Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Bạn gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Tiếng gọi của mẹ Tôn làm Thừa Hoan giật mình vô thức lùi thật nhanh ra phía sau, trong khi đó mặt Châu Hiền vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chưa kịp cất tiếng hỏi thì mẹ Tôn đã bước tới

"Châu Hiền, Thừa Hoan hai đứa dậy sớm thế, đang chuẩn bị bữa sáng à?"

Tôn Thừa Hoan đang bồi rối, đành ấp úng lên tiếng

"Vâng,..vâng thưa mẹ, con với Châu Hiền đang nấu chút đồ ăn cho bữa sáng..., ừ sắp xong rồi mẹ ngồi vào bàn chờ bọn con dọn ra nhé"

Mẹ cô thấy biểu hiện của con gái rất lạ, bình thường nó nói chuyện rất tự tin, nhưng sao nay bà chỉ hỏi câu hỏi đơn giản mà nó trả lời ấp úng như kiểu đang có chuyện gì giấu bà vậy, đang miên mang nghĩ thì Thừa Hoan đã nhanh chóng chạm vào vai khẽ đẩy bà đi ra bàn ngồi chờ. Còn bản thân cô bước vào bếp chuẩn bị cùng nàng, lúc tới bên cạnh nàng thì Châu Hiền bất ngờ hỏi

"Vừa nãy chị định làm gì mà tiến lại gần mặt em vậy, chẳng lẽ mặt em có cái gì à?"

Nghe đến đó tim Thừa Hoan thót lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, trả lời nàng

"À...ừ đúng vậy, trên mặt em có một sợi vải nhỏ nên chị lại gần để...thổi nó giúp em..."

Nói xong cô mới cảm thấy bản thân mình thật tệ hại, tại sao lại định làm ra cái chuyện giống mấy tên đểu cán hay làm vậy? Nhưng tại sao trái tim mình lại thổn thức tới vậy? Không lẽ mình đã...đã thích Châu Hiền rồi sao? Không thể nào đâu, chắc không phải...?

Còn nàng sau khi nhận được câu trả lời của cô, nàng cũng một mực tin đó là sự thật, vẫn ngây thơ tin theo, nhưng cái cảm giác trong lòng có một sự hồi hộp mong chờ không tên trong khoảnh khắc đó, và nhịp tim cũng không còn nghe lời nàng nữa. Rồi nàng cũng không bận tâm nhiều nữa mà tiếp tục chú ý vào công việc nấu ăn.

Để xóa tan sự xấu hổ trong lòng, cùng với sự thắc mắc cô quay sang hỏi nàng

"Em biết dùng những thứ này từ bao giờ vậy? Chẳng phải mấy hôm trước em nói không biết dùng sao?"

"À là tối hôm qua em đã nhờ dì Han chỉ cho đó ạ,.. vất vả lắm em mới có thể dùng thành thạo đó, chị thấy em có giỏi không"

"..."

Câu trả lời của nàng làm cô hết sức kinh ngạc, rồi nhìn nàng hớn hở mong một lời khen của cô như một đứa trẻ làm cô khẽ bật cười, bàn tay lại không tự chủ mà vuốt khẽ lên mái tóc kia, rồi gật đầu. Đang trong giây phút có chút lãng mạn này nhưng mẹ Tôn lại một lần nữa làm bóng đèn sáng chói, khi cất tiếng

"Hai đứa làm gì mà lâu thế, xong chưa có cần mẹ giúp gì không?"

Giật mình thoát ra khỏi trạng thái đó, cả hai đồng thời cất tiếng trả lời

"Dạ, xong rồi"

...

Trong bữa ăn, vẫn như mọi lần Thừa Hoan ân cần gắp thức ăn cho nàng, nó dường như đã trở thành thói quen của cô rồi, khi thấy nàng bị sặc cô không do dự tiến thật nhanh lại đưa nàng cốc nước rồi nhẹ nhàng vuốt sống lưng nàng. Nhưng những hành động đó lại lọt tất cả vào trong mặt mẹ Tôn, bà không nói gì nhưng vẫn lẳng lặng quan sát từng cử chỉ mà Thừa Hoan dành cho nàng, là một người mẹ bà có lẽ đã mập mờ đoán ra được tuy nhiên bà lại không tiện vạch trần tâm tư của con gái, bà định bụng sẽ nói chuyện này sau.

Và cứ thế bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ. Sau đó Thừa Hoan khẽ kéo nàng lại rồi nói

"Hôm nay tôi có ca học trên trường,...ừ..., em có muốn đến trường cùng tôi không...à tôi không có ý ép em đâu chỉ là tôi sợ em ở nhà buồn thôi..."

Thấy cô vội vàng lên tiếng giải thích trước đề nghị của bản thân làm nàng có chút buồn cười nên đáp lại với vẻ hào hứng

"Có thật không ạ? Em thích lắm, cảm ơn chị đã đề nghị cho em đi cùng..."

Rồi cả Thừa Hoan và Châu Hiền trở về phòng chuẩn bị, mất một lúc cả hai đi xuống lầu chào mẹ Tôn rồi cùng nhau ra ngoài. Bình thường Thừa Hoan toàn đến trường bằng xe bus nhưng hôm nay có Châu Hiền đi cùng nên cô không muốn nàng phải chịu khổ khi chen chúc trên chiếc xe trật chội, vì thế nay cô phá lệ đi học bằng xe hơi.

Chỉ một một lúc cả hai đã tới cổng trưởng, cô quay sang dặn dò nàng vài câu trước khi cả hai vào trường. Lúc sau nàng thực sự cảm thấy sốc với thế giới cô đang sống, mọi thứ đối với nàng như một giấc mơ vậy, khi sánh bước đi bên cạnh Thừa Hoan nàng thấy mình thật nhỏ bé, dường như chị mà một người rất được mọi người xung quanh yêu mến, đi tới đâu cũng có người chào hỏi chị thật là đáng ngưỡng mộ. Cô chợt nhận thấy người con gái đi bên cạnh có chút lo lắng nên cô khẽ nắm lấy tay nàng lặc nhẹ, chỉ một động tác nhỏ nhưng lại mang một sự ôn nhu khiến mọi người xung quanh không tránh khỏi sự ghen tị. Cả hai đang đi thì có tiếng gọi với lại, cả cô và nàng đều quay đầu lại

"Tôn Thừa Hoan, này Tôn Thừa Hoan đợi mình với..."

Không ai khác chính là Khương Sáp Kỳ và Phác Tú Anh, hai người đó lao thật nhanh tới chỗ cô như sắp muốn ăn thịt cô vậy. Không để hai người trước mặt nói gì cô đã cất lời

"Cậu có thể gọi mình nhỏ nhẹ hơn được không, cứ thích làm mọi người chú ý là sao?"

Sáp Kỳ nhanh chóng lên tiếng phản bác

"Úi chao ôi cậu thì không cần mình gọi lớn tiếng mọi người vẫn chú ý đến thôi, à mà hôm nay cậu dẫn Châu Hiền đi cùng à, hẳn nào mình nghe mọi người bàn tán xôn xao cậu hôm nay đi cùng một cô gái rất xinh..."

Lúc này Tú Anh ở bên cạnh mới lên tiếng

"Chị Thừa Hoan cũng giấu kĩ ra phết, có bạn gái xinh thế này mà chẳng thấy giới thiệu với em gì cả..."

Cô hơi giật mình trước lời Tú Anh cô vội vàng lên tiếng giải thích

"Không ...không phải đâu em hiểu nhầm rồi, cô ấy chỉ là bạn của chị thôi...À giới thiệu với em đây là Bùi Châu Hiền cô ấy nhỏ tuổi hơn chúng ta nên mọi người cứ nói chuyện thỏa mái"

Rồi cô quay sang Châu Hiền nói

"Còn Châu Hiền đây là Khương Sáp Kỳ bạn thân của tôi, còn đây là Phác Tú Anh học muội cùng trường với tôi mọi người chào hỏi nhau đi"

Sau màn giới thiệu vừa rồi, cô không ngờ Tú Anh lại mạnh bạo như thế trực tiếp tiến tới đưa tay kẽ véo vào má của nàng rồi tiếp tục ngắm từ đầu tới chân nàng, cuối cùng thốt lên một câu "sao trên đời này có người lại xinh như vậy?". Chẳng ngần ngại làm quen với nàng, chỉ mất một lúc hai người đã trở nên thận thiết nhanh chóng, nên tách ra đi riêng bỏ lại cô với Sáp Kỳ đứng như bị tự kỉ mất một lúc rồi mới đuổi theo phía sau.

...

Lúc cô vào học thì nàng lại từ chối không vào cùng với cô mà chọn ngồi ngoài sân trường chờ cho tới lúc cô học xong, vì nàng không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới việc học của chị. Không biết làm sao để khuyên nhủ nàng cô đành đồng ý rồi dặn dò nàng cẩn thận mới dám đi vào giảng đường, nhưng hồn cô đã bay vù ra ngoài sân trường với nàng rồi, chỉ cần có thể cô sẽ quay ra tìm kiếm hình bóng kia.

Châu Hiền ngồi một lúc không có việc gì làm nên nàng thấy hơi chán, vì thế đã đứng lên định đi dạo một vòng quanh sân trường này để giết thời gian. Đang đi nàng bỗng bị một lực đẩy thật mạnh nên ngã ra phía sau, đang đau đơn cùng với việc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy giọng nói xin lỗi liên tục cất lên. Châu Hiền ngước mắt lên thấy một người con trai cao lớn đang cúi đầu liên tục xin lỗi mình rồi anh ta đưa tay ra ngỏ ý muốn khéo nàng ngồi dậy, nàng cũng không để tâm lắm nắm lấy tay anh ta mà đứng dậy. Và trước sự quan tâm thái quá của người kia nàng chỉ biết lắc đầu nói mình không sao nên bảo anh ta không phải xin lỗi nữa. Mãi một lúc sau anh ta mới chịu dừng lại rồi cất tiếng hỏi

"Chào bạn mình là Danh Nam thành thật xin lỗi, cậu tên gì vậy chúng mình làm quen nhé, à mình có thể cho mình xin số điện thoại không?"

Trước câu hỏi của anh ta Châu Hiền hơi lúng túng không biết trả lời thế nào đành đáp lại

"À tôi tên Bùi Châu Hiền, tôi không có cái gì gọi là "số điện thoại" để cho anh cả, nên giờ tôi có thể đi chưa"

Nhưng hắn vấn bám dính lấy nàng lải nhải hỏi

"Thế cậu có thể cho mình biết cậu đang học khoa nào để mình có thể tìm cậu để trả nợ"

"Tôi không có học ở đây tôi chỉ chờ người thôi mong anh thông cảm tôi phải đi rồi"

Khi nàng quay người chuẩn bị muốn đi anh ta nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay nàng rồi khéo nàng ngược lại gặn hỏi tiếp

"Sao cậu lạnh lùng thế, mình chỉ muốn làm quen thôi mà, à mà cậu đã có bạn trai chưa? Nếu chưa thì chúng ta tìm hiểu nhau được không rồi mình sẽ trở thành..."

Châu Hiền thấy anh ta đang chuẩn bị nói cái gì đó thì tự nhiên ngã lăn ra quay sang mới thấy Thừa Hoan đã đi lại bên cạnh khéo nàng ra phía sau, rồi quay lại nói với anh ta

"Cô ấy không có bạn trai, nhưng cô ấy là bạn gái tôi, biết điều thì biến ngay đi trước khi tôi cho cậu ăn một đấm nữa..."

Trước khí thế muốn bức người của cô, khiến tên kia sợ quá mà vội vã lồm cồm bò dậy chạy mất dạng, sau khi hắn đi Thừa Hoan lo lắng nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, rồi xoay nàng tới lui liên tục hỏi nàng có bị thương ở đâu không. Rồi chỉ thấy nàng lắc đầu nhẹ vẻ mặt lại hơi đỏ ửng, có chút gì đó ngại ngùng, nhưng chợt cô nắm lấy cổ tay nàng giơ lên cao nhìn nó rồi hỏi

"Đỏ ửng hết tay lên thế này mà bảo không sao à, có phải cái tên vừa nãy khiến em bị thương như thế này không?"

"..."

Thấy nàng không trả lời cô càng sốt ruột hơn nhưng thật nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay của mình lau quanh cổ tay nàng rồi mới cúi xuống khẽ thổi nhẹ vào đó một cái, ngước đầu lên hỏi nàng

"Như vậy có đau nữa không?"

"Dạ không"

Thấy nàng bảo không nên cô tiếp tục thổi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà đang thổi cho nàng thì trong đầu cô một ý nghĩ đen tối hiện lên, cô không kiềm chế được mà đặt một nụ hôn thật nhẹ nhàng lên tay nàng. Thật là cái cảm giác lâng lâng này cô cảm giác như đang say rượu vậy à không say nàng mới đúng chứ, đang đắm chín trong sự mềm mại mơi da tay nàng thì bàn tay đó rút ra thật nhanh rồi một cái tát thật mạnh được giáng xuống. Khiến cô tỉnh táo lại, nhận ra hàng động đáng xấu hổ vừa rồi của mình vội vàng cất tiếng, nhưng nàng đã nhanh chóng quay người bỏ đi chỉ để cô kịp nói một tiếng

"Châu Hiền..."

...

* Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top