Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Lâm Nhã Nghiên đã lâu chưa đóng phim, bộ phim này tiết tấu rất căng, hơn nữa mấy cảnh phim gần đây nàng đều phải treo dây cáp chiến đấu, vì nhiều cận cảnh nên nàng bắt buộc phải đích thân làm.

Cho nên sau một loạt việc, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm đó lại là một cảnh quay với dây cáp. Sau khi hạ xuống, Lâm Nhã Nghiên suýt đứng không vững, may mà Hàn Văn Tân bên cạnh đỡ nàng kịp rồi rất ga lăng đưa nàng sang một bên nghỉ ngơi.

"Cô gái nhỏ đừng liều mạng như vậy, lúc chịu không nổi nhớ nói một tiếng." Hàn Văn Tân đưa thuốc trầy da cho nàng, tốt bụng nhắc nhở. Kỳ thực Hàn Văn Tân cũng chỉ khoảng 35 tuổi, hơn nữa ngôi sao vốn rất biết dưỡng nhan, trông họ không chênh lệch tuổi tác là mấy. Nhưng một tiếng cô gái nhỏ này Lâm Nhã Nghiên nhận, dù sao anh cũng là tiền bối.

"Cám ơn, thầy Hàn, thầy còn liều mạng hơn em mà, em thì tính là gì chứ."

"Đâu so thế được, em là con gái."

"Diễn viên không vì là con gái mà hạ thấp tiêu chuẩn, thầy nói đúng không?"

Hàn Văn Tân nghe vậy cười sảng khoái, "Được được được, nghiêm túc là tốt, Nhã Nghiên à, em rất tốt."

Lâm Nhã Nghiên cười, "Cám ơn thầy Hàn khen ngợi."

Hàn Văn Tân đi rồi, Cao Tử Đồng ngồi cách đó hơn mấy bước đột nhiên lạnh lùng nói, "Hừ, rất có bản lĩnh quyến rũ người khác đấy."

Động tác vén ống quần của Lâm Nhã Nghiên khựng lại, nàng nghiêng đầu nhìn cô ta, "Cô đang nói chuyện với tôi?"

Ánh mắt Cao Tử Đồng đầy khinh bỉ, "Ở đây còn người khác có bản lĩnh như cô sao?"

Lâm Nhã Nghiên từ từ ngồi thẳng lên, chống đầu đánh giá Cao Tử Đồng, "Tôi nói này, cô là có ý kiến với tôi hay bẩm sinh đã cay nghiệt như vậy nhỉ?"

Phim trường chỉ có một phòng nghỉ này, bây giờ tuy không nhiều người nhưng cũng tuyệt đối không chỉ có hai người họ, khói súng vừa bốc lên, các diễn viên ở đây tức khắc đều tập trung chú ý hai người.

Ánh mắt Cao Tử Đồng rét lạnh, "Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi, cho mọi người đều thấy rõ bản mặt cô."

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhã Nghiên khẽ nhướng lên, "Lần đầu tiên thấy có người nói sự vô giáo dục của bản thân uyển chuyển như vậy đấy, cô Cao à, bái phục bái phục."

Cao Tử Đồng phẫn nộ đứng lên, "Lâm Nhã Nghiên!"

"Sao hả, thẹn quá hóa giận?"

"Ha, người nên thẹn là cô đấy, chỉ biết bám đàn ông để trèo lên, cô đi tới vị trí hôm nay, phí rất nhiều công sức nhỉ?"

Lâm Nhã Nghiên nhún nhún vai, "Nửa câu đầu không đồng ý nhưng đồng ý nửa câu sau, tôi đi tới hôm nay quả thực vô cùng nỗ lực. Đương nhiên, loại người có bối cảnh, nhờ gia đình vung tiền mà nổi tiếng như cô Cao đây không thể nào hiểu được những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi rồi."

"Cô nói ai dựa vào vung tiền mà nổi tiếng hả?"

"A, tôi nói sai à?" Lâm Nhã Nghiên cười vô tội, "Vậy cô Cao xem như chưa nghe đi, tôi cũng là nghe người khác nói thôi."

Cao Tử Đồng siết chặt nắm đấm, nhất thời giận nói không nên lời.

"Chị Tử Đồng, quay phim."

Trợ lý qua kéo Cao Tử Đồng.

Cô ta hừ lạnh, trợn mắt hung dữ nhìn Lâm Nhã Nghiên, xoay người rời đi.

Sau khi cô ta đi, mấy diễn viên có mặt đều nhìn Lâm Nhã Nghiên với ánh mắt khâm phục.

Bối cảnh của Cao Tử Đồng là bí mật được công khai trong giới showbiz, lúc cô ta mới vào nghề thật sự không có gì đặc sắc, nhưng người nhà sẵn lòng vung tiền cho cô ta chơi, phim điện ảnh, quảng cáo, phim truyền hình... từng bộ từng bộ khiến cô ta nổi tiếng. Có bối cảnh như vậy, tay nắm nhiều tài nguyên như vậy, người trong nghề thường sẽ không ngốc đến mức đắc tội cô ta, càng không ai động chạm trực diện với cô ta.

Mà Lâm Nhã Nghiên, ban đầu khi mới vào nghề này bị người trong nhà phản đối, Lâm gia không thích Lâm Nhã Nghiên đại tiểu thư xuất đầu lộ diện, cho nên đã che giấu bối cảnh của nàng rất triệt để, các phóng viên muốn đào bới cũng bới không ra, dù ra thì 80 90% là đồ giả. Nàng có thể đi đến ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào chính mình.

Trong mắt mọi người, họ một người là đại tiểu thư có bối cảnh và một người là MC không có bối cảnh (nhưng sau lưng có khả năng đã quyến rũ đại gia gì gì đó). Hai người tuy danh tiếng tương đương nhưng nên nịnh hót người nào nên xa lánh người nào vừa nhìn là hiểu ngay...

"Chị Nhã Nghiên." Trần Tâm Ngải đi tới, ngồi cạnh nàng nhỏ giọng nói, "Chuyện hồi nãy em nghe nói rồi, Cao Tử Đồng lại kiếm chuyện với chị."

Vì liên quan đến Cao Tử Đồng, rất nhiều diễn viên đều không dám quá gần nàng nhưng Trần Tâm Ngải là một ngoại lệ, đóng phim xong là cứ thích dính lấy nàng.

Lâm Nhã Nghiên xoa đầu cô ấy, "Sao hả?"

"Chị Nhã Nghiên có giận không, cô ta nói chị như vậy."

Lâm Nhã Nghiên cười, "Tâm Ngải, sao em không nghĩ biết đâu lời cô ta nói là đúng thì sao?"

"Hả?" Trần Tâm Ngải giật mình, "Em, em không tin, chị Nhã Nghiên không phải người như vậy..."

"Em đúng là ngây thơ đơn thuần, trong giới này ý, người như em vậy ít lắm."

Ánh mắt Lâm Nhã Nghiên dịu dàng nhìn cô ấy, "Cám ơn em sẵn lòng tin tưởng chị."

"Thế, thế chị..."

Lâm Nhã Nghiên nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô ấy, phì cười. "Đương nhiên chị không như vậy, chẳng lẽ hễ ngoại hình xinh đẹp là nhất định phải đi quyến rũ người ta để trèo lên à? Chị cho em biết, chị là hoa có chủ rồi, rất có tiết tháo."

"Có chủ?" Trần Tâm Ngải hóa kinh hãi thành kinh ngạc, "Chị Nhã Nghiên có người yêu rồi?!"

Lâm Nhã Nghiên nở nụ cười bí hiểm, "Chuyện này à... bí mật."

Không lâu sau, tất cả mọi người đều biết Lâm Nhã Nghiên và Cao Tử Đồng không hợp. Hai người thường xuyên lạnh lùng công kích nhau, nhìn nhau gai mắt xoay người rời đi...

Còn Lâm Nhã Nghiên bây giờ đã không còn suy nghĩ tại sao Cao Tử Đồng lại ghét mình nữa, dù sao chuyện tới đâu chống tới đó. Cô ta nói một câu, nàng đáp trả ba câu, chọc cô ta nổi cơn tam bành mới thôi.

Trưa nay quay phim xong, mọi người bắt đầu ăn cơm.

"Chị Nhã Nghiên." Trần Tâm Ngải cầm hộp cơm qua ăn chung với nàng, "Vừa nãy chị có thấy cô gái mặc áo hồng không?"

Lâm Nhã Nghiên đau lòng khều thịt kho tàu qua một bên, không để ý hỏi, "Cô gái áo hồng gì?"

"Em cũng không biết cô ấy là ai, chỉ là thấy Cao Tử Đồng ôm cánh tay cô ấy vô cùng thân thiết, hơn nữa kỳ lạ là ngay cả đạo diễn Trương cũng có vẻ rất cung kính với cô ấy."

Trần Tâm Ngải ngồi xuống nói tiếp, "Mặt cô ấy rất lạ, không phải người trong showbiz, mọi người đều đoán cô ấy là đại tiểu thư của gia đình rất lợi hại nào đó."

"Ồ, vậy à." Lâm Nhã Nghiên tim như dao cắt khều một nửa cơm đi, cô phải giữ dáng!

"Chị Nhã Nghiên, chị có nghe em nói không đấy?"

"Có có có." Lâm Nhã Nghiên cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm, "Cô gái màu hồng đúng không?"

Trần Tâm Ngải: "...Bỏ đi, chị cứ ăn cơm đi."

Lâm Nhã Nghiên luôn không để bụng chuyện cô gái màu hồng gì đó mà Trần Tâm Ngải nói, đến khi nàng ăn cơm xong theo Trần Tâm Ngải đến phim trường mới chân chính biết được cô gái màu hồng là gì.

Cô gái mà ngay cả đạo diễn Trương cũng cung kính, nhưng Cao Tử Đồng lại rất thân thiết... hóa ra là cô ấy. Người mà nàng từng gặp mấy lần ở Danh gia, hơn nữa còn nhìn nàng với ánh mắt khó chịu, Thiệu Tố Oánh.

Thiệu Tố Oánh và Lâm Nhã Nghiên xa xa nhìn nhau, vẻ mặt đều trấn tĩnh, xa lạ "cô là ai".

Lúc này ánh mắt Cao Tử Đồng nhìn Lâm Nhã Nghiên càng thêm khinh bỉ, thấy nàng đi tới, cô ta nói với Thiệu Tố Oánh bên cạnh.

"Đây chính là Lâm Nhã Nghiên mà mình nói với cậu đấy, hồ ly tinh cướp Thôi Thắng Triệt."

"Ồ, chính là chị ta à."

"Phải, hôm nay cậu qua đây không phải là muốn tận mắt xem hồ ly tinh mà mình nói có dáng vẻ thế nào sao?"

Thiệu Tố Oánh dựa lưng vào ghế, "Ờ, đúng vậy, đúng là như vậy, vừa nhìn là thấy không phải dạng tốt lành gì."

Trong lòng Cao Tử Đồng vui vẻ, vội nói, "Nói đúng lắm, cái mặt lả lơi, kỹ thuật quyến rũ đàn ông nhất định rất cao."

Thiệu Tố Oánh sầm mặt, nhớ tới chị hai nhà mình bị "cắm sừng" mà không biết, "Đồ đáng ghét."

Cao Tử Đồng thấy vậy, cong môi cười. Bị vị tiểu thư này của Danh gia nhìn gai mắt không phải là chuyện tốt đẹp gì, vận xui của Lâm Nhã Nghiên thực sự đến rồi.

Cao Tử Đồng ân cần đưa cho Thiệu Tố Oánh ly nước trái cây. "Uống không?"

Ánh mắt Thiệu Tố Oánh dõi theo Lâm Nhã Nghiên, "Khỏi".

Cao Tử Đồng bị đối xử lạnh nhạt cũng không giận, vẫn vui vẻ ngồi cạnh Thiệu Tố Oánh như cũ.

Cô và Thiệu Tố Oánh quen biết nhau ở một buổi gặp gỡ thương nghiệp, ban đầu cô cũng không chú ý tới cô gái nhỏ này nhưng sau đó nghe người ta nói thân phận của cô ta mới cố tình tiếp cận. Sau đó nữa, hai người thật sự thành bạn bè, cô mới phát hiện điều này rất tuyệt vời.

Tuy Cao Tử Đồng chưa từng tiếp xúc với người của Danh gia đế đô nhưng từng nghe người nhà nói, đây là một gia tộc mà ngay cả trưởng bối của cô cũng chỉ có thể nhìn mà ngưỡng vọng, quan hệ tốt với cháu gái Danh gia khiến gia đình cô có được lợi ích to lớn.

"Tiểu Diêu, tôi vừa để kịch bản bên này, cô có nhìn thấy không?" Lâm Nhã Nghiên đi tới khu nghỉ ngơi, lờ đi Cao Tử Đồng và Thiệu Tố Oánh.

Nhân viên bị cô gọi chỉ về phía Thiệu Tố Oánh, "Tôi vừa thấy kịch bản để trên cái ghế kia..."

Lâm Nhã Nghiên quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy địch ý của Thiệu Tố Oánh. Nàng nhướng mày, trong lòng rất tự nhiên nghĩ, mình đã nói sao mà Cao Tử Đồng hục hặc với mình, hóa ra là Thiệu đại tiểu thư xúi giục.

Lâm Nhã Nghiên từ trên cao nhìn xuống Thiệu Tố Oánh, nói rất lịch sự, "Chào cô, cô có thể đứng lên một lát không, kịch bản của tôi có lẽ bị cô ngồi đè lên đấy."

Thiệu Tố Oánh từ tốn nói, "Không có, cô đi nơi khác mà tìm."

Lâm Nhã Nghiên tốt tính mỉm cười, "Không chừng thật sự bị cô ngồi lên đấy, cô đứng lên cho tôi xem một cái được không?"

Thiệu Tố Oánh: "Không - được."

Cao Tử Đồng cười trên sự đau khổ của người khác, "Đã nói là không ở đây rồi, Lâm Nhã Nghiên, cô nghe không hiểu hả?"

Nàng hít sâu một hơi, từ từ cúi người, một tay chống lên tay vịn ghế của Thiệu Tố Oánh, "Tôi lặp lại lần nữa, cô, đứng lên cho tôi xem xem."

Cao Tử Đồng: "Lâm Nhã Nghiên!"

Thiệu Tố Oánh híp mắt, "Tai cô điếc à, muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới biết là đồ của cô không ở đây... á!"

Một tiếng hét vang lên, mọi người đều thấy Lâm Nhã Nghiên nhanh như chớp kéo Thiệu đại tiểu thư đứng dậy, quẳng qua một bên không chút lưu tình. Thiệu Tố Oánh lảo đảo mấy cái, được một nhân viên đỡ lại.

Mọi người đều sững sờ. Sức Lâm Nhã Nghiên rất lớn, lá gan... cũng rất lớn.

Lâm Nhã Nghiên dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, ung dung thản nhiên lấy kịch bản của mình trên ghế Thiệu Tố Oánh, "Cô xem, tôi nói là ở đây mà."

"Lâm Nhã Nghiên, cô dám đẩy ngã tôi!"

Lâm Nhã Nghiên trợn to đôi mắt hoa đào vừa quyến rũ vừa tà đạo, "A, không cẩn thận ra tay hơi nặng, cô không sao chứ?"

"Cô!"

"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"

Đạo diễn Trương cách đó không xa bước qua, "Sao cãi nhau rồi, Thiệu tiểu thư, cô sao thế?"

"Đạo diễn Trương."

Cao Tử Đồng giả vờ lo lắng chạy tới, "Chú xem Lâm Nhã Nghiên kìa, ra tay không biết nặng nhẹ, suýt đẩy ngã Oánh Oánh, không phải chỉ là tìm kịch bản thôi sao, người ta cũng đâu biết đang ngồi trên kịch bản của cô ấy đâu."

"Ồ, thì tôi đã thành khẩn mời cô ấy đứng lên còn gì." Lâm Nhã Nghiên rất bất đắc dĩ, "Nhưng cô ấy không nghe mà."

Trương Học Thành liếc Lâm Nhã Nghiên, "Nhã Nghiên, người ta là khách, xin lỗi cho xong chuyện."

Cao Tử Đồng đắc ý.

Lâm Nhã Nghiên hơi khép mi, đưa tay ngoắc, "Cô qua đây."

Thiệu Tố Oánh biến sắc mặt, "Cô có thái độ gì thế hả?"

Trương Học Thành vội nói, "Nhã Nghiên, nói chuyện đàng hoàng."

Ông làm thế là vì muốn tốt cho Lâm Nhã Nghiên, ngay cả ông cũng không dám đắc tội cô gái nhỏ này, Lâm Nhã Nghiên làm sao có năng lực đó chứ. Cô ấy là một diễn viên tốt, ông không muốn lại phải tìm một diễn viên khác thích hợp cho vai này.

Lâm Nhã Nghiên không hề để ý đến ánh mắt những người ở đây, Thiệu Tố Oánh không qua thì nàng qua, nàng hơi khom người, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói.

"Em còn muốn quậy thế nào, hửm?"

"Là chị quậy, tôi không có."

Lâm Nhã Nghiên cong môi, "Được thôi, nếu em đã kiên trì nói vậy, chị đành phải nói với chị hai em, rồi lại để chị hai em nói với bà nội và chị cả rằng em ở bên ngoài làm xằng làm bậy, thế nào."

"Chị dám!"

"Sao chị không dám, Tố Oánh à, đừng học thói xấu theo người ta, bằng không, bà nội sẽ cảm thấy gia môn u ám, đưa em về lò đúc lại, ờm... giam mấy tháng chép kinh này, hoặc là nhốt trong phòng này, hoặc là đưa ra nước ngoài này..."

Thiệu Tố Oánh trừng mắt, "Lâm Nhã Nghiên, chị dám uy hiếp tôi."

"Không dám không dám, nhưng dù sao em cũng là em gái Tỉnh Nam, chị không muốn em lầm đường lạc lối."

"Chị, chị..."

"Được rồi, đừng chị chị chị chị nữa. Ngoan, về nhà đi, đừng ra ngoài quậy."

Lâm Nhã Nghiên ngoài cười trong không cười vịn vai cô ấy.

Thiệu Tố Oánh cắn môi, thở hổn hển trừng nàng.

Đúng lúc này, nàng cao giọng nói, "Thực xin lỗi Thiệu tiểu thư, ban nãy ấy mà, quả thật tôi không nên như vậy, tại tôi quá để ý tới kịch bản của mình thôi."

Thiệu Tố Oánh dùng sức hất tay cô ra, "hừ" rồi sa sầm mặt xoay người rời đi.

Cao Tử Đồng sững sờ, không ngờ Thiệu Tố Oánh cứ thế cho qua, bèn vội vã đuổi theo, "Oánh Oánh!"

Lâm Nhã Nghiên huơ huơ tay, "Tạm biệt Thiệu tiểu thư, lần sau lại ghé chơi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top