Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: sexual content ‼️ nếu bạn cảm thấy khó chịu với các thể loại này, vui lòng click back

-

Không khí đặc quánh mùi hoa phong lữ quyện chặt lấy gỗ tuyết tùng, hăng nồng và quyến rũ. Chỉ cần mở hé cánh cửa một chút, miễn là đã phân hoá sẽ biết ngay vừa có chuyện gì xảy ra. Mùi hương cỡ này, chỉ có alpha hoặc omega trong kì nhiệt kết hợp với người còn lại mới có thể tạo ra.

Jeno thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở sau trận làm tình vừa rồi, cảm nhận pheromones của alpha lớn tuổi hơn vỗ về mình. Hoặc do phản ứng sinh lý bình thường của omega sau khi được trải qua kì nhiệt cùng một alpha hoặc vì một lý do khó nói, Jeno cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Lúc này đây nó chỉ muốn tiến vào vòng tay của người kia rồi ngủ vùi đến khi cơ thể thoải mái. Thế nhưng lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại trong tâm trí Jeno kéo nó lại, bắt ép nó nhìn vào sự thật.

Sự thật rằng chỉ mới đây thôi, nó đã bắt một alpha không tình nguyện phải trải qua một đợt kì nhiệt với mình. Mặc dù cơn phát tình kéo tới không phải lỗi của nó, thế nhưng thay vì tự nhốt mình vào phòng khách sạn đã mở cửa sẵn bên cạnh, Jeno lại chọn để mặc bản năng điều khiển, kéo theo người kia tiến tới. Suy nghĩ rõ ràng nhất của nó khi đang mơ hồ lại là hãy cứ làm đi và đổ lỗi cho hoàn cảnh. Nhưng rốt cục nó lại quên mất, hoàn cảnh chẳng thể giúp nó sửa chữa lỗi lầm.

Jeno từ từ ngồi dậy để làm quen với cảm giác ong ong trong đầu, mặc kệ từng tế bào đang kêu gào được nghỉ ngơi, nó vẫn cố gắng đứng dậy tìm lại quần áo để mặc vào. May mắn cả hai không tiến tới bước cuối cùng nên bên trong nó không có gì. Và sâu trong thâm tâm, Jeno thấy tổn thương vì điều đó.

Cả người nhớp nháp khó chịu, hông lẫn đùi đều đau nhức vì alpha nắm quá chặt trong lúc làm. Jeno chật vật mặc xong quần áo trong ánh mắt ngạc nhiên của người kia, thận trọng quay người lại phía giường rồi cúi gập chín mươi độ.

- Em xin lỗi, Mark. Mọi chuyện cũng đã lỡ nên em biết dù nói gì cũng không có ích, em thực sự xin lỗi.

Jeno hít một hơi thật sâu, đứng thẳng dậy để nhìn về phía Mark rồi tiếp tục nói.

- Em biết yêu cầu của mình thật vô lý nhưng em mong cả hai chúng ta sẽ đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu cần việc gì anh cứ gửi tin tới nhà chính, nếu trong khả năng em sẽ làm. Em thực lòng xin lỗi anh.

Không gian một lần nữa trở về im lặng với không khí gượng gạo, tiếng kim đồng hồ chạy nơi góc phòng lại hiện rõ ràng. Jeno nhìn Mark cau mày, cả khuôn mặt đều âm trầm, nghĩ rằng anh đang tức giận liền luống cuống xoay người tìm nốt đồ để đi về.

- Jeno, anh...

Mark chưa kịp nói hết câu Jeno đã cầm lên cặp táp, cúi người nói xin phép rồi chạy như bay ra khỏi phòng, để lại gã trên giường với những dấu chấm hỏi to đùng.

Theo lẽ thường tình hẳn omega sẽ mệt mỏi và bám dính lấy alpha, cụ thể ở đây là Mark. Thế nhưng gã không hiểu ở đâu ra mà Jeno có thể đứng lên, mặc đồ rồi rời đi như chưa từng có gì, thậm chí còn yêu cầu gã hãy quên mọi việc đi.

Mark mặc lại quần jean, tiến tới cửa sổ sát đất, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi lặng im nhìn đầu thuốc cháy dần, không hề hút lấy một hơi. Gã nhìn xuống lòng đường tấp nập, mơ hồ nhớ lại những hình ảnh lúc nãy.

Jeno vòng tay qua cổ Mark ôm chặt, dù gã có thủ thỉ thế nào cũng nhất quyết không chịu quay mặt ra, chỉ một mực gọi tên gã trong những tiếng nức nở nhỏ nhoi. Cả người nó run rẩy, dưới hông vẫn không ngừng tự chuyển động theo tiết tấu, thít chặt đến mức gã suýt bắn ra. Mark gầm gừ, tay siết chặt eo nó đến hằn vết, từ từ giảm tốc độ lại. Dù cố gắng thế nào thì khi quay mặt sang gã cũng chỉ có thể hôn lên tai Jeno. Gã nhấn nhá các đầu ngón tay trên hông Jeno, chuyển động chậm rãi nhưng từng cú thúc lại sâu đến nghẹn ngào.

- Bình tĩnh nào Jen, anh chưa muốn kết thúc sớm như vậy đâu.

Jeno rùng mình sau đó bắn ra, tinh dịch dính đầy lên bụng cả hai. Chỉ vì nghe thấy Mark gọi mình bằng cái tên quen thuộc từ hồi còn đi học, nó đã có thể đạt tới cao trào mà không cần tác động tới đằng trước. Jeno lẫn lộn không biết, là vì cơ thể omega này quá mẫn cảm hay vì nó đã thích người kia quá nhiều nên mới có thể như vậy.

Trong lúc còn đang lơ mơ suy nghĩ, phía dưới bỗng nhiên truyền đến cảm giác tê dại. Mark bắt đầu tăng tốc độ trở lại, đỡ lưng nó đặt xuống nệm, đổi hai chân đang vòng quanh hông gã chuyển tới vai rồi bắt đầu chuyển động. Jeno chỉ vừa mới cao trào, cơ thể nhạy cảm lại phải đón nhận từng luồng khoái cảm mới, không còn cách nào khác ngoài ôm chặt lấy Mark hơn và rên rỉ.

- Chậm lại một chút, Mark, em, em không chịu được, Minhyung, em sợ lắm.

Mark nghe thấy cái tên dường như đã bị lãng quên của mình được Jeno gọi trong vô thức mà dừng lại, vội vàng gỡ tay nó ra để cả hai có thể nhìn vào mắt nhau. Vì khóc quá nhiều mà hai mắt lẫn mũi Jeno đều đỏ ửng, khoé môi cũng vì vậy mà kéo xuống khiến cả khuôn mặt nó trở nên đáng thương đến cùng cực. Mark đau lòng lấy tay xoa nhẹ mắt cho nó, sau đó chậm rãi rải từng nụ hôn lên trán, mắt, mũi và miệng. Gã nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi nó, thủ thỉ giữa nụ hôn, một tay còn lại không quên xoa nhẹ phần hông.

- Anh xin lỗi, Jen. Nếu như em cảm thấy không ổn, bây giờ bọn mình dừng lại nhé.

Dứt câu nói cũng là lúc nụ hôn kết thúc, Jeno ngơ ngác nhìn gã đang mỉm cười dịu dàng với mình, bàn tay to lớn vẫn đang ân cần vuốt ve bên má. Nó không nói gì, bất chợt kéo Mark vào một nụ hôn khác, bên dưới lại thít chặt lấy người anh em còn lại. Gã cười khẽ, giành lại quyền chủ động và bắt đầu hâm nóng lại không khí một lần nữa.

Mark thúc mạnh, tiếng nước lẫn tiếng da thịt va vào nhau vang lên rõ mồn một làm nó ngại ngùng không thôi. Jeno cắn môi, cảm nhận từng luồng khoái cảm như điện giật chạy dọc sống lưng, ngoài ê a nức nở cũng không thể làm gì khác.

Bụng dưới quặn thắt từng hồi, Jeno vội vàng ôm lấy Mark, bất an mà gọi tên gã.

- Minhyung à.

- Anh đây.

- Minhyung.

- Anh ở đây.

- Minhyung.

Mark tiến tới hôn Jeno, cuốn lấy nó và những nỗi bất an vô hình đi, chỉ để lại những khoái cảm mộng mị. Mark nặng nề thở dốc, phải tỉnh táo trong hoàn cảnh này thật sự khó khăn, nhưng gã không muốn mình mất bình tĩnh và đánh dấu Jeno. Gã sợ nó sẽ hối hận và cả hai phải đi vào bế tắc.

Cố gắng để không tiến tới khoang sinh sản của omega khi cả hai đang làm tình trong kì nhiệt như thể phải bơi qua lặn lại hai hồ nước nóng và lạnh liên tục. Mark hít một hơi sâu, hoàn thành những cú thúc cuối cùng rồi rút ra. Tinh dịch của cả hai vương vãi đầy trên bụng của Jeno. Khi gã vừa thở phào nhẹ nhõm vì vẫn kiểm soát được bản thân thì nó lại cảm thấy hụt hẫng không thể nói thành lời, lặng lẽ rơi nước mắt khi đã kịp vòng tay lên che ngang mặt.

Sau đó là những chuyện đã xảy ra ban nãy, người mà phút trước hẵng còn ngọt ngào mơ hồ gọi tên gã, ôm chặt lấy gã không buông. Vậy mà phút sau lại có thể làm một bộ mặt tỏ vẻ hối hận rồi muốn coi như không có chuyện gì. Mark không hiểu, nó muốn gã quên chuyện này như thế nào đây.

Mark dụi mạnh điếu thuốc ngắn ngủn xuống gạt tàn, nhìn chằm chằm vào đó vài giây rồi tự nói.

- Lee Jeno, anh sẽ quên, còn em thì.

Vài tuần trôi qua, mọi việc vẫn tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra. Jeno thở dài, dù điều này là tốt nhưng nó biết rằng nó đã mong đợi nhiều hơn thế nữa.

Jeno buồn bực nới lỏng cà vạt, chờ đợi thang máy di chuyển xuống tầng một công ty. Ít ra thì nó đã có một lần nhiệt tuyệt vời nhất với người mà nó thích nhất, chắc vậy cũng là đủ rồi. Jeno vẫn đang cúi đầu từ nãy, theo như thường lệ đi ra khỏi thang máy sau khi nghe tiếng ting thông báo. Chỉ là lần này thay vì được đi thẳng về nhà thì nó lại đâm sầm vào một ai đó. Lùi lại một chút để xem mình vừa đâm vào ai, Jeno giật mình ú ớ cả nửa ngày cũng không nói được một câu tử tế.

- Anh Mark...?

Mark xuất hiện với nụ cười quen thuộc của gã, trên tay là một bó hoa hồng to bự chảng đủ để thu hút mọi ánh nhìn. Mark tiến lại gần Jeno, không đưa bó hoa cho nó mà lại vòng tay qua eo rồi kéo nó sát tới cả hai dính lại vào với nhau, thẳng thừng tuyên bố.

- Đáng lẽ ra anh phải là người chịu trách nhiệm với em, thế nhưng em lại không cần vậy nên em sẽ phải chịu trách nhiệm với anh. Bé yêu.

Jeno kinh ngạc tới không khép được miệng, chỉ có thể trân trân nhìn vào Mark, cảm nhận mùi gỗ tuyết tùng mình mong nhớ bấy lâu nay chầm chậm bao lấy cơ thể. Có lẽ nó sắp ghét mùi này rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top