Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba người bước vào đại điện, nhìn xung quanh thấy nơi nơi đều là khách du lịch. Ngôi chùa này đúng là hương khói rất tốt.

Ngoảnh đi ngoảnh lại có một lúc đã không thấy tăm hơi La Tri Thủy đâu, La Nhất Châu bảo Dư Cảnh Thiên gọi điện thoại hỏi xem cô đang ở đâu. Dư Cảnh Thiên cầm điện thoại liên lạc với La Tri Thủy, một lúc sau liền đưa điện thoại đến trước mặt La Nhất Châu.

“Anh cùng anh trai em tự đi chơi đi, em phải chụp vài kiểu ảnh kỷ niệm trước đã. Khi nào chụp ảnh từ hàng chục megabyte thành vài trăm kilobyte thì sẽ tới tìm hai người”.

La Nhất Châu theo thói quen nghiêng đầu nghe hết, khẽ cau mày hỏi lại “Có nghĩa là sao?”

Dư Cảnh Thiên vỗ vỗ vai La Nhất Châu, cười bảo “Có nghĩa là chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian đi với nhau, muốn làm cái gì cũng được”.

La Nhất Châu hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhiệt độ ngón tay của Dư Cảnh Thiên xuyên qua lớp vải truyền đến xương quai xanh của anh, nóng bỏng.

Hai người đi dần vào bên trong đại điện, qua một khúc quanh đi tiếp đến một gian thờ Phật. Tại đó có một vị hòa thượng già mặt mũi nhân từ đang ngồi, thấy hai người bước đến liền khẽ gật đầu chào hỏi. La Nhất Châu cảm thấy hai người bọn họ cứ thế đi thì hơi thất lễ, nên đành tiến lên ngồi vào bàn, định gieo một quẻ xăm về đường sự nghiệp. La Nhất Châu cầm ống xăm lắc một chút, một quẻ xăm rơi xuống bàn. Mặt trên quẻ không có chữ, La Nhất Châu nghĩ mặt sau mới có, nhưng lúc lật lên cũng không thấy có gì, hóa ra đây là một quẻ trống.

Vị hòa thượng giải nghĩa quẻ xăm bằng một bài kinh Phật dài, nhưng La Nhất Châu chỉ hiểu mỗi một câu: Quay đầu lại là bờ.

Dư Cảnh Thiên cầm quẻ xăm từ trên bàn lên, lật ngược lật xuôi xem xét, nghe được bài giải nghĩa của lão hòa thượng, khẽ cười, dùng đầu tròn của quẻ xăm vạch vạch lên lòng bàn tay đang nắm lấy của La Nhất Châu “Có thể lên bờ sao?”

Lão hòa thượng niệm một câu A di đà phật, tựa hồ là đang hỏi, "Thí chủ, người là muốn hỏi về nhân duyên sao?"

La Nhất Châu nắm chặt lấy đầu quẻ xăm, kéo lấy. Xuân tới thu đi, hiện tại vẫn đang trong những ngày hè nóng bức, hành động lôi kéo này khiến La Nhất Châu nhớ tới lần đầu tiên của anh và Dư Cảnh Thiên.

Lần đấy, La Nhất Châu cũng giống như bây giờ cầm lấy đồ vật trên tay Dư Cảnh Thiên. Hôm đó, sau giờ học, La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên về nhà. Bố Dư, mẹ Dư bận công việc nên đã đi công tác. Dư Cảnh Thiên cầm một quyển Tam quốc diễn nghĩa thật dày, nâng đến trước mặt La Nhất Châu, chỉ vào trang sách hỏi “Nhất Châu ca ca, “ngủ chung” là có ý gì?”

Điều hòa trong phòng Dư Cảnh Thiên bị hỏng, cánh cửa sổ mở tung, những cơn gió theo đó lùa vào, Dư Cảnh Thiên vừa hỏi vừa giơ tay vén những sợi tóc mai cảu La Nhất Châu bị gió thổi. La Nhất Châu giật lấy quyển sách trên tay Dư Cảnh Thiên, để nó sang một bên rồi đẩy cậu lên giường. Vì thời tiết nóng bức nên cả hai đều không mặc áo, lúc này, mồ hôi hai người đều chảy ròng ròng vì nóng.

La Nhất Châu vốn là tốt bụng, muốn làm tốt bước tiền diễn, nhưng đối với Dư Cảnh Thiên, điều này dường như tra tấn cậu. Khoái cảm như có như không từ những ngón tay của La Nhất Châu, khiến cậu càng khao khát được thỏa mãn sâu hơn, muốn anh mạnh mẽ chiếm lấy cậu. Dư Cảnh Thiên vòng tay ôm lấy La Nhất Châu, thở hổn hển nói “La Nhất Châu, có thể, có thể rồi mà”.

Ngay sau khi âm thanh xé bao bì ni lông vang lên, Dư Cảnh Thiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đáng kinh ngạc của La Nhất Châu. La Nhất Châu đứng dậy, lót một chiếc gối dưới eo của Dư Cảnh Thiên, điều này khiến cho anh dễ dàng tiến vào. La Nhất Châu không quên chăm sóc phía trước của Dư Cảnh Thiên, thỉnh thoảng còn dùng móng tay miết nhẹ lên tuyến nhân ngư của cậu.
Dư Cảnh Thiên lúc đầu còn thấy hơi sợ, mím môi nhịn, sau dần dần thả lỏng hơn, tiếng thở dốc liền tràn ra từ bờ môi đỏ mọng. Một lát sau, La Nhất Châu tựa hồ cảm thấy Dư Cảnh Thiên hơi nhúc nhích, anh liền dừng lại động tác, kéo bàn tay đang che mắt của Dư Cảnh Thiên, muốn hỏi cậu cảm thấy thế nào. Trong mắt Dư Cảnh Thiên đều là nước mắt sinh lý, cậu ngại ngùng quay mặt đi, lí nhí đáp “Còn có thể vào sâu hơn một chút...”

La Nhất Châu cúi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng, cắn lấy đầu lưỡi nho nhỏ hồng nộn, bàn tay đem chân của Dư Cảnh Thiên gác lên vai rồi thẳng lưng đâm vào. Vì để ý đến cảm nhận của Dư Cảnh Thiên nên anh không có đi vào hoàn toàn. Hiện giờ, anh cảm thấy việc bọn họ đang làm là không đúng. Tuy nhiên, anh vẫn dùng sức va chạm, cắm thẳng đến nơi sâu nhất của Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên bị đâm đến không thở nổi, đầu ngón chân cuộn chặt, cả người dưới sự đâm vào rút ra của La Nhất Châu mà không ngừng co rút. Không thể kìm nén, Dư Cảnh Thiên chỉ có thể há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ lần nữa tràn ra khắp căn phòng.

Sau khi kết thúc, La Nhất Châu hôn lên yết hầu của Dư Cảnh Thiên, hỏi cậu “Có đau không?”

Dư Cảnh Thiên đỏ mặt không nói lời nào, quay sang ôm lấy anh thật chắt. Ngày đó, bọn họ nằm trên giường, chân chạm chân, tay chạn tay, gối chung một chiếc gối, hai trái tim đập thình thịch kề sát cạnh nhau. La Nhất Châu đúng là một giáo viên giỏi, dùng chính bản thân mình dạy cho Dư Cảnh Thiên hiểu thế nào là “ngủ chung”.

“Xoạch” một tiến, Dư Cảnh Thiên đã đem quẻ xăm ném lại vào ống thẻ. La Tri Thủy từ phía sau đi tới, đến sau lưng La Nhất Châu ồn ào muốn đi ăn, cô chụp ảnh đến mức đói lả. La Tri Thủy nhìn nhìn La Nhất Châu, lo lắng hỏi “Anh, sao mặt anh đỏ thế? Không phải là bị cảm nắng chứ?”

Lão hòa thượng nhìn thấy La Tri Thủy liền khẽ gật đầu chào, dưới ánh mắt của ông, La Nhất Châu cảm thấy mình như bị nhìn thấu, anh chỉ có thể ngượng ngùng nói với La Tri Thủy “Anh không sao”.

Sau khi Dư Cảnh Thiên gửi cho lão hòa thượng chút tiền nhang đèn, ba người cùng nhau quay trở về. Ra đến sân, La Nhất Châu quay đầu nhìn lại bức tượng Phật phía trên ban thờ, trong đầu đột nhiên có chút mê mang. Chuyện ngày hè nóng bức, ẩm ướt đó, kì thật cách đây cũng không lâu, có lẽ thật sự có thể “quay đầu lại là bờ” sao?

Ba người bọn họ tìm một nhà hàng ăn tối, tránh cho La Tri Thủy đói đến kêu gào. Ăn xong, La Nhất Châu vẫn muốn đi dạo một chút, bởi vì khung cảnh thiên nhiên của Lạc Hà thật sự rất đẹp. Nhưng La Tri Thủy hôm nay đi cả một ngày, người dấp dính toàn mồ hôi, nhất định đòi về nhà tắm rửa, La Nhất Châu đành phải nghe theo cô.

Vừa về đến nhà, La Tri Thủy không nói lời nào liền chui ngay vào phòng tắm.

La Nhất Châu ngồi trên sô pha, ánh mắt liếc tới chỗ Dư Cảnh Thiên đang chậm rì rì thay giày ngoài cửa, không hiểu sao anh có chút sợ hãi khi phải ở một mình cùng cậu. Chỉ trong một buổi chiều, La Nhất Châu đã phạm phải hai sai lầm, một là bản thân đối với bạn trai của em gài mình có tâm tư không trong sáng, mặc dù những điều này là sự thật, anh chỉ là hồi tưởng lại. Hai là, mặc dù La Nhất Châu là một người chấp hành tốt đường lối của Đảng và Nhà nước, lấy chủ nghĩa Mác – Lênin làm kim chỉ nam, nhưng lại ở trên đại điện Phật giáo nảy sinh những suy nghĩ không đúng mực, điều này khiến anh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng mà cảm xúc của mỗi người đều sẽ có chút mâu thuẫn. Ví dụ như bây giờ, La Nhất Châu đối với việc Dư Cảnh Thiên đeo lại giày, nói mình muốn ra ngoài mua đồ rồi đi mất, lại có chút thất vọng. Hóa ra, trong lòng anh tuy kháng cự nhưng lại có chút mong chờ Dư Cảnh Thiên sẽ tới ngồi bên cạnh mình.

La Nhất Châu cứ ngồi ngây ra như vậy, tự tiêu hóa những cảm xúc rối rắm của mình. Anh nghe tiếng La Tri Thủy từ phòng tắm đi ra, vào phòng rồi lại từ trong phòng đi ra phòng khách. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, La Tri Thủy vừa lúc đi qua liền mở cửa. Dư Cảnh Thiên tay xách theo một đống túi, có chút kinh ngạc hỏi “Em định đi đâu thế?”

La Nhất Châu lúc này mới ngẩng đầu lên. La Tri Thủy lúc này đã thay đổi bộ quần áo mới, tay cầm túi, rõ ràng là muốn đi ra ngoài. La Tri Thủy mở túi ra kiểm tra đồ dùng bên trong rồi thản nhiên quay lại, "Ồ, thật không may, em đi gặp bạn thân của em đây, cô ấy cũng ở thành phố này. Em khác với anh, Tony, anh ở đây, ngoại trừ em chỉ biết anh trai tôi. " La Tri Thủy vừa xỏ giày vừa nói, "Anh à, tối nay em không về đâu, nhân tiện em cũng giao Tony cho anh, chăm sóc anh ấy thật tốt nhé ~ Bye!"

La Tri Thủy đóng cửa trước khi La Nhất Châu kịp ngăn lại, hoặc chính bản thân cũng anh không muốn ngăn cô lại. La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên mắt đối mắt nhìn nhau một lúc, Dư Cảnh Thiên mới cười nói “Anh không xách đỡ em một chút à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top