Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng trước mặt hơi dao động, La Nhất Châu nhìn lên, Dư Cảnh Thiên đang lắc lắc ngón tay trước mặt anh. Khoảng cách gần như vậy, La Nhất Châu ngửi thấy mùi của bọt kem cạo râu, nhưng sáng nay anh không có dùng đến. Là mùi của Dư Cảnh Thiên? Nghĩ đến đây, La Nhất Châu cảm giác được những sợi râu lún phún đang mọc trên cằm, liệu chúng có thể hay không quấn tới Dư Cảnh Thiên?

Trời ạ, từ ngày gặp lại Dư Cảnh Thiên, hắn toàn suy nghĩ những cái gì không vậy. La Nhất Châu véo vào đùi một cái, nhằm xua tan những cái suy nghĩ không trong sáng trong đầu. Cố dùng một giọng điệu bình tĩnh với nụ cười xã giao đặc trưng, anh hỏi "Sao vậy?"

Dư Cảnh Thiên hơi nghiêng người về phái trước, đặt tay lên lưng ghế phía sau La Nhất Châu, chặn lại ánh nắng buổi sớm chiếu vào làm chói mắt người đối diện, nhưng động tác này khiến họ sát gần nhau hơn. Cậu hỏi "Anh muốn ăn chín kỹ hay lòng đào?"

La Nhất Châu biết cậu đang hỏi ý kiến anh về món trứng ốp, nhưng điều này lại khiến anh thấy hơi buồn. Ngày còn đi học, anh luôn miệng nói mình là người nhàm chán nên ngay cả trứng ốp anh cũng sẽ nấu theo kiểu truyền thống, chín hết. Dư Cảnh Thiên biết điều này, tại sao em ấy vẫn hỏi?

Do động tác đứng ngồi của hai người mà La Nhất Châu không thể trốn tránh, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Dư Cảnh Thiên. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hồng hào của Dư Cảnh Thiên, mỗi khi em ấy nói chuyện, anh đều có thể ngửi được mùi kem đánh răng vị bạc hà. Mặc dù nhà anh có mỗi một loại kem đánh răng nên Dư Cảnh Thiên dùng nó không có gì lạ, nhưng trong suy nghĩ của La Nhất Châu lại có thể liên tưởng đến việc Dư Cảnh Thiên dùng kem đánh răng của anh, trong miệng em ấy là hương vị của anh. Từ sữa tắm, kem cạo râu, đến cả kem đánh răng, Dư Cảnh Thiên đều dùng của La Nhất Châu, trên người em ấy đều là mùi vị của anh.

La Nhất Châu chưa bao giờ cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình lại kém đến vậy. Tất cả những việc từ tối qua đến giờ chỉ khiến anh rút ra một kết luận : Dư Cảnh Thiên là của anh!

"Xoạch" một tiếng, La Tri Thủy từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. La Nhất Châu chưa bao giờ thấy việc để cửa phòng bếp thông với phòng khách lại bất tiện như thế, không biết La Tri Thủy có thấy cảnh hai người đang tựa vào nhau như thể Dư Cảnh Thiên đang hôn anh lúc nãy không. Còn Dư Cảnh Thiên từ lúc nghe thấy tiếng mở cửa đã trốn ngay vào bếp, bỏ mặc La Nhất Châu tự mình xử lý đống lộn xộn.

"Anh à, em vừa xuống dưới mua một vài thứ. Anh đã nấu bữa sáng chưa thế? Em đói sắp chết đến nơi rồi nè."

La Nhất Châu thở phào, may mà cô chưa nhìn thấy. Anh nói "Chắc sắp xong rồi đấy."

"Anh, hôm qua em đang muốn hỏi anh, anh hiện tại vẫn còn đọc thân à?"

"Ừ."

"Em không hiểu nổi anh nữa. Trước kia chính mình bỏ rơi người khác, bây giờ lại thủ thân như ngọc là sao..."

La Nhất Châu không muốn tiếp tục đề tài này, anh hỏi La Tri Thủy "Em với Tiểu Thiên quen nhau như thế nào?"

"Em gặp anh ấy lúc anh ấy đang thất tình. Nhưng mà anh, anh chưa bao giờ kể cho em nghe về bạn trai cũ của anh là người như thế nào nha. Tranh thủ hôm nay anh em mình tâm sự, nói cho em biết đi, để em xem xem có phải mình đã từng gặp người ta rồi hay không?"

"Haha" La Nhất Châu cười khan, lòng bàn tay lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Không đợi La Nhất Châu trả lời, La Tri Thủy lại tiếp tục nói "Nhưng mà Tony với bạn trai cũ của anh ấy..."

"Tri Thủy." Dư Cảnh Thiên gọi với ra từ trong bếp.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em gọi giúp anh anh La Nhất Châu được không?"

La Tri Thủy hơi nâng cằm, ra hiệu cho La Nhất Châu đi vào bếp.

La Nhất Châu bước vào bếp, Dư Cảnh Thiên xoay người đưa cho anh đĩa thức ăn. Khi anh cầm lấy chiếc đĩa, Dư Cảnh Thiên tiến gần đến, đôi chân khẽ nâng lên, gần như chạm vào chân anh, chiếc áo phông theo đó cũng bị vén lên một đoạn, ánh nắng theo khung cửa hắt lên đôi chân trắng nõn. Hình ảnh mỹ lệ này đâm thẳng vào mắt La Nhất Châu. "Nhất Châu ca ca, anh có thể lấy giúp em một chiếc quần được không?"

Dư Cảnh Thiên nhìn La Nhất Châu cầm đĩa thức ăn, không nói lời nào, xiêu vẹo bỏ chạy, khẽ mỉm cười.

La Nhất Châu nghĩ, trong kế hoạch đi chơi, phải đưa vào hạng mục đầu tiên là đi chùa, ngôi chùa nổi tiếng nhất trong thành phố. Anh đã tìm hiểu rất kỹ "Sắc tức thị không, không tức thị sắc" *, tốt nhất là sau khi đi chùa về, Dư Cảnh Thiên sẽ cư xử bình thường hơn một chút. Tất nhiên là Bồ Tát không những không biết ai yêu ai, mà dường như cũng khó thực hiện nguyện vọng nói một đằng nghĩ một nẻo này của La Nhất Châu.

Sau khi ăn sáng xong, La Nhất Châu nói sẽ xuống lấy xe trước, đợi hai người ở ngoài cổng. Khi ngồi vào ghế lái, anh vô thức lấy ra một vật từ ngăn để đồ. Tay cầm đồ vật một lúc dường như vẫn còn do dự, sau đó anh liền nhét vật đó sâu trong ngăn để đồ, giấu kỹ sau hộp khăn giấy.

Dư Cảnh Thiên và La Tri Thủy lên xe, vẫn ngồi như tối hôm qua, Dư Cảnh Thiên ngồi trên ghế phụ còn La Tri Thủy làm ổ dưới ghế sau. Dư Cảnh Thiên vẫn mặc bộ đồ của La Nhất Châu đưa, chiếc áo phông từ tối hôm qua và chiếc quần sáng nay anh đưa. Thấy ánh mắt thắc mắc của La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên nói một cách tự nhiên "Tiết kiệm cho Nhất Châu ca ca tiền điện và tiền nước đó, không cần giặt nhiều quần áo."

La Tri Thủy ngồi đằng sau nói với lên "Tony, cách tiết kiệm nhất là anh nên giặt bộ đồ này bằng tay, hơn nữa, để biểu thị tấm lòng, anh cũng nên giặt cùng luôn quần áo của anh em nữa."

Dư Cảnh Thiên thắt dây an toàn, miệng nói "Được."

La Nhất Châu khời động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh "La Tri Thủy, sao lại ngồi ghế sau nữa rồi?"

"Em thích."

La Nhất Châu nhìn qua gương chiếu hậu thấy động tác của La Tri Thủy liền cau mày "Em đang mặc váy đấy. Bỏ chân xuống, ngồi yên một chỗ."

La Tri Thủy giả vờ khóc lóc "Huhu, anh trai, sao anh nỡ nói thế? Anh đúng là một người truyền thống và cổ hủ quá đi. Anh phải lấy một người vợ ngoại quốc, tốt nhất là xác ướp ấy!!!" Sau đó cô quay sang tặng cho Dư Cảnh Thiên một cái hôn gió "Tony, cũng chỉ có anh là tốt với em nhất!"

La Nhất Châu nghiêng đầu thấy Dư Cảnh Thiên nở nụ cười cưng chiều và rạng rỡ với La Tri Thủy, liền nổi cơn ghen. Tại chỗ đèn giao thông, anh giẫm phanh một cái thật mạnh, khiến La Tri Thủy hoảng hồn, ngồi im trên ghế, không dám nói thêm câu nào.

Cả buổi sáng, họ đi dạo khắp khu danh lam thắng cảnh, không khí lại dị thường hòa hợp. Buổi chiều, La Nhất Châu quả nhiên dẫn họ đến một ngôi chùa được xây dựng ở trên núi. Tuy rằng Bụt chùa nhà không thiêng, nhưng La Nhất Châu lại cảm thấy ngôi chùa rộng lớn nơi núi rừng hùng vĩ có vẻ rất linh thiêng, cổ kính.

Giữa sườn núi có một gốc cây cổ thụ, du khách thường đem điều ước nguyện viết lên một sợi lụa đỏ rồi treo lên cây.

La Tri Thủy nói muốn viết điều ước, La Nhất Châu liền mua hai sợi lụa đỏ rồi đưa cho Dư Cảnh Thiên và La Tri Thủy. La Tri Thủy nói "Em và Tony viết chung một sợi, sợi còn lại để cho anh đó."

La Nhất Châu cầm sợi lụa đỏ, nhìn Dư Cảnh Thiên chăm chú viết điều ước nguyện rồi buộc sợi dây của mình lên cành cây, thật muốn biết em ấy đã viết gì. Nghĩ đến đó, La Nhất Châu vô thức bước đến gần cành cây mà Dư Cảnh Thiên đã buộc sợi dây. Tại một đầu, anh thấy tên của Dư Cảnh Thiên, ở giữa là một hình trái tim, đầu còn lại thì có một chữ La. Tim đập thình thịch, La Nhất Châu cố gắng mở mắt thật to để nhìn rõ hơn nữa, nhưng một cơn gió thổi đến, cuốn sợi dây tung bay lên bầu trời, che khuất đi cái tên còn lại. La Nhất Châu cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị ai bóp nghẹt.

Anh vô thức nhìn về pbầu trời trong xanh phía xa rồi đặt bút viết lên sợi vải đỏ trên tay mình hai chữ "Nhất Châu". La Nhất Châu buộc sợi dây đó cách rất xa sợi của Dư Cảnh Thiên. Đứng ở dưới, tại một góc độ nào đó, hai đầu sợi dây đỏ như chồng lên nhau, thỏa mãn tâm nguyện không thể nói thành lời của La Nhất Châu.

La Tri Thủy ồn ào thúc giục La Nhất Châu nhanh chóng đi tiếp lên ngôi chùa trên đỉnh núi. La Nhất Châu nghĩ, hãy coi đây như một sai lầm cuối cùng của anh đi.

* Sắc và Không là hai trạng thái của các vật nơi cõi trần: Sắc là có hình tướng hiện ra thấy được; Không là không hình tướng, không thấy được. Sắc và Không ấy là nói tương đối với con mắt phàm của chúng ta: có hình tướng mà mắt thấy được gọi là Sắc, còn mắt phàm không thấy gì cả thì gọi là Không. Kinh Bát Nhã của Phật giáo có câu:

Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc;

Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc.

Nghĩa là:

Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc,

Sắc tức là Không, Không tức là Sắc.

Theo quan niệm về nhân sinh của Phật giáo, muôn vật do sự biến đổi mà sinh ra, vốn không có thật. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top