Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Vỡ

Buổi sáng mùng 3 trời lất phất mưa, hai mẹ con đang sửa soạn bữa cơm để hóa vàng, mọi thứ tươm tất thì bỗng nhiên nghe tiếng gọi ngoài cổng. Ái Nhân chạy ra đến nơi người đầu tiên trông thấy là bố thì mặt mày hân hoan lắm, thế nhưng cửa vừa mở người đầu tiên bước vào lại là bà nội, khắp người bà toả ra khí thế như chuẩn bị tham gia một cuộc hỗn chiến, bước thẳng một mạch vào trong nhà.

Hết nhìn theo bà, Ái Nhân lại đưa ánh mắt ngây ngốc nhìn sang bố, ông nội rồi đánh rơi ánh nhìn ấy giữa lưng chừng chẳng kịp chiếu đến cái bóng dáng cao gầy nào đó. Từ lúc mọi người đều có mặt đông đủ ở đây Ái Nhân cứ có linh tính chuyện gì đó không hay sắp xảy đến với gia đình mình. Chưa đầy một phút sau đã nghe thấy tiếng bát đĩa đổ vỡ trong nhà, chạy vào đến nơi thấy bà nội hất cả mâm cơm cúng vừa chuẩn bị xong xuống đất, cơm canh hất văng tung tóe khắp nền gạch.

Ông nội mắt đã mờ, trông thấy bà nóng nảy hất đổ cả mâm cơm, thì nảy quát lên: ''Bà này hồ đồ, sao bà lại làm vậy với con dâu hả?''

''Con dâu, cái ngữ mất nết viết đơn bỏ chồng này thì có tư cách gì mà thắp hương khấn vái gia tiên nhà họ Phan tôi hả, cút, mau cút khỏi nhà con trai tôi.''

Chẳng là bố Khang về quê hôm qua, nghe bà nội phàn nàn rồi dùng những ngôn từ chì chiết vợ cùng con gái thì tức đến nỗi mất đi kiểm soát. Bố thương mẹ bao năm qua bị bà nội ghét bỏ, rồi cái chuyện sinh cháu trai, cháu gái chê Ái Nhân là đồ vịt giời hậu đậu,... Cho nên đã nói ra việc hai vợ chồng đã đơm đơn ra tòa.

Bà Đổng tức giận, giọng chu chéo khiến hàng xóm quanh đó tưởng xảy ra chuyện gì lũ lượt kéo đến cổng ngó xem, thấy vậy bà như được tiếp thêm sức mạnh lao vào đánh mẹ Loan tới tấp:

''Cái ngữ bỏ chồng như cô có gì tốt đẹp, con trai tôi nó đàng hoàng tử tế mà cô còn bỏ, để xem sau này đời cô còn vớ được thằng nào tốt hơn con trai tôi.''

Bố Khang thấy mẹ ra tay đánh vợ mình thì lao vào che chắn, thành ra mấy cái cào cấu ấy vào hết người của bố, chảy cả máu. 

Ông Đổng cũng dùng chút sức tàn lôi bà vợ đanh đá của mình ra, hung hăng quát:

 '' Cái bà này bị điên hả, vừa vừa phai phải thôi chứ, lúc trước ở nhà chẳng phải đã bảo đây là chuyện của hai vợ chồng nó tự giải quyết với nhau hay sao, ai cho bà đánh con dâu thế hả?''

''Ông nói ai điên hả ông già kia, có phải ông giống thằng con trai đần của ông, bị nó cho uống bùa mê thuốc lú nên bênh nó chằm chặp đúng không hả?'' Bà Đổng vẫn chưa thôi lao về phía con dâu kèm theo những lời đay nghiến, chì chiết.

Ái Nhân chứng kiến cảnh hỗn độn trước mặt mà thấy tai mình như ù đi vì những lời chửi mắng của bà đối với mẹ, đầu dội đến những đợt đau nhức khủng khiếp, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, là mình đang ngủ mơ gặp ác mộng có đúng không?

Khuôn mặt hiền hậu, miệng móm mém nhai trầu kể cho con, cho cháu nghe ngày xưa khi đất nước mới lập lại hoà bình ông bà đã gặp nhau, kết hôn, cùng nhau cày cấy sinh con đẻ cái ra sao, rồi sau bố mày là chú Lý, chú Thắng. Mong mãi mới được mống con gái nhưng vì bệnh khi còn nhỏ lại thiếu thuốc thang chứ đâu hiện địa như bây giờ nên đã mất khi còn nhỏ,... Bà hay kể những chuyện như vậy, mà lần nào cũng chỉ lặp lại mà Ái Nhân ngồi cạnh nghe chưa một lần thấy chán, có lẽ cũng chỉ những giây phút như vậy bà mới không nghiêm khắc, không phân biệt trai, gái.

Thế nhưng...

Sao hôm nay dáng vẻ đôn hậu đó đâu rồi, tìm hoài mà chẳng thấy, chỉ thấy một bà tiên trong câu chuyện cổ tích đã bị phạm phải lời nguyền sắm vai phù thuỷ độc ác đang lao vào đánh con trai, con dâu không hề biết mệt mỏi, miệng phát ra những thứ âm thanh khó nghe nhất trên đời.

Ha ha ha...

Tiếng cười như điên dại của mẹ Loan bỗng khiến tất cả mọi người phải ngưng lại hành động của mình, nhất là bà Đổng nhìn con dâu mà cứ ngỡ nó bị hóa điên mất rồi.

Mẹ Loan ngưng cười, đẩy bố Khang sang một bên, tự tin, kiêu hãnh đi đến trước mặt bà nội giống như mọi uất ức, tủi hận bao năm qua bỗng dồn nén thành một luồng sức mạnh chờ được bùng phát vào ngay lúc này:

''Mẹ, mẹ nói rất đúng, con trai mẹ quá tốt, một đứa như con đâu xứng, vậy nên con mới buông tha cho anh ấy để mẹ nhẹ lòng. Còn về cái nhà này, xin lỗi mẹ khi con phải nói rằng đây là tài sản thuộc về con, công sức của một mình con gây dựng lên, anh ấy ư? Tiền để dành nuôi cháu trai của mẹ hết rồi.'' Nói rồi ánh mắt bà cay đắng nhìn về phía Tuệ Minh khiến cậu bước hụt về sau một bước.

Thử hỏi đã là đàn bà ai mà chẳng giữ lại cho mình chút ích kỷ kia chứ, bao nhiêu năm qua bà chưa từng phàn nàn về chuyện chồng mình sống hết tình, hết nghĩa với con trai của tình cũ nhưng đâu có nghĩa là bà không thu nhặt những điều đó cất riêng vào một góc trong cõi lòng, và lúc này đây chính là thời điểm thích hợp để đem chúng ra phơi bày.

''Mày, mày nói láo, Khang, con nói gì đi, sao để con đàn bà này giành hết công lao như thế.'' Bà Đổng nói rồi đập chan chát vào người đứa con trai đã gần 50 của mình. Thế nhưng bố Khang mắt đã đỏ hoe chỉ gật đầu cái rụp:

''Mẹ, Loan nói đúng, ngôi nhà này, tất cả mọi vật dụng bên trong đều do tự tay cô ấy gây dựng lên. Mẹ đừng gây khó dễ cho cô ấy thêm nữa.''

''Mày, cái thằng đần, nó đã bỏ mày thì phải kiện nó, phải cho nó ra đi tay trắng. Cái loại lăng loàn, bỏ chồng này mà ở thời xưa thì chỉ có nước cạo đầu, bôi vôi rồi thả trôi sông cho nó chừa.''

Thấy bà Đổng vẫn còn hung hăng chửi con dâu, ông Đổng ái ngại với ánh nhìn săm soi của hàng xóm liền đi ra đóng cửa lại, sau đó quát bà Đổng: ''Bà im ngay miệng lại cho tôi.''

''Bố, mẹ, ông bà nội, từ nãy đến giờ mọi người đang nói chuyện gì vậy? Mọi người đang diễn kịch có đúng không?''

Câu hỏi của Ái Nhân vừa vang lên khiến không khí đang ầm ĩ trong nhà bỗng dưng lắng xuống, im lặng đến nghẹt thở. Bà Đổng thấy vậy càng được đà xỉa sói mẹ Loan: ''Sao vậy, làm chuyện xấu hổ nên con gái cũng giấu có đúng không?''

Ái Nhân ánh mắt ngây dại hết nhìn bà nội lại đến mẹ, rồi nhìn bố như mong chờ cái lắc đầu nói đây đúng là diễn kịch con ạ, mọi người chỉ đang muốn làm con bất ngờ thôi. Thế nhưng đáp lại sự mong chờ ấy chỉ là những tiếng im lặng nồng đậm mùi tàn khốc.

Nhiều năm sau khi nhớ về cảnh tượng ngày hôm ấy Ái Nhân vẫn còn nhớ mùi vị của máu tanh từ môi lan vào khắp miệng vì cái cắn răng quá chặt, tiếng hét vang ra như muốn xé rách cả cuống họng: ''Tại sao? Tại sao không ai nói với con đây chỉ là một vở kịch, tại sao?''

Bỏ lại sự hỗn độn, ầm ĩ đang diễn ra trong ngôi nhà, Ái Nhân bỏ chạy, nhỏ lao xuyên qua đám đông đang tụ tập trước cổng, chạy trốn khỏi những ánh nhìn soi mói như dao găm vào da thịt mình, chạy trốn khỏi một gia đình ấm êm khiến nhỏ tự hào biết bao nhưng mới đây lại nghe ra thứ âm thanh đổ vỡ. Đằng sau vẫn là tiếng gọi đầy lo lắng của Tuệ Minh khi đuổi theo nhỏ:

''Nhân, chạy chậm thôi, đợi tôi với.'' Tuệ Minh đuổi theo nhỏ lên tận ngọn đồi mà ngày bé tụi nó hay lên để thả diều.

''Chạy theo tôi làm gì, tôi tưởng cậu phải ở đó theo phe bà Đổng giành giật tài sản với mẹ tôi chứ?'' Quyệt đi nước mắt đang tèm nhem trên mặt, nhỏ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, không ai biết để gào khóc ấy vậy mà bị cậu đuổi theo đâm sinh bực.

Bị mỉa mai, giễu cợt như vậy cậu tức lắm, lại còn chẳng ưng cái kiểu không tôn trọng người lớn, cậu lạnh giọng:

''Nhân, sao cậu lại ăn nói như vậy, đó là bà nội cậu là cháu phải tôn trọng bà.''

Đang buồn, nhỏ lại nghĩ cậu lên mặt dạy đời mình đâm càng tức, cười khẩy một cái:

''Tôn trọng, với người đang đánh đập, mắng chửi hai mẹ con tôi ư? Buồn cười thật đấy Minh ạ, dạo này dạy tôi học phát nghiện nên dạy luôn tôi phải sống thế nào cho phải đạo đấy à?'' Vừa nói, Ái Nhân vừa dùng bàn tay đẩy cậu lùi về phía sau.

Vì bên dưới khá trơn dốc nên Tuệ minh đành giữ tay nhỏ lại : ''Dù gì cậu cũng phải tôn trọng bà, ngay cả trong nói năng cũng phải chừng mực.''

Phải, ngay lúc này nhỏ rất ghét cậu, sự có mặt của cậu lúc này chẳng khác nào dầu đổ vào đống lửa đang cháy dữ dội trong lòng nhỏ:

''Im đi, kẻ ăn bám như cậu thì có tư cách gì mà dạy đời tôi chứ?''

''Nhân... cậu...'' Tuệ Minh sững sờ đến chẳng thốt ra lời, tai cậu ù cả đi bởi những lời lẽ mình nghe được. Nhỏ vừa mới nói cậu ăn bám ư? Nhìn người trước mặt Tuệ Minh thoáng lạnh cả người ngỡ như rất xa lạ.

Thấy cậu giống như bị hoảng loạn tới mức lảo đảo về sau mấy bước, miệng chẳng thể thốt lên lời tự dưng tim nhỏ thắt lại, đau nhói, dòng nước mắt cũng theo cơn đau ấy mà tràn ra khỏi khóe mi .Thế nhưng luôn có một sự thật, khi con người ta đau, họ chỉ muốn người khác hiểu được nỗi đau đó. Mà Ái Nhân lại dùng những lời nói như muối mặn của mình lúc này sát lên trái tim vẫn luôn âm ỉ chảy máu của cậu để nói ra nỗi đau của mình.

''Tôi làm sao? Không nói được có đúng không, vậy để tôi nói cho cậu biết những gì tôi dồn nén bao nhiêu năm qua. Tôi ghét bức ảnh chúng ta chụp chung năm sáu tuổi, bởi nhìn vào nó tôi lại nhớ đến cái ngày cậu xuất hiện để cướp đi tình thương của bố đối với tôi. Ông ngoại cũng sẽ không vì sự xuất hiện của cậu mà đột ngột rời khỏi thế giới này sớm đến vậy.'' 

Qua đôi mắt đã nhoè đi vì nước mắt của mình Ái Nhân có thể, nhìn thấy một giọt nước mắt bị tràn ra khỏi hồ nước của người con trai trước mặt. Cậu đã khóc. Thế nhưng điều đó vẫn chưa đủ, chưa bao giờ là đủ.

Giống như những cục máu đông tích tụ lâu ngày, Ái Nhân hôm nay quyết định đem nó tống tá hết ra khỏi cơ thể mình, chỉ có như vậy mới khiến nhỏ cảm thấy dễ thở hơn một chút chứ nỗi đau lớn quá rồi, đã vượt qua khỏi tầm chịu đựng, còn không nói ra sẽ đau chết mất:

''Tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần rằng: Nếu không có cậu có phải bà nội, cả các chú nữa sẽ không ghét bỏ coi tôi như một đứa thừa thãi. Bạn bè, thầy cô sẽ không nhìn tôi như một tấm gương phản chiếu của một đứa thiên tài như cậu. Ước mơ tôi nuôi dưỡng bấy lâu cũng sẽ không bị bóp nát như thế. Cả bố mẹ nữa, bọn họ cũng sẽ không ly hôn. Không có cậu, có phải tất cả những chuyện này sẽ không xảy đến đúng không?''

''Tôi ghét cậu!'' Đôi vai nhỏ run rẩy trong gió lạnh, ba từ nói ra thật nghẹn ngào, khó khăn.

Gió lạnh trên đồi thổi mỗi lúc một mạnh hơn, hất tung mái tóc che đi hai hốc mắt đỏ hoe của cậu. Vì cảm thấy có chút khó thở Tuệ Minh loạng choạng lùi về sau, tựa lưng vào gốc cây thông sau lưng mình, cố gắng giúp không khí lưu thông.

Vừa mới đây cậu ngỡ cả bầu trời của mình sụp đổ, người con gái cậu đem yêu thương, bảo vệ 11 năm qua, hôm nay lại hoàn toàn biến thành người xa lạ. Cậu thương nhỏ bao nhiêu thì ngày hôm nay nhỏ lại đem hết thảy những trách cứ, oán hận, hiểu lầm tích tụ bấy lâu biến thành một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào trái tim của cậu không chút do dự.

Cậu tự giễu chính mình 11 năm qua đã dùng hết thảy những tình cảm, quan tâm chân thành dành hết cho người con gái này thế nhưng kết quả chỉ nhận lại ba từ ''tôi ghét cậu''.Hóa ra không phải bản thân cứ đem đi hết chân thành, quan tâm chăm sóc cho người ta thì sẽ nhận lại sự đền đáp xứng đáng, nhất là người đó trước nay chưa một lần dao động vì mình.

Giờ cậu mới hiểu ra Ái Nhân trước nay đối với mình chỉ có sự ghen ghét không hơn, không kém. Tình cảm trước nay đều do mình cậu tưởng tượng ra mà thôi.

Hít một hơi thật sâu Ái Nhân cố ngăn không cho nước mắt rơi, nhỏ ngước đôi mắt sưng đỏ của mình sang nhìn vẻ mặt chẳng mảy may chút ngạc nhiên của cậu, bật cười:

''Cậu luôn có cái vẻ mặt đấy, rất nghiêm túc, rất bình tĩnh khiến tôi nhiều lúc có cảm giác dù trời có sập xuống cậu cũng không hề có lấy chút sợ hãi. Trong khi tôi và lũ bạn phải lo lắng vì những bài kiểm tra, lo điểm số không đủ thì quay sang nhìn cậu lại khiến chúng tôi tủi nhục. Ông ngoại qua đời Lâm, Phương chúng nó đều khóc nấc cả lên nhưng cậu thì sao? Đứng đó như một bức tượng không cảm xúc vậy. À đúng rồi, đến cả đứng trước mộ bố mẹ mình cậu còn chưa từng nhỏ lấy một giọt lệ kia mà. Phải chăng ngay từ khi sinh ra cậu đã thiếu đi trái tim?''

''Đủ rồi.'' Cậu mệt mỏi, ánh mắt chỉ còn lại sự đau đớn nhìn người con gái trước mặt.

''Chưa đủ, chưa đủ,...'' Ái Nhân ngang bướng hét lên.

Rời khỏi gốc cây, Tuệ Minh vươn hai tay đặt lên vai nhỏ, lần đầu tiên trong suốt 11 năm cậu muốn dùng chính sức lực mà mình có khiến cho nhỏ đau, mỗi câu nói gần như được lọt ra khỏi kẽ răng:

''Tôi nói là đủ rồi, tại sao tôi phải khóc khi chính họ là người bỏ tôi lại trên thế gian này, tại sao hả?''

Đôi mắt dịu dàng, ấm áp của mọi ngày giờ đây toàn tơ máu đỏ ngầu như một dã thú vì bị chọc giận mà mất đi kiểm soát. Ái Nhân cũng là lần đầu tiên thấy cậu có phản ứng như vậy thì có chút sợ hãi vùng vẫy, thế nhưng dù có thêm vài cái huy chương vàng ở đây cũng không thể giúp nhỏ thoát ra khỏi vòng tay cứng như sắt thép đó. Dường như đã ý thức được mình đã động chạm đến nỗi đau cấm kị của cậu sự hối hận bỗng dâng trào, sợ hãi ấp úng nói ra ba từ: 

''Tôi xin lỗi!''

''Không cần xin lỗi.''

 Ánh mắt lạnh lùng ấy chưa một lần chiếu trên người con gái này, thế nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ giấy phút này, bởi vì Tuệ Minh cậu đã mệt rồi.

''Cậu thực sự muốn biết 11 năm qua tôi có hay là không có trái tim đúng không?''Tuệ Minh nhếch môi cười khẩy, dáng vẻ hoàn toàn xa lạ đó đổ xuống, phủ môi mình lên môi Ái Nhân. 

Sương mù thổi qua, từng hạt sương li ti bám lại trên hai mái đầu, hai người họ trên danh nghĩa là anh em trong khoảnh khắc này đang chính thức trao cho nhau nụ hôn đầu.

Dù cho là ép buộc.

Chỉ biết một trong hai người đã chẳng còn muốn quay đầu. Chẳng muốn mãi sống trong cái vỏ bọc do mình tạo dựng bấy lâu, một nụ hôn triệt để đập vỡ đi tất cả.

Ái Nhân vội chạy ra khỏi nhà nên trên người chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng, nhưng điều khiến nhỏ run rẩy, sợ hãi không phải là cái lạnh đang thẩm thấu vào da thịt của thời tiết mà là nụ hôn rất mạnh bạo của Tuệ Minh đang chà sát trên môi mình. Từng cử chỉ ấm áp, dịu dàng trong trí nhớ của nhỏ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng, cuồng bạo khiến nhỏ muốn tránh né, nhưng tránh không nổi vì Ái Nhân hoàn toàn bị Tuệ Minh khoá lại trong vòng tay như gông kìm của mình.

Ái Nhân càng có ý phản kháng nụ hôn càng tàn bạo khiến nhỏ cơ hồ cảm thấy sức lực trong cơ thể sắp bị Tuệ Minh hút cạn, đôi môi đau rát vì sưng lên.Có lẽ nụ hôn sẽ kéo dài lâu hơn nếu như không có tiếng hét chói tai vang lên.

'' A a a... Minh, Nhân, hai người các cậu đang làm gì vậy?'' 

Cả hai bị tiếng hét làm cho giật mình liền quay đầu lại liền nhìn thấy Mỹ Duyên đang khổ sở ôm đầu, trạng thái tinh thần của nhỏ bạn lúc này giống như vừa trải qua một cú sốc rất lớn.

''Duyên, không phải như cậu nghĩ đâu, mình...'' Ái Nhân vốn định chạy đến chỗ Mỹ Duyên giải thích cho rõ ràng nhưng Tuệ Minh vẫn giữ nguyên tư thế đó, vốn không hề có ý định buông tha cho nhỏ. Cậu hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn sang đứa con gái vẫn đang nhập vai diễn sâu đứng cách đó chừng 3 bước chân:

''Cậu diễn đủ chưa? Diễn xong rồi thì đi chỗ khác, đừng đứng đây cản trở hai chúng tôi nói chuyện.''

''Tuệ Minh, cậu... Hai người các cậu tuyệt đối không thể, cô chú nếu biết được sẽ rất buồn và thất vọng về tình cảm sai trái này của các cậu đó.'' Mỹ Duyên hai mắt long lanh trực khóc, vẫn đang sắm vai một người bạn tốt hết lòng khuyên nhủ. Thế nhưng đổi lại chỉ là nụ cười khẩy của cậu:

''Sai trái, tôi với người này có gì để sai trái đây, chúng tôi không chung họ hàng, huyết thống, các người dựa vào đâu cứ quy chụp mối quan hệ đó cho chúng tôi vậy?'' Nói rồi cậu chẳng bận tâm có người thứ ba ở đó, cúi xuống tính hôn đôi môi sưng đỏ mềm mại đó thêm một lần nữa, giọng vô cùng thách thức:

''Nếu cậu muốn ở lại đây xem phim tình cảm miễn phí thì cứ việc.''

''Hai người... Thực sự quá đáng!'' Mỹ Duyên giậm chân, uất ức bưng mặt khóc chạy đi.

Lúc này chỉ còn lại hai người Tuệ Minh mới đẩy Ái Nhân ra, vẻ mặt thản nhiên giống như vừa rồi người làm hành động đó với nhỏ chẳng phải là mình. Nhìn gương mặt với biểu cảm hoá đá của Ái Nhân mà trái tim cậu đau nhói, nhưng sự việc đến nước này cậu cũng chẳng có ý định muốn cứu vãn nó nữa rồi.

''Biểu cảm đó của cậu là sao vậy? Chẳng phải muốn biết tôi có trái tim hay không ư? Phan Ái Nhân tôi nói cho cậu biết: Tôi có, 11 năm qua không ngừng dùng nó để chứng minh bản thân thích cậu nhiều ra sao, nhưng kết quả cậu chỉ coi tôi như một thằng hề.''

''Không phải như vậy đâu...'' Ái Nhân vốn muốn mở miệng giải thích cho rõ ràng, rằng chỉ là cảm xúc nhất thời trong lúc nóng nảy khó mà kiểm soát được chính mình đã nói những lời tổn thương cậu. Thế nhưng mỗi câu nói định thốt ra đều trở lên  khó nhọc hơn lúc nào hết.

Thấy nhỏ im lặng, trái tim cậu lại quặn thắt: ''Ái Nhân, tôi chỉ hỏi cậu lần cuối cùng. Cậu từng thích tôi chứ?''

Ngay lúc hai ánh mắt vốn bị sương mờ che khuất bấy lâu đã  nhìn thấy nhau, thời khắc vốn ngay từ đầu đã định sẵn là mong manh ấy lại bị một cuộc điện thoại cắt ngang, Ái Nhân sau khi nghe xong điện thoại gương mặt đổi sắc, nhỏ định chạy đi thì cánh tay bị cậu giữ chặt lại giống như níu lấy sợi dây hi vọng cuối cùng, mỗi lời nói ra đều nghe ra được sự nặng nề:

''Trả lời rồi hẵng đi.''

''Chưa hề.'' Dứt lời Ái Nhân chạy thật nhanh về hướng nhà của mình.


Các bạn đừng quên nhấn vote + follow cho tác giả nhé! Cảm ơn các bạn.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top