Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: 17 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tuổi của Thi Hàm bắt đầu được mọi người từ từ nhớ đến, khi hình ảnh của cô trên tạp chí xuất hiện đều đặn mỗi tuần. Cô gái với đôi mắt đẹp vô ngần đã thu hút người hâm mộ từ đó. Với vai trò người mẫu, Thi Hàm tham gia nhiều sự kiện lớn nhỏ của làng giải trí. Với chiều cao nổi bật khi còn trẻ khiến cô không quá khó khăn khi đứng chung với dàn người mẫu đương thời.

Cùng với sự hậu thuẫn của Vĩ Thành, con đường của Thi Hàm vô cùng rộng mở, tất cả đều như trải đầy hoa hồng. Cô gái nhỏ bé ngày nào đã chính thức bước sang tuổi 17. Mọi thứ trôi qua thật êm đềm. Vậy là đã ký hợp đồng với công ty được 2 năm, hoa hồng bắt đầu được chia nhiều hơn, tên tuổi bắt đầu cũng được mọi người nhớ đến. Nhờ vậy Thi Hàm cũng dần quen và cảm nhận được bản thân mình thuộc về nghệ thuật, khi trước đây nó chỉ là công cụ kiếm tiền thì giờ đây nó đã là đam mê. Cô bắt đầu biết mình nên làm gì khi đứng trước phóng viên, trước công chúng, tự trả lời các câu hỏi một cách thông minh mà không cần sự hỗ trợ của Otis.

Sinh nhật năm nay cô không ở Hong Kong mà phải sang Bắc Kinh tham dự một sự kiện của một thương hiệu mà cô đại diện. Vì mẹ cô bệnh nên bà đã ở lại Hong Kong, chỉ có cô và Otis cùng ê kíp một ít người sang Bắc Kinh. Vì sự kiện diễn ra khá trễ nên đến sáng hôm sau mới có thể bay về Hong Kong. Lúc chiều cô gọi điện mẹ nói là đã khỏe nhiều cô cũng yên tâm hơn.

Là một người của công chúng cô luôn phải biết giữ hình ảnh của mình, cô không thể vui chơi như những đứa trẻ cùng trang lứa. Nhiều lúc ngồi trong xe nhìn ra ngoài, cô thèm được cảm giác chạy tung tăng như thế. Nhưng bởi vì một chút tên tuổi cô đang có, cô không thể nào làm chuyện mạo hiểm để ảnh hưởng tới mình và tới công ty. Nên chỉ có thể ngắm nhìn trong sự ao ước.

Đường phố Bắc Kinh sáng rực mà lòng cô thì lại trống trải đến lạ. Rõ ràng hôm nay sinh nhật của cô nhưng sao không vui chút nào. Nếu như có mẹ bên cạnh thì tốt biết mấy. Chiếc xe từ từ dừng lại. Thi Hàm ngỡ là đã đến khách sạn định bước xuống xe thì có chút ngạc nhiên, đây đâu phải trước cửa khách sạn?

"Anh Otis?" Thi Hàm quay qua hỏi Otis tại sao mình đến đây, nhưng vô cùng bất ngờ vì người bên cạnh cô không phải là Otis, chiếc xe cũng đồng thời lăn bánh chạy đi. "Chú? Sao chú lại ở đây?"

"Hôm nay sinh nhật con, chú biết mẹ không qua được. Nên chú sang cùng đón sinh nhật được không?" Vĩ Thành nở một nụ cười thật tươi để lộ hai đồng tiền sâu hoắm

Thi Hàm bất ngờ đến mức không biết phản ứng làm sao, qua ánh mắt đã thể hiện sự vui mừng hạnh phúc của cô. Nhưng cô sực nhớ điều gì đó "Hôm nay là buổi ra mắt phim của cô Hạ, chú không đến đó sao?"

Vĩ Thành cau mày, "Nếu đến đó thì chú đã không có mặt ở đây vào giờ này?"

Câu hỏi lại của anh đã có được câu trả lời cho cô. Thi Hàm khẽ mỉm cười cúi đầu xuống, anh đã không đi ra mắt phim cùng Như Ân mà bay sang tận Bắc Kinh để mừng sinh nhật với cô. Tuy nhiên cô nghĩ nó không phải là một điều tốt lành gì, bởi sự ưu ái này sẽ khiến cô gặp rắc rối khi đối diện với Như Ân.

"Con không vui khi chú đến à?"

"Dạ không. Con nghĩ...chú nên ở bên cô thì đúng hơn"

"Từ trước đến giờ bất kỳ điều gì chú làm đều là đúng"

Câu nói đầy chắc chắn của Vĩ Thành càng khẳng định sự quyết tâm của anh khi muốn đón sinh nhật cùng cô. Năm cô 16 tuổi, anh đã hứa với cô sau này mỗi năm sinh nhật dù là ở bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ đón sinh nhật cùng với cô. Anh không thất hứa, năm nay đã chứng minh điều đó

"Mình đi đâu vậy?"

"Xem phim"

Thi Hàm khẽ cau mày, xem phim? Cô chưa từng nghe nói Vĩ Thành có sở thích xem phim bao giờ. Mặc dù là người đứng sau sự thành công của những diễn viên nổi tiếng nhưng hình như anh chưa từng vào rạp xem phim bao giờ. Những lần hiếm hoi anh xuất hiện là ủng hộ Như Ân. Hoặc lần gần đây nhất là đến ủng hộ vai diễn đầu tiên trên màn ảnh của Thi Hàm. Cô đã bắt đầu có bước tiến nhỏ trong sự nghiệp diễn xuất. Với vai diễn nữ thứ trong phim đầu tay đã thành công gây chú ý. Tên tuổi cũng được nâng thêm một chút. Sắp tới, đây chính là con đường mà cô muốn theo đuổi, chứ không phải là con đường người mẫu ban đầu.

Vì đến khá trễ nên không còn nhiều xuất chiếu, chỉ còn một bộ phim tình cảm. Đành quyết định mua hai vé để vào xem. Cô thì chăm chú xem phim, còn người bên cạnh dường như chăm chú nhìn cô. Thoáng một chút anh lại quay sang nhìn cô một cái. Cô gái bên cạnh anh đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Nét ngây thơ, hồn nhiên tuổi 15 đã không còn nữa. Nhưng ẩn sâu trong tâm hồn thì cô vẫn là cô, cô bé rụt rè ngày đầu tiên anh nhìn thấy.

17 tuổi, cô sắp bước sang tuổi đẹp nhất của đời con gái. Sắp tới cô sẽ được vào vai chính của một bộ phim lớn, thử sức ở điện ảnh là mong ước từ lâu anh dành cho cô. Thi Hàm lại có niềm đam mê với diễn xuất, thực lực của cô không tệ nếu nói là có năng khiếu diễn xuất. Vai diễn lần trước đã thành công tốt đẹp. Ít ai có thể mạo hiểm cho cô đóng chính chỉ với bộ phim thứ hai tham gia, nhưng anh thì có. Anh có niềm tin ở cô và chắc chắn cô sẽ làm được. Kịch bản này anh đích thân nhờ người biên soạn, đo ni đóng giày cho cô. Tất nhiên sẽ không phải quá sức.

Và đây chính là món quà sinh nhật lần thứ 17 anh dành cho cô.

Cô gái bên cạnh anh đa sầu đa cảm đến vậy, nước mắt đã rơi xuống. Liếc nhìn xung quanh thì dường như các cô gái cũng không khá hơn. Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn và đưa cho Thi Hàm. Cô ngại ngùng gật đầu nhận lấy.

Bởi vì sự cảm xúc này khiến con đường nghệ thuật sau này của cô sẽ dễ đi hơn, không cần quá gồng mình để diễn. Vĩ Thành im lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô thật lâu, có lẽ cảm giác bình yên nhất với anh chính là những lúc bên cô, những lúc giản dị, bình thường như thế.

Trên màn ảnh bất ngờ chuyển đến cảnh hôn nhau của hai diễn viên chính, nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn. Không gợi tả quá nhiều nhưng cũng dâng lên trong lòng Thi Hàm một số cảm giác lạ. Hôn? Cô chưa từng hôn ai cả, cả một sự thân mật nắm tay cô cũng chưa từng có. Cô lén lút liếc nhìn Vĩ Thành đang ngồi bên cạnh, ánh mắt, sắc mặt anh không hề thay đổi mà chăm chú nhìn vào màn ảnh. Có lẽ anh đã quá quen thuộc, không có chút cảm giác nào với nó. Cô nghĩ cô hiểu điều này. 17 tuổi, không còn quá nhỏ để cứ mãi ngây thơ như thế.

Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người cùng thả bộ trên đường. Ngoài đường bây giờ đã không còn ai, không khí vắng lặng như tờ. Vĩ Thành cởi áo khoác ra và khoác vào cho cô. Thi Hàm nắm lấy hai vạt áo kéo vào một chút rồi mỉm cười. Anh cho hai tay vào túi quần rồi cứ vậy sánh bước bên cô. Một bước, hai bước cho đến nhiều bước xa dần nhưng cả hai không nói với nhau lời nào.

"Bộ phim Ánh Trăng chú định sẽ đưa con đóng chính, con thấy thế nào?"

Đột nhiên anh lên tiếng khiến cô bất ngờ, thông tin anh đưa ra cũng khiến cô bất ngờ hơn "Nhưng...nó không phải là phim của cô Hạ sao?"

Đúng là phim này được dành ra để cho Như Ân đóng, tuy nhiên anh đã sửa kịch bản cho phù hợp với Thi Hàm. "Như Ân chỉ là một chiêu trò quảng bá thôi"

Thi Hàm cau này không hiểu, anh giải thích "Tên tuổi của cô ấy đã quá nổi tiếng, nên cần dùng danh tiếng của cô ấy thu hút sự chú ý cho bộ phim"

"Nhưng...con không phải là một tên tuổi bán vé"

"Nó không quan trọng. Chú có thể bao cho con 3 ngày đầu, phim hay chắc chắn sẽ có người xem"

"Con...con thay thế cho cô Hạ hình như không hay cho lắm. Con cũng chưa diễn vai chính bao giờ, con sợ sẽ làm mất mặt chú"

"Đừng lo, con có thực lực. Ánh Trăng là một bộ phim hay, nếu không tham gia sẽ rất tiếc. Con đừng e ngại mấy cảnh tình tứ, thân mật. Sẽ có người đóng thế cho con"

"Con..con không ngại chuyện này. Chỉ là với cô Hạ, con sợ sẽ đắc tội với cô ấy thì không nên. Trước nay, cô Hạ vẫn không thích con cho lắm"

Thi Hàm hoàn toàn đúng, bởi sau chuyện mời rượu 2 năm trước thì Như Ân đã không có cảm tình với Thi Hàm. Dù vẫn giữ được vị trí bên cạnh Vĩ Thành nhưng cô đủ biết rằng sớm muộn vị trí này cũng thuộc về Thi Hàm. Nên với cô Thi Hàm luôn là một cái gai trong mắt.

Vĩ Thành càng biết rõ điều này, Như Ân luôn nhúng nhường Thi Hàm vì nể mặt anh, nên sau chuyện lần đó cô ta cũng không có động tĩnh gì tiếp theo. Nhưng không phải vì cô ta không thích thì Vĩ Thành sẽ không làm. Trước nay chưa có ai có khả năng cản trở anh, cô ta cũng không ngoại lệ.

"Con chỉ cần làm tốt vai diễn của mình là được, việc còn lại chú sẽ sắp xếp. Không phải con thích điện ảnh lắm sao? Nó là một cơ hội rất tốt, không có lần hai đâu?"

Thi Hàm suy nghĩ một chút, đúng là sẽ không dễ gì có được một kịch bản hay và trong ngành này thì cô làm được bao nhiêu năm cơ chứ? Nếu không chớp lấy thời cơ có thể mãi mãi cũng không còn. Được anh ủng hộ cô làm sao có thể làm anh thất vọng?

"Dạ mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của chú ạ"

"Tốt! Vậy là tốt rồi" Vĩ Thành vui mừng gật đầu "À mà chuyện con luyện tập đến đâu rồi? Tháng 7 năm sau bắt đầu rồi phải không?"

Chuyện Vĩ Thành nói chính là việc sắp xếp để năm sau Thi Hàm thi Hoa hậu Hong Kong. Đây là lần đầu tiên Vĩ Thành ra quân cho đấu trường này và Thi Hàm chính là người được chọn, với nhan sắc và số tuổi vừa đẹp của cô, không lý nào lại bỏ qua cuộc thi này. Mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng, khi chỉ mới bây giờ đã bắt đầu luyện tập đủ thấy sự quyết tâm rất lớn của Vĩ Thành khi nhất quyết mang giải Hoa Hậu về cho cô.

"Dạ con vẫn đang luyện tập với bên ê kíp. Tháng 7 là đến rồi ạ"

Anh đủ sức để mua giải cho cô nhưng anh muốn sự nghiệp của cô không chút tì vết nào, giải thưởng này anh muốn cô phải giành được bằng thực lực và hơn ai hết cô là người xứng đáng với nó.

"Ừm! Sắp tới con sẽ rất bận rộn, trước mắt chính là đóng bộ phim này, để cuối năm chiếu. Sau khi đóng phim xong thì toàn lực chuẩn bị cho cuộc thi Hoa hậu. Nhưng con cũng yên tâm và thả lỏng, chú nghĩ con có khả năng tốt. Chỉ là nên trao dồi cố gắng thêm thôi. Đừng áp lực" Vĩ Thành vỗ nhẹ lên vai cô

"Dạ! Con cảm ơn chú" Thi Hàm mỉm cười nhưng vai đột nhiên cứng đờ một chút. Vì cái chạm của Vĩ Thành sao? Trước đây anh vẫn luôn giữ khoảng cách và đây là lần đầu tiên cái chạm tay đầy khích lệ này. Thi Hàm thoáng bối rối. So với việc thi Hoa Hậu thì cô thích đóng phim hơn, nhưng hợp đồng đã ký với công ty còn sự kỳ vọng của anh, cô phải cố gắng hết sức. "Con sẽ cố gắng, không làm chú thất vọng đâu ạ"

"Con có thể đừng khách sáo như thế với chú không?"

Câu nói mang một hàm ý sâu xa nhưng Thi Hàm thì làm sao hiểu được. Cái danh xưng này thật sự anh đã muốn đổi từ rất lâu, nhưng khoảng cách tuổi giữa cô và anh. Anh còn lớn tuổi hơn cả mẹ cô nữa, không gọi là chú thì gọi là gì bây giờ? 25 năm, khoảng cách quá đủ để giết chết một trái tim.

Nhưng có lẽ chính anh cũng không ngờ rằng người con gái bên cạnh anh, từ lúc nào đó đã dành cho anh một tình cảm đặc biệt. Những cảm xúc trọn vẹn đầu đời không thể nào diễn tả được. Nhưng bởi vì bên cạnh anh không chỉ có mỗi cô, và cô cũng biết rõ mình đang ở vị trí nào. Mọi thứ đã và đang rất tốt, đừng tham lam.

Văn phòng chủ tịch,

"Ông Chu! Cô Hạ muốn gặp ông" Mie kết nối máy vào bên trong văn phòng. "Cho cô ta vào" Vĩ Thành lên tiếng, không biết có chuyện gì mà cô đến tận văn phòng tìm anh. Lĩnh vực bất động sản vẫn là sở trường của anh, nên nơi anh thường xuyên lui tới chính là công ty này. Nhưng hiếm khi có cô ta đến tìm anh như vậy.

"Anh Thành!" Như Ân bước vào, nét mặt không mấy gì vui vẻ đủ biết không phải chuyện tốt lành gì.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tại sao bộ phim Ánh trăng em lại bị hủy vai? Anh đã đưa vai đó cho ai? Có phải Thi Hàm không?"

"Em biết đây là đâu không? Đây không phải là nơi để nói chuyện này? Hơn hết em không có quyền chất vấn anh?" Vĩ Thành tập trung ký giấy tờ mà không quan tâm đến Như Ân

Biết không thể cương với Vĩ Thành, cô liền hạ giọng và đi lại gần chỗ của anh. Khuỵu người dưới chân anh "Em rất thích vai diễn đó, anh lấy lại cho em đi được không? Nếu không em còn mặt mũi nào trước báo chí nữa chứ?" Giọng nói bắt đầu nũng nịu hơn "Hơn hết đã công bố là em đóng vai nữ chính rồi, bây giờ lại giao cho Thi Hàm. Ai cũng biết anh bắt đầu yêu chiều con bé rồi, như vậy sau này em làm sao làm nghề được nữa?"

Bàn tay Như Ân vuốt ve đùi anh, còn quá đáng hơn khi di chuyển đến đũng quần nhẹ nhàng chạm vào cậu nhỏ. Vĩ Thành nắm lấy tay cô lại, "Đừng giở những trò này trước mặt anh. Thứ nhất vai diễn đã lấy lại là lấy lại, dù có thế nào thì cũng không thể thay đổi. Ngày mai phim bấm máy rồi, em đừng tốn công vô ích. Em lo tốt cho phim của mình đi, không phải anh đã bù một bộ phim khác cho em rồi à? Đóng chung với người em thích đấy?"

"Nhưng em không thích..." Miệng thì nói nhưng bàn tay lại không buông tha thân dưới của anh cứ liên tục di chuyển tay lên xuống, sự ma sát cố tình này khiến cậu nhỏ dù được kiểm soát tốt thì cũng không thể không thức giấc.

Thấy được bàn tay của anh đã thả lỏng không nắm lấy tay cô nữa, Như Ân khẽ mỉm cười di chuyển bàn tay đều đặn hơn. Đàn ông vẫn là đàn ông thôi, lý trí họ đều tập trung tại đây. Đàn ông bản năng là chinh phục còn phụ nữ bản năng chính là quyến rũ.

Bản lĩnh đàn ông cũng chỉ tới đó, thắt lưng nhanh chóng bị mở ra, chiếc quần bên ngoài rồi bên trong nhanh chóng được hạ xuống. Được bàn tay ấm nóng và mềm mại vuốt ve sự kích thích nhất thời khiến anh mất hết lý trí và thả hồn theo cô.

Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Vĩ Thành giật mình quay về hiện tại nhưng Như Ân lại không buông tha cho anh. Lợi dụng chiếc bàn làm việc lớn có một khoảng trống rộng dưới chân anh, cô nhanh chóng chui vào bên trong. Vừa đúng lúc không ai nhìn thấy, Vĩ Thành chỉ còn cách đẩy nhẹ ghế sát vào bàn một chút để che chắn cho cô.

"Ưm.." Tiếng rên rỉ bất ngờ không kềm được mà thốt ra khi cô bắt đầu dùng miệng để kích thích nó. Vĩ Thành lấy lại bình tĩnh và lên tiếng "Vào đi!"

Là Mie, cô bước vào với một chồng giấy tờ trên tay. "Ông Chu, đây là số giấy tờ cần ông ký gấp ạ."

"À..ừ được rồi, cô đợi một chút" Cảm giác tê dại bên dưới đã hoàn toàn chi phối lấy anh, ký giấy tờ chưa bao giờ khó khăn như vậy.

"Ông không sao chứ?" Mie dường như nhìn thấy tay anh khẽ run lên nên hỏi, hiếm khi thấy anh như vậy

"Không sao!" Anh mỉm cười lắc đầu một cách gượng gạo. Nhanh chóng ký hết số giấy tờ rồi đưa cho Mie "Ra ngoài, đóng cửa lại, không được tôi cho phép không được vào"

"Dạ!" Mie cầm giấy tờ nhanh chóng bước ra ngoài. Trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ, rõ ràng cô Hạ vẫn chưa bước ra nhưng sao trong phòng lại không có ai. Nhưng không dám nghĩ ngợi lung tung, cô bước nhanh và khóa cửa theo lời anh.

Tiếng khóa cửa vừa vang lên, anh lập tức kéo Như Ân ra khỏi bàn. "Đồ đàn bà không biết xấu hổ. Mẹ kiếp!" Anh không thể không chửi thề, anh đứng dậy và kéo cô nhanh qua phía kệ tủ ngang dùng để chắn lại ngăn cách với nơi tiếp khách và bàn làm việc của anh.

Không thể chờ đợi được lâu, anh đẩy Như Ân khom người ra phía trước, hai tay cô chỉ còn cách nắm chặt lấy kệ tủ để tạo điểm tựa cho anh mặc sức ra vào. Bàn tay anh với ra trước để có thể che miệng cô lại phòng hờ cô vì quá hưng phấn mà sẽ hét lên.

Một lúc lâu sau cuối cùng cũng đạt đến cao trào, anh phóng hết tất cả vào trong cô. Anh thở dốc và quay qua bên bàn để lấy khăn giấy lau khô vết tích sau đó mặc quần trở lại. Anh không quên quăng hộp khăn giấy xuống đất, nơi Như Ân đang ngồi bệch bên dưới. Cô hiểu ý liền lau sạch hết dấu tích vừa rồi.

"Đừng vội ra ngoài" Trách sự nghi ngờ không cần thiết của mọi người nhất là Mie, anh lên tiếng. Như Ân mặc lại đồ chỉnh tề, chỉnh lại tóc tai cô bước đến bên cạnh anh.

"Em ngoan vậy có phải anh sẽ chiều em không?"

Cô nghĩ anh là ai? Vĩ Thành ngước lên nhìn cô, "Sự rẻ tiền của em tôi thấy nhiều rồi, chiêu trò này em nên dành cho thằng khác thì hơn"

"Anh..."

"Ra ngoài!"

Vĩ Thành lên tiếng không một chút khoan nhượng, khiến Như Ân giận đến đỏ mặt tía tai. Lần này xem như đã uổng công rồi, anh đã thay đổi rồi. Những thứ này đã không còn khiến anh chiều cô như trước nữa

Như Ân tức giận: "Được! Anh cho tôi là rẻ tiền, thì tôi sẽ còn làm những hành động rẻ tiền hơn. Con người yêu bé nhỏ của anh rồi cũng sẽ như tôi thôi. Ban đầu chẳng phải tôi cũng như nó hay sao? Rẻ tiền? Để xem ai rẻ tiền hơn?"

Nói rồi Như Ân lấy túi xách và đi ra ngoài. Cô mà dám lấy mình so sánh với Thi Hàm sao? Tư cách gì? Vĩ Thành lắc đầu cười khẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top