Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Em luôn một mình, em nghĩ em chỉ cần bản thân mình thôi."

    Công việc của một người tẩm liệm rất hợp với tâm nguyện của em. Đối với mọi người, nó cô đơn, lạnh lẽo và đáng sợ. Nhưng đối với em, bầu bạn với những xác chết không biết nói, nó làm em thoải mái hơn là nói chuyện với một người sống.

    Trong căn phòng u tối chất đầy quan tài và đồ trang điểm, chỉ có duy nhất ánh trăng léo lắt luồn qua khung cửa sổ hoa văn để chạm nhẹ lên mái tóc màu xám bạc của em. Đây là chốn em cảm thấy yên bình nhất sau những trận đấu sống còn mệt mỏi. Căn phòng chứa đầy khí âm đó, thứ đầy sức sống nhất là vài chậu hoa hồng vàng mà em trồng. Những bụi hồng vàng đó rất hợp để đưa tiễn con người ta vào một giấc ngủ dài. Với em, cái chết chỉ là một giấc ngủ để kết thúc sự đau khổ của nhân thế, và nhiệm vụ của em là cùng với đóa hồng vàng biến những linh hồn mệt mỏi đó trở nên đẹp đẽ nhất để tiến vào giấc ngủ vĩnh cửu.

    Em đã xuất hiện ở trang viên này khá lâu rồi, những em vẫn luôn thu mình trước sự đón chào của những kẻ sống sót khác. Dù trong các trận đấu, em và họ vẫn luôn cùng nhau chiến đấu tới hơi thở cuối, em dùng khả năng tẩm liệm của mình để giúp họ trốn thoát khỏi móng vuốt của thợ săn khát máu. Nhưng khi rời trận đấu, em lại rời đi khỏi những bữa tiệc mừng chiến thắng một cách nhẹ nhàng như bóng ma, để trở về căn phòng của mình. Họ gọi em là kẻ cô đơn, đóa hồng vàng diễm lệ trong tử khí.

    "Cốc cốc..."

    Bàn tay đang cầm cọ trang điểm cho tử thi của em dừng lại, em quay ra nhìn cánh cửa nơi phát ra âm thanh nãy.

    "Carl, cậu đã chuẩn bị xong cho trận đấu sắp tới chưa?"

    Tiếng của Fiona Gilman từ ngoài cửa vọng vào, giọng có vẻ hơi gấp gáp. Em đặt cọ vào trong chiếc cốp bạc của mình, với tay lấy chiếc khẩu trang để che đi khuôn mặt diễm lệ, chỉ để lại đôi mắt xám tro chứa đầy ánh buồn nhìn thế gian. Vuốt lại chiếc vest cho phẳng phiu, em tiến lại cửa, đứng thẫn thờ một lúc. Em không muốn rời đi.

    "Cốc cốc..."

    "Ổn chứ Carl?"

    Cánh cửa mở ra, em nhìn thấy Fiona đang đứng ngoài với vẻ mặt vội vã. Em cụp đôi mắt xuống, em không dám nhìn vào đôi mắt của kẻ khác. Dù em có tỏ ra vô tâm tới mấy, em vẫn sợ kẻ khác đọc được tâm tư của em qua ánh mắt. 

    Em thầm lặng đi theo sau bóng lưng của Fiona, em bước nhẹ tới nỗi thỉnh thoải cô ấy phải quay lại nhìn xem em có còn đang đi cùng không. Là đồng đội vào sinh ra tử qua rất nhiều trận đấu, Fiona cũng là kẻ sống sốt đồng hành với em nhiều nhất, dù thân thiết nhưng em vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô ấy. 

    Fiona đưa em đi hết hành lang quanh co của trang viên, cô vừa đi vừa ngân nga một giai điệu cổ nào đó. Giọng hát cứ thế vang vọng trong hành lang u tối của nơi này. Em đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, ngoài kia là một ngôi rừng vô tận, cản bước chân của kẻ sống sót nào có ý định chạy trốn. Rốt cuộc rằng, số phận đã định rằng không ai có thể thoát khỏi vòng lặp luẩn quẩn của cái chết và sự sống ở nơi đây. Kể cả thợ săn hay kẻ sống sót đều phải chơi trò chơi đuổi bắt khốn khiếp này cho đến khi linh hồn của họ bị cắn nát. Cuối cùng thì ai cũng là kẻ bị săn ở trang viên.

    Em thở dài cụp đôi mắt xuống và đi tiếp, em không có ý định chạy trốn và có lẽ cũng chẳng bao giờ em suy nghĩ đến việc trốn khỏi số mệnh. Là em tự quyết định ở lại nơi đây, mãi mãi chơi trò chơi không có hồi kết này.

    "Đến rồi. Không biết hai người kia tới chưa?"

    Fiona dừng ngân nga giai điệu lạ, cô chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ và đẩy nó ra. Phía bên trong là một bàn tiệc dài với vài món lẻ tẻ như cốc sữa, lát bánh mì, miếng phô mai... Thật sự không hề giống một bữa tiệc ăn mừng, mà là bữa ăn trước khi phán xét tội chăng. 

    "Đến sớm thật đó."

    Fiona nói với hai người kia và đi thẳng vào bàn tiệc, cô ngồi lên một trong hai chiếc ghế còn trống, tay với lấy một ly rượu vang đang để sẵn trên bàn. Nhấp một ngụm, tay cô lắc nhẹ chiếc ly, nhìn rượu vang đỏ đậm sóng sánh bên trong. Có lẽ đây rất giống máu của những kẻ sắp phải bỏ mạng trong trò chơi này nếu họ thua cuộc.

    Em tiến vào ngồi trên chiếc ghế còn lại ở phía ngoài cùng của bàn tiệc, tay đặt chiếc cốp của mình lên bàn. Khung cảnh quen thuộc này em đã trải qua quá nhiều, em đã không còn sợ, những vẫn bồn chồn sợ mình sẽ không làm tốt trong trận đấu này. Em sợ mình thành gánh nặng, em sợ không hồi sinh được cho đồng đội, cũng sợ trở thành kẻ chết dưới tay thợ săn đầu tiên. Người ta nói rằng, đôi mắt không thể giấu được cảm xúc.

    "Em sợ sao Carl?"

    Tiếng người đàn ông phát ra bên cạnh làm em giật mình, em quay sang phía bên kia nhìn. Đôi mắt em khẽ mở to, là Eli Clark, hôm nay đồng đội của em có anh. Em khẽ lắc đầu, rồi lại nhìn vào chiếc cốp của mình. Em mở cốp ra, kiểm tra lại xem bản thân còn mang thiếu đồ gì không.

    "Em vẫn luôn cẩn trọng nhỉ Carl?"

    Eli quay sang nhìn em, đôi mắt anh ta bị che bởi một lớp khăn bịt mắt, đôi môi mỉm cười nhẹ. Em giật mình nhìn Eli, em có thể cảm thấy được sau lớp bịt mắt, đôi mắt anh ta đang dán chặt vào em như thế nào. Em gật đầu, em không quá thân thiết với Eli, hai người mới làm đồng đội được vài trận đấu đếm trên đầu ngón tay. Vậy nên em không thể có cảm giác thân thuộc như khi tiếp xúc với Fiona. 

    "Clark, đừng trêu đùa Carl nữa. Thằng bé là đồng đội tốt của tôi."

    Fiona lên tiếng, ly rượu vang đã bị cô uống hết. Tay cô vuốt ve chiếc khóa thánh, thứ khiến các thợ săn mệt mỏi khi truy đuổi cô nàng. Eli quay sang Fiona xua tay cười, rồi anh cũng quay về vuốt ve chú cú nhỏ, trợ thủ đắc lực của anh. Em khẽ nhìn lén Eli, anh vẫn người thật ngọt ngào, dù không nhìn thấy đôi mắt ấy, em nghĩ rằng đó sẽ là đôi mắt đẹp nhất thế gian, hoặc là đối với riêng em.

    Eli Clark là người nổi tiếng trong trang viên vì là kẻ sống sót có số lượt chiến thắng cao, anh có thể bảo vệ cả đồng đội và giữ chân thợ săn rất tốt. Ai cũng muốn trở thành đồng đội của Eli, em cũng thế.  Đơn giản vì em muốn được tẩm liệm cho chàng trai dó, một mong ước biến thái nếu ai đó nghe thấy. Em nghĩ rằng, Eli nằm trong quan tài chứa đầy hoa hồng vàng sẽ diễm lệ động lòng người đến mấy. Tất nhiên không ai biết được suy nghĩ của em, em sẽ giữ kín mãi nó trong lòng.

    "Không biết thợ săn hôm nay sẽ là ai nhỉ?"

    Emily Dyer lên tiếng, cô nàng bác sĩ tay luôn luôn cầm ống kim tiêm, khuôn mặt tỏ vẻ thắc mắc. Em rất ấn tượng với Emily, một cô nàng nhỏ bé nhưng luôn chạy khắp bản đồ để trị thương cho đồng đội. Cô ấy cũng gần giống như em, chỉ là Emily sẽ tự tin trị thương cho mọi người, còn em sẽ âm thầm hồi sinh họ. 

    "Dyer và Carl nhớ bảo vệ tôi và Clark nhé. Chúng tôi sẽ giữ chân thợ săn."

    Fiona lên tiếng, cô quay ra nhìn em và Emily, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ. Ai cũng sẽ đặt niềm tin vào cô nàng nhanh nhạy này. Em nghĩ rằng, chiếc quan tài này em sẽ đặt để hồi sinh Fiona một mạng. Em gật nhẹ đầu, tay nắm chặt chiếc cốp.

    "Dyer bảo vệ Gilman đi, để Carl hồi sinh cho tôi. Nhé Carl?"

    Em giật mình vì mình bị nhắc tên, là Eli, anh ấy quay sang em mà nói. Em ngại ngùng cụp đôi mắt xuống, dù Eli đã đeo bịt mắt nhưng em vẫn vô tình cảm nhận được rằng đôi mắt đó đang xoáy sâu vào em. Em không dám nói gì, cũng không dám cử động. 

    "Anh cướp đồng đội của tôi."

    Fiona tỏ vẻ không tán thành, dù gì cô và em cũng đã sát cánh bên nhau nhiều hơn Eli. Eli không nhìn Fiona một lần mà tự khẳng đinh luôn.

    "Quyết thế nhé."

    Em ngại ngùng gật đầu, đã rất lâu rồi em chưa làm đồng đội với Eli, em rất mong chờ nhưng không dám biểu hiện ra. Cảm xúc này gọi là gì, tim em đập rất nhanh. Bệnh chăng, có lẽ sau trận đấu này em sẽ tự khám cho chính mình, em không dám gọi Emlily.

    Bụi hồng vàng trong phòng em đã bắt đầu nỏ rộ.

    Tiếng chuông bắt đầu trận đấu bắt đầu.

_Còn tiếp_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top