Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em Không Chờ Được Đến Ngày Anh Tặng Em Hoa Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.Tôi lặng lẽ ngồi trên sofa, chỉ mặc một chiếc váy ngủ.Mặc dù mùa xuân đã đến gần nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn hơi thấp.Cơ thể tôi lạnh đến mức sắp không cảm nhận được gì nữa, thơ thẩn ngước nhìn những tràng pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ.

Mười hai giờ hơn Giang An mới về, vừa bật đèn lên đã trông thấy tôi ngồi trên sofa, anh nhíu mày, theo thói quen đi tới ôm lấy tôi, thấp giọng hỏi: "Lâm Lâm, sao em còn chưa đi ngủ?"

Tôi hỏi thẳng: "Tối nay anh đi đâu?"Anh ta giật mình, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, giải thích: "Bạch Anh vừa về nước mấy ngày trước, lại bị sảy thai, tối nay cô ấy gọi điện thoại nói đau bụng, nên anh mới ghé chăm sóc cô ấy một chút."Tôi hỏi: "Còn gì nữa không?"

Anh khẳng định: "Không."Tôi đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân như tan biến, nhỏ giọng hỏi: "Còn bó hoa hồng là như thế nào?"Giang An trầm mặc không nói, một lúc sau mới mở miệng: "Là cô ấy đòi, nên anh ghé dọc đường mua cho cô ấy."

Tôi hoài nghi nhìn anh ta, bật cười, nước mắt không tự chủ mà lăn xuống.Thấy tôi khóc Giang An vội lấy giấy định lau, tôi liền quay đầu đi chỗ khác.

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta.Mặt Giang An liền lộ ra một tia cáu kỉnh: "Từ Lâm, em có thể đừng vì một chuyện vặt vãnh như vậy mà mất bình tĩnh được không? Anh nói cho em biết, Bạch Anh vừa mới sảy thai, em kiếm chuyện với một người bệnh để làm gì?"

Tôi ngây người nhìn anh ta, miệng đã hé nhưng không nói được tiếng nào.Chỉ có nước mắt cứ chảy dài, phòng khách bỗng trở nên im lặng đến rợn người.Giang An đứng dậy, dường như không muốn nói chuyện với tôi nữa, bỏ lại một câu "ngày mai anh phải đi làm" rồi trở về phòng.

Cuối cùng tôi cũng cạn kiệt sức lực.Tôi trượt dài xuống sofa, cuộn người lại và ôm chặt lấy mình, chỉ có nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.Tôi chưa bao giờ tranh cãi với anh ta...Vậy mà từ lúc chúng tôi bên nhau đến giờ, anh ta chưa một lần tặng tôi hoa hồng...Dù cho đó có là ngày cưới.

2.Tôi và Giang An quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn.Khi đó tôi thông minh lanh lợi, lại còn được mọi người đồn thổi là tài nữ, thật sự không thiếu người theo đuổi.Nhưng lại vì một lần hợp tác cùng dự án mà tôi đã nhìn trúng tính cách trầm ổn của Giang An.

Tôi nhờ Khương Tình, một người bạn chung của cả hai mai mối cho tôi, cô ấy còn có chút kinh ngạc."Lâm Lâm, cậu ấy cũng khá tốt, nhưng tớ không biết cậu có thích nổi bệnh sạch sẽ của cậu ấy hay không, chờ tớ mở lời thử rồi hẵng quyết định."

Khương Tình và Giang An là bạn từ cấp hai đến cấp ba, vậy nên lời nói của cô ấy tất nhiên là rất đáng tin cậy.Cũng đúng lúc đó, tôi biết rằng trong lòng Giang An có một bạch nguyệt quang, chính là mối tình đầu của anh ấy, Bạch Anh.

Anh đã theo đuổi Bạch Anh trong suốt năm năm và cho đi tất cả những gì có thể.Mặc dù Bạch Anh đã từng hẹn hò với hai người khác nhưng Giang An vẫn yêu cô ta bằng cả trái tim.Mãi đến năm thứ sáu, Bạch Anh mới đồng ý ở bên Giang An.

Anh ấy mừng như điên, ai ngờ chưa đến nửa năm sau, Bạch Anh đã tìm được một tên phú nhị đại, sau đó liền xuất ngoại, một chút tin tức cũng không còn.Nhưng Giang An không biết rằng ngay sau đó, thứ chờ đợi anh cũng chỉ là sự chán nản, và cảm giác nặng nề.

Cho đến khi tôi xuất hiện.Thấy tôi nhất quyết theo đuổi Giang An, Khương Tình cũng không nói nhiều, chớp mắt đã đánh tiếng với Giang An."Giang An, Lâm Lâm là một người rất tốt. Nếu cậu muốn bắt đầu một mối quan hệ mới thì liệu mà giải quyết hết những vướng mắc tình cảm trước đó đi."Giang An liền đồng ý.

Vì vậy, tôi đã điên cuồng theo đuổi anh ấy, và chỉ trong vòng năm ngày, chúng tôi đã chính thức công khai đến với nhau.Sau này tôi hỏi tại sao anh lại đồng ý nhanh như vậy, anh còn cụp mi và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng."Bởi vì trước đây chưa có một ai thích anh nhiều như vậy."

Tôi có chút đau lòng, xoay người ôm lấy anh, còn nghịch ngợm hôn lên một cái."Em rất thích anh! Vô cùng vô cùng thích anh!"

Giang An đối xử với tôi rất tốt, vô cùng chiều chuộng tôi, tôi có thể tùy ý làm nũng, lăn lộn mà anh ấy một chút cũng không tức giận cho dù thế nào đi chăng nữa.Thường ngày anh cũng rất hay tặng tôi nhiều món quà khác nhau, cứ thỉnh thoảng tôi lại nhận được những thứ như hoa cúc baby, khăn choàng dệt kim, và cả chiếc kẹp tóc màu kem. 

Ngay cả khi tôi chỉ nói vu vơ, Giang An cũng sẽ nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng mình có thể cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại.Nhưng Giang An chưa bao giờ gửi hoa hồng cho tôi.Anh ấy có thể gửi cho tôi một bó sao được gấp từng cái một, một bó hoa làm từ đồ ăn vặt yêu thích của tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ gửi hoa hồng dù chỉ một lần.

Con gái ai cũng thích lãng mạn, và tôi cũng không ngoại lệ, nên tôi đã năn nỉ anh ấy gửi cho tôi một bó hoa hồng vào ngày 520 (Lễ Tình nhân).Tôi không yêu cầu anh ấy gửi tận 999 bông hoa, chỉ cần một cành thôi, tôi đã rất hạnh phúc rồi.

Nhưng Giang An hiếm khi đáp lời, anh ấy im lặng một lúc rồi xoa đầu tôi."Lâm Lâm, loài hoa đó mua về mấy ngày rồi sẽ khô, rất khó xử lý. Anh chọn cho em một cây son, là màu trước đây em rất thích, Lễ Tình nhân anh tặng em cái này được không?

"Tôi rất tủi thân, giọng như sắp khóc: "Nhưng em chỉ muốn hoa hồng thôi, em cứ muốn có hoa hồng đấy! Chỉ một một nhành hoa, còn rẻ hơn son môi rất nhiều kia mà!"Cuối cùng, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, cố gắng dỗ dành tôi: "Lâm Lâm, đừng làm loạn nữa."

Tôi thật sự tức đến nghẹn họng, cuối cùng không để ý tới anh nữa.Tôi thế mà thù chẳng dai nổi, Giang An dỗ dành tôi mấy ngày, tôi lại làm lành với anh ấy.Nhưng trước sau gì tôi cũng không nhận được một bông hồng nào.

3.Tôi và Giang An kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học.Tôi thích kiếm tiền, và tôi đã kiếm đủ tiền để chọn được một vài ngôi nhà đẹp trong thời gian học đại học.Giang An cũng có rất nhiều tiền tiết kiệm, anh ấy thích chơi game, bình thường không có lớp sẽ nhận chơi hộ.

Vậy là sau hơn một năm ra trường, chúng tôi đã cùng nhau thành lập công ty.Tiếp theo liền bàn đến chuyện cưới hỏi.Cha mẹ hai bên đều rất hài lòng, đôi vợ chồng trẻ sự nghiệp thành đạt, tính cách lại còn bù trừ cho nhau, hơn nữa còn quen nhau được mấy năm liền, thật sự không thể chê vào đâu được.

Sau khi chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn, Giang An ngẩn người cầm quyển sổ màu đỏ trên tay.Tôi huơ huơ tay rồi trêu anh vài câu."Sao vậy? Lẽ nào vui mừng đến ngốc rồi sao?"Giang An nhìn tôi cười, đột nhiên ôm lấy tôi."Em cuối cùng cũng thuộc về anh rồi."Tôi xoa xoa vai anh, trong lòng tràn đầy vị ngọt."Đúng vậy, bây giờ em đã là của anh rồi."

Mọi thứ liên quan đến đám cưới đều thiết kế theo sở thích của tôi, Giang An rất chiều ý tôi.Tôi muốn chụp ảnh cưới ở cả Trung Quốc và trời Tây, anh ấy đồng ý.Tôi muốn đặt hàng trăm nghìn sợi chu sa, anh ấy đồng ý.Tôi muốn tổ chức một đám cưới đắt tiền theo phong cách phương Tây, anh ấy cũng đồng ý.

Duy nhất một yêu cầu, anh không đồng ý với tôi.Tôi đã nói, trước khi trao nhẫn, anh có thể tặng tôi một bó hoa hồng được không?Giang An không nói gì.Tôi hiển nhiên xem như anh ấy đã đồng ý.Thế nên khi đám cưới diễn ra, anh ấy mang ra một bó hoa loa kèn rất đẹp, trong mắt tôi liền hiện rõ sự thất vọng.Đám cưới vẫn diễn ra tốt đẹp nên tôi không hề cáu kỉnh gì cả.Nhưng việc đó cứ như cái gai khó nhổ trong tim tôi.

4.Hôm sau, tôi ra khỏi nhà sớm.Chẳng có lý do nào khác ngoài việc tôi không muốn gặp Giang An.Tôi yêu thích thiết kế thời trang đến nỗi cách đây một thời gian đã mở một studio chuyên thiết kế lễ phục.Tôi đã chiêu mộ được rất nhiều bạn trẻ sôi nổi và thú vị tham gia, vì thế studio chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười.Nên tôi đã đến đó.

Vừa vào đến cửa đã bị một cô gái ôm chầm lấy: "Chị Lâm! Em nhớ chị lắm!"Cô gái tên Lăng Hàn Sương, rất có tài thiết kế, hơi hậu đậu nhưng lại rất đáng yêu.Tôi cười đẩy cô ấy ra, cố ý chọc tức cô ấy: "Rõ ràng tôi chỉ lớn hơn cô có hai tuổi, gọi như thế có phải đang chê tôi già không?"

Mọi người xung quanh cười ồ lên, Lăng Hàn Sương sờ sờ mũi, có chút thương hại nhìn tôi: "Vậy từ nay về sau em gọi chị là Tiểu Lâm Lâm được không?"Bên cạnh còn có người gợi ý: "Nếu như cô có thể giành về thêm hai cái hợp đồng, không chừng chị Lâm sẽ tha thứ cho cô đó!"

Tôi nhìn họ lời qua tiếng lại xong, dặn dò vài câu rồi đi thẳng lên lầu.Vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Khương Tình."Mẹ kiếp! Từ Lâm, cậu biết tin Bạch Anh đã trở lại chưa?"Tôi thở dài, tôi đã quá mệt mỏi vì chuyện này."Cậu chưa xem vòng bạn bè của cô ấy sao?"Khương Tình vẻ mặt khó hiểu: "Vòng bạn bè gì cơ? Sao tớ lại không biết?"

Tôi chợt hiểu ra, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.Tôi trực tiếp chụp ảnh màn hình vòng bạn bè đó gửi cho Khương Tình, rồi tắt điện thoại, không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.Khi trời đã gần trưa, tôi thu dọn bản thảo thiết kế rồi lại liếc nhìn điện thoại của mình.Hình nền là ảnh cưới của tôi và Giang An.

Lòng tôi chua xót, tôi hít một hơi thật sâu, đi xuống lầu, chuẩn bị lái xe đến công ty của tôi và Giang An.Dù sao tôi cũng cần phải nói rõ với anh ấy.Đến trước quầy lễ tân của công ty, tôi lễ phép hỏi: "Tôi muốn tìm anh Giang An, anh ấy bây giờ có ở đây không?"Nào ngờ, cô lễ tân còn không buồn ngẩng đầu lên đáp: "Cô có hẹn trước không?"

Tôi hơi khó chịu trả lời: "Không, tôi là vợ anh ấy."Người phụ nữ ở quầy lễ tân ngẩng đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Chủ tịch của chúng ta đang cùng phu nhân ăn cơm, bộ dạng mình thế nào cũng không thèm nhìn lại, còn dám giả dạng làm phu nhân sao? Cô còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy!"Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia lửa giận, tôi đứng trước cửa công ty, gọi cho Giang An.

Anh vội bắt máy: "Lâm Lâm, có chuyện gì vậy?"Tôi lạnh giọng hỏi: "Bây giờ anh ở đâu?"Lúc này, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Giang An, có người tìm anh sao?"Là Bạch Anh! Tôi không khỏi siết chặt nắm đấm, ngữ khí trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: "Bạch Anh đang ở cùng anh sao?"

Giang An lập tức giải thích: "Không, Lâm Lâm, nghe anh giải thích đã..."Tôi ngắt lời anh ta: "Bây giờ tôi đang ở dưới lầu công ty."Sau khi cúp điện thoại, tôi quay trở lại sảnh lễ tân, nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy tôi, lại cau mày khó chịu: "Sao cô còn chưa đi? Cô có tin tôi gọi bảo vệ thật không?"

Một giây sau, thanh âm có chút lo lắng của Giang An từ đằng xa truyền đến, theo sát anh ta còn có thêm một người."Lâm Lâm!"Sau khi tôi phát hiện người đó là Bạch Anh, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng hơn.Thật ra tôi cũng mới gặp Bạch Anh được vài lần, trong ấn tượng của tôi, cô ấy khá hoạt bát dễ thương, hơn nữa còn có chút giống tôi.

Tôi từng hỏi Giang An, trong mắt anh ấy, tôi có phải là người thay thế của Bạch Anh hay không?Giang An hôn tôi rồi nói một cách rất nghiêm túc: "Lâm Lâm, em khác với cô ấy."Tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ ở quầy lễ tân đã xông lên trước, còn khẳng định: "Anh Giang, người phụ nữ này nói cô ấy là vợ anh, tôi đã cảnh cáo rằng anh đang dùng bữa với vợ anh rồi, nhưng cô ấy vẫn không chịu đi."

Tôi chỉ vào Bạch Anh đang đứng sau lưng Giang An, cười nửa miệng nói: "Cô nói người phụ nữ này là vợ của anh ta?"Sắc mặt Giang An có chút không tốt, tôi khoanh tay cười lạnh nói: "Vậy cô có biết tôi là cổ đông lớn nhất của công ty này không? Cô có biết tôi là người vợ mà Giang An đã cưới hỏi đàng hoàng không?"

Giang An tiến đến nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng dỗ dành: "Lâm Lâm, lát nữa anh sẽ cho người sa thải cô ta, em đừng tức giận được không?""Tôi đừng tức giận à?"Tôi quay đầu buồn cười nhìn anh, nhưng giọng nói lại có chút nghẹn ngào, "Giang An, anh công khai mang người phụ nữ này đến công ty chúng ta, còn ngầm đồng ý với nhân viên cho rằng cô ta là Giang phu nhân, anh có nghĩ cho cảm nhận của tôi chưa? "

Tôi hất tay Giang An ra, đi đến trước mặt Bạch Anh, ném cho cô ta ánh mắt khinh thường: "Bạch Anh, nếu cô sảy thai thì nằm viện nghỉ ngơi đi, ở đây thò mặt ra phá hoại hôn nhân của người khác à."Tôi cố ý nhấn mạnh chữ 'sảy thai', thân thể Bạch Anh run run, bộ dạng như sắp khóc, không hiểu sao khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ai ngờ lại nghe được giọng điệu phẫn nộ của Giang An từ phía sau truyền đến, lòng tôi đột nhiên run lên: "Từ Lâm, em đừng làm loạn nữa! Bạch Anh là do anh dẫn tới, em tức giận với cô ấy làm gì!""Giang An!!" Tôi hoàn toàn phát điên túm lấy cổ áo anh ta, nước mắt giàn giụa, "Anh vẫn chưa nhìn rõ sao? Tôi là vợ anh! Anh nói muốn nuông chiều tôi, yêu thương tôi, bảo vệ tôi, còn nói sẽ không liên lạc với người phụ nữ này nữa! Bây giờ anh còn trách ngược lại tôi làm loạn? Vậy lời anh nói tính là gì đây?? Đánh rắm à!!!"

Giang An bị tiếng hét của tôi làm cho sững sờ, có lẽ anh ta chưa bao giờ thấy tôi như vậy.Anh ta sửng sốt một lúc, vẻ mặt áy náy sâu sắc, còn muốn đưa tay ôm lấy tôi."Lâm Lâm, anh..."Tôi không tự chủ được lùi lại mấy bước, giọng khản đặc: "Cứ như vậy đi."

Tim tôi đau đến mức có ôm ngực thật chặt vẫn không thể ngăn cơn đau lan ra toàn thân."Giang An, đợi chúng ta bình tĩnh rồi nói tiếp."5.Những ngày này tôi không về nhà mà sống trong studio.Giang An đã nhiều lần tìm tôi, nhưng tôi từ chối tất cả cuộc gọi và phớt lờ tin nhắn của anh ta.Anh ta liên tục gửi câu 'anh xin lỗi' còn tôi thì ngày càng chán ghét anh ta.Cũng không phải chúng tôi chưa từng cãi nhau vì Bạch Anh.

Lúc trước mới bên nhau được mấy ngày tôi đã biết tin cô ta đến tìm Giang An.Bạch Anh hỏi vì sao anh ta lại ở bên người khác, Giang An lại tỏ ra rất tủi thân hèn mọn mà trả lời."Trước kia là em không cần anh mà...""Anh theo đuổi em nhiều năm như vậy, bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy..."Tôi và Giang An sau đó đã cãi nhau to một trận, khóc đến choáng váng.

Anh ta ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào mà dỗ dành."Xin lỗi Lâm Lâm, anh xin lỗi... anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa..."Vài giọt nước mắt mát lạnh rơi xuống cổ, tôi mềm lòng ngay lập tức.Giang An đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Bạch Anh trước mặt tôi, thậm chí còn xóa luôn quan hệ thân mật trong game.Nhiều năm trôi qua, tôi gần như đã quên mất cô gái này.Bây giờ cô ta đột nhiên quay lại, chỉ dựa vào thái độ của Giang An cũng biết cô ta đã thành công phá vỡ cuộc sống vốn dĩ yên bình và tươi đẹp của tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.Vậy nên, tôi đã gọi cho Bạch Anh."Dạo này cơ thể hồi phục thế nào rồi? Ra ngoài uống cà phê đi."Tôi hẹn Bạch Anh ở một quán cà phê mới khai trương, đến sớm nửa tiếng ngồi chờ cô ta.Bạch Anh đến đúng giờ, khí sắc vô cùng tốt, trang điểm kỹ càng và mặc một chiếc váy lụa màu cam.

Tôi đẩy cốc nước dừa đã gọi sẵn đến trước mặt cô ta, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Bạch tiểu thư, nghĩ cho sức khỏe của cô nên tôi đã gọi nước dừa."Cô ta uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn, nở nụ cười còn tươi hơn cả tôi: "Cảm ơn, tìm tôi có việc gì không?"Tôi không muốn dây dưa với loại người này, nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đẩy tới trước mặt cô ta: "Trong thẻ có 100 vạn."

Nụ cười của Bạch Anh cứng lại, ánh mắt trở nên âm trầm: "Tôi không cần tiền. Tôi muốn Giang An, tôi yêu anh ấy."Tôi không nhịn được cười thành tiếng: "Cô yêu anh ta? Yêu cái cách anh ta bám dính lấy cô à?"

Sắc mặt Bạch Anh nhất thời tái nhợt, tôi cũng lười nói nhảm với cô ta, đem thẻ bỏ vào trong túi, bình tĩnh đứng lên: "Bạch Anh, làm người thì phải biết xấu hổ."

Tôi định quay người rời đi thì Bạch Anh đột nhiên gọi lại."Từ Lâm, cô dám cược với tôi không?"Bạch Anh lộ ra vẻ khiêu khích, giống như nắm chắc phần thắng, "Giữa tôi và cô, xem Giang An sẽ chọn ai."

Bước chân tôi hơi khựng lại, lạnh lùng buông một câu."Tùy cô."Khi đó, tôi đã vô cùng chắc chắn rằng mình sẽ không thua Bạch Anh.

6.Cuối cùng tôi cũng chịu về nhà.Vừa bước qua cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, phòng ốc bừa bộn.Tôi cau mày gọi một tiếng: "Giang An?"Trong thư phòng truyền ra chút động tĩnh, sau đó Giang An xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ấy trông vô cùng tiều tụy, như thể đã nhiều ngày không ngủ, trên trán còn có một vết thương.Khi anh thấy tôi đứng ở cửa, đôi mắt đờ đẫn đột nhiên sáng lên, đôi môi run run, có chút tin nổi hỏi: "...Lâm Lâm? Em về rồi à?"

Còn chưa nói xong , tôi đã chạy tới ôm lấy anh, hai tay vòng qua cổ, không kìm được mà khóc: "Giang An, em không đi nữa, anh đừng như vậy mà..."Giang An thực ra rất sợ tôi bỏ đi.Trước đây khi cãi nhau tôi từng xóa thông tin liên lạc của anh ấy trong cơn tức giận.Một lúc sau anh ấy tìm thấy tôi, hai mắt đỏ hoe, trên cổ tay có vài vết máu, ôm tôi chặt đến mức tôi gần như không thở được.

"Lâm Lâm, đừng đi... đừng rời xa anh... làm ơn..."Lúc đó tôi đã quá đau lòng đến mức sau này cũng không dám nói những thứ linh tinh như muốn rời xa anh ấy nữa.Vết thương trên trán tôi nhìn là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.Nhưng tôi thực sự rất tủi thân, rõ ràng là anh ấy sai, sao lại tự biến mình thành bộ dạng này? 

Làm như tôi mới là người có lỗi ấy.Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đầu, tôi thút thít hai lần, không kìm được ngồi xổm xuống òa khóc.Giang An hốt hoảng, luống cuống tìm khăn giấy, điên cuồng hôn lấy má tôi, không ngừng an ủi tôi."Lâm Lâm, đừng khóc, đừng khóc... Anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Cuối cùng tôi đã tha thứ cho Giang An.Giống như rất nhiều lần trước đây, cho dù Giang An có chọc giận tôi thế nào, anh ấy vừa nói lời xin lỗi, tôi cũng đều mềm lòng mà tha thứ.Bởi vì tôi yêu anh ấy.

Thoắt cái đã gần giữa năm.Kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi là vào cuối tháng 6, từ giờ đến đó còn chưa đầy nửa tháng nữa.Trong khoảng thời gian này, Bạch Anh không liên lạc lại với Giang An, tôi cũng quên luôn vụ cá cược khiêu khích của cô ta ngày đó mà tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm sắp tới.

Tôi và Giang An đã hứa sẽ cùng nhau chụp một bộ ảnh vào mỗi dịp kỷ niệm, sau đó sẽ chọn một địa điểm để đi du lịch.Thế nên tôi đã đặt trước một studio chụp ảnh, đồng thời đặt vé đến Vân Nam.Tôi luôn muốn đến Vân Nam.

Không phải để ngắm hồ Nhĩ Hải ở Đại Lý, mà đến chợ hoa Đấu Nam ở Côn Minh.Hoa ở đó vừa rẻ vừa tươi, tôi muốn Giang An đến đó mua cho tôi một bó hoa hồng.Tôi kể lại kế hoạch chuyến đi cho Giang An nghe, anh ấy cưng chiều xoa đầu tôi: "Anh nghe lời vợ."Cho nên những ngày này tôi thật sự rất vui vẻ, vẽ bản thảo thiết kế cũng trở nên thuận tay hơn.Tôi đang rất mong chờ đến ngày đó.

7.Vào ngày kỷ niệm 5 năm, theo lịch trình tôi đã đưa Giang An đến studio sớm để chụp ảnh.Tôi lướt sơ qua liền nhìn trúng một bộ lễ phục màu đỏ vì trên cầu vai nó được đính một bông hồng nở rộ.Vì Giang An mà tôi có chấp niệm sâu sắc với hoa hồng.

Sau đó thì hoa tai, dây chuyền và các đồ trang sức khác của tôi đều mang phong cách hoa hồng.Khi nhân viên trang điểm cho tôi, họ còn khen tôi vài câu: "Từ tiểu thư, cô có làn da trắng, mặc bộ váy này trông thật đẹp."Tôi ngượng ngùng nhìn Giang An, anh khẽ cười: "Vợ anh mặc gì cũng đẹp."

Đang chải tóc, điện thoại di động của Giang An lại vang lên.Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là vấn đề công việc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của anh ấy qua gương, trái tim tôi đột nhiên thắt lại.Tôi giả vờ bình tĩnh hỏi: "Giang An, ai tìm anh vậy?"Anh cất điện thoại vào túi, do dự một lúc, giọng rất nhỏ nhưng tôi lại nghe rất rõ ràng: "Lâm Lâm, là Bạch Anh, cô ấy nói bản thân sơ ý ngã cầu thang, bây giờ đang rất đau bụng, cho anh..."

"Cho anh đi tìm cô ta à?"Tôi cười khẩy, trái tim như bị ai đó bóp lấy, rồi từ từ thắt lại, cơn đau khiến tôi thở dốc.Sắc mặt Giang An có chút bối rối, anh ta cố hết sức an ủi tôi: "Lâm Lâm, em đừng tức giận... Anh chỉ đi một chút rồi quay lại, thật đấy, anh sẽ không lừa em đâu, anh chỉ hơi lo lắng cho cô ấy, em cũng biết từ khi sảy thai, sức khỏe của cô ấy rất kém..."

"GIANG AN! ANH ĐIÊN RỒI SAO!!" 

Tôi bật dậy, hai mắt đã đỏ hoe, giọng nói vì tức giận mà có chút run rẩy, "Cô ta không khỏe thì liên quan gì đến tôi! Cô ta sảy thai thì liên quan gì đến tôi? Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Giang An! Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta đấy!!"Nước mắt làm nhòe mắt tôi, nhòe luôn cả lớp trang điểm tỉ mỉ đã được chuẩn bị công phu.Lúc này, tôi mới nhớ đến những gì Bạch Anh đã nói."

Tôi và cô đánh cược, xem Giang An sẽ chọn ai."Nhưng mấu chốt là cô ta lại chọn đúng ngày hôm nay!Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang An: "Hôm nay anh rời đi, thì đừng nghĩ đến việc gặp lại tôi nữa!"Giang An bồn chồn cắn môi nhìn tôi thật lâu, đến khi Bạch Anh gọi điện lần thứ hai, anh ta mới hạ quyết tâm, nhìn tôi một cách áy náy: "Lâm Lâm, đợi anh một chút nhé, sẽ nhanh thôi."

Máu huyết trong cơ thể tôi cứ thế ngưng trọng lại.Tôi ném cho anh ta ánh nhìn không thể tin nổi, đột nhiên cảm thấy bản thân căn bản chẳng hiểu rõ anh ta.Giang An vội vàng cầm áo khoác lên, trước khi đi còn nhào tới ôm tôi, hôn lên trán tôi một cái."Lâm Lâm, chỉ lần này nữa thôi."Tôi dường như không nghe thấy lời anh ta nói nữa."Từ tiểu thư? Từ tiểu thư?"

Nhân viên đang gọi tôi.Tôi ngơ ngác quay đầu lại, cô gái bên cạnh lo lắng nhìn tôi: "Từ tiểu thư, cô không sao chứ?"Tôi không ngồi thụp xuống đất mà chẳng nói gì, ngơ ngác nhìn về phía Giang An rời đi.Tôi biết bản thân như thế này trông rất xấu hổ, nhưng tôi không còn tâm trạng lo lắng về chuyện đó nữa.

Cô gái đột nhiên kêu lên: "Từ tiểu thư! Tay cô bị thương rồi! Để tôi đi tìm băng cá nhân cho cô."Đó là chiếc hoa tai hình hoa hồng mà tôi rất coi trọng.Vừa nãy khi Giang An nói rằng đó là cuộc gọi của Bạch Anh thì tôi đã vô thức siết chặt chiếc hoa tai.Giờ nó đã đâm sâu vào lòng bàn tay tôi, máu đang nhỏ giọt, nhưng tôi một chút cũng không cảm nhận được.Toàn thân đau đến chết lặng, cho đến khi cô gái kia cẩn thận bôi cồn sát khuẩn lên vết thương, tôi mới giật mình tỉnh táo lại.

Tôi thẫn thờ nhìn những vết máu đỏ tươi trên mặt đất, cảm giác như có một vết cắt trong tim, máu từ trong lòng chảy ra.Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, ngã lăn ra đất cuộn tròn người khóc lớn.Như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

8.Tôi không đợi Giang An quay lại.Cô nhân viên kiên nhẫn đợi tôi khóc xong rồi đưa cho tôi một ly nước.Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, thì thầm một tiếng "cảm ơn".Tôi không chụp ảnh nữa, trước khi rời đi còn được cô gái kia nhét cho một viên kẹo trái cây.Vừa về đến nhà, tôi lập tức thu dọn hành lý, đổi vé chuyến bay rồi bắt taxi ra sân bay.

Còn hơn một tiếng nữa mới lên máy bay, tôi đang mệt mỏi ngả người trong phòng chờ thì điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên.

Là Giang An.Nhưng bây giờ tôi không muốn nói gì với anh ta cả, tùy ý để điện thoại đổ chuông liên tục hơn 20 phút.Sau đó, nó bắt đầu rung lên mãnh liệt.Tôi cầm điện thoại lên, thấy màn hình đầy tin nhắn của Giang An."Anh xin lỗi, Lâm Lâm, em về rồi sao?" "Anh sai rồi, anh xin lỗi, xin em đừng rời khỏi anh mà." "Lâm Lâm, đừng tức giận, được không?" "Anh có lỗi với em, anh thực sự có lỗi với em, đừng giận anh, được không?"

Tôi bỗng trở nên cáu bẳn.Lần nào cũng vậy, chỉ có vài câu mà cứ dùng đi dùng lại.Lần nào tôi cũng tha thứ cho anh ta.Tôi trực tiếp chặn Giang An.Lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên.Nhìn xuống liền thấy tin nhắn Bạch Anh gửi, nhìn qua có vẻ đang rất đắc chí.

"Sao vậy Từ Lâm? Cô thua rồi."Tôi cắn chặt môi dưới, suýt nữa thì cắn ra máu: "Chơi thế này vui lắm sao? Tri tam đương tam*?"

(*Tri tam đương tam: là thuật ngữ chỉ những người đã biết người kia có đôi có cặp, nhưng vẫn muốn xen vào mối quan hệ đó. Loại hành vi này không chỉ làm tổn thương cảm xúc của người khác mà còn vi phạm luân thường đạo lý xã hội)

"Thì sao?"Qua màn hình, tôi có thể cảm nhận được cô ta đang diễu võ dương oai, "Không phải cuối cùng Giang An vẫn chọn tôi sao?"Trái tim tôi đau nhói, không muốn nói chuyện với cô ta nữa, vừa định kéo cô ta vào danh sách đen thì Bạch Anh đột nhiên: "Từ Lâm, có phải Giang An chưa bao giờ tặng cô hoa hồng đỏ không?"

Tôi không hiểu vì sao cô ta lại hỏi vấn đề này, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.Tôi giả vờ bình tĩnh trả lời: "Chuyện này liên quan gì đến cô?" "Sao lại không liên quan?" Bạch Anh gửi một icon cười nhạo, nhưng những lời cô ta nói lại khiến tôi như rơi vào hầm băng, "Tôi đoán chắc anh ấy chưa từng tặng hoa hồng đỏ cho cô, cô có biết vì sao không?"

"Vì anh ấy đã hứa với tôi, sẽ không bao giờ tặng hoa hồng đỏ cho người con gái nào khác ngoài tôi, mãi mãi là như vậy."Trong nháy mắt tôi như bị điểm huyệt bất động, một lúc lâu sau mới run run gõ một dòng: "Cô đừng nói nhảm."

Bạch Anh trực tiếp gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình, trong đó là lịch sử trò chuyện giữa cô ta và Giang An.Thời gian là tám năm trước, tôi tính đại khái ra là lúc Giang An và Bạch Anh vừa mới hẹn hò.

Tôi đọc từng chữ một, trái tim ngày một lạnh hơn, cuối cùng cũng thành tro tàn."Anh Anh, hoa hồng đỏ này cả đời chỉ có thể tặng cho người mình yêu nhất, anh thề với em, đời này anh sẽ không bao giờ tặng chúng cho cô gái nào khác."

Mọi thứ đều trở nên rõ ràng.Tôi cười, tiếng cười ngày càng to hơn, gần như là phát điên.Mọi người xung quanh đều cho rằng tôi điên rồi, ai nấy đều sợ hãi nhìn tôi.Quả thực, tôi vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.

Tôi không biết mình đang cười cái gì, có lẽ là cười nhạo chính mình.Hao tổn tâm tư chỉ vì chuyến du lịch lần này với Giang An, chính là một trò đùa.Tất cả chỉ là một trò đùa.

9.Tôi vẫn đi Vân Nam.Đến chợ hoa tươi, tôi mua hoa hồng hết bó này đến bó khác, nhiều đến nỗi không thể nhét đầy chiếc xe đẩy tôi mang theo.Cô bán hoa có lòng khuyên nhủ tôi: "Cô bé, cháu mua nhiều như vậy, mang đi cũng không được. 

Loài hoa này còn không bảo quản được lâu, sẽ nhanh héo, cháu không thấy lãng phí sao?"Tôi như vừa tỉnh mộng, thẫn thờ nhìn những bó hoa hồng sắp tràn khỏi xe đẩy.Hoa ở đây đúng là rất rẻ, nhưng dù có rẻ đến mức nào, Giang An cũng sẽ không bao giờ tặng chúng cho tôi.Tôi lẳng lặng đẩy xe hoa hồng về khách sạn đã đặt.

Tôi ngồi trên giường, nhìn chiếc xe một lúc lâu, đột ngột đứng dậy, lật đổ nó xuống.Những bông hồng vương vãi khắp mặt đất, và tôi quỳ giữa đống hoa, che mặt khóc rống lên.Tôi chờ mãi cũng không thể chờ được đến ngày Giang An tặng tôi hoa hồng.Mấy ngày nay Giang An không gọi điện cho tôi nữa, tôi cũng không thèm quản anh ta, tự mình đi đến những danh lam thắng cảnh mà tôi muốn đến trước đó.

Trưa ngày thứ tư ở Vân Nam, tôi đang thu dọn hành lý thì đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.Lúc đầu tôi còn nghĩ gần đây mình ngủ không ngon, có thể chỉ là ảo giác.Nhưng khi chiếc bình trên bàn đột nhiên rơi xuống, tiếng vỡ tan tràn ngập không gian, tôi mới sợ hãi đứng dậy.Là động đất.

Tôi lập tức chạy ra khỏi cửa, nhưng vừa ra ngoài thì một chiếc xà ngang rơi ầm xuống trước mặt, bụi mù mịt khiến tôi ho sặc sụa.Tôi bịt mũi và lùi lại vài bước, giật mình phát hiện phía sau không còn đường lui.Những tảng đất vẫn rơi từ trên đầu xuống, tôi liền kinh hoàng nhận ra sự thật.Tôi đã bị kẹt ở đây.

Biên độ rung ngày càng lớn, tôi đành phải nhanh chóng tìm một khu vực an toàn hình tam giác, ngồi xổm xuống rồi dùng tay bảo vệ đầu.Tim tôi đập rất nhanh, không hiểu sao lại vô cùng sợ hãi, cảm giác như mình sắp chết.

Trong lúc hoảng hốt, tôi lấy điện thoại di động ra, tín hiệu lúc có lúc không, tôi run rẩy gọi vào số của Giang An."Xin lỗi, thuê bao bạn gọi ..... không có ai trả lời, xin vui lòng ...""Sorry, the phone you..."Tín hiệu đứt quãng, điện thoại trước sau gì cũng không có ai nghe máy.

Tôi cắn môi và lặng lẽ khóc.Giang An, anh ta từng hứa với tôi, bất kể lúc nào cũng sẽ trả lời điện thoại của tôi ngay lập tức...Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi mừng rỡ mở khóa, còn tưởng rằng Giang An gọi lại cho mình.

Những gì tôi thấy lại là vòng bạn bè của Bạch Anh.Cô ta đang ôm một bó hồng trên tay, cổ tay còn được buộc một quả bóng bay, nở một nụ cười ngọt ngào."Cảm ơn Giang tiên sinh dù bộn bề công việc vẫn cùng tôi đi công viên giải trí, cảm ơn Giang tiên sinh nha~"

Tôi đang không rõ sống chết chống chọi trong cơn động đất, vậy mà người tôi yêu lại đang dẫn bạch nguyệt quang đi công viên giải trí.Hẳn là không có ai đáng cười nhạo bằng tôi rồi.Đột nhiên, một thanh xà gãy đập vào vai phải của tôi, và khoảnh khắc tôi ngất đi vì đau đớn, tôi đã quyết định.Nếu lần này có thể sống sót trở về, tôi nhất định...Nhất định...

10.Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, mũi còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.Vai phải vẫn còn rất đau, tôi chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng mạnh xung quanh.Tôi... vẫn còn sống?

Tôi thử cử động cánh tay, người đang nằm bên trên cũng tỉnh lại, Lăng Hàn Sương thấy tôi đã tỉnh lại liền bấm chuông gọi ở đầu giường, mừng rỡ nói: "Chị Lâm, rốt cuộc chị cũng tỉnh rồi! Em đi gọi chị Tình đây!"

Khương Tình vừa nghe tin tôi tỉnh đã chạy đến nắm chặt tay tôi, nước mắt giàn giụa trên mặt: "Từ Lâm! Cậu dọa chết người ta rồi! Tụi mình đều nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa đó! Hu hu hu..."

Tôi khẽ 'ừm' một tiếng, Khương Tình giúp tôi đắp chăn rồi thấp giọng hỏi: "Mấy ngày nay Giang An vẫn luôn canh chừng bên giường cậu, tớ vừa bảo anh ta ra ngoài nghỉ ngơi, bây giờ có gọi anh ta vào không? Kể cũng lạ thật, sao lần này anh ta không đi cùng cậu..."

Nghĩ đến những gì mình nhìn thấy trước khi ngất đi, cộng với chuyện xảy ra trước đó, tôi đau đến mức thở dốc, Khương Tình bèn vội vàng an ủi: "Lâm Lâm, đừng khóc, đừng khóc, tớ sẽ giúp cậu dạy cho anh ta một bài học...""Khương Tình, cậu không cần làm gì đâu," tôi sụt sịt, cố làm ra vẻ không quan tâm, nhưng nước mắt lại rơi xuống, "Tớ muốn ly hôn với Giang An."

Cả Khương Tình và Lăng Hàn Sương đều sững sờ.Suy cho cùng trong mắt người khác, tôi và Giang An vẫn luôn hòa thuận, cuộc sống viên mãn, cho dù thỉnh thoảng có cãi vã cũng không đến nỗi phải ly hôn.

Tôi đem mọi chuyện kể hết với họ, nhưng dù đã tự thuyết phục bản thân không nên để ý nữa, tôi vẫn run lên vì đau, môi bị cắn đến chảy cả máu.Khi tôi kể xong, Lăng Hàn Sương bắt đầu chửi ầm lên rồi liên tục đấm vào giường, trong khi Khương Tình nhìn chằm chằm mặt đất đầy oán hận rồi siết chặt nắm đấm: "Bạch Anh, thật sự là cô ta... Không ngờ cô ta lại vô liêm sỉ như vậy."

Thực tế thì Khương Tình và Bạch Anh từng là bạn tốt của nhau từ thời cấp hai.Nhưng sau khi phát hiện ra những chiêu trò khác nhau của Bạch Anh, Khương Tình dần xa lánh cô ta, sau đó cả hai học khác trường đại học, cũng không còn tiếp xúc nữa.Tôi yếu ớt ngả người xuống giường, nhắm mắt lại: "Mấy ngày nữa hẵng để Giang An đến tìm tớ."

Bác sĩ nói rằng tôi đang hồi phục rất tốt.Tôi cũng thỉnh thoảng xuống đi dạo, cứ ngồi trên giường mãi cũng không ổn.Khương Tình và Lăng Hàn Sương hầu như ngày nào cũng đến thăm tôi, mang cho tôi những món ăn ngon và kể cho tôi nghe những điều thú vị.Một tuần sau, Khương Tình đang gọt táo cho tôi thì đột nhiên có tiếng bước chân từ cửa phòng bệnh."Lâm Lâm."Là Giang An.

Nước mắt không biết sao lại trào ra, Khương Tình vội vàng đưa khăn giấy cho tôi.Dù tôi đã chuẩn bị tinh thần bao lâu đi chăng nữa, mọi thứ đều đổ bể khi vừa nhìn thấy Giang An.Tôi nghĩ đến bóng dáng anh ta vì Bạch Anh đã bỏ tôi lại một mình ở tiệm chụp ảnh.Tôi nghĩ đến hình ảnh anh ta đưa Bạch Anh đi công viên giải trí khi tính mạng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc.Và một bó hoa hồng tôi ước cũng không được,với cũng không tới.

Tôi yên lặng nhìn anh ta, hình như anh ta đã gầy đi rất nhiều, quần áo cũng nhàu nhĩ.Khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tôi, vành mắt anh ta đỏ hoe, trầm giọng bước đến bên giường, nói bằng giọng rất nhỏ."Anh xin lỗi, Lâm Lâm, anh tới muộn rồi, anh..."

Chát!Cái tát thật mạnh, nhưng không phải tôi đánh.Khương Tình tay còn chưa buông xuống đã căm phẫn nhìn Giang An, nghiến răng nghiến lợi gầm lên."GIANG AN!"Cô ấy dường như rất tức giận, chỉ thẳng mặt Giang An mà mắng.

"Đm tên khốn nhà anh còn không bằng súc sinh! Lúc ấy tôi mù rồi nên mới giới thiệu Từ Lâm cho tên nghiệt chủng như anh!""Bạch Anh có điểm nào so được với Từ Lâm? Ả ta làm đếch gì so được với Từ Lâm? Từ Lâm có cái gì không xứng với anh? Hả?""Mẹ kiếp, lúc đó anh hứa với tôi cái gì? Tôi thấy anh nói chuyện chẳng thà cmn đánh rắm còn hơn!""Anh theo đuổi Bạch Anh suốt mấy năm liền, cô ta có từng nhìn anh lần nào chưa? Cô ta đổi đến hai tên bạn trai rồi mà vẫn không có hứng thú với anh, anh cmn còn cảm thấy bản thân nổi trội hơn ai à?!""Tất cả những món quà anh tặng cô ta đều nhận, nếu cô ta có bản lĩnh, thật lòng không thích anh, cô ta sẽ không nhận đâu! Anh cmn còn chưa hiểu ra sao??"

Khương Tình tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, nhìn thấy bộ dạng trầm mặc cúi đầu của Giang An, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng."Chuyện này tôi vốn không muốn nói cho anh biết, nhưng thấy anh còn vui vẻ bám dính lấy cô ta như vậy, tôi sẽ kể cho anh nghe!"

Khương Tình gằn từng chữ: "Anh nghĩ xem vì sao lúc trước Bạch Anh lại chia tay với anh? Thật sự cho rằng cô ta ra nước ngoài du học để không liên lụy đến anh sao?"Giang An đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm liền thay đổi: "Cái gì?"

"Đúng là liếm chó* đạt đến trình độ này cũng là một loại năng lực," Khương Tình chửi gần xong lại nhìn anh ta đầy thương hại, "Cô ả đã leo lên giường một tên phú nhị đại khác trong trường rồi! Anh bị cắm sừng đấy thằng đần, mũ xanh cũng được phát cho vài chiếc luôn! Cô ta hiểu chuyện sao? Đi du học sao? Đm! Cái tên phú nhị đại kia nói sẽ đưa cô ta ra nước ngoài sống một cuộc sống tốt hơn, cho nên người ta liền vứt bỏ anh luôn! Anh hiểu chưa? Hả?"

(*Liếm cẩu: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, mà vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh / theo đuổi, đeo bám, dính lấy người đó)

"Đứa bé kia là con của cô ta và tên phú nhị đại, nhưng gia tộc người ta xem thường cô ả, nên đã đuổi ả về, rồi mới đến lượt lốp dự phòng nhà anh!"Giang An hoàn toàn sững sờ như bị sét đánh.Tôi nhìn bộ dạng anh ta như vậy, tự nhiên có chút buồn cười.Hóa ra liếm chó, liếm chó, liếm đến cuối cùng, cũng ra về trắng tay.

Khuôn mặt anh ta xám xịt, môi ngập ngừng vài tiếng, 'bịch' một cái quỳ xuống trước giường bệnh của tôi."Lâm Lâm, anh xin lỗi, rất xin lỗi...""Thật sự xin lỗi em, anh là thằng khốn kiếp, anh thật khốn nạn..."Tôi thực sự không còn sức nói chuyện với anh ta, ngữ khí nhàn nhạt: "Giang An, chúng ta ly hôn đi."

Anh sửng sốt một lúc lâu, rồi như tỉnh lại, không ngừng lắc đầu cầu xin: "Không... Lâm Lâm, làm ơn, đừng rời xa anh, được không? Làm ơn, làm ơn đi mà, anh rất hối hận, anh nhận ra lỗi của mình rồi..."Đang nói, anh ta liền tự tát vào mặt mình, tôi giật mình từ trên giường ngồi dậy, hét vào mặt anh ta: "Giang An!"

Anh ta thẫn thờ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe."Anh dựa vào cái gì mà ở đây cầu xin tôi tha thứ? Dựa vào cái gì chứ?""Giang An, tôi từng rất thích anh, từng yêu anh, cho nên mặc kệ anh làm sai chuyện gì, tôi cũng đã tha thứ cho anh...""Mỗi lần anh chọc giận tôi, cuối cùng cũng là tôi tha thứ cho anh...""Bởi vì tôi từng yêu anh... nhưng anh cũng không thể ỷ thế hiếp người mà đối xử với tôi như vậy được..."Giang An liều mạng lắc đầu: "Không, Lâm Lâm, anh chưa từng có ý nghĩ như vậy, thật mà, anh...""Giang An," tôi nhìn anh chằm chằm, "Tôi là người anh yêu nhất sao?"Giang An ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: "Lâm Lâm, em đương nhiên là người anh yêu nhất, anh..."

Tôi nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao anh chưa từng gửi hoa hồng cho tôi?"Anh ta ngẩn ra, tôi lại hỏi tiếp: "Là bởi vì anh từng hứa với Bạch Anh, sẽ không bao giờ tặng hoa hồng cho cô gái khác đúng không?"Giang An lập tức hốt hoảng, tay chân luống cuống: "Lâm Lâm, em đừng tin lời cô ấy, anh...""Chính miệng anh nói như vậy," tôi ngước lên nhìn anh ta, nghiêng đầu, "không phải sao?""Giang An, có phải anh đối xử với cô ta cũng giống như đối xử với tôi đúng không?"

"Không đâu! Lâm Lâm em tin anh được không? Anh chỉ yêu em thôi...""Tôi vẫn luôn tin tưởng anh, Giang An," tôi ngắt lời anh ta, tuy đang cười nhưng nước mắt đã chảy xuống, "Có lần nào tôi không tin anh không?"

"Nhưng còn anh, lời hứa với tôi, anh có giữ được không?"Giọng tôi run run: "Anh đã hứa với tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Bạch Anh nữa, anh làm được không?""Anh hứa với tôi rằng bất kể khi nào, dù ở bất kì nơi đâu, anh sẽ luôn ưu tiên trả lời cuộc gọi của tôi."

"Vậy thì anh đã ở đâu khi tôi bị mắc kẹt trong đống đổ nát? Anh làm được sao?""Anh nói sẽ đối xử tốt với tôi, chiều chuộng tôi, không để tôi chịu khổ dù chỉ một chút, anh làm được sao?""Nhưng những gì anh nói với Bạch Anh," tôi nghẹn ngào, "anh nói sẽ không bao giờ tặng hoa hồng đỏ cho những cô gái khác, anh lại làm được."

"Thế nên từ khi chúng ta bên nhau đến nay, anh vì cái lời hứa chết tiệt đó mà chẳng bao giờ tặng tôi một cành hồng!""Giang An, vậy mà lúc này anh lại nói được làm được...""Anh biết vì sao tôi muốn đến Vân Nam không? Tôi đã mua rất nhiều hoa hồng, nhưng không một bó nào là được anh tặng...""Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Hả? Giang An? À?! Tôi yêu anh như vậy còn chưa đủ sao? Đến một bông hồng cũng không xứng à? Chỉ vì cái lời hứa hoang đường của anh?!"

Tôi ném mọi thứ vào anh ta, tay bắt được cái gì liền ném cái đấy, như thể điều này có thể giúp tôi phát tiết hết phẫn nộ và ủy khuất."Tôi là cái gì? Tôi tính là cái gì đây? Giang An, anh nói cho tôi biết được không..."Giang An đã ngồi thụp xuống, đau khổ mà nức nở, chỉ có thể không ngừng lặp lại một câu."Xin lỗi..."

"Lâm Lâm, anh có lỗi với em..."Tôi đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn thấy dáng vẻ anh ta như vậy, bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi."Giang An, tôi đã nói rồi, mỗi lần anh làm như vậy tôi đều cảm thấy có lỗi với anh...""Cũng bởi vì yêu anh, tôi lần nào cũng tha thứ cho anh...""Nhưng lần này, tôi không định tiếp tục tha thứ nữa.""Chúng ta vẫn cứ ly hôn đi."

11.Giang An cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.Tài sản cứ như bình thường mà chia, không có tranh chấp gì lớn.Ly hôn trong hòa bình.Khi nhìn thấy con dấu đóng trên cuốn sổ xanh, trong đầu tôi chợt hiện lên rất nhiều thứ.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi tỏ tình với Giang An, bộ dạng bối rối của anh ấy đã khiến tôi bật cười;Tôi nhớ rõ hai chúng tôi luôn thích hẹn hò ở cái đình giữa hồ trong trường, sau đó hôn nhau đến khó rời;Tôi nhớ rõ cả hai chúng tôi đều thích chó và mèo, ước định sẽ cùng nhau nuôi một bé Samoyed và một bé mèo mướp;Tôi nhớ rõ khi tôi kiếm được những đồng tiền đầu tiên, anh ấy đã hôn tôi liên tục, còn không ngừng khen ngợi;Tôi nhớ rõ chúng tôi mỗi năm đều đi du lịch cùng nhau, chụp những bức ảnh đẹp và ăn những món ăn ngon;Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi đi thử váy cưới, anh ôm tôi thật chặt và nói sẽ mãi mãi đối xử tốt với tôii; Chúng tôi tại sao lại đi đến bước đường này?

Tôi cầm lấy cuốn sổ màu xanh lá cây đó, mũi có chút đau.Tôi đột nhiên nhớ về lúc chúng tôi đi lấy giấy đăng ký kết hôn, Giang An gấp đến mức nhấc bổng tôi lên, hô to: "Bây giờ em hết đường chạy rồi nhé!"

Tôi và Giang An hiện tại đang đứng trước cửa Cục dân chính, chuẩn bị đường ai nấy đi.Tôi nhìn anh, cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: "Nhà giao cho anh, ngày mai em đến thu dọn đồ đạc."Sắc mặt Giang An trở nên thống khổ, một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói: "Được."

Hôm sau, tôi đang thu dọn đồ đạc, trông thấy những bức ảnh cưới của mình trên tủ đầu giường.Nhìn một lúc lâu rồi đặt bức ảnh trở lại.Tôi sẽ rời khỏi thành phố mà tôi và Giang An đã chọn để cùng nhau chung sống, bắt đầu một cuộc sống mới.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tôi bước tới mở thì thấy Giang An ôm một bó hoa hồng đỏ tươi lớn, yên lặng nhìn tôi."Lâm Lâm, cho anh thêm một cơ hội, được không?"Tôi chợt cười, rồi lại khóc.Đây là khung cảnh trong mơ của tôi, tôi ước gì mình có thể vui vẻ nhận hoa, sau đó hôn lên mặt Giang An một cái thật kêu."Cảm ơn chồng, em thích lắm!"

Nhưng tôi chỉ cảm thấy lòng đau đến đỉnh điểm."Giang An," tôi run rẩy gọi tên anh, "Bó hoa này em đợi tám năm rồi.""Anh có biết bao nhiêu thời gian để tặng, nhưng anh lại không làm.""Bây giờ em không cần nữa."

Nói xong tôi đóng cửa lại.Sau đó chậm rãi ngồi xuống sàn và khóc rống lên.Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đợi được đến ngày anh tặng hoa hồng cho tôi, vậy mà tôi đợi được rồi.Nhưng quá muộn màng.

Hoàn toàn văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top