Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Lâm Uyển,không , hiện nay phải gọi là Lý Lệnh Uyển. Đôi tay nàng ôm lấy đầu gối, nhăn đôi mày xinh đẹp, ngồ̀i  giường gỗ sát cửa sổ suy nghĩ về việc sau này.

Nếu đã biết kết cục bi thảm của nguyên chủ, đương nhiên nàng phải nghĩ cách thay đổi. Ngồi yên một chỗ khóc lóc chờ chết không phải là phong cách của nàng.

Mới vừa rồi nàng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mấu chốt là việc nàng không biết cốt truyện trong năm năm từ thời điểm nguyên chủ tám tuổi đến khi mười ba tuổi.

Chính vì không biết nên mới dễ thay đổi. Hơn nữa Lý Lệnh Uyển cảm thấy tiểu thuyết này là do nàng viết, mà thế giới này là thế gới trong tiểu thuyết, còn ai có thể biết rõ hơn nàng về diễn biến câu chuyện ? Đây rõ ràng nàng đã có bàn tay vàng để dùng khi cần thiết.

Nghĩ đến đây Lý Lệnh Uyển lại thấy niềm tin lại tràn đầy.

Đây gọi là hiệu ứng cánh bướm, hiện nay nguyên thân đã chết, đổi lại là nàng xuyên qua đến, đương nhiên cốt truyện về sau sẽ có điều thay đổi. Hơn nữa nàng biết rõ về sau sẽ có điều gì bất lợi đối với nàng, nên có thể sớm tránh né.

Kỳ thật nàng không có điều gì lớn lao cần theo đuổi, chỉ cần an ổn sống đến già là được. Mà muốn đạt được mục tiêu này, điều quan trọng chính là Lý Duy Nguyên.

Trong sách nguyên thân cuối cùng thì rơi vào tay Lý Duy Nguyên. Còn bị hắn  cắt đầu lưỡi, ép uống đoạn trường thảo, kêu rên gần ba canh giờ mới chết.

Nghĩ đến đây trong lòng Lý Lệnh Uyển thắp cho nguyên thân một cây nến, khiển trách bản thân thật tàn nhẫn. Suy tính đến tình hình hiện nay nàng bắt đầu định ra mục tiêu.

Trong sách thì thời điểm nguyên thân bị Lý Duy Nguyên giết là lúc 17 tuổi, lúc đó Lý Duy Nguyên 22 tuổi. Nhưng hiện tại Lý Duy Nguyên mới 13 tuổi, thời thơ ấu của hắn trải qua không mấy tốt đẹp, nguyên thân Lý Lệnh Uyển không ít lần khi dễ hắn, nhưng Lý Lệnh Uyển cảm thấy mọi chuyện vẫn còn kịp thời cứu vãn.

Nghĩ nghĩ, nàng xác định mục tiêu hiện tại nàng cần phải thực hiện đó là phải ở trước mặt Lý Duy Nguyên liều mạng tăng hảo cảm của hắn đối với mình.

Lý Duy Nguyên trong truyện vốn có tính tình bất thường, nội tâm vặn vẹo biến thái, là đường huynh của nguyên thân Lý Lệnh Uyển.

Mẹ đẻ hắn Đỗ thị vốn là con gái của Đô Sát Ngự sử, nhưng sau này vị Ngự Sử ấy đắc tội với quyền thần khiến cả nhà bị lưu đày. Trên đường lưu đày vị quyền thần ấy ra tay khiến cả gia đình ̀đều chết hết. Lý lão thái gia sợ phiền phức, liền đưa Đỗ thị đến am ni cô,  bên ngoài thì nói là tĩnh tu, cầu phúc.  Không ngờ am ni cô cùng một vị hòa thượng ở chùa miếu gần đó có mối quan hệ không rõ ràng, thường lui tới chặt chẽ. Hòa thượng kia là kẻ háo sắc, nhìn thấy Đỗ thị mĩ mạo, thừa dịp một đêm không trăng cưỡng bức bà khiến Đỗ thị mang thai. Vì danh tiết của chính mình, Đỗ thị đương nhiên không lộ ra, chỉ có thể mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Bà vú của bà là Phùng ma ma cũng biết chuyện, không chỉ cùng khóc cùng mắng Lý lão thái gia mà còn đưa ra một chủ ý.

Không thể mãi ở yên tại nơi thị phi này. Hơn nữa hai năm trước Đỗ thị sinh một bé gái, hiện bà bị đưa đến am ni cô “tĩnh tu”, vậy con gái sẽ ra sao? Lý lão thái gia là loại người nâng cao đạp thấp (nịnh bợ người hơn mình nhưng lại giẫm đạp kẻ yếu hơn mình), cho dù là cháu gái ruột của mĩnh, lão sẽ thật tình yêu quí sao? Vì thế theo ý tứ của Phùng ma ma chính là phái người về Lý gia báo tin rằng Đỗ thị đang mang trong mình giọt máu của chồng nàng là Lý Tu Tùng, khi đến am ni cô Đỗ thị mới phát hiện bản thân mang thai. Ở am ni cô thiếu thốn, Đỗ thị lại mang thai, Lý lão thái gia dù không xem trọng Đỗ thị thì cũng phải nể mặt đứa bé trong bụng nàng, đương nhiên sẽ rước nàng về phủ. Chỉ cần Đỗ thị trở về, mọi việc đều sẽ dễ dàng giải quyết.

Đỗ thị nhớ con gái đến sốt ruột, lại cũng muốn rời khỏi nơi đây, cho nên đồng ý làm theo cách của Phùng ma ma.

Thế nhưng Lý lão thái gia nhận được tin tức này lại không có ý định cho Đỗ thị trở về.

Phụ thân của Đỗ thị bị phán lưu đày ít nhiều cũng có sự tham dự của ông ta. Hơn nữa vị quyền thần kia thế lực lớn mạnh, ông trăm phương nghìn kế muốn nịnh bợ, lúc này nếu đón Đỗ thị trở về, tuy nói Đỗ thị là con gái đã xuất giá, cùng Đỗ gia không còn quan hệ, nhưng quyền thần kia không phải là kẻ có lòng dạ rộng rãi gì, nếu không đã không khiến cả nhà Đỗ Ngự Sử mất mạng trên đường lưu đày. Nếu lúc này Đỗ thị trở về, để vị quyền thần kia biết được, hắn chỉ cần tùy tiện giở trò sau lưng ông thì ông chịu đủ khổ cực. Cho nên Lý lão thái gia không đồng ý, nói Đỗ thị ở lại am sinh đứa bé. Sau khi đứa bé sinh ra thì cho người khác, không thể nhận là con cháu Lý gia.

Lý lão thái gia vốn quyết định như thế. Đứa bé này không chỉ là huyết mạch Lý gia mà còn là huyết mạch Đỗ gia. Thứ nhất là sợ quyền thần kia để ý rồi gây tai họa cho Lý gia, hai là sợ đứa trẻ này lớn lên, muốn sửa lại án sai cho ông ngoại hay báo thù gì đó thì phải làm sao bây giờ ?

Thế nhưng vì không chịu nổi Lý Tu Tùng quỳ ở ngoài ba ngày ban đêm, Lý lão thái gia đành đáp ứng đón Đỗ thị trở về. Chỉ là đưa ra điều kiện rằng dù Đỗ thị đã trở về nhưng chỉ có thể ở nơi u tĩnh trong hoa viên, bên ngoài nói rằng nàng đã chết. Sau khi nàng sinh hạ đứa nhỏ thì nói là đứa bé do nha hoàn thông phòng sinh.

Lý Tu Tùng là một kẻ yếu đuối lại ngu hiếu. Cho dù hắn đối với thê tử kết tóc tình thâm, nhưng không chịu được áp lực từ phụ thân, đành phải đáp ứng.

Vì thế sau khi Đỗ thị trở về thì bị giam cầm ở một chỗ u tĩnh trong hoa viên Lý gia. Nàng ở nơi đó sau mười tháng hoài thai thì sinh hạ Lý Duy Nguyên. Đương nhiên sau khi sinh ra thì Lý Duy Nguyên bị ôm đi, đối với bên ngoài thì bảo là do nha hoàn thông phòng của Lý Tu Tùng sinh ra.

Mà cũng thật tình cờ, một khắc sau khi Lý Duy Nguyên sinh, Lý lão thái gia vốn thân thể khỏe mạnh đi đường  vấp phải cục đá mà ngã, sau đó thì chết. Cả gia đình khóc tang đồng thời cho rằng chính Lý duy Nguyên là điềm xấu vừa sinh ra đã khắc chết người thân. Sau đó vài năm có một hòa thượng xuất hiện, y được Lý lão thái thái mời đoán mệnh cho cả gia ̀nh. Thời điểm nhìn thấy Lý Duy Nguyên, vị hòa thượng ấy bấm đốt tay nhíu mày rất lâu, cuối cùng phán rằng Lý Duy Nguyên là kẻ phạm khắc, bất luận đối với gia đình hay quốc gia đều là tai họa lớn.

Lão thái thái vốn là người tin Phật. Nghe thấy những lời của vị hòa thượng ấy, bà lại càng không thích Lý Duy Nguyên, hận bản thân sao lại có đứa trưởng tôn này. Mà thái độ của bà tự nhiên sẽ quyết định thái độ của mọi người trên dưới trong Lý gia, vì thế thời thơ ấu của Lý Duy Nguyên trải qua rất thê thảm.

Bị đẩy tới ở một tiểu viện vắng lặng, bên cạnh chỉ có một gã sai vặt hầu cận. Không chỉ trưởng bối trong nhà, huynh đệ tỷ muội ngang hàng, mà cả hạ nhân cũng ức hiếp chà đạp hắn, cắt xén chi phí, thức ăn, lại còn cười nhạo , châm chọc.

Mà Lý Lệnh Uyển còn ngại Lý Duy Nguyên chưa đủ thê thảm, còn khiến Đỗ thị biết được con gái nàng năm đó bị bệnh nặng đã chết, bởi vì thời điểm ấy gia đình Đỗ thị gặp tai họa, con gái nàng bị người Lý gia xem thường, vốn không  hề mời đại phu đến khám, khiến con nàng bệnh nặng không được chữa trị mà chết. Đồng thời năm ấy vụ án phụ thân nàng bị lưu đày không chỉ vì đắc tội với quyền thần mà còn vì Lý lão thái gia bên trong quạt gió thêm củi chỉ vì muốn lấy lòng vị quyền thần kia.

Biết được hai chân tướng khiến Đỗ thị như phát điên. Mà khi đó Lý Tu Tùng vẫn còn nặng tình với người vợ cả, dù sau ba năm chịu tang Lý lão thái thái làm chủ cho hắn cưới vợ mới, nhưng hắn vẫn thường lén lút đưa Lý Duy nguyên đến thăm Đỗ thị, cho mẹ con hai người gặp gỡ trong chốc lát, như để an ủi tâm tình của Đỗ thị.

Nhưng Lý Duy Nguyên đối với Đỗ thị không thể không nói là một vết nhơ. Mà hiện nay bà biết được việc nữ nhi và cả nhà bà chết đều có liên quan đến Lý gia, dưới sự điên cuồng không  thể phát tiết, mỗi lần bà gặp Lý Duy Nguyên đều tàn nhẫn đánh hắn, lại còn nhồi nhét vào đầu hắn ý niệm trả thù khiến cả Lý gia đều phải chết.

Trong hoàn cảnh đó, tâm lý non nớt của Lý Duy nguyên có thể nào không trở nên vặn vẹo, biến thái.

Theo như truyện gốc mà Lý Lệnh Uyển viết thì cả người của Lý Duy Nguyên, kể cả tâm hôn của hắn, đều bao phủ trong bóng tối, không một tia sáng ấm áp nào có thể đi vào. Đồng thời vào thời điểm hắn hành hạ người khác, trong lòng hắn dâng lên một niềm khoái cảm vặn vẹo.

Chỉ cần hắn không vui thì người khác đừng hòng vui sướng. Vì thế hắn không chỉ điên cuồng trả thù những kẻ trong quá khứ đã từng giẫm đạp ức hiếp hắn, mà còn lấy việc xem gia đình người khác li tán, phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng làm niềm vui sướng.

Điều này quả thật đúng như lời tiên đoán của vị hòa thượng kia. Người này bất luận đối với quốc gia hay gia đình thì đều là mối họa lớn.

Lý Lệnh Uyển nghĩ đến đây liền thấy dạ dày đau đau.

Nàng vì sao lại muốn tìm đến đường chết mà viết nên một nhân vật như vậy? Vì sao không để mọi người hướng thiện? Giờ thì tốt rồi, tự mình phải uống rượu đắng do chính mình ủ.

Lý Duy Nguyên cũng đã mười ba tuổi rồi, đã phải chịu tất cả sự xem thường, giẫm đạp. Phải chịu sự ngược đãi của Đỗ thị thì cũng chịu rồi. Ý niệm báo thù cần phải có cũng đã có rồi. Quan trọng nhất là cũng đã chịu sự trào phúng chế nhạo của nguyên thân Lý Lệnh Uyển.

Nguyên thân lần này bị Lý Duy Nguyên đẩy ngã, mà hắn cũng nổi sát tâm vì nàng đã thấy Lý Duy Nguyên  ra từ tiểu viện giam cầm Đỗ thị. Lúc đó hắn vừa chịu một trận đánh chửi điên cuồng từ Đỗ thị.

Giá cắm nến bằng đồng, mà bà ta nỡ lòng dùng đỉnh cắm bén nhọn ấy đâm lên  người Lý Duy Nguyên. So với Dung ma ma dùng kim đâm Tử Vi còn hung tàn hơn nhiều.

Càng nghĩ Lý Lệnh Uyển càng thất tuyệt vọng, giờ nàng phải làm sao? Liều mạng mang ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi nhân sinh âm u vặn vẹo của hắn sao?

Nàng bị chính suy nghĩ này dọa cả người run cầm cập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top