Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Nữ chủ nhân (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Chap có yếu tố 18+, mọi người cân nhắc trước khi đọc.

Hai ngày sau Thi Hàm đi quay về, giờ mới hơn 3 giờ nên Vĩ Thành vẫn chưa về. Cô thay đồ và đi xuống phòng khách, có một số chuyện phải giải quyết mà cô bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi trong hai ngày qua. Tuy nhiên cuối cùng Thi Hàm cũng xong nhiệm vụ của mình, sắp tới sẽ cùng mọi người ăn mừng

Thi Hàm rót hai ly nước và đẩy về phía đối diện một ly, Linda từ bên trong bước ra. "Chị gọi em?"

"Ừm! Em ngồi đi" Thi Hàm mỉm cười gật đầu với Linda rồi hớp một miếng nước sau đó đặt xuống ghế,

"Dạ!"

"Vòng tay chị tặng vẫn còn đeo đó hả?" Thi Hàm để ý vào chiếc vòng tay đính đá mà cô đích thân lựa chọn từng viên và tặng cho Linda. Linda theo quán tính mà nhìn xuống rồi mỉm cười gật đầu "Dạ! Em vẫn luôn đeo bên mình, quà chị tặng lúc nào em cũng trân trọng"

"Cảm ơn em" Thi Hàm gật đầu hài lòng "Ủa? Nhưng viên đá lớn trên đó đâu rồi?"

"Em...em cũng không để ý nó đã rớt khi nào?" Linda bây giờ cũng mới nhận ra, viên đá chính trên sợi dây đã rơi đâu mất, "Em xin lỗi, em không để ý"

"Có phải nó không?" Thi Hàm xòe bàn tay ra một viên đá nhỏ màu trắng rồi đưa qua Linda

"Chị tìm thấy ở đâu vậy ạ? Em bất cẩn quá" Linda tỏ vẻ vui mừng nhận lấy viên đá

"Trong phòng chiếu phim" Giọng Thi Hàm bất ngờ lạnh lùng, gương mặt cũng nghiêm lại và nhìn thẳng vào Linda,

"Dạ? Tại sao lại ở trong đó?" Linda nghe Thi Hàm nói cô tỏ vẻ hốt hoảng, cô sẽ không bao giờ nghĩ được đêm đó khi vào trong phòng chiếu phim đã vô tình làm rớt lại.

"Chính chị cũng đang muốn biết, tại sao viên đá trong tay em lại rơi ở một nơi mà đáng lý em không được vào như vậy?"

"Em không biết. Chị Hàm, chị nghĩ em đi vào đó sao? Làm sao em dám?"

"Làm sao em dám?" Thi Hàm cười một cái, "Chủ nhật tuần trước, nhà mình tổng dọn vệ sinh, cũng chính là hôm chị nhờ em đi mua hoa về. Lúc đó có phải em đã có ý định bước vào căn phòng đó đúng không?"

"Em chỉ trùng hợp đứng đó"

"Vậy thì chiếc vòng này cũng vì vậy mà trùng hợp làm rơi viên đá, khiến nó lăn vào ở mặt sau ghế sofa à?" Linda im lặng "Ngày hôm đó, chính em đã hỏi dì Tâm về căn phòng đó, em đã có ý định từ trước là sẽ vào. Chị rất muốn biết, tại sao em vào đó?" Thi Hàm gằn giọng

"Em...em xin lỗi chị" Linda cuối cùng cũng chịu nhận "Em chỉ vì tò mò thôi, em nghe dì Tâm nói đó là căn phòng mà ông xây cho chị. Nên em...em có chút tò mò mới vào bên đó. Em không có ý gì hết, chị tin em đi"

"Vậy em cũng vì tò mò mà vào phòng chị đúng không?" Thi Hàm cứng rắn nhìn Linda, "Em biết rõ cả chị và ông đều rất xem trọng sự riêng tư, tại sao em vào phòng chị?"

"Em...em vào đưa nước chanh cho ông mà chị"

"Vậy tại sao đến khi ly nước đã uống xong, ông đã nằm trên giường mà em vẫn còn ở đó?" Thi Hàm nhìn thẳng vào mắt Linda "Đừng nói với chị, em đang muốn trở thành chủ nhân của căn phòng đó, của ngôi nhà này?"

"Em không có. Em không có" Linda đương nhiên là lắc đầu ngay lập tức, "Có chết em cũng không dám làm vậy, em chỉ đưa nước chanh lên cho ông, ông có nhờ em đem đồ ra ngoài để giặt. Nên mới nán lại, còn do ông say quá nên mới nằm lên giường. Lúc chị bước vào cũng thấy em chuẩn bị đi ra ngoài."

"Ông say quá đến mức nằm lên giường mà vẫn đi lấy đồ cho em đem đi giặt?"

"Em...." Linda không biết giải thích sao với câu nói vừa rồi của mình "Chị hiểu em mà, em không dám làm vậy đâu chị ơi." Linda rời khỏi ghế quỳ xuống chân Thi Hàm rồi bắt đầu khóc lóc "Em biết rõ, ông rất yêu chị. Em làm sao có thể chen chân vào được"

"Nên em đã dùng thủ đoạn?" Thi Hàm cúi xuống nhìn Linda

"Thủ đoạn gì chứ? Em không có"

"Thôi bình tĩnh đi, uống miếng nước trước đã" Thi Hàm với tay lấy ly nước của Linda và đưa cho cô, Thi Hàm còn vuốt những giọt nước mắt trên má cô "Chị có hỏi vậy thôi, nếu em không làm thì có gì mà sợ chứ"

"Chị làm em giật mình đó" Linda uống một hớp nước

Đột nhiên Thi Hàm để một gói thuốc nhỏ lên bàn, mặt Linda liền biến sắc, ly nước cầm trên tay liền đẩy lên bàn. Cô lập tức quay ra ngoài để mong có thể ói ra hết những gì vừa uống nhưng làm gì được chứ "Em sao vậy?" Thi Hàm nhẹ nhàng hỏi,

"Cái này không uống được. Cái này là...." Linda biết mình đã mắc bẫy liền ngưng lại nhìn Thi Hàm, "A!" Một cái bạt tai nóng rát trên mặt, Linda ngã xuống sàn. Gương mặt vì móng tay của Thi Hàm mà rách một đường đến tươm máu.

"Tôi đánh giá quá thấp cô rồi. Có phải tôi đã dung túng cô quá rồi đúng không? Đến mức muốn ngủ với ông chủ" Thi Hàm quăng ly trà về ngay dưới chân Linda vỡ tn tành, Linda hốt hoảng bò lại phía Thi Hàm, ôm lấy chân cô.

"Chị Hàm, em xin lỗi. Em không dám nữa"

"Nếu không dám thì lần đó thất bại cô đã quăng đi gói thuốc này rồi. Cô còn để vào nơi kín đáo trong tủ, tôi không tin cô sẽ không làm thêm lần nữa nếu có cơ hội"

"Chị Hàm..."

"Đừng gọi tôi là chị" Thi Hàm vung tay tát thêm một cái nữa, Linda gục mặt xuống sàn. Máu ở bên kia đã bắt đầu chảy xuống, Linda hoảng sợ đưa tay che mặt mình lại.

Thi Hàm nắm lấy cằm Linda và kéo lên nhìn cô "Tôi vẫn không tin được với nhiêu tuổi này, cô có thể suy nghĩ ra thủ đoạn để đưa đàn ông lên giường, lớn hơn chút nữa còn làm đến trò gì? Tôi không thể giữ loại người như này bên cạnh được" Thi Hàm quăng cằm Linda qua một bên,

"Dì Hân!" Thi Hàm gọi lớn,

"Dạ bà." Dì Hân ở dưới nhà liền đi lên, cúi đầu trước Thi Hàm

"Gọi tất cả mọi người đến đây!"

"Dạ!" Thi Hàm thong thả uống hớp nước, đánh một cái liếc nhìn Linda thật đáng sợ. Linda rút người, đề phòng. Nhanh chóng mọi người tập hợp trong phòng,

"Tôi không biết trước nay như thế nào nhưng bây giờ tôi chính là bà chủ của ngôi nhà này. Tôi không cho phép dù là trong suy nghĩ các người có ý định gì đó không đúng đắn với ông chủ." Thi Hàm nghiêm giọng nói, mọi người chỉ biết cúi đầu nghe. "Với thể loại này, hôm nay tôi sẽ cho các người nhìn thấy, quyến rũ ông chủ có kết cục gì."

"Đánh!" Chỉ một từ, Thi Hàm hướng mắt về phía dì Hân. Dì Hân liền hiểu gọi thêm hai người giữ Linda quỳ trước mặt Thi Hàm.

"Chị Hàm! Em xin chị...em cầu xin chị" Linda liên tục gào thét, vì biết chắc chắn sắp tới sẽ không có gì tốt lành với cô "A!" Vừa nói dứt câu, Linda đã ngay tức khắc bị dì Hân tát một bạt tai, rồi hai bạt, sau đó là liên tục nhiều cái, tiếng hét thất thanh vang lên.

Người làm trong nhà ai nấy đều run sợ không dám phát ra tiếng động nào dù là thở mạnh. Ngày trước Tiểu Mỹ cũng bị tội quyến rũ ông chủ, nhưng chỉ là đuổi khỏi nhà chứ không có bất kỳ trừng phạt nào. Còn bây giờ, bà chủ về mọi thứ đáng sợ hơn. Trước nay ai cũng nghĩ bả chủ của họ rất dễ tính, rất thân thiện, chưa bao giờ thấy Thi Hàm ra dáng bà chủ. Nhưng kể từ hôm nay, chắc chắn sẽ không ai dám không công nhận Thi Hàm chính là nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà này.

"Raul!" Cô quay qua nhìn Raul rồi nói nhỏ gì đó vào tai anh, anh gật đầu và rời đi cùng hai người đàn em của mình.

"Dừng lại đi" Lúc Thi Hàm lên tiếng thì từ khóe miệng của Linda đã tuôn máu đỏ cả áo. Dì Hân vừa dừng lại, cô ta chỉ có thể gục xuống phía trước gần như ngất xỉu.

"Tôi cảnh cáo một lần nữa, có những nơi trong căn nhà này mọi người dù có tò mò cũng tuyệt đối không được đi vào. Nếu như tôi biết có trường hợp tương tự, kết quả thế nào mọi người cũng đã thấy. Tôi không muốn nhắc đến việc liên quan đến ông chủ nữa, mong mọi người nhìn thấy tấm gương này mà biết mình nên làm gì"

"Xong rồi bà chủ" Raul đi từ phía sau ra, trên tay cầm một vali

"Đuổi ra ngoài" Thi Hàm đứng dậy, định bước đi thì Linda bất ngờ nắm lấy chân cô

"Em...xin chị...cho em cơ hội..."

Thi Hàm đá Linda ra khỏi chân không chút thương tiếc "Biến!"

"Chị Hàm! Chị Hàm!" Đàn em của Raul đi vào kéo Linda ra ngoài, cùng với đồ đạc của cô sau đó cũng được quăng ra khỏi cổng

"Cút khỏi đây đi, bà chủ đã nhân từ cho cô tiền, đủ mua vé về Úc đó. Cút về đó mà sống" Đàn em của Raul quăng vali ra cổng rồi khóa cổng lại, Linda chỉ còn biết ôm đồ và gượng người dứng dậy bước đi, cánh cổng của căn biệt thự lớn hoàn toàn đã khép lại, đến cơ hội bước vào cũng không còn, đừng nói đến là được làm chủ nhân.

Linda phải tự cười bản thân mình, bởi không phải Thi Hàm đã đánh giá thấp cô mà chính cô chưa hiểu được Thi Hàm. Cô cứ nghĩ Thi Hàm rất dễ, rất dịu dàng, trước giờ chưa bao giờ thấy Thi Hàm nóng giận, hay lớn tiếng với ai. Cô còn nghĩ Thi Hàm dù có nhìn thấy chuyện hôm đó thì cũng sẽ dễ dàng bỏ qua, nhưng quả thật cô không ngờ kể cả một chút cơ hội cũng không có, Thi Hàm thẳng tay đến như vậy.

Vé máy bay về Úc, có lẽ đã là những thứ cuối cùng ngọt ngào, nhẹ nhàng nhất Thi Hàm dành cho cô.

Khoảng hơn 5 giờ, Vĩ Thành về nhà thì thấy Thi Hàm đang đứng ngoài vườn và hình như đang định chạy xe đạp thì phải. Raul đang mang xe từ trong kho ra, làm sao cô biết được trong nhà có xe đạp chứ?

Vĩ Thành bước xuống xe và đi ra chỗ Thi Hàm, "Em định làm gì vậy?"

Thi Hàm giật mình quay lại nhìn anh, "Anh về rồi hả? Em buồn quá nên định kiếm gì đó làm. Vào kho nhìn thấy xe đạp, nên định chạy xe dọc bãi biển chơi"

"Hay thật đó, anh suýt chút nữa thì quên trong nhà còn có xe đạp" Vĩ Thành nhìn cô "Đợi anh thay đồ rồi xuống chạy với em"

"Có một chiếc thôi"

Vĩ Thành quay qua nhìn Raul, anh ta liền gật đầu đi vào trong, Vĩ Thành cũng mỉm cười nói với Thi Hàm "Đợi anh!"

Một lát sau Vĩ Thành diện cả áo thun và quần sort trông anh vô cùng trẻ trung. Trẻ hơn nhiều so với những bộ vest thường ngày của anh. Thi Hàm có chút thích thú. Sau đó hai người cùng chạy ra ngoài.

Thi Hàm không ngờ là Vĩ Thành còn một chiếc xe đẹp khác đẹp hơn cả chiếc của cô, không biết anh đã giấu ở đó mà cô không thấy. Anh nói trước đây khi mới dọn về nhà này, vì đây là khu biệt lập chỉ có vài căn biệt thự, phía trước là một cung đường rất lớn đến cả hai chiếc xe ô tô chạy song song vẫn được, nhưng hiếm khi có xe. Chạy thẳng về phía bên phải của nhà sẽ ra được đến biển. Nên nếu không tập thể dục bằng việc bơi lội, sáng sớm hoặc chiều mát anh sẽ chạy vài vòng. Còn vì sao có đến hai chiếc, đơn giản là vì anh thích cả hai. Có khi Rocky sẽ chạy cùng, nhưng cũng đã lâu rồi anh không còn thời gian để chạy nữa. Hôm nay Thi Hàm không mang ra, anh cũng không nhớ

Vì gần biển nên gió cứ liên tục thổi đến vô cùng mát mẻ. Hai người thong thả đạp trên đường, cuối cùng cũng ra được đến bãi biển.

"A!!!!" Thi Hàm dừng xe lại và dang hai tay rồi hướng về phía biển rồi hét lớn

Vĩ Thành cũng mỉm cười vươn vai, lâu rồi anh không ra đây, thật sự rất thư giãn.

Cô đậu xe xuống và chống tay lên lan can ở bãi biển, cô cũng không có sở thích ngắm biển nhưng khi đến đây cô lại đặc biệt cảm thấy rất dễ chịu. Vĩ Thành đi lại phía sau ôm lấy Thi Hàm tựa vào người anh,

"Lát nữa em sẽ nhìn thấy hoàng hôn, những lần trước đây khi anh không suy nghĩ được gì anh thường ra đây để ngắm hoàng hôn nghe tiếng sóng biển. Thật sự rất bình yên"

Thi Hàm ôm lấy tay Vĩ Thành rồi nhắm mắt lại, cô nghe tiếng sóng biển đang vỗ vào bờ. Cảm giác đúng là như Vĩ Thành nói "Có phải vì có anh nên em cảm thấy bình yên hơn không?"

Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô "Ở bên em anh cũng cảm thấy rất bình yên!"

"Vĩ Thành!" Thi Hàm xoay lại nhìn anh "Cái hôm em từ Indo về, anh trở nên rất lạ. Sau khi điều tra, em phát hiện ra do Linda đã bỏ thuốc vào trong nước chanh của anh"

"Em nghĩ Rocky không nói với anh sao?" Vĩ Thành mỉm cười xoa xoa lên lưng cô

"Vậy sao anh không làm gì cả?"

"Linda là người của em, hơn nữa anh cũng phải để cho em tự xử lý công việc ở nhà chứ. Thật ra cái đêm hôm đó, anh đã biết có người chơi thuốc rồi. Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra là ai, nhưng sau đó thì cũng rõ. Vì đêm đó rõ ràng anh không say nhưng sau khi uống ly nước chanh liền có chút choáng váng" Vĩ Thành im lặng một chút rồi nói tiếp "Anh ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, nó làm sao qua mặt được anh"

"Hơn nữa, anh muốn xem em có ghen không khi có người quyến rũ chồng em như vậy?" Vĩ Thành bật cười "Không hề làm anh thất vọng, đúng là vợ của Chu Vĩ Thành"

"Làm gì chứ?" Thi Hàm xấu hổ quay ra ngoài

"Ý em nói là em không có ghen? Anh nghe Rocky nói, đứa nào cũng xanh mặt" Vĩ Thành kéo Thi Hàm dựa vào người anh,

"Hoàng hôn kìa" Thi Hàm chỉ về phía xa, thích thú reo lên. Vừa hay trốn được câu hỏi của anh, Vĩ Thành làm sao không nhận ra. Anh nắm vai cô rồi xoay lại nhìn anh, sau đó hôn lên môi cô. Ở giữa thời khắc lãng mạn như vậy, lòng người thật sự yếu đuối hẳn. Thi Hàm cũng ôm lấy eo anh rồi đáp trả lại nụ hôn nồng nàn của anh.

3 tuần sau,

Sắp xếp vừa xong hết tất cả, Vĩ Thành cùng Thi Hàm lên đường đến New York. Năm nay tuyết rơi sớm, không khí đã khá lạnh. Đáp xuống sân bay là di chuyển ngay đến khách sạn ở trung tâm mà Rocky đã đặt sẵn cho hai người. Đi theo cùng cả hai là Raul, vốn dĩ còn định thêm một người nữa. Nhưng Thi Hàm muốn có sự riêng tư, nên là chỉ để Raul theo.

Tại Vĩ Thành biết không chỉ là đi chơi không, nên nếu có người thì có gì cũng xoay sở được.

Lò sưởi đã được mở sẵn, bước vào bên trong phòng không khí ấm áp đến dễ chịu. Thi Hàm vội đi đến cửa sổ để nhìn ra bên ngoài thành phố New York. Cuối cùng cô cũng đã đặt chân đến Mỹ và còn cùng với người cô yêu nhất vào thời gian khắp nơi lộng lẫy đèn kết chờ đón Giáng sinh, thật sự trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích và xúc động.

Vĩ Thành mang vali vào bên trong rồi khóa cửa lại, sau đó mở khăn choàng ra. Anh đi lại phía Thi Hàm ôm lấy từ sau lưng "Thấy sao?"

"Tuyệt vời hơn em tưởng" Thi Hàm mỉm cười và xoay lại hôn lên môi Vĩ Thành, "Em nghĩ đây sẽ là một kỳ nghỉ cực kỳ đáng nhớ của mình"

"Em vào tắm rồi thay đồ sau đó mình đi tìm gì ăn, rồi đi dạo vài vòng để em nhìn thấy thế nào là kinh đô ánh sáng"

"Thôi em mệt quá hà, hay để mai đi nha. Em thấy dưới sảnh có nhà hàng, anh gọi họ mang thức ăn lên phòng đi. Ngồi ở bên cửa sổ nhìn tuyết rơi rồi ăn tối, chắc sẽ lãng mạn lắm"

"Vậy để anh xuống dưới xem có gì, em không ăn được hành tây, để anh xuống dặn họ. À vào tắm nhớ khóa cửa, anh sẽ mang theo chìa khóa"

"Em biết rồi"

Vĩ Thành gật đầu rồi bước đi ra ngoài, Thi Hàm cũng đi lại khóa cửa rồi đi vào phòng tắm. Một lát sau, anh trở lên với người phục vụ. Thi Hàm vẫn còn tắm bên trong, người phục vụ giúp anh bày thức ăn lên bàn rồi đi ra ngoài.

Theo yêu cầu của Thi Hàm, anh nhờ nhà hàng chuẩn bị cả rượu vang và hoa, anh tự tay thắp nến trong thật lãng mạn. Nhìn không khí thật sự rất hài lòng. Vĩ Thành cởi áo khoác dài, khăn choàng và bao tay để vào tủ. Có lẽ Thi Hàm sẽ bất ngờ lắm, thêm một ít nhạc du dương thì còn gì bằng...

Vĩ Thành gật gù hài lòng, xoay lại xem thử cô đã tắm xong chưa thì cũng vừa lúc Thi Hàm từ bên trong bước ra. Vĩ Thành tròn mắt nhìn cô với một chút bất ngờ, thì ra người bất ngờ không phải là cô mà là anh.

Thi Hàm khoác trên người chiếc váy ngủ màu đỏ ren hai dây vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Không biết cô đã mua nó từ lúc nào, nhưng anh dám chắc mình chưa bao giờ nhìn thấy nó. Vì chiếc váy quá ngắn nên đôi chân thon dài thẳng tắp của cô được khoe triệt để, từng bước chân của cô như mang theo một phép thuật gì đó khiến Vĩ Thành mê mẩn đến không chớp mắt.

Ánh đèn không quá sáng, gương mặt Thi Hàm trở nên lung linh xinh đẹp hơn. Cô từng bước đến thật gần Vĩ Thành, tóc được búi gọn gàng nhưng vẫn có những sợi tóc rơi xuống ngang vai mang theo những giọt nước chưa kịp lau khô nhỏ xuống vai mà mất hút trong chiếc váy ngủ.

Vĩ Thành khẽ nuốt nước bọt, người anh nóng lên. Anh không nghĩ anh lại rơi vào tròng của Thi Hàm một cách không đề phòng được như thế này.

Ánh mắt quyến rũ, tình tứ đến thiêu đốt đối phương, Thi Hàm đưa tay cầm lấy ly rượu vang và hớp một miếng. Sự to gan của cô nằm ở chỗ quyết định quyến rũ Vĩ Thành, có lẽ cô muốn đêm nay người làm chủ là mình rồi. Vĩ Thành nhoẻn miệng cười, anh thật sự muốn xem cô sẽ làm gì anh

Anh ngồi xuống ghế và ngước lên nhìn Thi Hàm. Bước nhẹ theo thành bàn, bàn tay phải vẫn đang cầm ly rượu, hai ngón tay của bàn tay phải thì trượt theo bàn rồi đi đến chỗ Vĩ Thành. Anh xoay xoay ly rượu rồi hớp một hớp, ánh mắt vẫn đang hướng về phía Thi Hàm. Hương vị rượu hôm nay có vẻ hơi nặng phải không làm anh có cảm giác say rồi...

Thi Hàm đi đến chỗ Vĩ Thành lấy ly rượu trong tay anh đặt trở lại lên bàn, cô hớp một hớp rượu khác rồi cúi xuống gần Vĩ Thành. Cô nâng cằm anh lên rồi dùng nụ hôn nồng nàn của mình mà đưa hớp rượu của mình vừa uống qua cho anh.

Những giọt rượu vô tình chảy ra khỏi miệng anh và chảy xuống cổ. Thi Hàm nhẹ nhàng dùng môi và lưỡi điêu luyện cuốn hết lấy chúng. Những nụ hôn nhẹ nhàng đầy kích thích khiến Vĩ Thành không thể không rên rỉ "Ưm..." Anh ngửa cổ lên và nhắm mắt để tận hưởng.

Thi Hàm trở lên môi, chủ động hôn lấy môi anh. Đặt ly rượu lên bàn rồi bắt đầu mở từng nút áo sơ mi của anh. Bàn tay của Vĩ Thành cũng vuốt ve eo của Thi Hàm, thỉnh thoảng lại kéo chiếc váy ngủ lên cao, rồi hạ xuống.

Hôm nay hoàn toàn để cô làm chủ, anh đứng dậy theo cô. Nụ hôn vẫn cứ tiếp tục nồng nhiệt, chiếc áo được đẩy ra ngoài một cách dễ dàng. Tiếp theo là chiếc quần tây, có lẽ không có gì là quá khó với cô. Anh đánh giá cô có lẽ hơi thấp rồi...

Thi Hàm đẩy Vĩ Thành xuống giường, ánh mắt gợi tình thiêu đốt anh. Cô nằm xuống đè lên người anh, anh liền vòng tay ôm lấy người cô. Nụ hôn cuồng nhiệt đầy chủ động, lưỡi cô mềm mại nóng bỏng quấn lấy lưỡi anh, vị chát và hương vị thoang thoảng của ly rượu vừa nãy vẫn còn trong khoang miệng cả hai đầy nồng nàn.

Bàn tay cô lúc nào đã luồn xuống bên dưới chạm vào cậu nhỏ của anh, khiến anh có chút rùng mình. Trong khi môi cô vẫn dán vào môi anh, với sự chủ động của cô anh làm sao mà thấy phiền cho được, anh ngược lại còn nhiệt tình đáp trả. Tay anh áp sát sau gáy để nụ hôn càng thêm sâu hơn.

Rời khỏi môi, Thì Hàm di chuyển xuống xương hàm rồi đến cổ. Bàn tay vẫn liên tục mơn trớn, vuốt ve cậu nhỏ của anh. Vĩ Thành nhắm chặt mắt, hơi thở bắt đầu có chút khó khăn.

Con mèo này anh đã dung túng để trở thành hổ lúc nào không biết, sao lại có những chiêu trò này? Anh hừ một tiếng thật lạnh, cô hư không phải tại anh thì còn tại ai đây?

Thi Hàm ngồi dậy, hai đầu gối khuỵu xuống giường, ánh mắt quyến rũ gợi tình. Bàn tay vẫn được đưa ra sau mà chủ động kích thích, cậu nhỏ của anh có vẻ rất nghe lời nên đã vô cùng phối hợp mà đã mạnh mẽ thức dậy.

Nơi nữ tính bên dưới gần như chạm vào cơ bụng săn chắc của anh, dù cách nhau một lớp váy ngủ nhưng sức nóng lan tỏa thật sự bức rức đến khó chịu. Anh thật sự cảm thấy bắt đầu không chịu đựng thêm được nữa nếu như cô cứ trêu anh như này.

Thi Hàm khẽ mỉm cười, cô nghĩ cô biết anh đang nghĩ gì. Cô đưa tay kéo một bên dây váy xuống, rồi thêm một bên còn lại. Chiếc váy nhẹ nhàng rơi xuống bụng cô, đồng thời để lộ bầu ngực trần trắng ngần gợi cảm.

"Em muốn giết chồng em à?" Vĩ Thành không chịu được mà ngồi dậy, nhưng hôm nay cô làm chủ, cô làm sao cho anh có cơ hội đó. Thi Hàm đẩy Vĩ Thành nằm xuống, rồi nâng chân qua một bên nằm nghiêng xuống giường

Anh nghĩ anh sẽ không đoán sai được bước tiếp theo của Thi Hàm. "Ưm..." Quả đúng thật! Vĩ Thành ưỡn người lên một cái khi vật nam tính của anh đang được cô chăm sóc vô cùng tận tình. Chết tiệt! Khoang miệng nóng bỏng của cô định đốt cháy anh sao chứ? Vốn dĩ bên cô cảm xúc căn bản đã không kềm chế được rồi bây giờ cô lại còn bày thêm trò này.

"Tiểu yêu tinh!" Anh đưa tay luồn vào tóc cô,

Một lúc lâu sau, thật sự không thể chờ đợi và chịu đựng sự bức rức khó chịu này, anh kéo cô trở lên và lật cô xuống giường. Nhanh chóng đẩy hết sự vướng víu trên người cô ra. Có lẽ màn dạo đầu đã quá đủ đầy, anh không nghĩ sẽ tiếp tục phải dây dưa với cô thêm chút nào nữa.

"Hmm!" Đến lượt Thi Hàm trở nên bay bổng. Cảm giác mông lung, khó chịu đã được Vĩ Thành lắp đầy và giải quyết ngay. Thi Hàm bấu chặt lấy lưng anh, hòa quyện trọn vẹn vào anh.

Màn đêm đã buông xuống rất lâu, bông tuyết bên ngoài vẫn rơi đều. Âm thanh ma mị trong căn phòng cũng đã kết thúc. Ôm Thi Hàm trong tay, Vĩ Thành nhẹ nhàng hỏi: "Có mệt không?"

Thi Hàm khẽ gật đầu, tính ra sức khỏe của cô còn không tốt bằng Vĩ Thành. Cùng bay chuyến bay dài nhưng anh lại trong khỏe hơn rất nhiều.

"Mệt thì tranh thủ ngủ một giấc đi, không mai lại buồn ngủ cho coi."

"Anh không ngủ à?"

"Anh vào tắm mới được, nóng quá"

"Vậy anh vào tắm đi, khuya rồi đó. Tắm nhanh để không tốt"

"Ok! Ngủ trước đi, đừng đợi anh" Vĩ Thành hôn lên môi Thi Hàm rồi bước giường để đi vào phòng tắm

Thi Hàm nhìn theo lưng Vĩ Thành rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt thì đã muốn nhíu lại. Cô thật sự rất mệt, bay chuyến bay khá dài để sang đây. Ngày mai Vĩ Thành sẽ phẫu thuật, dù rất muốn ngủ nhưng cô lại rất lo lắng. Chỉ có anh hình như vô cùng thoải mái, không có gì là lo lắng.

Nhưng kỳ thực thì dường như không phải vậy, Vĩ Thành đứng trong phòng tắm nhìn gương, ngày mai dù anh chỉ phẫu thuật một cuộc tiểu phẫu nhưng lại liên quan mật thiết đến sinh hoạt của anh. Mặc dù đảm bảo là khả năng biến chứng rất thấp, nhưng dù sao vẫn đang khỏe mạnh như vậy mà đột nhiên vì tác động bên ngoài gây biến chứng thì không thể không lo. Tuy nhiên, nếu đó là vì Thi Hàm thì dù có anh có gì thì cũng không quan trọng.

Sáng hôm sau, Thi Hàm và Vĩ Thành cùng Raul đi đến bệnh viện. Do đã đặt lịch hẹn trước, nên vào bệnh viện nhanh chóng được vào sắp xếp vào gặp bác sĩ để kiểm tra và chuẩn bị phẫu thuật.

Thi Hàm chỉ biết ngồi bên ngoài hồi hộp mà chờ đợi

"Bà chủ, bà uống chút nước đi" Raul mua ly nước và mang đến đưa cho Thi Hàm

"Cảm ơn" Thi Hàm gật đầu mỉm cười,

Nhưng chỉ một lúc sau, Vĩ Thành bước ra. Thi Hàm đưa lại ly nước cho Raul và đi nhanh lại chỗ Vĩ Thành, đỡ lấy anh "Xong rồi sao?"

"Xong rồi." Vĩ Thành gật đầu

"Sao nhanh vậy? Không cần ở lại theo dõi sao chứ? Anh có đau không? Có..."

"Bình tĩnh đã" Vĩ Thành mỉm cười ôm lấy eo cô rồi bước đi, Raul cũng lặng lẽ đi theo sau "Có thuốc tê mà, không đau. Giờ về nhà nghỉ ngơi, 3 ngày sau quay lại kiểm tra"

"Em không nghĩ nhanh vậy?"

"Ừm! Vào kiểm tra xong, bác sĩ nói phẫu thuật ha. Anh hỏi nhiêu lâu, ổng nói khoảng 15 phút. Anh hả? 15 phút? Anh cũng không tin nhanh vậy."

"Ờ! Vậy thôi mình về khách sạn để anh nghỉ ngơi cái đã"

Về đến khách sạn, Thi Hàm liền để Vĩ Thành ngồi im trên giường. Sau đó chuẩn bị thức ăn cho anh.

"Em làm như anh bị liệt vậy? Anh tự ăn được mà" Vĩ Thành bật cười giành lấy muỗng súp khi cô định đút cho anh,

"Không vấn đề gì chứ?"

"Không!" Vĩ Thành khẳng định, "Em đừng lo lắng như vậy. Không có gì đáng ngại đâu"

"3 ngày sau đến tái khám vậy là xong hả anh?"

"Không đâu, về Hong Kong tiếp tục theo dõi. 3 ngày chỉ là xem vết mổ lành như thế nào với lại có khó chịu, biến chứng gì không. Nếu không thì sau 2 tuần sẽ có thể quan hệ bình thường, đến 3 tháng sau đó thì cứ một tháng sẽ đến bệnh viện kiểm tra một lần. Để biết trong tinh dịch của anh còn tinh trùng hay không. Nếu như không còn nữa thì có thể hoàn toàn yên tâm. Còn trước đó nếu quan hệ vẫn phải dùng bảo hộ"

"Ồ! Cũng nhiều giai đoạn thật"

"Chứ sao! Nhưng được cái anh rất yên tâm, khỏi sợ sơ xuất làm em mang thai ngoài ý muốn. Anh không muốn đứng trước phòng cấp cứu để chờ đợi kết quả từ bác sĩ nữa. Ba lần đứng chờ em, tim anh đã không chịu được rồi" Vĩ Thành vừa chăm chú ăn vừa xua tay "Anh không muốn anh chưa chết gì già mà phải chết vì đứng tim. Trước giờ anh ghét nhất là phải phụ thuộc vào người khác, để họ quyết định, kiểm soát. Nên tuyệt đối, anh sẽ không để mình đứng chờ em ở ngoài phòng cấp cứu trong những trường hợp anh có thể kiểm soát như này"

"Trước giờ có bao giờ anh nghĩ đến ngày này không?" Đột nhiên giọng Thi Hàm chùn xuống,

Vĩ Thành ngước lên nhìn cô "Em đừng làm như anh vào dầu sôi lửa bỏng vậy. Anh chỉ làm một việc mà không phải người đàn ông nào cũng làm được. Lúc nãy vào bệnh viện, bác sĩ hỏi anh lý do. Anh nói có con không quan trọng bằng việc đảm bảo sức khỏe của vợ tôi. Em có biết, cô y tá trong đó nhìn anh với cặp mắt ngưỡng mộ. Ông bác sĩ thì bảo, tôi cũng yêu vợ nhưng để quyết định được như anh chắc tôi không đủ can đảm. Em có thấy chồng em oai phong lẫm liệt không?"

Thi Hàm đưa tay sờ lên mặt Vĩ Thành, giọt nước mắt cũng không kềm được mà rơi xuống dù anh đang kể với giọng điệu rất hào hứng và vui vẻ như thể đó là một chiến tích lẫy lừng của mình.

"Em.." Vĩ Thành vội buông muỗng xuống nắm lấy tay Thi Hàm, rồi vuốt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Thi Hàm vội cúi xuống lau nước mắt rồi ngước lên mỉm cười nhìn Vĩ Thành, "Em nợ anh rất nhiều kiếp này có lẽ sẽ trả không hết. Em rất mong, kiếp sau em vẫn có thể gặp lại anh"

Vĩ Thành dang tay ôm lấy Thi Hàm trong sự hạnh phúc. "Kiếp sau anh sẽ nhất định tìm gặp em, chỉ mong gặp nhau khi cả hai đều còn trẻ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top