Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

QuýBâng.. H+

Em đôi bờ vai nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trước sự va chạm của anh, ngón tay thô ráp chạy dọc trên sống lưng nàng, mơn trớn, vuốt ve nhẹ nhàng như nâng niu món bảo vật trên tay.

Anh thở hắt ra hơi men, thân thể to lớn che đi người con trai nhỏ nhắn dưới thân mình. Người con trai làn da bánh mật trong ánh lửa bập bùng của ngọn nến nhỏ, khơi gợi tình ý nơi đáy mắt. Đôi môi yêu kiều đỏ mọng hé mở.

Anh thở mạnh một hơi:

- Em bé có biết anh đang phải kiềm chế dục vọng trước em không? Tại sao còn cho anh nhìn thấy hình ảnh này.

Em đôi mắt hoa đào khẽ đung đưa liếc nhẹ, nơi gò má ửng hồng một mảng, dù cho là đêm tối cũng không tài nào che dấu đi được.

Bâng ngại ngùng lắp bắp nói:

- Em bé nào có ý đó, là chính anh mưu mô làm ra chuyện xấu hổ này mà.
Anh cười nhẹ, nơi ấn đường giãn ra lộ rõ khoái ý. Trong mắt anh bây giờ thứ đẹp đẽ nhất có lẽ là em bé của anh. Anh đặt môi mình nơi gáy em, bờ môi nóng ấm cố ý mút lấy một cái mạnh.

- Ah! Ngọc Quý... Anh làm gì đấy!

 Anh không nói gì, tay giữ eo người con trai xinh đẹp này, bàn tay không an phận đưa lên đôi gò bồng đào mà bóp mạnh. Chịu đựng một lực mạnh, em bật thốt ra âm thanh kiều mị. Trái tim đập lên thình thịch, bờ môi mím chặt.

- Quý, quý làm em đau đó. - Bâng nói vói quý nhẹ nhàng.

Anh đè ép cơ ngực săn chắc của mình xuống tấm lưng trần nhẵn nhụi trắng ngọc của em bé, hơi thở nam tính khẽ thở qua tai Bánh.

- Nhưng anh chẳng kìm nén nổi nữa, em................ có cho phép ta không?
 Trong lòng em tựa như có ngọn lửa bùng lên, dẫu sao thì anh đã làm đến thế mà còn muốn em cho phép sao? Anh đang thử em ư?

Lai Bánh  tỏ ra giận dỗi quay đi, anh thì lại nhìn theo hướng nhìn của mình mà cười ác ý. Bàn tay to lớn nắm lấy bả vai em xoay em lại trực diện mà nhìn vào mắt bản thân, đôi mắt đang nhuộm lửa tình khao khát.
- Anh được không? Ngọc Quý, người đàn ông của em, của riêng em.

- Em... Bánh chưa từng nói là không được, Ngọc quý xấu, xấu quá đi.

Anh chính là vẻ mặt là hạnh phúc, cười cười nhìn em. Nhìn xuống nụ hoa nhỏ xinh đang vì anh mà cứng lên qua làn vải mỏng manh xuyên thấu, hận dục mà anh chỉ muốn cắn mạnh lấy nó.

- Quý... Quý nhìn gì thế? - Em đưa bàn tay nhỏ nhắn che lại ngực mình.

Ngọc  nào có ý định để Bánh được như ý, tay Quý giữ lấy cổ tay em, chiếc lưỡi nóng ướt liếm láp ngón tay em, mà hư hỏng cắn nó.

- Ah! - Em đau mà rên lên một âm nhịp, âm thanh của Bánh dễ nghe, nhẹ nhàng tựa tiếng ngâm nhạc khúc.

Ngọc Quý đưa tay em đặt lên vai mình, sau đó hạ thấp đầu, khuôn miệng cứng rắn ngậm lấy nụ hoa xinh xắn, tiếng mút mạnh vang lên âm thanh kích thích.

Em là lần đầu đụng chạm thân mật thế này, cả cơ thể như phản ứng có điều kiện đặt tay trên vai anh đẩy ra, nhưng càng cự tuyệt thì anh lại giống như mỗi lúc mút một mạnh hơn, chiếc lưỡi hư hỏng kia cứ quấn quanh nụ hoa em, ướt đẫm cưng cưng mới nhả ra.
- Như anh đã nghĩ, em...thật sự rất ngon miệng đó, Bánh. - Anh quẹt đi vệt nước trên môi.
 

Lai Bâng giận, đôi tay đánh vào cơ ngực hắn:

- Ngọc Quý, tên lưu manh hỗn đản, Bánh, Bánh không muốn nữa, thật sự không muốn.


Em ngồi dậy, với tay đến tấm áo nơi đầu, nhưng không may động tác em không nhanh như em nghĩ. Anh nhanh tay, nắm lấy cổ chân em, miệng cong lên nụ cười yêu nghiệt.

- Lai Bâng, em chậm một bước rồi.

- Ah... Quý, quý bỏ em ra, ưm...

...

Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của em chạm vào vật cứng rắn phía bên dưới đũng quần, thứ thô to đang không ngừng căng cứng muốn chui ra bên ngoài.

Em đỏ hai vành mang tai, khóe mi đã có một giọt nước mắt động lại.

- \Ngọc Quý, tên lưu manh nhà anh, đúng là người không biết xấu hổ! Ngọc Quý... Quý thật vô sỉ.

Anh không nói gì chỉ cười, tựa hồ sự vui sướng bộc phát từ trong tâm. Trái tim mãnh liệt của người đàn ông lạnh lẽo được người đời gọi là băng giá lay động trước người con trai Kiều Diễm thẹn thùng dưới thân.

- Lai Bánh dạo này hư quá, đã dám nói ta vô sỉ? Vậy thì sao không thử vô sỉ giống ta đi.

Lòng bàn tay của em chạm vào thứ vật to lớn nóng ấm, bất ngờ không hiểu do đâu mà lại vuốt ve lên xuống.

EM đôi mắt e thẹn ngước lên nhìn Ngọc quý, hỏi:

- Quý là thật lòng thích Bâng sao?

Anh hôn lên má em bé nhà mình:

- Không, mà là Ngọc Quý này rất yêu em.

Bánh hỏi tiếp:

- Tại sao, Quý có thể cho Bâng biết lý do không?

Anh cười, nụ cười mãn nguyện dần lang lên đáy mắt:

- Vì em đẹp.

Bâng bỡ ngỡ, đôi môi đỏ mọng khẽ mím chặt. Thì ra lý do mà anh thích em là đây ư? Xem ra em là đã quá ảo tưởng về chính bản thân của mình rồi.

Anh nhìn em u buồn mà cười nhẹ.

- Và em là người mà Ngọc Quý này phải dành trọn ba kiếp người để chờ đợi.

Em nhìn anh, hai hàng lệ nơi hốc mắt rơi xuống, trái tim giống như bị thứ gì đó đâm vào mà hững đi một nhịp chua xót.

Em vòng tay mình ôm lấy cổ anh kéo xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi, mang theo thứ gì đó quyến luyến ngọt ngào.

- Bánh yêu Ngọc Quý.

Anh nghe câu nói đó từ chính cửa miệng em, thứ dục vọng bất hủ bùng lên, hai tay ôm lấy eo em nâng lên cao, nơi hai cánh hoa đang dần hé mở ướt át nở rộ chạm vào nơi đầu đỉnh hắc long mà nhấn mạnh xuống một cái.
- Ah! Đau... đau... Bánh...

Lần đầu tiên va chạm thân thể cùng một người khác, cũng là lần đầu tiên mà biết đến sự quan hệ da thịt, cảm giác đau rát như xé toạc lấy thân thể làm hai, thứ to lớn kia chui vào bên trong em khiến nàng chịu không thấu mà hét lên một tiếng đau đớn.

Anh chịu đựng đủ rồi, nhẫn nhịn đã đủ rồi.

Bây giờ... thứ Ngọc Quý muốn lúc này chỉ là đâm thật mạnh vào khe hẹp giữa hai Cặp đào của em.

Bâng dang rộng chân ngồi trên hai đùi rắn chắc của anh, khuôn ngực đẫy đà bị anh ngậm lấy liếm mút mạnh bạo. Phía bên dưới đau đớn lại được chăm sóc nhẹ nhàng hơn,anh không di chuyển ngay lập tức khi đút vào mà nhẹ nhàng nâng hông em lên rồi đưa xuống cho quen theo tiết tấu của mình.

- Ah, ưm... Ngọc.....Quý... ah.

Bâng chịu không nổi khoái cảm lần đầu tiên mà mình cảm nhận được, khuôn miệng xinh xắn cứ liên tục rên lên thứ âm thanh kiều mỹ dụ hoặc.
Ngọc Quý hài lòng biểu cảm của con mèo nhà mình, hư hỏng nói.

- Anh không ngờ âm thanh của Bánh Bánh khi được anh nâng niu lại dễ nghe đến vậy.

Em xấu hổ bám chặt hai tay vào bả vai của anh:

- Anh không nói thì chết à? Đồ xấu xa.

Tay bóp lấy ngực em, ngón tay rẫy rẫy nụ hoa xinh.

- Như anh nghĩ, cơ thể em nếu bị anh tàn phá sẽ rất đẹp.

Em bị anh trêu chọc mà sắp khóc, hai tay đẩy anh ra muốn dừng lại. Nhưng trớ trêu thay anh đã nắm bắt được ý của con mèo nhỏ, côn  bên dưới rút ra, chất dịch này còn bám động trên đó nóng ấm, tư vị tinh khiết ngọt ngào.

Anh xoay người em bé lại, tấm lưng trắng nõn nà quay về phía bản thân anh, hình ảnh đẹp đẽ động lòng người. Anh cho tay xuống phía bên dưới cánh hoa đang nở rộ ướt át, một màu hồng hào tươi tắn. Bên ánh nến còn đang cháy bập bùng, anh bất ngờ cho một ngón tay đâm vào bên trong khuấy đảo nơi hậu huyệt tối tăm chưa từng có ai được nhìn thấy.
Lai Bâng giật bắn người:

- Ah, Quý làm cái gì đấy? Ah...

Anh ngón tay thăm dò bên trong mỗi lúc một nhanh mặc cho sự cự tuyệt của Lai Bánh, bàn tay thô ráp to lớn giơ lên cao tát mạnh vào em nàng một cái.

Bốp... bốp...

- Ah, đau... Quý... Quý đánh Bâng.

Anh rướn người lên tấm lưng em, một bàn tay nắm lấy cầm của em xoay mặt về phía sau, chiếc lưỡi nóng ấm vươn tới liếm láp khuôn môi đỏ mọng.

- Mở miệng Bánh ra. - Ngọc Quý đôi mắt nhóm lấy dục vọng ra lệnh.

Em run rẩy nghe theo, giờ phút này trông em như một con thỏ nhỏ nằm dưới thân con sói xám xanh.

- Ưm... ưm...

Ngọc Quý nhìn một màn biểu hiện non nớt trên gương mặt diễm lệ của mèo con thì trong lòng dâng lên sự hưng phấn tột độ.

Bờ mông căng tròn đỏ bừng vì vết hằn do bị đánh đang quay về phía anh, tấm lưng trắng nõn đang không ngừng run run.

"Quý đừng nhìn tay chằm chằm như thế, Bánh Bánh xấu hổ." Lai Bâng e thẹn .

Ngọc Quý cười, đôi mắt trong ánh nến đêm đỏ rực, nơi yết hầu khẽ chuyển động nuốt một ngụm nước bọt. Xem ra việc kiềm chế trước một Lai Bánh, anh không thể nào làm được.

Anh rút ngón tay đang đâm trong hậu huyệt thắt chặt của em ra ngoài, thứ chất lỏng nhơn nhớt trong suốt bám trên tay anh, không một chút do dự Ngọc Quý đưa lên miệng liếm lấy.

"Bánh rất ngọt." Anh cười tráo trở, gương mặt anh tuấn sát thần đó không hề đáp ứng được sự dục vọng biến thái mà bộc lộ hết ra bên ngoài.

Hai bàn tay nắm lấy eo em nâng lên cao, không để cho em phản đối Ngọc Quý đã thúc mạnh thắt lưng của bản thân vào trong hậu huyệt ướt đẫm.

"Ưʍ... đau, Quý... Quý đừng thô bạo như thế! Bánh vẫn chưa chịu được thứ to lớn đó." Bâng hai mắt ướt đẫm lệ, giọng nói mềm mỏng thanh âm tựa hồ có thể bị ngắt quãng bất cứ lúc nào.

Quý biết mình đã thô bạo đối với thân thể nhỏ bé có thể vỡ vụng kia, nhưng giờ phút này làm sao anh có thể kiềm chế được nữa mà không luận động luân phiên.

Cơ thể giao thoa, anh cắm chặt bên trong hoa huyệt của em chuyển động liên tục, từng âm thanh tanh tách vô giác tạo nên sự hỗn loạn nhịp thở.

Em nhỏ bé, yếu đuối. Bàn tay bấu chặt vào lớp vải dưới thân, tiếng thở gấp gáp dồn dập mà câu hồn.

"Ưʍ... chàng chậm... ah, chậm thôi. Bánh không chịu nổi."
Anh luồn tay vào hai bả vai của em khoá lại, kéo đứng em lên áp chặt tấm lưng nhỏ bé vào cơ ngực của mình. Phía cự long bên dưới thúc mạnh vào hai cánh hoa đang không ngừng tiết ra mật dịch.

Phập... phập...

Em lúc đầu là bỡ ngỡ lạ lùng, nhưng dần già khoái cảm chưa từng có được này lại khiến em đê mê, cái cảm giác sung sướng truyền đến toàn thân rất đỗi xa lạ. Bầu ngực đẫy đà cũng vì thế mà lên xuống không ngừng nghỉ.

Anh cúi thấp đầu há miệng cắn vào cổ em, bàn tay không an phận nắn bóp phần ngực tròn trịa. "Em đúng là làm cho Quý phát điên."

"Bánh... bánh không có mà." Em run run, tinh tuyến nơi khóe miệng nhỏ giọt. Anh thích thú đưa ra chiếc lưỡi giảo hoạt cảm nhận vị ngọt đó.

"Anh yêu em." Hắn nói.

Em hai má đỏ ửng, nghiêng đầu quay sang hôn lên má anh: "Bánh cũng yêu Quý."
Ngọc Quý nghe khuôn miệng xinh xắn những lời nói đầy dụ tình,anh xoay em quay trở ngược lại, em bây giờ là trong tư thế đang dạng hai chân mà cảm nhận sâu sắc thứ to lớn đó khuấy đảo bên dưới mình.

"Ưm..." Bánh khẽ ngâm, đôi mắt xinh đẹp nhu tình.

Anh động lòng em, có lẽ với hắn trái tim Bánh còn chưa đủ, mái tóc, đôi mắt, bờ môi, cả thân thể kiều mị này, tất cả những gì trên người Bánh đều là của anh.

Bàn tay to lớn khô ráp bóp chặt hai bờ mông, anh nâng lên rồi hạ xuống, tiết tấu không hề chậm chạp một chút nào, lực đạo không vì em cầu xin mà nhẹ đi.

Dưới ánh nến đêm, cơ thể của người con trai yếu mềm xụi lơ trong lòng tên nam nhân to lớn. Em được anh bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ, nơi nụ hoa đỉnh hồng đang cương cứng vì bị trêu ghẹo, từng luồng kích thích cứ chạy dọc khắp cơ thể.
Em bây giờ đã mệt lả người và không muốn so đo cùng anh. Đôi bờ mi dài khẽ run khép hờ.

Đột nhiên anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo cưng chiều: "Bánh mệt thì ngủ đi, Quý ôm Bánh ngủ."

Em đáp lại nhẹ nhàng: "Anh biết Bánh mệt thì đừng nên làm vậy nữa, Bánh không thích."

Anh cười, khẩy khẩy đỉnh hoa: "Bánh Bánh khó chịu, nhưng cơ thể này rất thích."

Em be giận, chui rúc vào lòng anh, ẩn đi khuôn mặt đáng yêu đang phụng phịu. "Bánh ngủ, mặc kệ Quý."

Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em: "Ừ, ngủ đi. Anh không quấy rầy em nữa."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi viết không ổn lắm :))

Cảm giác sao sao ý............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top