Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

em méc má anh đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•••

1.

bé phạm duy thuận năm nay vừa tròn bảy tuổi, có một nỗi lo lắng to nhất trần đời. tăng vũ minh phúc sáu tuổi nhà bên sao mà mít ướt quá, hại nó ngày nào cũng phải chạy qua dỗ dành.

hai bên là hàng xóm từ cái thuở con đường trước nhà còn là đường đất đường bùn. hai ba hai má kết hôn rồi sinh con, sinh được hai đứa hơn thua nhau có một năm, thế là thành ra chơi với nhau từ khi còn bú sữa mẹ, cho tới bây giờ thì học chung một trường tiểu học luôn. duy thuận học lớp 2b6, minh phúc học lớp 1a3. khác lớp vậy đó nhưng mà cứ hễ giờ ra chơi là lầu của lớp hai sẽ xuất hiện một em bé lớp một, hai chân ngắn tủn chạy lon ton tìm anh hàng xóm của nó.

'anh thuận ơi, đi chơi với phúc.'

cả cái lớp 2b6 ai cũng biết tên tuổi minh phúc lớp 1a3. lúc đầu ai cũng thấy phiền, vì em nhỏ cứ chạy lên hoài. nhưng mà đau đớn thay đại ca lớp 2b6 lại là bảo kê của ẻm, nên là không đứa nào dám càm ràm.

phạm duy thuận, bảy tuổi, tự xưng là trùm lớp 2b6, mới bây lớn đã biết ra uy bảo vệ người thân rồi.

minh phúc lớp 1a3 cứ thế đường đường chính chính ra vào lớp 2b6 tự nhiên như lớp của mình.

'phúc uống sữa chưa? chưa uống thì đưa đây, anh khui cho.'

nhóc con sáu tuổi còn bé tí tẹo, tay chân ngắn tủn không làm được gì cả. mà nó cũng chẳng cần phải lo á, vì nó có anh thuận bảy tuổi lo cho nó rồi. thuận lấy hộp sữa trên tay phúc, cẩn thận cắm ống hút rồi đưa tận miệng em.

phúc vì được chăm lo mà tít mắt nhìn thuận cười, cái giọng nó ngọng ngọng.

'cảm ơn anh thuận.'

2.

hôm nay là sinh nhật mười tuổi của minh phúc. nhóc con giờ đã học lớp năm rồi, sắp tốt nghiệp tiểu học rồi. nhưng mà dạo này phúc có một nỗi lo to ơi là to. anh thuận nhà bên lên lớp sáu, không còn chung trường với nhóc nữa. dạo này còn hay kết bè kết phái đi đánh nhau, hại nó phải chạy đi méc cô méc chú. nhưng mà mỗi lần như vậy thì nhóc con lại bị anh thuận giận, bị anh thuận ngó lơ.

tức nước vỡ bờ, nó không thèm mời anh thuận tới ăn sinh nhật luôn. lơ người ta chứ gì, giờ người ta lơ lại cho mà biết.

cả một ngày minh phúc xốn xa xốn xắng chạy khắp xóm rủ mấy đứa bạn sang nhà nó ăn sinh nhật, còn nhắc tụi nhỏ là nhớ mặc đồ đẹp, hôm nay mẹ mới mua máy ảnh chụp hình cho nó. rồi cái chân ngắn tủn như quen đường, nó chạy qua nhà duy thuận. nhưng mà nó chần chừ không vào, phúc nó còn giận anh thuận dữ lắm. nó chê anh thuận lớn rồi nên đổi tính đổi nết, không còn thương nó nữa. nên là nó quyết rồi, nó cũng sẽ không thương anh thuận nữa, cho chừa.

rồi nó lại chạy về nhà, mà không để ý là ở trên tầng hai, có cái mái đầu nào đó lấp ló sau cửa sổ nhìn nó chạy lon ton.

minh phúc mười tuổi thích nhất là được tổ chức sinh nhật. năm nào nó cũng rất mong tới ngày sinh nhật để được ăn bánh kem, để được nhận quà của mọi người, và để được hát bài hát ngày hôm nay nữa. nhưng mà sao năm nay nó thấy thiếu thiếu. bánh cũng có, quà cũng đầy, hát thì cũng đã hát, thế mà thiếu anh thuận hàng xóm của nó rồi. năm nào duy thuận cũng chiếm chỗ ngồi cạnh minh phúc, nhìn nó ước rồi thổi bánh sinh nhật, rồi chăm chút lấy đồ ăn, đút cho nó ăn. vậy mà năm nay không có anh thuận, nó thấy bớt vui đi nhiều nhiều.

ngay cái lúc nó còn đang bận suy nghĩ coi có nên chạy qua nhà bên mời anh thuận của nó qua đây hay không, thì cái bóng dáng mà nó mong chờ từ nãy tới giờ lù lù bước vào.

duy thuận mười một tuổi, ôm một con pikachu còn to hơn người nó, lủi thủi đi vào. cả xóm ai cũng biết dạo này phúc với thuận giận nhau, nên là nhìn thấy cảnh này ai cũng mắc cười, nhưng phải ráng nhịn.

'tặng mày nè.'

ai đời tặng quà lại trưng ra cái mặt hậm hực như duy thuận chứ. nó cũng biết là dạo này phúc đang giận nó, nhưng mà mắc gì giận cái không rủ người ta đi ăn sinh nhật. rủ hết cả xóm, chừa nó ra, hỏi sao nó không tức.

'em cảm ơn anh thuận nha.'

nhưng mà phúc nó vốn vô tư, được tặng con pikachu mà nó thích mê từ lâu cái là nó quên sạch hết mọi giận dỗi. nó kéo ghế, kêu duy thuận lại ngồi gần nó, xong tía lia cho anh hàng xóm của nó nghe là hôm nay nó đã làm gì.

chuyện sau đó thì chỉ có ai đi sinh nhật của phúc ngày hôm đó mới biết. chỉ có một điều ai cũng nhìn ra được là, thằng thuận nó không còn đi đánh nhau nữa. còn thằng phúc thì lại dính lấy anh thuận của nó như trước rồi.

3.

'anh thuận, em thích anh. anh làm bạn trai em nha.'

duy thuận mười sáu tuổi, lớp 11a8, lần đầu được người ta tỏ tình. duy thuận càng lớn càng trổ mã. hồi cấp hai còn thấy bình thường, chứ vừa lên cấp ba nó cao phổng lên, mặt mày càng ngày càng sáng sủa. năm ngoái mới nhập học có mấy hôm mà đã được phong làm nam thần khối mười rồi. năm nay thì là đỉnh lưu khối mười một.

nó buồn cười, mới mười sáu tuổi, nó còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương. thế là nó từ chối người ta, rồi cầm điện thoại lên tiếp tục cuộc điện thoại còn đang dang dở.

'ai nói gì với anh đó, em nghe không rõ.'

giọng của minh phúc vang lên từ đầu dây bên kia. cái giọng ngọng ngọng từ bé tới lớn mãi không sửa nổi, mà duy thuận cũng không mong em sửa. nó thích nghe giọng của em.

'người ta tỏ tình anh đó, ghen tị không?'

'xì, ai mù mà đi tỏ tình với anh vậy.'

minh phúc mà không láo lếu với duy thuận thì sẽ không phải là minh phúc. năm nay học lớp mười rồi, cũng là học sinh cấp ba rồi, mà sao không có tí trưởng thành nào.

duy thuận thấy có lẽ là do mình nuông chiều phúc nhiều quá, em hư rồi.

'anh mày học lớp mười một rồi, tới tuổi yêu đương rồi đó.'

'ê ê coi chừng em đó nha. anh thử có bồ xem, em méc má anh đó.'

ba má duy thuận từ khi nào không biết đã nuôi được một tên gián điệp, ngày đêm theo dõi duy thuận. hồi bé bị méc vì đánh nhau, không lẽ bây giờ bị méc vì có bồ hả ta. duy thuận thấy mình nuôi ong tay áo rồi.

'ba má anh nuôi em được ngày nào không mà hay theo phe quá vậy. anh nuôi em từ nhỏ tới giờ, sao không theo phe anh?'

'anh nuôi em cả đời đi rồi em theo.'

minh phúc thách. nhưng em quên mất đối thủ của mình là duy thuận, không sợ thằng nào.

'giỏi thì xách đồ qua nhà anh, anh nuôi cho mày biết.'

'biết nói thì biết giữ lời nha.'

4.

minh phúc thấy rất khó chịu. cái tên duy thuận kia lại lên cơn nữa rồi. hồi xưa thì kéo bè kéo phái đi đánh nhau ngó lơ em, còn bây giờ thì không biết ăn trúng cái gì, cứ trốn ở trong phòng, không chịu gặp em. nhắn tin gọi điện gì cũng không nghe. con trai thường dậy thì năm mười bảy tuổi hả. hay là sóng gió năm cuối cấp đây. em cũng chẳng biết nữa, em chỉ biết là cái bản mặt thúi kia trốn em được một tuần rồi, và em sắp phát điên.

'phạm duy thuận. em cho anh năm phút, anh không xuống đây thì từ đây mình chấm dứt, đừng hòng chơi với em nữa.'

minh phúc đứng dưới nhà, vọng lên cửa sổ phòng anh mà hét thật to. trong tay em thủ sẵn một cục đá, năm phút trôi qua mà tên đần kia không chịu ló mặt xuống, em sẽ ném bể cửa sổ phòng anh cho bõ ghét. duy thuận thế mà hay, canh ngay lúc em chuẩn bị lấy đà ném đá, thì lù lù cái mặt đi ra.

'mày muốn gì?'

'sao anh né em?'

duy thuận nhìn người trước mắt mình. minh phúc năm mười sáu tuổi rực rỡ tới chói mắt. duy thuận không biết nữa, dạo này đầu nó đau dữ lắm. vì tự nhiên nó thấy minh phúc trong mắt mình trở nên khan khác. nếu như hồi bé nó chỉ coi minh phúc là một đứa em, nó lớn hơn nên nó chăm sóc, bảo vệ minh phúc như một điều hiển nhiên, thì dạo gần đây nó lại thấy có chút kì lạ khi đối diện với em. duy thuận sẽ ngượng ngùng mỗi khi minh phúc chạm vào người mình, sẽ vì em gọi ba tiếng 'anh thuận ơi' mà vui cả ngày, sẽ ghen tuông khi thấy minh phúc thân thiết với một thằng con trai nào đó. con gái cũng vậy luôn. duy thuận thấy mình như sắp phát điên mất rồi. nó biết cái cảm giác này là gì. vì triệu chứng của nó y hệt triệu chứng của mấy thằng bạn thân mỗi khi tụi nó có người thương. duy thuận không bất ngờ vì mình thích một ai đó, chỉ là nó không nghĩ rằng mình sẽ thích minh phúc. nó quý em, thương em, nó muốn cho em biết tấm lòng của nó nhưng mà nó không nỡ để cái tình cảm này vấy bẩn lên em, hoặc là làm vỡ đi mối quan hệ của cả hai.

một tuần qua duy thuận nhốt mình ở nhà để tự nghiệm lại mọi thứ. nghĩ xem là nó nên làm gì, nên bày tỏ hay là nên im luôn. nhưng mà im làm sao được. tên nhóc minh phúc kia ngày nào cũng dính lấy nó, có chịu buông tha cho nó ngày nào đâu chứ. duy thuận biết rõ là nó mà im lặng, thì cũng có nghĩa là nó sẽ chết chìm trong cái tình cảm này. minh phúc còn khờ lắm. duy thuận chỉ có hai lựa chọn thôi, im rồi ôm mãi cái tình đơn phương này cho đến chết, hoặc là bày tỏ rồi phó mặc số phận của mình cho em. được ăn cả, ngã ăn cám luôn.

'mày biết yêu chưa?'

duy thuận đi xuống nhà, đối diện với cái nguyên do làm mình cả tuần nay mất ăn mất ngủ. mình thì tàn tạ như thế, mà sao minh phúc vẫn còn mơn mởn, tươi tắn quá ta.

'tình yêu á hả?'

'ừ, yêu ai bao giờ chưa?'

'chưa, ba má em chưa cho yêu.'

'vậy thôi, không đủ trình nói chuyện với anh.'

thế là duy thuận bỏ vào nhà, nhưng còn chưa kịp bước được mấy bước đã bị minh phúc nắm cổ áo kéo lại.

'khùng hả. em biết yêu hay chưa thì liên quan gì tới việc anh lơ em?'

minh phúc thấy duy thuận càng ngày càng khó hiểu, bộ học mười hai là hóa khùng khùng điên điên vậy á hả.

'liên quan vãi luôn á em trai.'

'là sao, nói gì dễ hiểu tí được không trời.'

minh phúc tay cầm cục đá, từ nãy đến giờ không dưới mười lần tự dặn bản thân mình không được ném vào đầu duy thuận. vì nếu ném anh bể đầu rồi, thì em sẽ mãi mãi không biết được lí do duy thuận hóa điên.

'là em muốn nghe đúng không? hứa đi, nghe xong thì không bỏ chạy, không cầm đá ném đầu anh.'

'ừ em hứa đó, được chưa.'

minh phúc như sợ duy thuận không tin lời mình, em ném cục đá đi rồi tới gần duy thuận hơn, như muốn nghe rõ từng lời anh nói. coi bộ là một tuần qua ấm ức dữ lắm rồi.

duy thuận thấy minh phúc cứ mãi vô tư như vậy là đáng yêu nhất. nó không biết nói ra rồi thì mối quan hệ của cả hai có bị ảnh hưởng gì không nữa, vì nó không nỡ, nó không muốn đánh mất minh phúc. nhưng mà nó cũng không muốn giấu đi cái tình cảm này. duy thuận không chịu nổi cái cảnh nhìn thấy minh phúc thân thiết với một ai đó không phải nó. tâm trí nó rối tung lên thành một mớ hổ lốn, thế mà nguyên do của tất cả mọi việc thì vẫn đứng ung dung, tròn mắt nhìn nó.

duy thuận bỏ cuộc. nó hít một hơi thật sâu, rồi đem cái sự thật mà nó mất một tuần trời chiêm nghiệm ra mà nói với minh phúc.

'anh thích em đó.'

duy thuận thấy minh phúc chớp chớp hai con mắt, thấy hai bên má dần ửng lên một màu đỏ nhẹ, thấy em bối rối lùi lại phía sau, rồi hắng giọng khụ khụ.

'ờm... là anh thích em á hả?'

'ừ.'

'là như kiểu người ta thích anh rồi tỏ tình với anh á hả?'

'ừ.'

'là bây giờ anh đang tỏ tình em á hả?'

'ừ.'

'...'

và rồi minh phúc không nói gì nữa cả. mặt em đỏ như trái cà chua. có ai nghĩ tới một ngày được nhận lời tỏ tình từ thằng anh hàng xóm biết từ hồi còn mặc bỉm tè dầm đâu chứ. em ấp a ấp úng cả ngày trời cũng không nặng ra được một câu trả lời nào cho duy thuận. còn duy thuận thì thấy mắc cười. nó đã tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh khi nó tỏ tình minh phúc. minh phúc số một sẽ chửi nó biến thái rồi bỏ chạy. minh phúc số hai sẽ cầm cục đá ném bể đầu nó. minh phúc số ba sẽ khóc huhu rồi xà vào lòng nó và nói em cũng thích anh. nhưng minh phúc ngoài đời thật sao mà ngố quá, không đồng ý cũng không từ chối, cứ a a ê ê cả ngày trời không được một câu nào.

duy thuận biết nó làm em khó xử, nên nó cũng không bắt ép em trả lời nó sớm. nó chỉ muốn nói cho em nghe tấm lòng của nó thôi.

'về nhà nghĩ kĩ đi rồi trả lời anh. em muốn sao cũng được.'

và rồi minh phúc bị duy thuận cầm vai quay lại, đẩy đi về nhà. minh phúc cũng chẳng nhớ ngày hôm đó mình về nhà như thế nào. em chỉ biết là một tuần sau em không thấy duy thuận ở đâu cả. mà em cũng không biết là duy thuận lại tránh mặt mình, hay là chính bản thân mình đang né duy thuận nữa.

em nghĩ rất nhiều về lời tỏ tình của duy thuận ngày hôm đó. và em đánh giá đó là lời tỏ tình dở nhất mà em đã từng biết. minh phúc mới mười sáu tuổi đầu, hãy còn mộng mơ về một tình yêu đẹp, đọc rất nhiều truyện sách về tình yêu đôi lứa để rồi bây giờ nhận được một lời tỏ tình không thể nào dở hơn từ thằng anh hàng xóm.

duy thuận thích em, em biết rồi. vậy em có thích duy thuận không? em không chắc.

em thích ở bên duy thuận, thích được anh chở trên con xe đạp đi học mỗi ngày, thích được anh cho mười ngàn đi mua bánh tráng trộn để rồi được anh nhường cho cái trứng cút, thích được anh chỉ bài lý mỗi buổi tối, thích được duy thuận dù miệng mồm độc ác nhưng vẫn luôn lo lắng cho em. như vậy có được tính là em cũng thích duy thuận không? minh phúc chạy đi hỏi thằng bạn thân thì bị nó kí một cái vào đầu.

'mày tính làm trap boy hay gì? tới mức này rồi còn dám nói không thích người ta?'

tỉnh dậy sau một đêm, minh phúc thấy mình trở thành trap boy từ lúc nào không hay.

'mày thích đi chơi với anh thuận của mày đúng không?'

'ừ.'

'anh thuận của mày đi chơi với người khác thì sao?'

'thì tao méc má ảnh.'

'mắc gì, mày là gì của ảnh mà cấm ảnh đi chơi với người khác?'

'ừ ha, sao tao kì quá.'

'đó gọi là ghen đó ông thần ơi. đi mà giữ lấy anh thuận của mày đi, ổng đi thích người khác là mày chỉ có nước than trời thôi đó.'

lời nói của thằng bạn thân như thức tỉnh minh phúc. và em nhận ra rằng mình sẽ rất ghét khi nhìn thấy duy thuận thân thiết với một ai đó khác. không biết từ lúc nào nữa, em đã luôn tự mặc định rằng duy thuận là của em, sẽ chỉ mãi là của riêng em. em tận hưởng sự quan tâm, yêu chiều của anh mà không hề nhận ra rằng anh chỉ đối xử như thế với một mình em thôi.

'ổng chỉ hiền với mày thôi, chứ ai hỗn với ổng như mày là ổng đấm phù mỏ rồi.'

em vẫn luôn là ngoại lệ của duy thuận, cũng như cách duy thuận vẫn luôn là ngoại lệ của em. minh phúc lành, chứ không hiền. em sẽ không để bất cứ ai đè đầu cưỡi cổ mình hết. nhưng chỉ cần là duy thuận, em sẽ nhún nhường. em để im cho anh chọc em, để im cho anh vẽ bậy lên mấy bức tranh, để im cho anh chụp mấy tấm hình khùng điên của mình. hóa ra em đã để duy thuận ở trong lòng lâu đến như vậy rồi, chỉ là em còn quá nhỏ để nhận ra mà thôi.

minh phúc chạy thật nhanh qua nhà duy thuận, vẫn không quên thủ sẵn một cục đá. phòng khi duy thuận đổi ý, chê em thì em còn có cách giải quyết.

'phạm duy thuận, xuống đây mau lên.'

lần này thì minh phúc chẳng cần phải chờ lâu, chưa đến một phút em đã thấy duy thuận đứng trước mặt mình rồi.

'nghĩ thông chưa?'

hồi nãy rõ ràng là hùng hổ như thế, mà giờ đây đứng trước duy thuận rồi, minh phúc lại quay trở lại cái bản ngã ỏn a ỏn ẻn không nói nên lời.

'ừ thì... anh còn thích em không?'

'còn.'

'vậy nếu em đồng ý... thì anh là bạn trai em hả?'

'chứ không lẽ là bạn gái.'

'em đang nghiêm túc á, đừng có giỡn coi.'

minh phúc quen thói mà giơ cục đá lên, xém tí nữa chọi vào đầu duy thuận thì bị bắt lấy. duy thuận giành lấy cục đá, thay vào đó là tay của mình. từ bé đến lớn hai đứa nắm tay nhau nhiều tới mức không kể được, nhưng mà sao lần này minh phúc thấy lạ quá. tay duy thuận to và ấm đến như thế, tại sao đến bây giờ em mới nhận ra chứ.

'anh nghiêm túc. anh thích em.'

duy thuận một lần nữa khẳng định tình cảm của mình cho minh phúc nghe. nó không biết minh phúc đang nghĩ gì trong đầu, nhưng thấy em để im cho mình nắm tay như thế, có lẽ là nó bắt người về nhà thành công rồi.

minh phúc không đáp. nói em đồng ý thì nghe sến quá, không hợp với phong cách em theo đuổi. mà nói em cũng thích anh thì lại thấy kì kì. nên là minh phúc quyết định im luôn, không nói. thay vào đó, em nhón chân, hôn lên má duy thuận một cái.

rồi bỏ chạy.

duy thuận mười bảy tuổi, thành công có được một nụ hôn của minh phúc tuổi mười sáu.

nó có được em rồi.

5.

duy thuận hai mươi tuổi, học năm ba kinh tế. minh phúc mười chín tuổi, học năm hai kiến trúc.

hai đứa quen nhau cũng gần tròn ba năm rồi. xung quanh ai cũng biết, ba má hai bên cũng không ý kiến gì. mà nói là yêu nhau thôi, chứ ai cũng thấy hai đứa y hệt hồi xưa. vẫn cào cấu, vẫn chọc ghẹo nhau thôi, chỉ là duy thuận sẽ chỉ quan tâm tới một mình minh phúc, và minh phúc cũng sẽ chỉ mè nheo với mình duy thuận mà thôi.

dù là học khác trường khác buổi nhưng ngày nào duy thuận cũng sẽ chạy sang bên kiến trúc để chở minh phúc về nhà. anh sang kiến trúc nhiều tới mức quen đường còn hơn là chính ngôi trường của mình. có mấy hồi mấy em năm nhất hỏi đường anh, anh chỉ ngon ơ luôn. mà mấy lúc như vậy minh phúc sẽ trừng mắt mà nhìn anh, tỏ cái vẻ ghen tuông.

'nè he, đừng có mà tia mấy em năm nhất.'

'ai thèm tia. nói tầm bậy tầm bạ.'

duy thuận gõ lên trán minh phúc một cái, rồi giành lấy balo của em, đeo lên vai. duy thuận thành thục như một thói quen, lấy ra chai nước suối đã chuẩn bị sẵn, mở nắp rồi đưa cho minh phúc. mấy đứa bạn ví anh không khác gì người ở của em cả. nhưng mà thật ra thì anh tự nguyện chứ minh phúc chả ép buộc gì anh, anh chăm em tới quen tay rồi. thương em thì lo cho em, có gì mà phải ngại chứ.

'em dặn trước vậy thôi, hì hì.'

minh phúc dù là mười sáu hay là mười chín vẫn luôn giữ được cho mình nét vô tư vốn có. mấy giây đầu còn ghen tuông bậy bạ, mấy giây sau đã quay ra nắm tay anh cười hì hì, đòi anh chở đi ăn xiên bẩn.

'yêu duy thuận sướng quá, biết vậy yêu sớm hơn rồi.'

minh phúc ngồi sau xe, hai tay vòng lấy eo duy thuận, thủ thỉ thầm thì cho anh nghe.

'chưa yêu anh cũng chiều em y chang mà.'

'cũng đúng ha. mà anh chỉ được chiều mình em thôi đó.'

'nhỏ tới lớn tui chiều mỗi ông thôi đó ông thần ơi.'

minh phúc lại cười khúc khích. em yêu những khoảnh khắc này, khi mà em có thể thấy được tình yêu của duy thuận rõ hơn bao giờ hết. và em mong là sau này khi cả hai lớn rồi, thì cái tình yêu này sẽ cùng lớn theo, chứ không bị phai dần đi.

6.

duy thuận nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh mắt anh đặt lên chiếc giường to đặt giữa phòng, nơi mà minh phúc đang yên giấc. hai mươi tám tuổi, duy thuận đã thật sự trở thành người lớn, biết chăm lo cho hạnh phúc của riêng mình. hôm nay anh có một buổi họp kéo dài tới tận tối, báo hại anh không được ăn tối cùng minh phúc, đã vậy lại còn để em chờ mình cho tới ngủ thiếp đi như vậy.

duy thuận bước lại gần, ngắm nhìn gương mặt của minh phúc khi em ngủ say. chỉ có chờ đến khi ngủ say rồi, minh phúc mới im lặng được một chút. bình thường em sẽ là người nói, duy thuận sẽ là người nghe. nhưng chưa bao giờ anh chê sự ồn ào của em cả. chắc là do nghe từ nhỏ tới lớn, anh quen rồi. duy thuận yêu những khi minh phúc kể chuyện cho mình nghe, hoặc là nói xấu một thằng bạn thân nào đó cùng anh. duy thuận tận hưởng điều đó, coi nó là một đặc quyền của mình. gói minh phúc kể chuyện lofi bảo hành trọn đời, ai mà dám chê chứ.

duy thuận tắm rửa, gội bỏ hết sự mệt mỏi ngày hôm nay rồi leo lên giường, nằm kế bên minh phúc. có lẽ bị anh làm ồn cho tỉnh giấc, em cự mình rồi hé mắt nhìn anh.

'anh về rồi hả?'

'ừ, anh đây. em ngủ tiếp đi.'

duy thuận đưa tay ôm em vào lòng, hôn lên mái tóc em, xoa xoa lưng dỗ em ngủ tiếp.

'làm gì thì làm chứ, công ty gì mà kì cục cứ bắt người ta tăng ca hoài.'

giọng em còn xen lẫn một tí ngái ngủ, nhưng vẫn không kém phần chua ngoa thay anh nói xấu tư bản. duy thuận phì cười. minh phúc vẫn cứ là thành thật như thế. em ghét gì sẽ nói đó, dù là tư bản nuôi sống cả hai đứa, nhưng mà làm duy thuận của em mệt là em nói xấu hết.

'được rồi. sau này anh sẽ không về trễ nữa, anh xin lỗi.'

duy thuận lại đặt lên trán của em một nụ hôn. sau một ngày mệt mỏi anh thích nhất là được ôm em vào lòng rồi cùng nhau say giấc. minh phúc như một liều thuốc ngủ thượng hạng, chỉ cần là ở bên em, anh sẽ luôn ngủ thật ngon, quên hết sạch những mệt mỏi mà cuộc sống đem lại cho anh.

duy thuận thấy mình là người may mắn nhất trên cuộc đời này. biết bao nhiêu người tốn cả đời chỉ để tìm được người mà họ yêu, thế mà anh lại có được em, ngay từ những ngày còn chưa nhận thức được gì. cho tới bây giờ khi biết được trái tim mình thuộc về ai, anh vẫn có được em ở trong vòng tay mình. có lẽ sứ mệnh của anh sinh ra là để bảo vệ minh phúc, và anh cũng đã sớm tự hứa với mình rằng sẽ giữ chặt lấy em, che chở cho em, cho tới cuối đời.

7.

ngày mười tháng bảy, kỉ niệm mười lăm năm cả hai ở bên nhau. duy thuận từ một cậu nhóc mười bảy tuổi trở thành một người đàn ông chững chặc tuổi ba mươi hai, chứng kiến minh phúc từ một đứa nhỏ mười sáu tuổi lớn lên tuổi ba mươi mốt thành thục, trưởng thành.

tất nhiên là trong mười lăm năm qua, không thiếu những lần cả hai cãi vã. nhưng chưa bao giờ cả hai xa nhau, hay dành những lời lẽ thậm tệ dành cho nhau cả. duy thuận đem hết mọi sự dịu dàng, nuông chiều của mình cho minh phúc, còn em thì phơi bày hết mọi tâm tư, tình cảm của mình cho anh xem. duy thuận trân trọng từ giây phút ở bên em, thương em từ những ngày bé, đến bây giờ thì cùng em sẻ chia mọi thăng trầm trong cuộc sống. anh biết ơn vì ông trời đã đem minh phúc đến với anh, để cho anh có cơ hội sống một cuộc đời không thể nào mỹ mãn hơn.

mười lăm năm, đương nhiên không phải là một khoảng thời gian ngắn. nói là người yêu thôi, chứ cả hai đã sớm về chung một nhà. người ta hay nói yêu nhau mà sống cùng nhau, thì có ngày mà chán nhau sớm. nhưng đối với duy thuận thì không. trước khi đi ngủ được nhìn em vẽ, được nghe em kể chuyện, tình dậy lại được thấy em vẫn còn đang say ngủ cạnh bên, làm sao mà anh chán được chứ. mười lăm năm rồi, chưa chán ngày nào luôn.

duy thuận hôm nay nghỉ làm, ở nhà loay hoay cả một ngày trời. nào là bơm bong bóng trang trí, nào là chạy đi mua hoa mua bánh. anh muốn làm một điều gì đó để kỉ niệm ngày hôm nay. mười lăm năm qua, vẫn còn có một điều mà anh chưa nói được cho minh phúc nghe. vốn dĩ anh muốn làm vào kỉ niệm mười năm cơ, nhưng thời gian đó cả hai đứa vẫn đang bận gầy dựng sự nghiệp, không có đủ dư dả để làm gì cả. nhưng bây giờ thì khác rồi. duy thuận hiện tại đã có đủ sức lực để lo cho minh phúc cả phần đời còn lại.

loay hoay hết nửa ngày, duy thuận mới xong việc. anh mãn nguyện nhìn tác phẩm của mình, rồi trốn vào phòng ngủ, chờ minh phúc về.

'trời ơi cái gì đây.'

minh phúc tan làm về, vừa mở cửa đã thấy cái thảm đỏ trải đầy hoa hồng mà duy thuận dày công chuẩn bị từ sáng tới giờ. sến quá. em chê.

'anh thuận!!!'

duy thuận vẫn còn trốn ở trong phòng, không biết nên khóc hay nên cười vì cái phản ứng này của minh phúc nữa. biết là em học kiến trúc, em nhạy cảm với cái đẹp, nhưng mà một dịp cảm động như vậy, có cần phải phán xét quá không hả em ơi.

minh phúc đi dọc theo cái thảm đỏ, đi qua những bức tranh chứa đầy kỉ niệm của cả hai. cái này là đợt đi vũng tàu xong anh thuận bị tiêu chảy nè. cái này thì là về nhà anh ăn tết xong em lỡ làm đổ nồi bánh tét nè. à cái này thì là bữa em dắt anh đi coi triển lãm tranh của em. minh phúc nhớ hết mọi thứ. dù rằng vẫn đang phán xét sao mà cái gu của anh bồ em sến quá, nhưng em vẫn rất cảm động. mười lăm năm qua như một thước phim tua nhanh, vụt qua trước mắt em.

minh phúc mở cửa phòng, em thấy duy thuận đứng đó chờ sẵn, tay cầm một cái hộp gì đó vừa nhìn vào đã biết là hộp nhẫn.

'sến quá đi anh ơ-'

minh phúc vừa định mở miệng ra phán xét thì đã bị duy thuận kéo vào lòng, dùng nụ hôn để chặn miệng em lại. em bật cười, không nói nữa mà nhận lấy nụ hôn từ duy thuận. yêu nhau mười lăm năm rồi, hôn nhiều tới nát môi luôn rồi, nhưng em vẫn rất thích mỗi khi duy thuận hôn em. anh sẽ hôn em bằng tất cả những dịu dàng mà anh có, nâng niu em, dìu dắt em cùng anh chìm vào sự nồng nàn, đắm say.

duy thuận mút nhẹ môi em trước khi tách ra, ánh mắt hờn dỗi trách móc em.

'sao mà cứ thích phán xét quá.'

'em nói sự thật thôi mà.'

duy thuận vò lấy mái tóc của em, cầm lên cái hộp nhẫn hồi nãy bị anh quăng qua một bên. trong đó là một cặp nhẫn có hai cục kim cương bự chấn động.

'trời ơi. quá là khoa trương.'

'phúc!'

'rồi rồi, em im.'

minh phúc mím môi nhịn cười, chìa tay ra cho anh đeo nhẫn.

'tăng vũ minh phúc, em có đồng ý lấy phạm duy thuận làm chồng không? gả cho anh, anh nuôi em cả đời.'

duy thuận xoa đôi bàn tay em, mân mê cái ngón áp út vừa mới được tô điểm thêm một chiếc nhẫn có cục kim cương to đùng đoàng. một lời này anh tốn mất mười lăm năm mới nói ra được, dù là có hơi trễ, anh vẫn muốn chính thức rước em về nhà.

'sao lại là em gả cho anh? anh gả cho em cũng được mà.'

'rồi, anh gả cho em, vừa lòng chưa?'

'em đồng ý.'

minh phúc cười hì hì, em giành lấy hộp nhẫn trên tay duy thuận, đeo nhẫn cho anh.

'vậy còn anh? anh có đồng ý lấy tăng vũ minh phúc làm chồng không? gả cho em, em kể chuyện cho anh nghe mỗi ngày.'

'vinh hạnh vậy. anh đồng ý.'

hai ánh mắt chạm nhau, trong đó chứa đầy sự yêu thương, tin tưởng mà cả hai dành cho nhau. duy thuận ôm em vào lòng, cảm giác như mình chính là người chiến thắng. có được em trong vòng tay rồi, thì còn gì quý giá hơn đâu chứ.

hai đứa thương nhau mười lăm năm, chẳng làm phiền gì ai, cũng chẳng đả động tới thế giới ngoài kia. duy thuận chỉ mong ông trời rộng lượng với hai đứa, cho hai đứa sống thật lâu để mà thương nhau ngày qua ngày, thế thôi.

yêu nhau mười lăm năm rồi anh vẫn thấy không đủ. vậy thì đành yêu nhau hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm. còn nếu vẫn không đủ nữa, thì yêu nhau cả đời em nhé.

•••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top