Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Cơn mưa năm 17 tuổi

Thầy hiệu trưởng Trần Minh Hoà vốn được biết đến là người cực kì mê tín, sở dĩ thầy chọn ngày hôm nay cũng là nghe bà bói phán ngày hôm nay đẹp trời, xuất hành vào ngày này vạn sự đều hanh thông. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, khi đang chơi vui vẻ, bỗng mây đen ùn ùn kéo đến, chưa đầy 3 phút sau đã trút xuống nhân gian một cơn mưa lớn không hề báo trước.

''Các em, mau tập trung ở trên xe nghe không?'' Thầy Trần Minh Hoà hô lớn, bên kia thầy Hưng hiệu trưởng trường Mộc Lỵ cũng đang lớn tiếng hô hào các em học sinh nhanh chân lên.

Khổ thân hai vị hiệu trưởng đáng kính, bình thường ăn to nói lớn là vậy cũng không át nổi tiếng mưa, cuối cùng mưa lớn quá đành theo sự hộ tống của đông đảo giáo viên chạy lên phía nhà xe.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Ái Nhân theo đoàn người chạy nhanh lên phía nhà xe nhưng trong lúc hỗn loạn đã vấp vào chân bạn học nào đó rồi loạng choạng bổ nhào về phía trước, cũng may nhanh tay víu được vào một cành cây mới thoát khỏi cảnh vồ xuống tảng đá nhưng cổ chân thì bị va đập mạnh phát ra âm thanh nghe ''răng rắc''.

Chết cha, trẹo chân rồi.

Càng di chuyển càng nhức đến ứa cả nước mắt khiến Ái Nhân càng lúc bị thụt lùi lại đằng sau. Không thể tiếp tục di chuyển được nữa nhỏ nép mình dưới một mỏm đá bên trên hơi nhô ra tạo thành mái hiên để đợi ngớt mưa rồi đi tiếp, nhưng càng lúc mưa càng lớn đã hất ướt cả người. Nhưng điều đáng sợ hơn mà nhỏ đang nghĩ thực sự đã đến khi tiếng sấm đầu tiên đã đánh xuống mang theo cả tia sét.

''Ôi mẹ ơi.'' Ái Nhân giật nảy mình vì sợ hãi, hét lên thất thanh rồi bịt tai lại ngồi thu mình sâu trong mỏm đá.

Đoàng, đoàng...

Tiếng sấm dội vang, Tuệ Minh trước lúc trời chuẩn bị mưa đã theo thầy Tôn lên xe dự định mang nước với đồ ăn xuống cho các bạn. Lúc này đây cứ đứng một tay cầm ô, tay còn lại vén tấm áo của những bạn học đang chạy lên để nhìn cho rõ mặt.

''Các cậu có ai thấy Ái Nhân lớp 11a5 không?''

''Không.''

''Không thấy.''

Mọi người cho đến người cuối cùng đều lắc đầu rồi vội vã chạy lên xe trú mưa. Có thể là Ái Nhân đã đi cùng Hải Triều cậu liền chạy đi tìm kiếm cả những chiếc xe của trường Mộc Lỵ, nhưng đến khi gặp Hải Triều cậu ta cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vì khi đó cậu ta cũng đi theo cô chủ nhiệm đi lấy nước cho các bạn.

Ái Nhân không đi cùng Hải Triều vậy nhỏ đang ở đâu?

Nhỏ này rất sợ sấm, ở nơi này lại hoang vu như vậy, sự lo lắng xâm lấn tâm trí cậu mỗi lúc một nhiều thôi thúc cậu mau chóng chạy xuống bên dưới thác để tìm.

''Tuệ Minh, trời đang mưa rất lớn lại có sấm sét, cậu đi rất nguy hiểm.'' Mỹ Duyên giữ chặt lấy tay cậu. Bên cạnh tiếng thầy cô can ngăn nói nước đang xối rất mạnh, nếu cậu đi không chừng sẽ bị trượt ngã nhưng cậu không nói không rằng khoác chiếc áo mưa rồi cứ thế men theo con đường đổ bê tông đã trở lên trơn trượt và chảy lênh láng nước mưa pha lẫn đất đỏ.

Xoẹt...

Một tia sét vừa đánh xuống chẻ đôi thân cây to ngay trước tầm mắt khiến Tuệ Minh đứng khựng lại vì bất ngờ trước cơn giận dữ của thiên nhiên, bên trên lần lượt phát ra tiếng la hét vì sợ hãi của các bạn trên xe.

''Minh, em mau quay lại đi, bên dưới nguy hiểm lắm.'' Là tiếng của thầy hiệu trưởng, thầy đã phải dùng đến chiếc loa cầm tay để chuyển lời đến cậu. Nhưng Tuệ Minh bất chấp trời mưa mỗi lúc một lớn, bước chân sau một hồi cứng ngắc đã hoạt động trở lại sau một hồi chấn động, cậu chạy càng nhanh về phía dưới, vừa hét to tên nhỏ: ''Nhân, cậu đang ở đâu?''

Ái Nhân toàn thân ướt sũng vì nước mưa, chân thì đau, chiếc áo phông trắng bị đất đỏ bắn lên đã nhuốm bẩn, đang cố nép mình trong hẻm đá run rẩy vì sợ hãi trông thật thảm hại chẳng khác nào con cún đi lạc, nhỏ bật khóc: ''Tuệ Minh tôi sai rồi, tôi sợ lắm, cậu mau đến đón tôi đi được không, hu hu.''

Người mà nhỏ nghĩ đến lúc này duy nhất chỉ có cậu, từ nhỏ đến giờ mỗi lần có mưa sấm đều có cậu ở bên cạnh nó quen rồi, lâu dần nhỏ đã ỷ lại, dựa dẫm vào cậu từ lúc nào không hay. Nhỏ tự nói với chính mình nếu bây giờ cậu xuất hiện thì từ nay về sau nhỏ nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cậu, không bắt nạt, kiếm cớ gây sự với cậu nữa. Có lẽ ông trời đã thấu hiểu lòng người vì chỉ sau một tiếng sấm vang dội khiến nhỏ ôm đầu sợ hãi, thì một giọng nói quen thuộc pha chút tức giận của Tuệ Minh vang lên ngay trên đỉnh đầu:

''Cậu là con ngốc sao? Có biết tôi tìm cậu nãy giờ không hả?''

''Minh...'' Ngước lên nhìn cậu, nhỏ như người sắp chết đuối vớ được phao, vội đứng dậy lao đến ôm cậu tìm kiếm sự an toàn: ''Sao giờ cậu mới tới, tôi sợ lắm, huhu.'' Có lẽ vừa sợ vừa đau Ái Nhân đã bật khóc như một đứa trẻ, có trời mới biết một mình ở lại nơi hoang vu này lại phải chống chọi với nỗi sợ hãi nhỏ đã khổ sở và mong cứu tinh của mình xuất hiện như thế nào.

Cởi chiếc áo mưa của mình chùm lên đầu hai đứa, một tay cậu dùng ống tay áo của mình lau đi nước mưa hay nước mắt đã dính tùm lum trên gương mặt bầu bĩnh ấy. Nhìn nhỏ khóc sưng húp cả mắt mà cậu vừa giận lại vừa thương, nói một câu bóng gió:

''Ban nãy thấy cậu hăng lắm mà, sao giờ như con mèo xẹp lông thế?''

''Dính nước mưa thì chả xẹp.'' Ái Nhân khịt mũi, cái giọng ương bướng lạc cả đi.

Đến lúc này rồi vẫn còn ương, thấy nhỏ định nhào tới ôm mình, Tuệ Minh liền lạnh lùng đẩy ra: ''Đừng ôm tôi.''

Đoàng...

Sấm lại đánh khiến chân tay Ái Nhân sợ đến nỗi mềm nhũn cả ra, không nghĩ được nhiều nữa nhỏ mặc kệ cậu có đồng ý hay không cứ ôm chặt lấy cậu, ngay lúc này khi đã có cảm giác an toàn nhỏ có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu đang lan toả sang cho mình. Sợ bị đẩy ra Ái Nhân càng siết eo cậu thêm chặt: ''Nhưng sợ lắm!''

Nhìn cún con trong lòng đang ra sức ôm chặt mình mà lòng cậu thấy ấm áp lạ kì, cảm giác bao nhiêu kiên trì, bao nhiêu yêu thương bấy lâu chôn chặt đều đã được đền đáp. Không cần biết cảm giác của nhỏ đối với cậu lúc này là gì, cậu trong tâm trí của nhỏ chỉ đơn giản là bạn bè hay anh em nhưng khoảnh khắc đẹp đẽ này cậu sẽ mãi không quên.

Mưa càng lúc càng lớn, một mảnh áo mưa vốn chẳng thể đủ che chắn cho hai người được khô ráo, nước từ trên các sườn dốc đang chảy xuống mỗi lúc một nhiều cuốn theo cả sỏi đá. Choàng chiếc áo mưa vào người nhỏ, Tuệ Minh đội mũ rồi kéo khoá lại sau đó bế thốc nhỏ lên đứng lùi vào bên trong hẻm đá, tránh những cục đá đang lăn lốc lao về phía mình.

Ái Nhân ngây ngốc nhìn một loạt những hành động của Tuệ Minh, lại nhìn tấm lưng đang bị nước mưa lạnh xối vào áo đã dính vào da mà thấy cay xè sống mũi, quên luôn cả đau đớn, sợ hãi.

''Đừng làm rộn nữa, ngồi im đi không ngã cả hai bây giờ.'' Tuệ Minh trừng mắt, cậu biết cái con nhỏ bướng bỉnh này đang định cởi áo mưa đây mà.

''Nhưng cậu ướt hết rồi, trời còn đang lạnh nữa.''

''Tôi là con trai, sức chịu đựng dĩ nhiên tốt hơn cậu, ngoan, mặc vào đi.''

Sự dịu dàng của cậu lúc này lại khiến Ái Nhân bật khóc, vừa dùng tay che đầu cho cậu, nhỏ nói trong tiếng nấc: ''Vì sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy, tôi hoàn toàn không xứng.''

Vì tôi thích cậu.

Tuệ Minh hai mắt cay xè vì nước mưa táp vào mặt nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ nhỏ đang khóc, nhìn mếu máo đến tội, mưa lạnh làm nụ cười dịu dàng của mọi ngày trở lên cứng ngắc hơn: ''Vì cậu là đồ ngốc, không đối tốt với cậu thì với ai.''

''Cậu mới là đồ ngốc.'' Nhỏ bật khóc mắng ngược lại cậu nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Rồi đưa tay chạm lên má cậu, thảng thốt:

''Sao mặt cậu lạnh như đá vậy?''

Rose: Hỏi ngu, đứng giữa trời mưa không lạnh mới lạ.

''Mưa mà.'' Nhiệt độ ngoài trời đang hạ thấp dần xuống nhưng Tuệ Minh vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mềm ấm áp đang đặt ở má mình. Mọi sự chú ý của cậu lúc này được dồn hết lên đôi mặt hết sức bầu bĩnh đang phóng đại trước mặt. Những lúc nhỏ yếu đuối như thế này thật đáng yêu.

Cảm nhận được cặp mắt nào đó đang dán chặt lên mặt mình, lần đầu tiên trong 17 năm thanh xuân Ái Nhân tự dưng thấy hai má mình nóng bừng, sự bí bách về khoảng cách 0 xen ti mét giữa hai đứa khiến tim nhỏ như muốn nhảy ra ngoài.

Để phá tan đi cái cảm giác kì quái đang lởn vởn trong đầu, Ái Nhân cố tỏ ra thản nhiên nhất đưa hai lòng bàn tay chà sát vào nhau rồi áp lên má cậu: ''Đỡ lạnh hơn chưa?''

''Đỡ rồi, cậu mau bỏ tay ra khỏi mặt tôi đi.'' Tuệ Minh vì hành động ngẫu nhiên này của nhỏ mà loạng choạng suýt ngã về sau.

Mưa rất lớn, lúc cậu nói ra câu đó còn kèm theo tiếng sấm nên Ái Nhân đành ghé sát tai áp vào gần má cậu: ''Cậu nói cái gì cơ?''

Ai kia lại càng thêm đỏ mặt, khó khăn lắm mới nói ra được mấy câu: ''Nếu cậu không muốn cả hai cùng ngã thì yên lặng đi.''

''Ờ.'' Nhỏ đã hiểu và yên lặng, nhưng cứ chốc chốc lại lặp lại hành động xoa tay áp vào má cậu với hi vọng có thể giúp cậu ấm áp hơn một chút.

Công nhận con trai gì đâu mà da trắng mịn khiến con gái như nhỏ đây cũng phải lồng lộn vì ghen tị. Mà sao càng chạm vào càng thấy nghiện mới chết cơ chứ. Thật hối hận khi trước đây nhỏ toàn véo với tát không à.

Tim Tuệ Minh sắp bị nổ tung theo từng cái chạm tay của nhỏ, trời mưa lạnh đã khiến gương mặt đỏ bừng vì ngại của cậu trở lên xanh tái, cậu gắt lên: ''Cậu còn không bỏ tay ra có tin tối vứt cậu xuống vực không hả?

''Cậu cáu cái gì chứ, bình thường véo má tôi, nựng mặt tôi, xoa đầu tôi như chó con tôi còn không nói gì?''

''Thế ai nói nhận làm chó không phải làm việc nhà, giờ thấy ấm ức rồi à?''

'' Có chút chút, nhưng nghĩ lại làm chó của cậu tuy thiệt thòi nhưng được cung phụng như hoàng đế nên cắn răng chịu đựng vậy.''

''Hết thuốc chữa.''

Mắng Ái Nhân vậy chứ kỳ thực trái tim cậu lúc này đang nhảy múa theo từng cái chớp mắt của nhỏ. Cậu thầm nghĩ: ''Ái Nhân, tôi nhất định sẽ ghi nhớ cơn mưa sinh nhật năm 17 tuổi của mình.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top