Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Chó tiểu nhân, mèo đại nhân

Ái Nhân vừa về đến nhà chỉ có con Pig lăng xăng chạy ra mừng, từ trong bếp vọng ra tiếng cười ngọt ngào của Mỹ Duyên.

Tuệ Minh đeo trên người chiếc tạp dề hình Pikachu vàng chóe, đồng phục đi học về cũng chưa kịp thay đã sắn cao, lao ngay vào bếp, tay cậu bận rộn đảo qua đảo lại món ăn trong chảo. Mỹ Duyên đứng bên cạnh phối hợp vô cùng ăn ý, khi thì đưa tận tay cậu lọ bột ngọt, khi thì chút ít rau thơm. Chẳng hiểu do đạp xe cả quãng đường, vừa đói, vừa mệt hay vì điều gì khác nhưng Ái Nhân chẳng thích nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người bọn họ chút nào.

Bị véo hai má, đau quá con Pig kêu ư ử rồi chạy đến quấn lấy chân Tuệ Minh như mách tội con nhỏ độc ác nào đó. Hai người này không hẹn mà cùng nhìn lên nơi vừa phát ra âm thanh đóng cửa thật mạnh trên tầng.

Nằm ôm con gấu Pikachu, đang thiu thiu ngủ nhưng Ái Nhân cơ hồ cảm nhận được một bàn tay ấm mang theo hương bạc hà man mát chạm nhẹ vào trán mình :

"Mệt à? "

"..." Chẳng nói năng gì, Ái Nhân bực bội gạt tay cậu ra rồi lấy gối phủ lên đầu. Nhưng lo lắng nhịn ăn thì bệnh đau dạ dày của nhỏ lại tái phát thì tội lắm nên Tuệ Minh đành nhẹ giọng, lay lay người nhỏ:

''Dậy ăn đi rồi mới ngủ, trưa nay tôi làm sườn xào chua ngọt, còn có mực trứng hấp xả ớt nữa đấy, không ăn nhanh nó nguội mất.''

''...''

Thấy ai kia dùng cả hai tay bịt chặt gối thì Tuệ Minh hết cách, bèn xuống nước, dùng sức kéo chiếc gối ra: ''Thôi được rồi, chuyện hôm nay là tôi sai, đợi có cơ hội sẽ gặp thầy Minh lấy điện thoại về cho cậu được không?''

''Nói lời giữ lấy lời đấy!'' Vẻ mặt giận dỗi giãn ra đôi chút, nhưng còn chữ ký, nhỏ dễ dàng thỏa hiệp vậy rồi ai ký cho nhỏ đây. Nghĩ đến điều này Ái Nhân lại tiếp tục cơn giận đang dang dở, bày ra cái vẻ ương bướng: ''Không ăn!''

''Woa, mèo hôm nay chê mỡ cơ!''

''Nói ai là mèo hả, tôi là mèo thì cậu làm chó nhá.'' Dứt lời cái gối bay thẳng vào mặt Tuệ Minh không thương tiếc.

Chiếc gối đập vào mặt mang theo mùi hương hoa hồng dịu nhẹ khiến tâm trạng Tuệ Minh đang thấp thỏm bỗng vui tươi trở lại, cậu thừa biết nhỏ này còn động chân, động tay, muốn cãi lộn với cậu thì có nghĩa là không còn giận cậu.

Đặt chiếc gối in hình pikachu màu vàng ngay ngắn trên đầu giường, cậu kéo tay nhỏ: ''Đi thôi, chó tiểu nhân mời mèo đại nhân xuống nhà ăn cơm.''

Hiếm khi Minh giáo sư có khiếu hài hước tự nhận mình là chó khiến Ái Nhân phải nín cười, cố bày ra cái vẻ mặt giận dỗi.

Thấy nhỏ ngồi đó không nhúc nhích cậu liền biết có điều chưa vừa ý: ''Lại còn điều gì nữa hả mèo đại nhân?''

Ái Nhân dường như chỉ đợi có thế liền mở cặp sách quẳng ngay trên giường, lấy ra hai tờ bản kiểm điểm, xòe ra trước mặt cậu:

''Ký cho tôi đi, ký xong chúng ta đi ăn cơm.''

Thật buồn cười khi không ăn cơm người đói bụng là con nhỏ này nhưng nó lại đem nó ra làm điều kiện trao đổi với cậu. Dù nhìn đi nhìn lại từ đầu đến cuối cậu chả được lợi lộc gì. Thế nhưng Tuệ Minh vẫn chấp nhận lời đề nghị đó, đem hai tờ giấy đến chỗ bàn học ngồi xuống. Trách ai ngoài bản thân mình kia chứ, ai bảo thế gian bao nhiêu đứa con gái đáng yêu, xinh đẹp, hiền ngoan cậu không vừa mắt lại để ý cái con nhỏ đanh đá lại tham ăn, hay mang đến phiền phức này.

''Ê, cậu ra điền nốt phần lí do đi đã.''

''Ừ, Ái Nhân lật đật chạy ra chỗ cậu, cúi xuống điền vào phần lí do viết bản kiểm điểm, lúc ngẩng lên bằng một thủ pháp rất tinh vi, nhanh như chớp đã lấy được điện thoại trong túi áo Tuệ Minh. Có điện thoại trong tay điều đầu tiên là đăng nhập Facebook book sau đó lên google đọc nốt mấy chương truyện còn dang dở.

Tuệ Minh nhìn sang thấy nhỏ vẫn chứng nào tật ấy đâm sinh ra nổi giận, lấy lại điện thoại:

"Cậu vẫn còn đọc tiếp được, lẽ nào bị thu điện thoại với phạt viết bản kiểm điểm đối với cậu chẳng nhằm nhò gì. "

''Kệ tôi.''

''Kệ cậu, đã vậy tôi kệ cậu không ký nữa.'' Tuệ Minh buông bút, gương mặt điển trai đanh lại nhìn nhỏ.

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc đó Ái Nhân có chút chột dạ, nhưng vẫn gân cổ bò lên gắt: ''Cậu hôm nay lên cơn gì vậy, sinh sự với tôi từ sáng đến giờ, không ký thì đưa đây, cóc cần.'' Nói rồi giật lấy hai tờ giấy chạy đi.

''Đứng lại, cậu định đem đi đâu, tìm Mỹ Duyên ư? Cậu ấy cũng không giúp được cậu đâu.''

''Xí, ai thèm.'' Đóng cửa đến ''rầm'', Ái Nhân tức tối phi ra khỏi nhà.

Thấy Ái Nhân không mấy vui vẻ đi ra khỏi nhà Mỹ Duyên gọi với theo: " Cậu đi đâu vậy, ăn cơm đã rồi hẵng đi. "

Thế nhưng Ái Nhân đã đạp xe đi rất xa.

Nhìn vẻ mặt ảo não của Tuệ Minh đang đi xuống liền đoán ra hai người vừa xảy ra cãi vã, thế nhưng Mỹ Duyên vẫn vờ như không hay biết, nói : " Cậu ấy không ăn cơm đã vội vã đi đâu vậy? "

"Chắc đúng như cậu đã nói, Nhân như ngày hôm nay lỗi là do tôi."

"Ý mình không phải chỉ trích cậu đâu Tuệ Minh.''

''Tôi biết, ngồi xuống chúng ta ăn cơm trước đi!''

Nhận lấy bát cơm từ cậu, Mỹ Duyên nhìn những món trên bàn ăn một lượt rồi lặng cả người, loay hoay giúp cậu ta phụ bếp cả buổi mà cuối cùng toàn là những món Ái Nhân thích.

...

Quán Internet Dế Choắt.

Đang tức giận chỉ biết phi ra khỏi nhà, đạp xe lòng vòng một hồi Ái Nhân dừng lại trước cửa một quán nét. Móc trong túi áo ra cũng may còn hai chục nghìn đủ ngồi đến trước lúc mẹ về, nhỏ không do dự nữa mà thẳng tiến đi vào.

Vừa bước vào trong quán, nào là tiếng la hét, chửi thề của các cao thủ võ lâm. Nhỏ thích cái không khí ở đây, ai cũng chăm chú vào màn hình máy tính của mình, chẳng bao giờ để ý người ngồi cạnh mình là ai và đang làm những gì.

Ở một nơi tự do như vậy tự dưng Ái Nhân từ ý định đến để đọc truyện liền đăng nhập tài khoản Wapttap, hôm nay nhỏ lại có cảm hứng viết phần tiếp theo cho câu truyện tình bạn giữa gấu lớn và gấu nhỏ.

''Mẹ kiếp, hôm nay tao phải chơi khô máu với mày!'' Lâm bức xúc nhìn vào màn hình quát tháo sau đó huých Hải Triều ngồi máy kế bên:

''Cậu đi mua hộ tôi chai nước ngọt đi, cả bánh nữa, tôi phải nạp năng lượng để chiến đấu với cái tên kiêu ngạo có ních name ''Gấu lớn'' này. Xem chừng hôm nay đụng mặt phải hàng cao thủ đây.''

''Cẩn thận đấy không chưa kịp lấy mạng người thì mình đã hi sinh, nghe chừng Gấu lớn này không phải dạng vừa đâu, hôm trước bọn tôi bên đấy lập một team mà không làm gì được hắn.''

Hải Triều cười vỗ vai Lâm sau đó đi ra ngoài mua bánh. Lúc quay trở về thì bắt gặp ngay cô bạn Ái Nhân mà mình vừa xin ních facebook đang ngồi ở máy số 6, còn cậu ta ngồi máy 4.

''Đổi chỗ, oke.'' Hải Triều đưa cái thẻ nạp điện thoại trị giá 50 nghìn cho cậu bạn ngồi ở máy số 5. Giao dịch thành công Hải Triều lập tức thoát game, đăng nhập facebook khi ngó sang thấy ở tad ẩn Ái Nhân cũng đang onnile.

''Chào bạn!'' Hải Triều nhấn lời mời kết bạn sau đó gửi tin nhắn cho nhỏ. Thấy nhỏ đã chấp nhận lời mời mà không phản hồi tin nhắn Hải Triều lén ngó sang xem nhỏ đang làm gì, đọc mấy dòng chữ trên màn hình thì mới biết hóa ra con nhỏ này đam mê viết truyện, thế là trong đầu Hải Triều lóe lên một ý nghĩ.

Hải Triều: ''Mình rất thích câu chuyện Gấu lớn và gấu nhỏ của bạn.''

''Cho mình hỏi bao giờ thì bạn ra chap mới vậy?''

''Hóng quá!''

''...''

Tin nhắn đến dồn dập khiến Ái Nhân không thể tập trung viết bèn xem là kẻ nào phá đám. Nhưng cảm giác bực bội nhanh chóng xẹp xuống khi nhỏ đọc được những dòng tin nhắn ấy.

Viết truyện đăng lên Wapttap đã một tháng mà lượng người đọc cũng như bình luận chẳng có mấy người. Còn đang nghĩ hay tại mình không có năng khiếu, truyện mình viết rất dở,... và muốn bỏ cuộc, tự dưng nay có người nhắn tin như vậy Ái Nhân lại cảm thấy có động lực hơn.

Nhanh như chớp nhỏ nhắn trả lời Hải Triều:

''Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình nhé!''

Được crush trả lời tin nhắn thì còn gì vui hơn, cười miệng ngoác đến tận mang tai Hải Triều nhắn tiếp:

''Không có gì đâu, thế cậu đang làm gì vậy?''

''Thì đang trả lời tin nhắn của cậu chứ làm gì nữa.''

''Phải ha, mà hôm nào mời cậu một bữa trà sữa ha, mình rất muốn xem xem tác giả viết truyện hay đến vậy trông như thế nào?''

Có người mời trà sữa, lại còn đang ủng hộ truyện của nhỏ dĩ nhiên là phải đồng ý ngay và luôn rồi: ''Được thôi!'' Suy nghĩ một hồi, Ái Nhân nhắn: ''Nhưng đợi thi xong học kỳ đã!''

''Đồng ý!'' Hải Triều cười ngoác miệng, không ngờ nhỏ lại đồng ý nhanh thế.

''Ok. Mà tôi đăng xuất đây, hẹn gặp lại!'' Ái Nhân không kịp xem tin nhắn trả lời đã đăng xuất, nhỏ có thói quen khi ý tưởng xuất hiện trong đầu là phải viết liền mạch.

Nhỏ đã thoát facebook trong sự hụt hẫng của Hải Triều. Cậu ta quay sang hết chống cằm, lại nhìn Ái Nhân mà vô tình đánh đổ lon cocacola ra bàn, tràn sang cả phía Ái Nhân.

''Ơ, tôi xin lỗi!'' Hải Triều luống cuống.

Ái Nhân đứng phắt dậy, nhìn sang tên con trai bên cạnh rồi chợt nhận ra là cái tên cầm bàn kiểm điểm của nhỏ lúc tan học. Sực nhớ đến bản kiểm điểm Ái Nhân vội nhìn xuống chỗ bàn phím máy tính rồi nhấc lên tờ giấy đã bị nước ngấm vào làm nhòe đi vết mực trên đó.

Nhìn vào nét mặt khó coi của nhỏ lúc này Hải Triều biết mình đã chọc giận nhỏ, ấp a ấp úng chẳng còn giữ dáng vẻ của một đứa con trai ngông cuồng mọi ngày: ''Tôi...''

''Tôi, tôi cái đầu cậu á. Có biết tôi phải mất công viết ra hay không hả? Giờ thì hay rồi một lon nước của cậu đã cuốn đi tất cả những công sức của tôi. Đền đi...''

''Đền thế nào?'' Chỉ cần có thể lấy công chuộc tội là tốt rồi, Hải Triều mong ngóng câu trả lời từ phía nhỏ.

Thấy tên này thành khẩn đến vậy, trong đầu Ái Nhân lóe lên một ý nghĩ, nham hiểm nhìn Hải Triều: ''Đi theo tôi!''

''Đợi đã cặp của tôi!'' Hải Triều kịp vơ lấy chiếc cặp trước khi bị Ái Nhân kéo đi.

Gấu lớn tự dưng bỏ cuộc giữa chừng khiến Lâm càng thêm tức giận, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi khoác cặp đi về. Nhưng đảo mắt tìm qua mà không thấy Hải Triều đâu: ''Thằng này không phải đi mua bánh rồi biến mất luôn rồi chứ?''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top