Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

trăng buông

Nếu cậu đọc thấy dòng này thì hy vọng cậu có thể quay trở lại và đưa tay ẩn nó đi hộ tớ nhé. Không đọc, không vote, không thêm vào danh sách đọc và không mang đi bất cứ nơi đâu. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tớ. Xin cảm ơn!



Beta: suyaaka 
---

Đêm vắng, phố xá tắt hết đèn, im lặng tới đáng sợ, đâu đó có vài tiếng dế kêu ri ri ngoài xa. Duy chỉ có căn nhà cuối ngõ vẫn sáng đèn. Ngọn đèn dầu lắt léo trong gian phòng hắt lên thân hình hai người con trai chồng chéo lên nhau. Cuồng loạn. Vì họ biết đây là lần cuối...

Anh ôm em vào lòng, bàn tay to dài khẽ vuốt mái tóc đen mềm sớm đẫm mồ hôi, thủ thỉ:

- Mai anh lấy vợ rồi, Quốc có buồn không?

Người trong lòng khẽ run một trận, rồi bật cười thì thầm:

- Anh là đàn ông, lấy vợ là phải, lấy vợ về để sinh cháu chắt cho cụ Kim, đấy là điều đúng đắn, phận em nào dám ủy khuất đâu. Vả lại cô Dung lại là con nhà gia giáo, có học thức chính là rất tốt, lại khéo léo, nết na, nào có như hạng cỏ rác như em...

Kẻ ở trên dường như không thích, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi sưng đỏ của em, ý không muốn em nói nữa:

- Dẫu sao anh chỉ yêu mình Quốc mà thôi. Quốc ở đây đợi anh, anh về lo liệu, chỉ cần cô Dung sinh cho cụ Kim một thằng cháu đích tôn thôi, rồi anh sẽ sớm ngày đón Quốc về với anh, chịu không?

Em lắc đầu cười, bi ai quá, xót cho cái tình em dại, thương ai không thương lại thương phải cậu Hanh nhà cụ cố Kim ngoài phố.

Số em vốn không cha cũng chẳng có mẹ, được cái mạnh khỏe biết đàn biết hát, ban ngày làm thuê cho bọn nhà giàu, chiều chiều vào nhà trò đàn ca vài khúc, coi như tiền kiếm ra đủ để em không chết đói. Em gặp cậu Hanh vào mùa hạ hai năm trước, khi em được người ta cho mặc áo lụa thêu, đội khăn xếp.

Thân là con trai nhưng giọng em trong trẻo mượt mà, ăn đứt cô đào Liên nổi tiếng hồi ấy, nên em được được chọn hát hầu các cậu lớn tới nghe giải khuây, dĩ nhiên vẫn sẽ có những cô đào khác chứ, thay phiên nhau mà hát, mà làm trò.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu út Hanh tay cầm quạt bước vào, em đã biết mình không ổn rồi, có cái gì cứ nảy nở trong lòng em, rạo rực lắm. Vì thế hôm ấy em hát ngọt hơn hẳn, tự nhiên em thấy thẹn thùng giống như thiếu nữ biết yêu. Cậu Hanh cười nhiều lắm, còn khen em với cậu Kỳ.

Sau đấy em cứ ngẩn ngơ mãi, em nhớ thương hoài cái nụ cười của cậu Hanh. Em có hỏi chị Doan hàng xóm, nếu cứ nhớ nhung ai nhớ tới tim đập nhiều hồi, có phải bị bệnh không. Em vẫn nhớ chị Doan cười nắc nẻ bảo em bị bệnh mất rồi, là bị bệnh tương tư.

Em vẫn đi gảy đàn ở nhà trò, vẫn ôm cái nỗi khát khao cậu lần nữa trở lại nghe hát. Tương tư lắm thì mộng càng dài, nhưng em chợt nhận ra, phận cỏ dại như em sao với tới mây trên trời, chỉ có thể ôm ước vọng vùi chôn trong tim, dần lắng quên nó đi.

Nhưng em với cậu Hanh hình như kiếp này có duyên.

Hôm ấy nắng chảy dài trên triền đê, em cố làm nốt mấy việc được giao giữ rồi đi về. Xui xẻo thế nào em lại bị ngã ở ngay hàng bằng lăng ngoài phố, trật chân chẳng đứng lên được. Giữa trưa hè thì làm gì có ai để em gọi giúp đỡ, nắng xây xẩm mặt mày, mắt em hoa cả lên, thế là cuối cùng ngất ra đấy. Lúc em tỉnh cũng là chiều, thế nào em lại nằm ở cái lán của nhà trò. Em ngạc nhiên lắm, đang định đi hỏi thì madam Vĩ - chủ cái nhà trò em đang làm, mang cho em tô cháo còn nóng, nói:

- Ăn đi, cậu Hanh thấy mày ngất ở ngoài phố, không biết nhà mày ở đâu, liền đưa qua đây. Tẹo nữa cậu tới ráng mà đàn ca cho tốt để hầu cậu, coi như cảm ơn cậu luôn, mày biết chưa?

Em ngẩn ngơ, cậu Hanh đưa em tới đây, vậy là cậu còn nhớ em rồi. Thế là em ăn vội tô cháo nóng, hấp tấp sửa soạn, mấy ả đào cứ ngạc nhiên mãi, ngày xưa em có bao giờ chỉnh trang cái gì đâu. Bởi vốn em đã đẹp, da lại trắng ngần, môi đỏ như nụ hồng vương sương sớm, thế mà hôm nay em lại đi dặm phấn tô son...

Cậu Hanh xẩm tối mới tới nghe hát, hôm nay cậu mặc đồ Âu, cũng phải, thời thế thế thời, cái sự nghiệp Âu hóa bây giờ đang được ưa chuộng lắm. Hôm nay cậu đi một mình, trong phòng chỉ có cậu, em và mấy kẻ chơi đàn. Hôm nay em hát cậu nghe, chứ không phải kẻ đánh đàn. Mấy điệu em hát vẫn cứ nỉ non như thế:

Giai nhân nan tái đắc

Trót yêu hoa nên dan - díu với tính.

Máy tây - hiên nguyệt gác chênh - chênh,

Rầu - rĩ bất xuân về oanh nhớ.

Phong lưu tài - tử đa xuân tứ

Trường đoạn Tiêu - nương nhất chỉ thư

Nước sông Tương một dải nông sờ,

Cho kẻ đấy, người đây mong mỏi.

Bứt - rứt nhẽ trăm đường nghìn nỗi,

Chữ chung tình biết nói cùng ai?

Trót vì gắn bó một hai.

Em hát tới khuya, khi trăng treo veo nơi đình làng xa xa, cậu vẫn ở lại, đôi mắt nhắm hờ lim dim. Em hát hết khúc ''Kiếp nhân sinh'' mới dừng lại, em mở miệng, có bao phần ngại ngùng:

- Thưa cậu, cám ơn cậu hôm nay đã đã cứu giúp em, nếu không có cậu, em cũng không biết phải làm thế nào.

Giọng em ngọt ngào lắm, em nói cứ như mật chảy vào tai. Cậu cười lớn:

- Nào, em đâu cần phải cảm ơn cậu, đây là việc văn minh phải làm, cậu nhớ em làm ở đây thì cậu đưa về, không phải khách khí. Nếu em muốn trả ơn cậu, lần nào cậu tới đây thì hát hầu cậu là được rồi. Cậu thích em hát hơn mấy cô đào kia.

Thế là từ sau ấy, tối nào cậu cũng tới nghe em hát, cậu thưởng tiền rất hậu hĩnh. Em cũng thấy mình thật may, vì em được ngắm cậu mỗi tối. Đàn ca rồi lại ca đàn, trong cái nỉ non của mấy điệu ca trù, tình em cũng như thế mà da diết hơn, đậm đà hơn. Nhưng hết thảy em nào dám nói, được ngắm cậu nhu nhuận mỗi tối đã làm em hạnh phúc lắm rồi.

Em vẫn nhớ hôm ấy trăng sáng quá đầu, em thu dọn đồ đạc rồi vòng về nhà, thấy cậu Hanh đứng trước cửa. Em ngạc nhiên. Sao cậu biết nhà em? Vả lại giờ này chẳng phải cậu phải giường êm đệm ấm ở nhà cụ Kim rồi chứ?

Cậu bảo em cho cậu vào, phận em nào dám cãi lời. Nhưng cái ngữ như em nào có cái gì mời cậu uống. Em cứ thế mà bẽn lẽn:

- Cậu, em... cậu có uống gì không? Nhà em...

Cậu chỉ cười, cái cười trầm ấm ấy cứ cuốn em vào, cậu bảo:

- Cậu chỉ muốn nói với Quốc thế này, cậu không biết mình bị làm sao cả, từ lúc gặp Quốc cậu luôn khát khao được gặp em nhiều thêm nữa. Và rồi cậu hiểu, là cậu thương Quốc rồi, cậu thương Quốc lắm, cái thương của đôi lứa xuân thì. Lúc đầu cậu ghê tởm chính cậu, cậu sợ Quốc khinh ghét xa lánh cậu. Sau đấy cậu lại nghĩ tình yêu đến bên ta, trái tim ta rung động với một người, dẫu với đời là sai trái, nhưng với ta thì chính là điều đẹp đẽ. Nên cậu muốn nói với Quốc, nếu Quốc không thích, thì từ sau này, cậu sẽ không tới tìm em nữa.

Em sững sờ, có cái gì len lỏi trong lòng em, em vừa vui cũng lại vừa sợ. Em sợ cái thói đời ngoài kia dồn dập lên cậu, em không lo thân em, em lo cho cái tai tiếng tới với cậu. Nhưng cái tình em thăm thẳm như đại dương lại như nổi bão, em chẳng ngăn được trái tim mình nữa rồi. Em vội bảo:

- Cậu, em nào dám khinh ghét cậu, bởi em cũng giống như cậu mà thôi, em cũng sợ cậu ghê tởm phận trai chẳng ra trai này của em, sẽ chẳng tới gặp em nữa, nên em lặng thinh bày tỏ tình em trong câu hát, e... em thật sự thích cậu rất nhiều.

Rồi em cảm nhận được mình đang nằm trong vòng tay của cậu, cảm nhận được đôi môi mỏng mãnh liệt đáp xuống cánh môi mềm nơi em, cảm nhận được hương hoa nhài dìu dịu vương trên người cậu như quấn quýt ngưng đọng trên cơ thể em, nghe thấy cậu thì thầm:

- Thật tốt, Quốc đừng gọi cậu nữa, gọi là anh. Quốc này, anh thương Quốc nhiều lắm nên là... Quốc cho anh cái lần đầu dại thơ của Quốc, được không?

Khi chìm trong cái biển tình ngả nghiêng, nơi những chiếc hôn môi như mưa đổ xuống, em biết em lầm lạc rồi, nhưng dẫu thế nào thì em vẫn cam chịu, phận em kiếp này được anh nhìn tới, đã đủ lắm rồi.

Thấm thoắt đã 2 năm em và anh qua lại, nhà cụ Kim cũng đã biết cả rồi, vì được anh bảo vệ, nên em vẫn còn ở đây. Bằng lăng hai mùa rụng lá cũng là hai mùa nở hoa, tình ta nguyên vẹn son sắt, nhưng em đâu phải kẻ không hiểu chuyện. Anh là đàn ông, anh phải lấy vợ chứ, em đâu thể giữ anh cho riêng em được. Cái mạng em ở đây là do anh tuyên bố với gia đình bảo em không hề hấn gì anh mới lấy vợ. Còn nếu không anh thà thắt cổ cho xong.

Bà Kim có gặp em mấy lần, nhưng sợ anh không chịu nghe lời, cũng không làm gì, chỉ đay nghiến em thứ mồ côi ngu dốt lại thích trèo cao làm phượng. Em cũng khuyên anh nhanh lấy vợ cho các cụ vừa lòng.

Rồi cái gì cũng đến cả mà thôi. Mai anh lấy vợ rồi, phận em cỏ dại đơn côi, chẳng biết sau này em sống ra làm sao nữa...

Canh ba, em lại hát ca trù cho anh nghe. Không có đàn cũng chẳng có phách gõ, chỉ có tiếng em trong trẻo ngân vang, da diết, u hoài:

Non xanh xanh, nước xanh xanh

Sớm tình tình sớm, trưa tình tình trưa

Ấy ai tháng đợi năm chờ

Mà người ngày ấy bây giờ là đây!

Hồng Hồng Tuyết Tuyết

Mới ngày nào còn chưa biết chi chi

Mười lăm năm thấm thoắt có xa gì

Ngoảnh mặt lại đã tới kỳ tơ liễu

Ngã lãng du thời quân thượng thiếu

Quân kim hứa giá ngã thành ông

Lúc ta giang hồ, em còn bé,

Nay em đủ lớn, lão già rồi

Cười cười nói nói sượng sùng

Mà bạch phát hồng nhan chừng ái ngại

Riêng một thú thanh sơn đi lại

Khéo ngây ngây dại dại với tình

Đàn ai một tiếng dương tranh.

Canh ba, em giục anh về, ngày mai còn dậy sớm chỉnh trang rồi lấy vợ. Tiễn anh ra đầu ngõ, em chỉ biết chúc phúc cho anh bình an tháng ngày, vạn sự như ý, sớm có quý tử mà thôi. Cái luyến tiếc thì theo cả đời, tình này lầm lạc ngay từ lúc đầu tiên. Anh chỉ bảo chờ đợi, rồi ta sẽ lại về bên nhau.

Bi ai một cuộc tình, mấy chén rượu ta uống ngày xưa, mấy câu ca trù vẹn tròn đã đủ cho em rồi. Nhìn bóng anh xa dần rồi mất hút trong đêm đen, em phủi trăng, xoay gót quay về.

Mấy bông bằng lăng rụng đầy nơi vai áo nâu đã sờn, em bật cười. Phận em cũng giống như cánh bằng lăng tím, nở rộ khi hạ về rồi úa tàn khi hạ đi, dẫu biết đời mình ngắn ngủi nhưng vẫn thủy chung một lòng.

Dáng em bước đi, đổ dài trên đất, cô liêu.

Ngày mai, khi ngoài phố pháo bông rầm trời, với những sính lễ đắt đỏ tới cả chục đồng, với những lời chúc phúc cậu út nhà cụ Kim cưới được vợ hiền, cô dâu áo dài đỏ thêu phượng. Anh chải chuốt gọn gàng, khoác lên mình đồ tây bóng bẩy, rước nàng về dinh, sống đúng nghĩa với cuộc đời của một người đàn ông.

Khi ấy, căn nhà nơi cuối con ngõ nhỏ đang cháy phừng phừng, có những tiếng kêu la dập lửa, có tiếng nói cần thêm nước. Chẳng biết ai châm lửa, chỉ biết rằng bên trong có một người vùi chôn tuổi xuân vời vợi, vĩnh viễn quên đi những chiếc hôn vội vàng, vĩnh viễn quên những ký ức về một tình yêu lầm lỗi, vĩnh viễn quên anh - cậu út họ Kim với nụ cười đượm nắng.

Em bỏ lại một đời phía sau, nơi bằng lăng hạ về lại nở, nơi có một Thái Hanh em thương nhu nhuận hiền hòa.

"Mau, mau dập lửa đi, nhanh lên! Thằng Quốc nó vẫn còn ở trong đó!"

Dẫu em không thể ở lại với anh

Mình chẳng cùng với nhau

Đi hết quãng đường

Ôm ấp hi vọng một ngày ngát xanh.


_tuean

END
---

Fic này lấy cảm hứng từ " tuý âm" và "Số đỏ" của bậc tài châm biếm Vũ Trọng Phụng - cũng là tác phẩm mà tớ yêu thích vì thể thời gian trong truyện từa tựa như trong "Số đỏ"
Mong các cậu có thể vừa đọc vừa nghe nhạc!

Cảm ơn vì đã đọc hết, ngày an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tk