Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mục tiêu

"Nghị Đại cũng về luôn sao. Nay nhà mình đông đủ quá."

Ông cụ Vân ngồi trên bàn ăn thì cất tiếng, cả nhà cùng nhau nhìn hướng ra cửa chính. Bà cụ Vân và mẹ Vân cũng lộ rõ vẻ vui mừng khi nay con cháu đều có mặt.

Kỳ Vân Nghị bước vào bàn ăn kéo ghế bên cạnh Vân Đình Thi rồi ngồi xuống:

"Sáng nay con định đi đón Thi Thi nhưng công ty có cuộc họp nên giờ mới đến được."

Lời này của Kỳ Vân Nghị giống như một lời xin lỗi đến cả nhà khi bỏ lỡ buổi đón cô em gái trở về.

"Không sao, không sao giờ cũng đến rồi còn gì."

Bà cụ Vân lên tiếng để xóa tan không khí gượng gạo này rồi cả nhà cũng nhau ăn uống bàn chuyện mở tiệc mừng ngày Vân Đình Thi chính thức trở về.

oOo

Hai ngày sau, đại tiệc được mở ra có thể coi đây là bữa tiệc long trọng nhất. Trong vòng tám năm qua cho dù là mừng thọ thì cũng không lớn như vậy. Nói cũng phải thôi cháu gái cưng của họ nay chính thức trở về nước cũng nên làm một cái gì đó để mọi người biết đây là Vân Đình Thi cháu gái độc nhất nhà họ Vân.

Xung quanh cũng không khỏi đồn thổi năm đó Kỳ Hà Chinh ly hôn với Vân Hoa Vĩnh là vì trong lúc ngủ cô đã dùng tay chặn mũi con gái mình rồi cô bé ra đi nên mới dẫn đến ly hôn. Giờ sao lại có đứa con gái hai mươi tuổi tên Vân Đình Thi từ Mĩ trở về. Lời đồn từ người này sang người kia không ngừng được thổi phồng lên. Cho rằng đây là con gái riêng của Vân Hoa Vĩnh với người đàn ông khác vì nếu là con của Kỳ Hà Chinh thì phải mang họ Kỳ.

Vân Đình Thi không hiểu tại sao những câu chuyện được thêu dệt một cách phi lý nhưng lại được truyền với tốc độ chóng mặt như vậy. Nếu cô là con riêng thì tại sao trong tiệc mừng hôm nay ông bà cụ Kỳ, Kỳ Hà Chinh và Kỳ Vân Nghị lại có mặt. Cha mẹ cô ly hôn cô sống cùng mẹ lấy họ của mẹ cũng có gì sai.

Trong bữa tiệc Vân Đình Thi được mời lên sân khấu để chào hỏi và nói một vài lời với tất cả mọi người. Cô gái kia tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí thế hơn người. Khoảnh khắc cô bước trên những bật thang, quan khách ai cũng nhìn không chớp mắt mà miệng thì ca ngợi khí chất và nhan sắc ấy không ngừng.

Vân Đình Thi ở giữa đại sảnh mở giọng nhẹ nhàng:

"Tôi Vân Đình Thi hai mươi tuổi kết thúc đại học song ngành quản trị kinh doanh và kinh tế tài chính ở Mĩ. Trở về để bắt đầu nắm giữ huyết mạch của Vân gia, như mọi người thấy mẹ tôi một mình nuôi tôi lớn như này giờ cũng đến lúc bà ấy nghĩ ngơi rồi. Và việc tôi muốn đính chính ở đây là tôi con ruột của Kỳ Hà Chinh, cháu nội gái của Kỳ gia. Mẹ tôi không hề có bất cứ quan hệ ngoài luồng nào với đàn ông. Trước đây mẹ tôi không nhắc đến vì sợ tôi mặc cảm với bè nhưng giờ tôi đứng đây và không cho phép những tin đồn không căn cứ như vậy xảy ra ở mẹ của tôi."

Nhà họ Kỳ và cả nhà họ Vân ai cũng há hốc trước những lời này của cô. Chưa ai nói rằng cô sẽ nắm huyết mạch Vân gia cũng chưa ai nói cho cô biết về tin đồn thất thiệt đó. Kỳ Vân Nghị nở một nụ cười đắc ý cô em này của anh quả tật không tầm thường mới về nước hai hôm mà đã bật công tắc chiến đấu thế này rồi. Chẳng trách lúc ở Mĩ cô lại được nhiều người coi trọng đến vậy.

Vân Hoa Vĩnh nhanh chóng đến bên cạnh Vân Đình Thi:

"Tôi xin chính thức thông báo các công ty thuộc quyền sở hữu của tôi cũng như của Vân gia sẽ thuộc về Vân Đình Thi mong các vị chiếu cố."

Bà vừa nói vừa nắm chặt tay của Vân Đình Thi như một lời động viên rằng con gái của mẹ sẽ làm được. Nói xong bà quay sang nở một nụ cười tin tưởng sau đó cúi người chào rồi dẫn Vân Đình Thi đi vào trong.

Kỳ Hà Chinh ngồi cạnh Vân Đình Thi lo lắng cho cô con gái nhỏ của mình:

"Con định tiếp quản công ty của mẹ con thật à?"

Câu hỏi này ông đã biết kết quả rồi. Cả nhà Họ Vân chỉ có mình Vân Đình Thi là cháu công ty nó không quản thì ai quản đây. Nhưng ông chỉ khẳng định lại một lần nữa bởi ông vẫn còn bàng hoàng bởi thông báo này.

"Phải. Con sẽ thay mẹ tiếp quản hết mọi thứ."

Câu khẳng định mang hàm ý chắc nịt không tí lung lay nào cũng không có bất kì nỗi sợ nào trong đó.

"Nhưng con chỉ mới hai mươi tuổi liệu có gánh nổi không?Ba sợ con không đủ sức hay chờ vài năm nữa đi."

Vân Đình Thi hiểu ông đang lo điều gì, Vân thị nhờ mẹ cô mà đã phát triển hơn rất nhiều là cả tâm huyết của mẹ và ông bà ngoại. Cô chỉ mới hai mươi tuổi không biết có gánh nổi trách nhiệm nặng nề này hay không. Ông ấy là đang sợ con gái nhỏ của mình không đủ năng lực nhưng ông không biết gần mười năm qua cô đã làm gì để sống được ở Mĩ.

"Ba yên tâm con đã nói thì sẽ làm được mẹ con cũng cực khổ nhiều rồi không thể để bà ấy như vậy nữa."

Thấy con gái quyết tâm như vậy ông cũng không nói nhiều nữa:

"Trước sau gì cũng có ngày này. Nếu thấy khó khăn quá thì tìm anh con."

"Ba không cần lo đâu Thi Thi năng lực ra sao ba không tưởng tượng nổi đâu."

Kỳ Vân Nghị mở cửa buông ra câu nói vô cùng tin tưởng Vân Đình Thi còn tươi cười đi về phía hai cha con họ đang ngồi. Mẹ và ông bà ngoại, ông bà nội cũng vào theo sau ai cũng lo cho Vân Đình Thi trải nghiệm chưa đủ nhưng lại bị câu nói vừa rồi của Kỳ Vân Nghị trấn an phần nào.

"Con hứa với tất cả mọi người trong hai năm tới công ty tăng ba mươi phần trăm."

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Vân Đình Thi sau câu tuyên bố vừa rồi. Kể cả Kỳ Vân Nghị người vừa mới tâng bốc cũng chững lại. Cái gì cơ chứ? đùa à? hai năm ba mươi phần trăm có phải là hơi tham lam rồi không. Từ trước đến giờ bọn họ chưa có ai làm được điều này khi ở độ tuổi của Vân Đình Thi.

oOo

Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc Vân Đình Thi trở lại phòng tắm rửa sau đó ngồi lên giường. Trên tay cầm điện thoại ấn gọi cho một số điện thoại ở Mĩ:

"Kình Hy về giúp mình."

Kình Hy người anh em tốt nhất của Vân Đình Thi khi cô ở Mĩ. Là thiên tài trong giới kinh doanh, dù vậy anh ta không làm việc cho công ty của gia đình mà lại tiếp tục học. Trước lúc về nước Vân Đình Thi cũng có nói dự tính của mình cho Kình Hy biết cũng nói luôn lo sợ trong lòng điều mà cả nhà cô cũng bận tâm, không phải cô chưa nghĩ đến mà là không cho phép nó xảy ra.

Kình Hy đang nhàn rỗi lại hiểu được nỗi lo trong lòng của cô bạn nên anh hứa sẽ về nước giúp đỡ nếu cô cần nên đây cũng là lí do Vân Đình Thi gọi điện.

Đầu dây trả lời nhưng tỏ ra ý cười:

"Tiểu tổ tông của tôi thưởng phạt thế nào đây."

"Tôi có bạc đãi cậu bao giờ à."

Người bên kia vừa cười khanh khách vừa đồng ý lời đề nghị vừa rồi.

Tắt máy Vân Đình Thi nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà thầm nghĩ cuộc chiến của cô bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Không ai biết mục tiêu thật dự của cô là gì họ chỉ mong rằng cô giữ vững vị trí hiện tại được đã là tốt rồi. Nhưng chỉ có Vân Đình Thi mới biết rõ cô phải đứng ở nơi cao nhất là người số một Sa Trấn phải vượt qua cả Thái thị đó mới là lí do để cô quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top