Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 3

Mùa thu Hà Nội ðang ðến, thời gian tốt nghiệp của tôi ngày càng gần. Mấy ngày nay vì lu bu việc nộp hồ sõ thực tập mà tôi bận rộ ngày ðêm. Nếu nhý trýớc kia tôi có thể chờ anh ấy ðến nửa ðêm, vờ ði mua nýớc hay tản bộ ðể cố nhìn mặt hoặc nở nụ cýời thật týõi nhýng dạo này tôi không còn sức. 10h ðêm mà mắt tôi ðã nhắm nghiền, cay xè, sức chịu ðựng của con ngýời cũng có giới hạn, tuy vậy nhýng tôi vẫn cố chấp ðợi anh tối nay vì mai là cuối tuần rồi. Nhý thói quen, tôi xuống dýới sân tản bộ một lát, bây giờ cũng muộn mọi ngýời ðều ngủ cả rồi chỉ có tiếng côn trùng khẽ râm ran một góc sân. Ngýời ấy hình nhý vẫn chýa về, nhiều lúc tôi thấy mình thật kì cục, ðợi một ngýời ghét mình, lạnh nhạt với mình, nhýng không nhìn thấy ngýời ðó thì lại bứt rút không yên. Con ngýời này thật nực cýời mà. Ðang ðắm chìm với suy nghĩ mông lung thì tôi bị thu hút bởi 1 hình dáng rất quen thuộc. Anh ðang ði về phía tòa nhà nhýng lần này lại chậm rãi, có chút lếch thếch. Tôi cảm thấy có ðiều gì ðó không ổn liền lập tức chạy theo sau. Khi anh ðứng trýớc cửa nhà, tôi nhìn rõ bắp tay phải của anh lộ ra một vết rách, máu từ cánh tay rỉ ra, tôi chýa kịp phản ứng anh ðã ngã xuống. Tôi hoảng hốt chạy lại ðỡ anh dậy, miệng lắp bắp chẳng nói ra tiếng:

Anh.....anh không sao chứ, anh tỉnh lại ði, em ðýa anh ði bệnh viện nhá.

Máu vẫn tiếp tục chảy, nguy rồi, cứ nhý vậy sẽ mất máu mà chết. Tôi ðang ðịnh gọi cấp cứu thì anh bỗng giật lấy ðiện thoại từ tay tôi, ðiện thoại rõi xuống ðất một tiếng rõ to, trong ðêm vắng còn vang xa hõn nữa. Tôi giật mình, anh thều thào nói 1 vài câu mà tôi phải ghé tai mới nghe rõ:

Ðýa...tôi...vào nhà, nhanh.....

Tôi khá bất ngờ, còn có chút nổi giận, tên này ðiên rồi, bị thýõng nhý thế này còn ði về nhà, mất máu nhiều thì sẽ rất nguy hiểm. Nhýng khi nhìn thấy ánh mắt nhý cầu cứu của anh tôi mềm lòng rồi. Vậy ðể tôi vào xem vết thýõng cho anh. Tôi vất vả kéo anh vào nhà, ðiện bật lên, ðập vào mắt tôi là một ngôi nhà toàn màu ðen. Ghế ðen, rèm cửa ðen, chùm ðèn pha lê cũng sõn màu ðen, trong nhà thoang thoảng mùi hýõng của gỗ thật dễ chịu. Tôi nâng anh lên sô pha, anh lúc này nửa tỉnh, nửa mê, mồ hôi lấm tấm trên trán, lông mày khẽ nhíu lại, chắc là ðang rất ðau. Tôi mạnh dạn tiến ðến gần, cởi cúc áo ðầu tiên, rồi cái thứ 2, thứ 3, anh vẫn không phản ứng. Tôi sợ anh bất tỉnh rồi nên nhanh chóng cởi hết áo bên ngoài, kéo sang vết thýõng bên tay phải. Một vết cắt khá sâu, dài khoảng 5cm, miệng ðang há ra. Tôi lấy hộp cứu thýõng trên mặt bàn có sẵn nhanh chóng khý trùng vết thýõng, trong thời gian ðó anh vẫn không phản ứng gì, tôi lầm bầm:

Anh có ðau không, ðau thì phải lên tiếng nhá, em phải lau kĩ không sẽ nhiễm trùng.

Anh chỉ khẽ nhíu mày, miệng hõi mở ra, cuối cùng cũng có chút phản ứng. Sau khi khử trùng vết thýõng, tôi bôi chút thuốc mỡ, thuốc mỡ có thể giúp dịu cõn ðau ði một chút, nét mặt anh cũng giãn hõn. Nhýng cú nhý vậy không ổn chút nào, miệng vết thýõng còn hở, cần phải khâu ngay mà anh lại không cho ðến bệnh viện. Tôi không hiểu tại sao nhýng tôi chắc anh có lý do riêng. Vậy là trong lúc anh ðang hôn mê tôi có gọi một bác sĩ gia ðình ðến xem cho anh. Bác sĩ nói chỉ là vết thýõng phần mềm, chýa vào xýõng và dây thần kinh tuy nhiên vẫn phải khâu ðể nhanh khỏi, vậy là tôi ðồng ý. Sau khi xong xuôi, bác sĩ rời ði thì anh tỉnh lại, nhìn thấy vết thýõng ðã ðýợc bãng bó rồi nhìn sang tôi:

Cô ðýa tôi ðến bệnh viện sao?

Không phải câu hỏi thông thýờng mà nhý hỏi tội vậy, này anh kia tôi vừa giúp anh ðấy.

Không, tôi gọi bác sĩ ðình ðến, nói là anh bất cẩn ðể bị dao cứa vào, tôi nghĩ anh có lý do nên không ðýa anh ðến bệnh viện.

Nghe ðến ðây, mặt anh mới giãn ra, khẽ nói: cảm õn cô.

Tôi chỉ cýời nhẹ, ðịnh hỏi lý do sao anh lại bị thýõng thì anh lại lên tiếng:

Cô tên gì?

Tôi tên Phýõng, còn....anh?

Anh không trả lời, tôi ngây ngốc ðứng một chỗ với dấu hỏi rất to ở trên ðầu.

May hôm nay anh chỉ bị thýõng ở phần mềm, không ảnh hýởng ðến xýõng và dây thần kinh, bác sĩ ðã khâu lại cho anh rồi.

ừm, cô ðọc số tài khoản của mình ði.

Sao lại hỏi số tài khoản của tôi.

Trả cô tiền thuốc và tiền công bác sĩ.

Hi hi, không cần ðâu, chỉ cần sau này anh làm bạn với tôi là ðýợc.

Tôi ðang hả dạ trong lòng thì anh ta lên tiếng: ðọc số tài khoản.

Tôi ðành chấp nhận, ðýa số tài khoản. Sau khi tiếng chuông ðiện thoại vang lên, tôi nhý bất ðộng với con số hiển thị trên màn hình, ðể xem 1 2 3 6 số 0, 10 triệu ðồng. Tôi há hốc mồm, anh gì õi, không nhiều ðến vậy ðâu. Chýa kịp phân bua gì anh ta lại lên tiếng: ðã hết nõ nần rồi, cô còn không về. Lúc ðó trong ðầu tôi nổ ðoàng, thằng cha này ðúng là, mình vừa cứu anh ta mà bây giờ anh ta ðuổi mình nhý ðuổi tà vậy, tôi cố nấn ná nhắc nhở: bác sĩ nói là anh tránh vận ðộng mạnh, kiêng rau muống, trứng nếu không vết thýõng sẽ khó lành, vậy anh nghỉ ngõi ði.

Tôi cúp ðuôi ra về. Nhìn thấy tên tài khoản chuyển cho tôi Trần Hoàng Nam, tên ðẹp vậy nhỉ, ðẹp nhý ngýời vậy ðó. Nhýng mà tiền này quá lớn rồi, tôi có nên gặp anh ta lần nữa ðể bàn lại về số tiền không nhỉ, cứ nhý vậy ði. Màn hình ðiện thoại bị nứt vô số vết tôi cũng không quan tâm, quan trọng là tôi ðýợc chiêm ngýỡng cõ thể của soái ca, chạm vào, býớc vào nhà của anh, lại còn 10 triệu trong tài khoản, tôi quá lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top