng đứng từ xa nhìn qua, khoảng khắc thấy y động bút, nuốt lời nói sau cùng lại, chữ "bộ" nghẹn trong miệng, cuối cùng cũng không thốt ra được.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu gay gắt.

Bóng râm bên đường sau một buổi sáng tẩy lễ cũng không còn sức sống, lá cây trông có vẻ uể oải. Người đi đường vội vã lướt qua, quán trà ven đường chen chúc đầy những khách tìm chỗ trú nắng.

Toàn bộ Lãm Nguyệt Thành như bị bao phủ bởi hơi thở oi bức của mùa hè.

Thế nhưng ngay khi Văn Thu Thời đặt bút, không khí nóng bức xung quanh phảng phất như bị chặt đứt ngọn nguồn. Cùng với động tác của y, ngòi bút trên giấy Tuyên Thành phác họa những đường cong uyển chuyển, từ bốn phương tám hướng có gió nhẹ thổi qua, cuốn sạch cái nóng mùa hè.

Mực nước tràn ra trên giấy Tuyên Thành, từng đường nét uyển chuyển đan xen, dần dần kết thành phù văn phức tạp.

Thanh niên chấp bút tay phải, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt khi phù văn thành hình, nhưng đôi mắt lại vô cùng chuyên chú, như thể trong cả thiên địa này chỉ tồn tại y và tấm Linh phù chưa hoàn thành trước mặt.

Dù ngoại giới có ồn ào thế nào, cũng không thể làm y phân tâm dù chỉ một chút.

Trên trời mây trắng lững lờ trôi qua, che khuất ánh mặt trời gay gắt.

Làn gió mát quét qua Lãm Nguyệt Thành, lá cây bên đường khẽ lay động, tràn trề sinh khí. Người đi đường vội vã dừng bước, vạt áo tung bay trong gió, ngỡ ngàng trước thời tiết đột nhiên mát mẻ, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cơn gió mát lạnh, chỉ trong nháy mắt đã thổi khắp thành trì.

Gió xuân vạn dặm, lướt qua cánh đồng trong tâm hồn họ.

Trương Giản Giản và mấy người đồng môn đứng ngây ra đó nhìn y, vài lọn tóc nhẹ tung bay bên vai, sau một hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Họ biết rất ít về Phù Thuật, nhưng cũng cảm nhận được một sự chấn động lớn, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.

Cách đó không xa, Mục Thanh Nguyên âm thầm đi theo đặt tay lên kết giới, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào y, đôi môi khẽ mấp máy, mãi mà không thể trở lại bình thường.

Hình ảnh thanh niên chấp bút vẽ bùa, phảng phất như đứng trên đỉnh cao mà người thường cả đời không với tới.

Đây tuyệt đối không phải là Thất sư thúc của hắn, tuyệt đối không phải!

Từ lúc đến Lãm Nguyệt Thành, trong lòng Mục Thanh Nguyên đã hoài nghi, giờ phút này tim đập thình thịch.

Người này là... là y sao?

Cùng lúc đó, tại cửa thành. Một nam nhân được vây quanh bởi đám đông, chậm rãi bước vào thành, vấn tóc bởi ngọc quan, khuôn mặt tuấn nhã vô song, khiến người đi đường dừng chân nhìn theo.

Trong lúc bước đi, một cơn gió nhẹ thổi qua. Nam tử không tự giác dừng bước, giơ tay lên, gió nhẹ quấn quanh đầu ngón tay, thật lâu không tan.

Thần sắc Sở Bách Nguyệt bỗng trở nên dịu dàng, tỉnh lại từ giấc mộng như nhìn thấy hình ảnh nhiều năm trước, một thiếu niên chấp bút vẽ bùa.

Thiếu niên ngẩng đầu, giữa mày như cất giấu những nét đẹp của thiên nhiên, nở nụ cười nhạt, khiến ngàn vạn cảnh đẹp trên thế gian phút chốc trở nên nhạt nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top