Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Day 25: Star - Gazing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 1

Tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Tôi tỉnh dậy trên một thảo nguyên xanh, bầu trời trong vắt, trong phút chốc tôi đã nghĩ mình có thể nằm ở đây như vậy mãi.

Bên cạnh tôi là một cuốn sổ và một cây viết. Ngoài bìa sổ dính đầy bụi, sau khi phủi đi những lớp bụi dày trên mặt bìa tôi mới có thể thấy rõ được chữ ghi ở đó: 'Nhật kí'.

Bìa cuốn sổ khá cũ kĩ và chất lượng giấy cũng vậy, ấy nhưng cũng có thể miễn cưỡng mà viết lên đó được.

Như vậy là tôi sẽ phải viết những gì bản thân đã trải qua vào cuốn sổ này như một cuốn nhật kí hàng ngày sao?

.

Ngày 21

Mặc dù đã 21 ngày trôi qua kể từ khi tôi bị thả vào căn rừng rậm này rồi nhưng bằng một cách kì diệu nào đó mà không cần ăn uống mà tôi vẫn có thể sống sót. Mặc dù thời tiết ở đây rất tệ, ban ngày thì nắng gắt về đêm thì mưa như trút nước, cảm tưởng như nó đã cuốn phăng mọi thứ, và tôi vẫn đang sống. Tôi ổn nhưng chú cú của tôi thì không được khỏe cho lắm. Chú ta vẫn cần thức ăn và nước uống để duy trì sự sống, đôi khi tôi suy ngẫm lại lý do mà mình bị lạc vào khu rừng này nhưng chẳng thể nào nhớ ra nổi.

Như là tôi bị xóa đi một mảng kí ức vậy.

.

Ngày 30

Ngày hôm nay đầu tôi vì một lí do nào đó mà âm ỉ đau. Không, phải nói là vô cùng đau, cơn đau như một tên to lớn nào đó đang cầm lấy đầu tôi và xé nó ra thành từng mảnh vậy. Kể từ khi sinh ra cho đến giờ tôi chưa bao giờ trải qua cơn đau đớn đáng sợ đến vậy. Chú cú của tôi vô cùng hoảng loạn, tôi biết khi thấy tôi như vậy nó đã rúc vào mái tóc rối như tơ vò vì không được chải chuốt của tôi và kêu lên những tiếng gru rất nhỏ.

Cho đến cuối ngày rốt cuộc tôi cũng thoát khỏi cơn đau ấy. Nó tồi tệ thật, tôi thật sự không muốn trải nghiệm lại lần nữa đâu.

.

Ngày 45

Dạo gần đây thời tiết rất đẹp, 'những' cơn đau đầu cũng không tìm đến tôi nữa, có vẻ chú cú của tôi cũng đã dần quên với lối sống hoang dã này. Chú ta tự biết đi săn và sau mỗi lần trở về chú ta đều mang một vài miếng thịt sống cho tôi. Đúng là một chú cú trung thành đáng mến.

Eli gập cuốn sổ lại, đưa một tay lên để chú cú vừa trở về sau cuộc đi săn đậu lên tay mình. Như thường lệ, chú ta lại mang về cho Eli một miếng thịt sống vẫn còn dính một mảnh vải. Eli cảm thấy điều kì lạ từ miếng thịt này, anh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, hỏi:

'Ngươi lấy miếng thịt này từ đâu?'

Chú ta nghiêng đầu nhìn Eli, bỗng chú ta bay cắn lấy ngón tay hòng muốn kéo anh đi theo nó. Chú cú béo đưa Eli đến một gốc cây cổ thụ, bên cạnh đó là xác của một con vật lớn đang phân hủy. Eli cố không chú ý đến nó nhưng chỉ cần nghĩ đến việc miếng thịt này có thể đã từng ở trong cái xác thối rữa đó thì lại không kìm được mà rùng mình, ném miếng thịt sống kia xuống đất.

'Gru-'

Con cú đậu lên một cành cây đang rủ xuống như sắp gãy, chú ta dùng mỏ chỉ vào thân cây như ra hiệu cho Eli lại gần.

'Ah-'

Eli không kìm được mà kêu lên một tiếng vì kích động. Anh đã trải qua 45 ngày cô độc trong khu rừng bạt ngàn này và đây là lần đầu tiên Eli thấy một con người giống mình. Cậu ta nằm đó bất động và Eli nhận ra trên tay cậu ta đang đắp lên những miếng lá thẫm máu. Một vết cào thật sâu trên cánh tay trái cậu, và vết thương thì nghiêm trọng và có vẻ như đã bị nhiễm trùng.

Aesop tỉnh dậy với vết thương sâu hoắm đã được băng bó cẩn thận bên cánh tay trái. Thật ra thì cũng không quá cẩn thận nhưng ít nhất cũng đỡ hơn là khi cậu ta đắp những miếng lá lên. Cậu tự hỏi, ai là người đã giúp mình?

'Anh đã giúp tôi sao?'

Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cây cổ thụ mà Eli đang núp. Eli ló đầu ra, mỉm cười đầy gượng gạo.

'Cảm ơn.'

Ngày 46

Tôi đã gặp một con người giống tôi. Cậu ấy cũng bị lạc trong khu rừng này. Mặc dù chưa hỏi nhưng tôi có thể đoán chắc rằng cậu ấy cũng bị mất đi một mảng kí ức giống tôi.

Tôi cảm giác đây sẽ là một khởi đầu tốt.

.

Ngày 47

Cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm để làm quen với cậu ấy.

Aesop Carl. Tôi sẽ ghi nhớ cái tên này.

.

Ngày 64

Tôi và Aesop đã trở thành một đôi bạn rất thân. Chú cú của tôi có vẻ rất yêu quý cậu ấy, chú ta cứ quấn quýt cậu ấy không ngừng và tôi cảm giác một người chủ như tôi đã bị ra rìa vậy.

.

Ngày 70

Tôi tự biết bản thân đang có cảm giác rất lạ đối với Aesop.

Tôi nghĩ mình thích cậu ấy mất rồi.

Nghe tệ quá. Tôi sẽ không để cậu ấy biết.

.

Ngày 101

Aesop lần đầu kể chuyện củ cậu ấy với tôi. Cậu ấy không khác tôi lắm chỉ là qua những câu chuyện tôi đoán chắc cậu ấy đã ở đây rất lâu rồi. Và cậu ấy có thể nhớ được vì sao mình đến đây.

Tôi đã hỏi và cậu ấy trả lời, 'tôi đến để đợi một người' 'ai vậy?' 'không biết. có lẽ, là cậu?'

Tôi đã rất vui sướng.

.

Ngày 125

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mọi thứ rất thuận lợi và khi màn đêm buông xuống, chúng tôi đã cùng nhau ngắm sao.

Lần đầu tiên kể từ khi bị lạc đến đây tôi được nhìn ngắm một bầu trời đẹp đến vậy.

Trái tim tôi đập rất nhanh và rồi tôi đã nói, tôi thích Aesop.

Cậu ấy nhìn tôi, nở một nụ cười đối với tôi mà nói là thật kì lạ, và cũng thật đẹp làm sao. Cậu ấy nói, 'tôi cũng thích anh.'

.

Ngày 130

Aesop biến mất.

.

Ngày 131

Tôi không hiểu tại sao bản thân lại có thể bình tĩnh ghi ra từng chữ như này.

Tôi thấy lo cho Aesop.

Lo cho chính bản thân mình.

.

Ngày 135

Aesop đã về.

.

Ngày 140

Tôi là Aesop Carl. Tôi là người anh yêu.

.

Ngày 141

Cơn đau bấy lâu nay đã quay trở lại, tôi đã thiếp đi vì đau đớn tròn cái ôm của Aesop.

Khi tỉnh dậy thì đã qua một ngày. Một ngày tôi không viết nhật kí. Tôi thấy trên tay Aesop là cuốn nhật kí của mình. Em ấy đã đọc được hết. Em ấy đã cười và rồi lấy bút ra viết lên đó vài chữ.

.

Ngày 149

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, tôi và Aesop đã cùng nhau ngắm sao.

Aesop nói, em ấy rất thích ngắm sao với tôi. Em sẽ rất nhớ tôi.

Tôi cũng lúc nào cũng nhớ em, em yêu.

.

Ngày 150

Aesop lại biến mất.

Tôi không hiểu?

Eli nhìn cuốn nhật kí cũ mèm trên tay mình. Nội dung cuốn nhật kí dừng lại ở ngày 150. Mặc dù đã vài chục năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ như in cái cảm giác bị lạc trong khu rừng ấy nhưng luôn có một thứ duy nhất khiến Eli thắc mắc:

Aesop Carl là ai?

2020.01.25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top