Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hắn có tất cả, chỉ không có người hắn yêu.

"Khoảng thời gian này... cô ấy không có chuyện gì thì đừng báo lại nữa."

Cố Mặc sợ mình sẽ lại không kìm lòng được mà chạy đến bên cô mất. Nếu hắn đã lựa chọn phương thức cực đoan này để bảo vệ Ôn Noãn, hắn sẽ không thể gặp cô thường xuyên được.

Lão Châu ngỡ ngàng, Cố Mặc cứ lún sâu vào điều không đáng thế này, ông không yên tâm. Hiện giờ hắn vẫn cảm thấy bình thường, nhưng sau này thì sao ? Khi già rồi, ai lại không mong có một tri kỷ bên cạnh chứ ?

Ngày hôm đó, Lão Châu tới chỗ của Ôn Noãn. Ông cũng mời rất nhiều gia sư tới dạy cho cô những môn văn hoá. Ông không cần cô trở nên xuất sắc, nhưng chí ít có thể đủ để cô xứng đáng đứng bên cạnh Cố Mặc.

Thời gian đã trôi qua được hai tháng. Trước kia, một tháng Cố Mặc sẽ đến đây vài ba lần, nhưng lần này đã hơn hai tháng rồi Ôn Noãn vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn đâu, thậm chí không ít camera giám sát trên tường cũng bị tắt bớt. Ôn Noãn nghĩ, Cố Mặc đã buông tha cho cô rồi sao ?

Ôn Noãn đột nhiên bật cười. Sao cô lại nghĩ thế được chứ ? Hắn nhốt cô gần mười tám năm nghiêm ngặt như vậy, nói thả là thả sao được ? Có lẽ... hắn chỉ chán nhìn mặt cô thôi. Nhìn một cái mặt chừng ấy năm, không chán mới lạ.

"Quản gia."

"Ôn tiểu thư có gì phân phó sao ?"

"Cuối tháng sau là sinh nhật tôi rồi. Tôi muốn xem bên ngoài kia thế nào..."

Lão Châu nghĩ sinh nhật năm mười tám lại đánh dấu một cột mốc của đời người, chắc Cố Mặc cũng sẽ không làm khó chuyện này.

Tuy nhiên, suy đoán của ông đã sai.

"Lão Châu, ông đừng tự ý thay tôi quyết định mọi việc."

"Tiên sinh, đó cũng chỉ là quà sinh nhật cho Ôn tiểu thư thôi. Ngài biết rõ cô ấy vốn không thích những thứ đồ xa xỉ kia như là Tống tiểu thư."

Cố Mặc nghiến răng nghiến lợi, Ôn Noãn chê thế giới này còn chưa đủ tàn khốc sao ?

"Được thôi, đem cô ấy đến đây."

"Tôi... Cố... Cố tiên sinh, đến đây ?"

"Ông từ lúc nào lại nhiều lời như thế ? Chính là đến nơi này ! "

"Nhưng nếu Tống tiểu thư phát hiện, sẽ không tốt cho Ôn tiểu thư."

"Tôi chính là muốn cô ấy không được yên ổn."

Để hắn xem xem Ôn Noãn còn có thể cứng đầu tới mức nào nữa. Cô chẳng phải muốn ra khỏi nơi đó thôi sao ? Thiên đường cô không muốn ở, lại muốn xuống địa ngục.

Lão Châu chỉ thở dài chứ không nói thêm lời nào. E là Ôn Noãn lần này thật sự chọc giận Cố Mặc rồi.

Cố Mặc lấy ra một điếu thuốc, làn khói trắng nhanh chóng lan rộng ra xung quanh. Ông trời đang trêu ngươi hắn sao ?

Những thứ mà hắn có thể cho cô, cô lại không cần. Cô chỉ cần những thứ hắn không thể.

Không lâu sau đó, cửa phòng lại được mở ra, Tống Y Na bước vào, Cố Mặc phủi những làn khói đó đi. Dù gì sau này đứa bé cũng mang họ Cố, hắn không thể để nó xảy ra chuyện được.

"Mặc, em có tin vui cho anh này. "

"Chuyện gì vậy ?"

"Là con trai !"

Khi biết tin, họ hàng cả hai bên cũng chỉ hận không thể mọc cánh tới mà đem đủ thứ quý giá trên đời đến tặng cho hai mẹ con. Thế nhưng, trên mặt Cố Mặc rõ ràng chỉ lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Ai nhìn vào cũng thấy được sự giả tạo trong đó.

Trong lòng hắn khó chịu quá. Mỗi khi hai từ đứa bé được nhắc đến, nó cứ biến thành lưỡi dao đâm sâu vào trong tim hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top