Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD: Aolennho32***

-----------------***----------------

13. Mua sắm

Buổi sáng, Trân Ly tính dậy sớm để làm bữa sáng, mới vừa đi đến chân cầu thang thì liền ngửi thấy mùi thơm.

Trong đầu nghĩ: Mùi thơm này rất đặc biệt, chắc hẳn là không phải tay nghề của tiểu bảo, chẳng lẽ.......

"Phong Tảo, sao con dậy sớm vậy." Nhìn trùng đực đang bận rộn trong phòng bếp, Trân Ly có chút ngượng ngùng nói, ông nhìn quanh một chút không thấy bóng dáng của Tu Tư đâu, chắc là vẫn chưa dậy.

Thấy tiểu trùng cái nhà mình vẫn còn đang ngủ, trùng đực thì lại dậy sớm nấu bữa sáng, ông sợ trùng đực sẽ nói Tu Tư là cậy được cưng chiều mà làm kiêu, vội vàng mở miệng nói: "Tiểu bảo còn chưa dậy sao? Để ta đi kêu thằng bé." Nói xong liền xoay người muốn đi lên lầu.

"Thư phụ, đừng đi, tối qua Tu Tư bị mệt nên để cho anh ấy ngủ thêm một lát đi ạ." Phong Tảo biết rõ đây là do Trân Ly đang băn khoăn chuyện cậu làm bữa sáng, vì vậy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thư phụ, người không cần phải bận tâm là ai làm bữa sáng, trong mắt con, dù là trùng đực hay trùng cái, một khi đã là gia đình thì không nên phân biệt ai cả, ai làm việc cũng giống nhau thôi ạ. Nhà người khác ra sao, chúng ta quản không được nhưng nhà mình thì chúng ta không cần để ý tới chuyện này đâu ạ."

Trân Ly vừa định mở miệng nói thì bóng dáng của Tu Tư liền xuất hiện từ trên lầu đi xuống.

Vì mới rời giường nên Tu Tư còn mang theo một chút cảm giác lười biếng và mệt mỏi, "Hùng chủ, thư phụ, buổi sáng tốt lành ạ. Thơm quá đi, hùng chủ, em lại làm đồ ăn ngon gì sao?"

"Ha ha, thơm đúng không, mau ngồi xuống ăn đi." Phong tảo vừa nói vừa chân chó chạy tới kéo ghế ra, chờ Tu Tư ngồi xuống liền lập tức rót cho anh một ly sữa bò, toàn bộ động tác đều rất thành thục và lưu loát, nhìn dáng vẻ này là biết rất thường xuyên làm những việc đó.

Nhìn đôi chồng chồng đang vô cùng ân ái này, Trân Ly vốn muốn mở miệng dặn dò vài câu với Tu Tư thì đột nhiên cảm thấy không còn chuyện gì quan trọng nữa, giống như Phong Tảo đã nói, đều là một gia đình thì hà tất gì phải để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt đó.

Nhưng mà ông vẫn rất tò mò, ông đã sống tới tuổi này rồi mà chưa từng thấy qua trùng đực nào lại thấu tình đạt lý như Phong Tảo, quan trọng nhất chính là việc rất tôn trọng trùng cái trong hôn nhân.

Nhìn thấy trong mắt Tu Tư và Phong Tảo đều có hình ảnh của đối phương, Trân Ly cảm thấy tất cả mọi thứ thật tốt đẹp! Bảo bối của ông đã có nơi để dựa vào.

Trân Ly nhìn không khí ngọt ngào của bọn họ, liền nói: "Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, hai con ăn xong thì ra ngoài đi dạo đi, tuy ở đây không bằng ở tinh cầu Thủ đô, nhịp sống cũng chậm rãi hơn nhưng hoàn cảnh ở đây vẫn khá tốt đấy. Đặc biệt, ở khu vực bên cạnh có một bãi biển, đi xe khoảng một tiếng là tới nơi thôi, phong cảnh bên đó rất đẹp, ở đó còn một nơi có đầy đá đủ các màu sắc đấy."

Tu Tư nhìn Trân Ly hỏi: "Thư phụ không đi cùng tụi con sao?"

Trân Ly trộm nháy mắt ra hiệu với Phong Tảo, khóe miệng giật giật, nhịn cười: "Ta không đi đâu, hai con cứ coi mấy ngày ở đây là đang đi hưởng tuần trăng mật đi, đi chơi chỗ này một chút, chỗ kia một chút."

Vừa nói xong liền nhìn thấy vẻ mặt đang cười tủm tỉm của Phong Tảo, Trân Ly trong lòng bật cười: Xem ra Phong Tảo thật sự rất yêu bảo bối nhà mình rồi.

......

Trong một trung tâm thương mại.

Nơi đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở khu vực này, Phong Tảo nhìn vô số trùng đi tới đi lui, trong lòng cảm thán: Quả nhiên, dù là ở trái đất hay ở Trùng tộc thì mọi người đều thích đi dạo mua sắm.

Tu Tư: "Hùng chủ, chúng ta đi xem quần áo cho em đi, em có ít quần áo quá đó."

Tu Tư cảm thấy hùng chủ nhà mình có thể là trùng đực có ít quần áo nhất, những trùng đực khác mỗi ngày không phải là ở nhà tiêu tiền thì cũng là ra ngoài tiêu tiền. Chỉ có mỗi trùng đực nhà mình không những không tiêu tiền lung tung mà còn đi làm để kiếm tiền.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài cần gì ạ?"

Bọn họ bước vào một cửa hàng thời trang khá lớn.

Phong Tảo: "Xin chào, chúng tôi muốn mua mấy bộ đồ đôi mà mấy cặp yêu nhau hay mặc đó."

Trong nháy mắt, người bán hàng có chút sững sờ, tuy là mấy thương hiệu lớn đều có sản xuất quần áo cho các cặp đôi, nhưng những khách hàng tới mua, cơ bản đều là thư thư hoặc những á thư là bạn bè của nhau tới mua thôi, nếu hắn không nhìn nhầm thì trùng trước mặt hắn là trùng đực thì phải.

Tuy có chút sững sờ nhưng nhân viên bán hàng vẫn biểu hiện ra phong thái cực kỳ chuyên nghiệp: "Làm phiền hai vị, trang phục cho các cặp đôi ở bên này, mời đi theo tôi."

"Mời hai vị xem qua, đây đều là những kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay."

Phong Tảo nhìn những bộ quần áo ở đây, cảm thấy chúng khá đẹp, vừa nhìn thấy đồ cho cặp đôi: "Tu Tư ơi, anh thấy bộ này có đẹp không? Anh mà mặc vào nhất định là rất đẹp trai đó, he he."

Tu Tư có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy bộ đồ đôi đó nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Tu Tư thấy bộ đồ Phong Tảo đang cầm trên tay cũng không tệ: "Đẹp, em mà mặc bộ đó vào nhất định cũng rất đẹp."

Nói xong, trong lòng thầm bồi thêm một câu: Còn rất đáng yêu nữa.

"Vậy thì chúng ta chọn thêm hai bộ nữa nhé."

Tu Tư nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng của hùng chủ nhà mình thì cũng tham gia vào chọn quần áo.

Bọn họ không hề biết rằng, những con trùng khác đã sớm bị dọa sợ đến ngây người.

Đúng vậy, sợ ngây người. Từ thời khắc mà hai người nắm tay nhau bước vào cửa hàng thì bọn họ đã sợ đến ngây người.

Dù sao thì diện mạo của Phong Tảo cũng có thể nói là vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn dịu dàng với trùng cái như thế kia, nên đã sớm làm cho một đống trùng phải hâm mộ.

Phong Tảo chọn một bộ màu đen, bởi vì cậu cảm thấy thư quân nhà mình mà mặc vào thì chắc chắn sẽ là một mỹ trùng cấm dục.

Còn Tu Tư thì chọn một bộ quần áo đơn giản nhưng có thêm họa tiết hoạt hình đáng yêu, vì sao Tu tư lại chọn bộ đồ này ư?

Tu Tư: Hùng chủ nhà mình đáng yêu như vậy, nếu mặc thêm bộ đồ này vào thì nhất định sẽ càng đáng yêu hơn nữa!

Cả hai trùng đều mang theo suy nghĩ của riêng mình, không thèm mặc thử lần nào, cứ thế mang đồ đến quầy để thanh toán, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi cửa hàng thời trang, Để lại một đám trùng còn đang dại ra.

Đi dạo phố thì làm gì, đương nhiên là phải dạo dạo dạo, rồi mua mua mua, rồi lại ăn ăn ăn.

Vào ngày này, bọn họ đi ăn thì được giảm nửa giá tiền cho các cặp đôi, họ ăn đủ các thứ, rồi mua được rất nhiều những đồ dùng độc lạ và dễ thương, tất nhiên là còn chụp được rất nhiều ảnh đẹp nữa.

Trong ảnh chụp, gương mặt của hai trùng đều tràn đầy sự hạnh phúc và đều nở những nụ cười đầy ngọt ngào.

Sau khi hai người rời khỏi trung tâm thương mại với một đống túi lớn túi nhỏ, kể từ ngày đó, ở trung tâm mua sắm này đã lưu lại một câu chuyện, người ta nói rằng chỉ cần trùng nào tới đây mua sắm mà tiêu tiền ngang bằng với đôi phu thê kia thì liền có thể gặp được nửa kia của mình.

Tuy có hơi khoa trương nhưng điều đó cũng thu hút được rất nhiều con trùng phát cuồng vì tình yêu......

Thấy còn nhiều thời gian, nên bọn họ quyết định lái xe đến bãi biển mà Trân Ly giới thiệu.

Trời xanh và biển như muốn hòa vào nhau, nhất thời không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển.

Bãi biển thật sự rất yên tĩnh, chỉ có một số trùng đang tắm nắng và một vài trùng con đang nhặt vỏ sò, xây lâu đài cát.

Tu Tư nhìn nhóm trùng con hoạt bát, đáng yêu rồi lại sờ sờ bụng mình, thầm nghĩ, nếu có thể sớm hoài thai Đản Đản thì tốt biết bao.

Hai người họ đã tìm được nơi có các loại đá đủ màu sắc như Trân Ly nói, quả nhiên nơi đây thật sự rất đẹp, nhưng đây thực ra không phải đá mà là những viên pha lê đã bị thiên nhiên mài giũa thành hình những quả trứng.

Những viên pha lê dưới ánh sáng của mặt trời, tỏa ra những tia sáng chói mắt, thậm chí nếu nhìn từ nhiều góc độ khác nhau còn có thể nhìn thấy rất nhiều cầu vồng.

Hai trùng đã lấy khung cảnh đặc biệt này để làm nền cho những tấm ảnh chụp chung của họ, trong đó có mấy tấm Phong Tảo lén hôn trộm Tu Tư, trông rất tình tứ.

Họ cùng nhau cởi giày, cùng nắm tay nhau đi dạo trên bờ cát, gió biển thổi qua làm bay mái tóc dài màu bạch kim của Tu Tư, mấy ngọn gió nghịch ngợm này, Phong Tảo nhịn không được mà ôm lấy anh, rồi hôn lên môi anh.

Qua một lúc lâu, hai đôi môi mới chịu rời ra, hai người họ cùng nhìn đối phương cười ngây ngô, không nói gì.

Bọn họ cứ như vậy, chầm chậm đi dạo trên bờ cát, thả lỏng tâm hồn của mình, để lại trên bờ cát trắng hai hàng dấu chân...........

14. Cùng nhau sống chung

Trở lại nhà thư phụ, Phong Tảo cùng Tu Tư cất hết đồ đạc, rồi lấy ra những món quà họ đã mua cho thư phụ, sau đó liền cùng nhau xuống lầu.

Phong Tảo lặng lẽ đi đến gần Tu Tư, nhỏ giọng nói: "Tu Tư ơi, lát nữa chúng ta hãy nói với thư phụ một chút về việc đưa người đến tinh cầu Thủ đô sống cùng với chúng ta nhé."

Tu Tư gật đầu, nghĩ tới tối hôm qua, khi hùng chủ nói với anh là muốn đưa thư phụ đến sống cùng với hai người thì anh liền cảm thấy thật hài lòng.

Lúc đó anh còn tưởng là hùng chủ chỉ tùy tiện nói ra như thế, ai ngờ hùng chủ thật sự nói được là làm được, tâm trạng cũng an tâm hơn.

Suy cho cùng, thu phụ cũng là trùng cái nếu cứ ở một mình như thế này cũng không ổn nên bản thân anh lúc nào cũng lo lắng cho ông, bây giờ anh đã kết hôn rồi thì càng lo lắng cho cuộc sống hạnh phúc của gia đình nhiều hơn.

Hai người bọn họ ở trong phòng đùa đùa giỡn giỡn một hồi, mãi tới khi nghe thấy tiếng Trân Ly gọi họ xuống ăn cơm thì mới ngừng lại, sửa sang lại diện mạo của mình, sau đó thì ngọt ngọt ngào ngào dắt tay nhau đi xuống.

......

Đến bữa tối.

Trên bàn ăn, Trân Ly hỏi bọn họ hôm nay đi chơi có vui không? Phong Tảo vui vẻ nói rằng những nơi ông giới thiệu cho họ thật sự rất tốt.

Không chỉ có phong cảnh đẹp, trùng ở đó cũng ít, rất thích hợp để cậu và Tu Tư đi chơi.

Phong Tảo vẫn luôn khen Trân Ly có ánh mắt tốt, chọn được mấy địa điểm rất rất phù hợp, khiến cho Trân Ly vui vẻ cười khanh khách.

Phong Tảo thấy bầu không khí lúc này không tồi liền nhìn về phía Tu Tư nháy mắt ra hiệu, Tu Tư thấy Phong Tảo ra hiệu với mình, lập tức ngồi ngay ngắn, mở miệng nói: "Thư phụ, hai ngày nữa con và hùng chủ sẽ phải trở lại Thủ đô. Người xem, nếu được thì cùng đi với tụi con đi, gia đình chúng ta sẽ cùng sống chung với nhau nhé."

Trân Ly đang gắp đồ ăn thì bỗng ngừng lại, nhìn Tu Tư rồi lại nhìn về phía Phong Tảo, phát hiện bọn họ đều đang dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn ông, ông biết người có thể đưa ra ý kiến này chắc chắn không phải là Tu Tư, phu thê bọn họ hẳn là đã thương lượng với nhau xong rồi, trong lòng ông lúc này thực sự cảm thấy ấm áp vô cùng.

Trân Ly buông đũa xuống rồi mỉm cười, nói: "Không được đâu, ta lớn tuổi rồi, không thích loại thành phố nhộn nhịp như Thu đô đâu, sống ở đây thì ta còn có mấy người bạn cũ hay đến thăm, đến chơi nên cũng rất thoải mái."

Nhìn thấy bộ dạng có chút mất mát của Tu Tư và Phong Tảo, cuối cùng ông cũng không đành lòng liền bỏ thêm một câu: "Khi nào hai đứa có trùng con thì ta sẽ chuyển đến." Sau khi ông nói xong, mắt thường cũng thấy được rõ ràng mặt Tu Tư đang đỏ lên.

Phong Tảo không có chút nào xấu hổ mà ngược lại, rất vui tươi, hớn hở nói: "Vậy thì nghe theo lời thư phụ ạ, khi nào tụi con mà có bé trùng thì người nhất định phải chuyển tới sống với tụi con đó."

Trân Ly nghĩ đến trùng con trong tương lai liền vui vẻ không nhịn được, nói: "Chắc chắn rồi, ta cũng muốn được nhìn thấy cháu ngoại bé bỏng của mình sớm một chút đây."

Lại nghĩ tới sau này, nếu như Tu Tư mà có bé trùng thì không biết bé sẽ giống ai đây, nhưng dù là giống với ai thì đều tốt cả, quan trọng là Tu Tư có bé con, còn ông cũng sẽ có nhiều đứa cháu đáng yêu, đặc biệt là mấy đứa nhóc này sẽ bập bẹ gọi mình là ngoại thư phụ đó.

Trân Ly chỉ cần nghĩ đến cảnh đó là cảm thấy rất rất vui vẻ.

"Ha ha, chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn thôi, đúng không Tu Tư?"

Tu Tư da mặt mỏng liền không có đáp lại, nhưng anh cũng có suy nghĩ một chút, nếu như có trùng con với hùng chủ thì thật sự rất tuyệt nha, bé con mà lớn lên xinh xắn đáng yếu giống như hùng chủ là tốt nhất.

Còn Phong Tảo lại muốn sinh ra một bé trùng con giống với Tu Tư hơn, hàng ngày đều ngây ngô gọi mình là hùng phụ thì càng dễ thương làm sao.

Ha ha, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy rất rất đáng yêu rồi.

Đột nhiên, Phong Tảo như nghĩ ra điều gì đó, vội hỏi: Thư phụ, người có ảnh của Tu Tư lúc còn nhỏ không ạ?"

"Có có có", nói xong ông liền mở quang não ra, "Mấy tấm ảnh này ta giữ kỹ lắm đó, để ta chia sẻ qua cho con."

Vừa mở tin nhắn của thư phụ ra, đập vào mắt cậu chính là?

Hửm? Đây là một quả trứng sao?

Đúng rồi ha, cậu quên mất cư dân ở Trùng tộc đều là sinh trứng, kỳ thật nếu nhìn kỹ thì có thể thấy quả trứng này rất bóng mịn nha.

Tiếp tục nhìn xuống mấy tấm ảnh khi quả trứng đã nở, đôi mắt hơi hơi mở, vẻ mặt Tu Tư lúc nhỏ có chút nghiêm túc, nhưng ở trong mắt Phong Tảo chính là bé trùng đáng yêu nhất.

"Tu Tư ơi, lúc nhỏ anh đáng yêu quá đi."

Tu Tư có chút xấu hổ, thầm nghĩ có chỗ nào mà đáng yêu chứ, tự bản thân anh biết mình trông như thế nào mà.

Bên này, Phong Tảo vẫn không ngừng nói: "Bé trùng này đáng yêu quá, cả bé này cũng dễ thương nữa, tất cả đều siêu siêu đáng yêu nha!"

Trân Ly nhìn đôi phu thê trẻ này, trong lòng ông vô cùng mãn nguyện, dù sao ai cũng mong muốn con mình mỗi ngày đều có thể được hạnh phúc, như bây giờ vậy, gương mặt của con ông đều tràn đầy sự vui vẻ, bầu không khí xung quanh khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

Mặc dù rất muốn ở cạnh Tu Tư nhưng ông vẫn từ chối chuyển đến sống cùng thằng bé, vì thật ra là ông có suy tính riêng của mình. Trân Ly luôn hy vọng Tu Tư có thể nhanh chóng mang thai càng sớm càng tốt, cho nên nếu như ông chuyển tới tinh cầu Thủ đô thì chắc chắn sẽ quấy rầy, làm ảnh hưởng tới cuộc sống của đôi trẻ.

Ông tuổi tác đã lớn, luôn hy vọng Tu Tư có thể sinh ra một bé trùng con, như vậy cuộc sống mới xem như là viên mãn.

"A, đúng rồi ha, Tu Tư ơi, mau mau, nãy giờ quên lấy quà của thư phụ ra rồi." Phong Tảo đột nhiên la to, làm cho Trân Ly giật mình.

Nghe thấy có quà cho mình, Trân Ly có chút phấn khích, ông đã không nhớ nổi lần cuối mình được nhận quà là bao lâu rồi.

"Thư phụ, đây là quần áo mà con và hùng chủ đã chọn cho người đó, người xem có thích hay không."

"Thích, ta thích lắm, trông rất đẹp." Trân Ly vui vẻ, hớn hở trả lời.

Ông như vậy mà được nhận quà, thế mới thấy được là hùng chủ của tiểu bảo rất tôn trọng ông. Chạm vào vải của bộ đồ, rồi nhìn thương hiệu của quần áo, trong lòng Trân Ly thàm nghĩ, ngày mai nhất định ông sẽ mặc nó đi ra ngoài, phải làm cho bạn bè và hàng xóm hâm mộ, ghen tị mới được.

Vừa nghĩ xong, Trân Ly cảm thấy có hơi khó tin, rồi không nhịn được mà cười. Sao ông lại giống như trùng con hay thích khoe đồ rồi.

"Còn mấy viên pha lê nhỏ này, con nói cho thư phụ biết nhé, mấy viên đá đủ màu sắc ở trên bãi biển chính là những viên pha lê bị thiên nhiên bào mòn, mài giũa thành cục đá có hình dạng như vậy đó ạ. Con với Tu Tư có nhặt được mấy viên đẹp lắm, tí nữa lấy bàn chải, chải sạch sẽ, rồi tìm ba cái chai thủy tinh cỡ vừa, bỏ mấy viên này vào, treo ở cửa chắc chắn sẽ rất đẹp đấy." Phong Tảo vừa lãi nhãi vừa lấy mấy viên pha lê ra, cảm thấy càng nhìn lại càng đẹp hơn.

Cậu cũng lấy ra một cái bình nhỏ, định mang về nhà, đến lúc đó để cái này ở bên cạnh tivi nhất định là rất đẹp.

Trân Ly cũng cảm thấy ý tưởng này của Phong Tảo không tồi, "Con nói vậy ta cũng thấy đúng, mấy thứ đồ này còn đẹp hơn nhiều so với mấy thứ trang trí trong nhà đó."

......

Ban đêm.

Phong Tảo nhìn Tu Tư đang sững sờ, nói: "Tu Tư ơi, anh buồn sao? Là do thư phụ không đồng ý tới sống với chúng ta sao?"

"Không phải đâu, thư phụ có kế hoạch của người, chúng ta chỉ cần tôn trọng quyết định của ông là được rồi." Tuy Tu Tư nói như vậy nhưng giọng điệu lại có phần trầm xuống, vẫn bị bại lộ ra tâm trạng buồn buồn của anh.

Tu Tư trong lòng biết rõ, thư phụ là không muốn quấy rầy tới cuộc sống của anh và hùng chủ trước khi anh mang thai, anh cũng hiểu là thư phụ rất hy vọng anh có thể mang thai ngay lập tức, như vậy thì anh mới có nơi để nương tựa khi về già.

Tu Tư càng nghĩ càng thấy buồn, thư phụ của anh, ông vẫn luôn suy nghĩ cho tương lai của anh.

Nhìn thấy bộ dạng của Tu Tư càng lúc càng không thích hợp, Phong Tảo có chút bất lực, cậu muốn rời sự chú ý của Tu Tư sang thứ khác.

Đột nhiên, "Tu Tư, tiểu bảo bối ơi ~ Không phải thư phụ đã nói là muốn chúng ta có bé trứng sao, chúng ta phải nhanh nhanh nắm chắc thời gian đi nào." Nói xong liền ném Tu Tư xuống giường.

Tu Tư biết Phong Tảo đang cố ý rời đi sự chú ý của anh lúc này, nhưng khi nghe thấy phải nhanh chóng mang thai Đản Đản, anh cũng cảm thấy bây giờ không phải là lúc để buồn, quan trọng nhất vẫn nên là nhanh chóng mang thai .

Tu Tư: Đêm nay, chắc chắn đã được định sẵn lại là một ngày đau eo rồi đây..........

----------------- hết chương 7 ----------------

Nếu thấy truyện hay thì mong bạn đọc hãy để lại một bình luận hoặc một bình chọn để ủng hộ Mỡ và Tèo, giúp bọn mình có thêm động lực để có thể tiếp tục hoàn thành bộ truyện này nhé. Cảm ơn mọi người!

----------------------------------------------------

***TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD: Aolennho32***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top