Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vô đề 7

25.

Tin tốt là, bạn học từ phương Bắc xa xôi, ngồi xe lửa hai đêm, kiên quyết xin phép giáo viên nghỉ hai tuần để đến đây.

Trong "Phù sinh lục ký" đã từng nhắc qua, trong số các bạn học chung trước đây, cậu ấy là người duy nhất biết được nội tình, lúc tốt nghiệp vẫn còn vì thế mà nửa cảm ơn nửa trêu chọc sẽ viết một bài "Chưa đủ tri âm" cho cậu, món quà quá ít ỏi này chọc cho mọi người bật cười rần rần.

Mấy người bạn học đang làm công tác nghiên cứu ở đây nghe nói cậu tới, dự tính muốn tụ tập uống say một trận coi như đón tiếp.

Cậu trả lời rất kiên quyết: "Ai bảo là tớ đến tham dự hôn lễ vậy."

26.

Chúng tôi trước đây đều cười cậu so với các khổ hành tăng là người còn nghiêm chỉnh, tự kiềm chế bản thân hơn, bốn năm đại học, đúng giờ là ngủ, đúng giờ là dậy, chưa từng thấy cậu xem phim, mua đồ ăn vặt, hay trốn tiết học nào.

Cậu đối với tất cả mọi người là kính trọng nhưng không gần gũi, ngay cả đi dạo cũng chỉ đi một mình. Cho nên đến năm tư, cậu nói muốn cùng tôi đến Định Vương Đài tìm sách, lúc đó thực sự là vừa mừng vừa sợ.

Cậu mở lời, nói lâu rồi không quay về, vì vậy mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài đi chơi như lúc còn là thanh niên trai tráng, hôn lễ hai chúng tôi cũng không đến dự.

Thật sự mà nói, trong lòng ngược lại như thở phào nhẹ nhõm, không tham dự thì không đúng lẽ, mà đi rồi, thì chẳng khác nào mang chính mình đến cho người ta hành hạ, có người nói đau đớn đến tận cùng, vết thương sẽ phục hồi nhanh hơn, nhưng tôi không dám đảm bảo bản thân có thể chịu đựng được.

27.

Nghe được tin ông xã muốn kết hôn, nghìn dặm xa xôi từ Đông Bắc chạy tới thăm tôi, lại đem mọi việc vứt sang một bên, đưa tôi ra ngoài giải khuây, vì chuyện này mà biết ơn cậu ấy từ tận đáy lòng.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu cùng ông xã xảy ra mâu thuẫn gì đó, truy hỏi trăm đường, định đứng giữa hòa giải, lại gọi điện kêu ông xã sang, nói muốn anh nhận tội.

Cậu không quan tâm, kéo tôi đi vòng quanh thành phố hai ngày, dạo lại những nơi chốn cũ.

28.

Tình hình giấc ngủ gần đây vẫn không tốt lên, mắt khô đến phát đau, giờ tiếp tục nhỏ thuốc nhiều cũng không có tác dụng.

Hôm qua đi dạo trở về, cảm thấy rất mệt, liền ngả lên sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu ngồi bên bàn trà phía đối diện, hỏi tôi cảm thấy thế nào?

Đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp thảo luận về chuyện này, trước đây tuy cậu biết rõ sự tình, thế nhưng đều không hỏi chi tiết chuyện sống chung của chúng tôi, tôi cũng sẽ không nói với cậu. Cậu ấy là trai thẳng 100%, đối với việc này sẽ cảm thấy khó xử, tôi cũng sợ nói nhiều sẽ khiến cậu ấy khó chịu đến phiền chán. Thế nhưng ngoại trừ cậu, tôi không còn người nào có thể nói chuyện, nghe được giọng điệu thương cảm tôi của cậu, đột nhiên lúc đó lại khóc nấc lên. Luôn kiềm chế dồn nén, cố gắng ra vẻ dường như chẳng có việc gì, tâm tình luôn luôn chán nản, từ lâu đã tạo thành thói quen, nên không thể nào thoải mái mà khóc lên thật to, chỉ là nước mắt cứ liên tục tuôn trào ra ngoài, nghẹn ngào không thở nổi mà nói với cậu ấy: "Tớ thực sự rất khó chịu."

------------------------------

"Tôi là người tha thiết cầu mong anh được hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế gian này. Chỉ có điều mỗi lần nghĩ tới hạnh phúc của anh không có mình, vẫn thấy rất đau lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top