Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 12: Medicine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Anh thấy tệ quá.'

Aesop nhíu mày nhìn dòng tin nhắn vừa được gửi đến, cậu cầm va li trên tay bắt một cái taxi để nhanh chóng trở về nhà, cậu để lại cho Eli một lời nhắn:

'Sao vậy?'

Vài giây sau điện thoại đã ting lên một tiếng, Eli rất nhanh chóng đã nhắn lại:

'Anh nghĩ có lẽ anh ốm rồi.'

'Uống thuốc đi.'

'Em sắp về chưa vậy? Anh nhớ em quá.'

'Sắp rồi.'

Aesop tắt máy đi, cậu cũng không buồn xem tin nhắn vừa gửi đến, nhắm nghiền đôi mắt lại dành chút thời gian ít ỏi này để nghỉ ngơi sau chuyến công tác dài hạn.

Eli ho khan vài tiếng, anh dọn dẹp lại đống giấy rác mà mình bày ra để đón Aesop về, cậu ấy thích một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng mà căn nhà của hai người bây giờ chính là vô cùng bừa bộn. Aesop không trả lời tin nhắn, anh cũng chỉ đành cười trừ. Đặt điện thoại lên bàn, Eli xách túi rác lỉnh kỉnh, định sẽ xuống nhà để vứt chúng:

'Aesop!'

Anh đặt túi rác xuống, chạy đến cửa ôm chầm lấy người yêu, Aesop đẩy anh ra, cậu thay giầy, bước vào căn nhà vừa được quét dọn qua loa xong, đôi mày hơi nhíu lại khi nhìn thấy những túi rác đen. Eli mỉm cười ngượng ngùng:

'Anh đang làm gì vậy?'

'Anh tính xuống nhà vứt rác. Em đợi chút anh lên liền.'

Aesop phẩy tay ngăn lại hành động của anh, cậu cúi xuống cầm những túi rác lên, nói:

'Không phải anh bảo anh bị ốm sao? Đi nghỉ đi.'

Eli gật đầu rất ngoan ngoãn vào phòng đắp chăn đi ngủ. Cậu nhìn túi rác trong tay mình, đa số đều là những gói mì ăn liền hoặc vài cái vỏ bánh, khẽ thở dài một hơi.

Aesop mở hộp thuốc ra, lục lọi một lúc nhưng cũng chẳng thể tìm thấy một viên thuốc cảm nào cả.

'Hết thuốc rồi. Đến bệnh viện thôi.'

'Aes... Không nghiêm trọng đến vậy đâu em.'

Eli bật cười, anh biết Aesop chỉ là đang không muốn đi ra hiệu thuốc thôi. Cậu nhăn mặt, mặc dù không muốn một chút nào nhưng vẫn nói:

'Vậy thì, em đi mua thuốc.'

'Anh đi cùng em nhé.'

Cậu không từ chối, chỉ giúp Eli mặc áo khoác và quàng khăn vào, cả hai cùng rời khỏi nhà. Eli nắm lấy bàn tay đeo găng trắng của cậu, hỏi:

'Công việc của em thuận lợi chứ?'

'Khá ổn.'

'Anh nghe bảo bên đó không có mùa đông phải không? Hai tháng em đi ở đây lạnh lắm, tuyết rơi rất dày, khiến anh làm biếng chẳng muốn chui ra khỏi chăn một chút nào.'

'Ừm.'

Aesop dùng tay kéo cao cổ áo của mình lên, mũi cậu đỏ ửng lên vì lạnh, có lẽ là do không quen với thời tiết lạnh đột ngột này, bàn tay còn lại thì đút vào túi áo để sưởi ấm.

Dừng lại trước hiệu thuốc nhưng có vẻ Aesop không có ý định tiến thêm bước nữa, Eli chỉ đành một mình bước vào, nhanh chóng mua vài vỉ thuốc cảm rồi vội vàng trở ra. Aesop cảm thấy mũi có hơi ngứa ngáy vì mùi thuốc, chỉ muốn mau chóng về nhà, chỉ cần ngửi mùi thuốc thôi là cậu đã thấy khó chịu vô cùng rồi.

Aesop bị ám ảnh với mùi thuốc cũng vì sức khỏe cậu vốn đã yếu, khi còn nhỏ hay phải vào bệnh viện chữa trị, chẳng biết từ khi nào bệnh viện đã gắn bó với tuổi thơ cậu và gần như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Aesop. Phải đến mãi sau này khi cậu lên cấp ba, tham gia một vài hoạt động ngoài trời và gặp được Eli - khi đó vẫn là hội trưởng câu lạc bộ bóng đá. Sau khi hai người yêu nhau Eli bắt đầu một khóa học rèn luyện thân thể đặc biệt cho riêng cậu, giúp tình trạng sức khỏe của Aesop tốt hơn rất nhiều, cũng không phải vào viện thường xuyên nữa, nhưng điều đó cũng dần khiến cậu ác cảm với mùi thuốc.

Eli xoa xoa vành tai đang lạnh cóng rồi kéo mũ áo của cậu lên, nắm tay cậu về nhà. Aesop cũng không rõ bây giờ ai mới là người bệnh nữa. Eli rất giỏi trong việc chăm sóc người khác, trái ngược lại với anh, Aesop lại rất vụng về trong cả việc thể hiện tình cảm, ngay cả bản thân cậu cũng chưa chắc đã lo xong nói gì đến chăm sóc người bệnh.

Mặc dù vậy Aesop vẫn luôn lo cho anh theo một cách khác, và yêu anh theo cách của riêng cậu.

'Lần sau khi ở nhà một mình, anh đừng ăn mì hay mấy thứ linh tinh nữa.'

Eli mỉm cười không đáp, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cậu. Aesop đẩy anh ra, nói rằng Eli đừng làm vậy nữa, sẽ lây ốm cho cậu đấy.

Cũng chẳng biết tại lạnh hay vì một lý do nào khác mà hai má cậu lại đỏ ửng lên. Trái tim cũng tự nhiên mà ấm hơn rất nhiều.

2021.01.12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top