Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Lâm Nhã Nghiên rút lấy tờ kết quả, đặt bừa bên cạnh, "Cái này không quan trọng, may mà em đến".

Danh Tỉnh Nam liếc nàng, "Sao thế?"

"Em còn hỏi chị sao thế?" Lâm Nhã Nghiên ngồi xuống bên giường, "Ban nãy có phải em nghe được gì rồi không?"

Danh Tỉnh Nam nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Lâm Nhã Nghiên lườm cô, "Em nghe được mà không vào, còn định đi nữa, vị hôn thê của em bị tỏ tình đấy."

Danh Tỉnh Nam bình tĩnh nhìn nàng, "Không phải chị rất thích cậu ta sao?"

"Chị..." Lâm Nhã Nghiên phản ứng lại, hình như khi nàng chưa biết bác sĩ Danh là Danh Tỉnh Nam và khi Thôi Thắng Triệt còn ở bệnh viện, nàng đã thể hiện sự lưu luyến si mê một cách sâu sắc của mình dành cho Thôi Thắng Triệt ngay trước mặt Danh Tỉnh Nam.

Lâm Nhã Nghiên hơi thẹn thùng, Danh Tỉnh Nam lúc đó có thể xem là bị cắm một cái sừng thật to nhỉ...

Nhưng bây giờ xem ra, người ta chẳng có cảm giác gì, ôi cảm giác thất bại dữ dội!

"Nhã Nghiên, Thôi Thắng Triệt đi rồi?"

Tú Trí đi vào, thấy Danh Tỉnh Nam đứng đây thì hơi ngẩn người, "Bác sĩ Danh, cô cũng ở đây à?"

Danh Tỉnh Nam gật đầu với cô ấy rồi xoay người ra cửa.

Tú Trí nhìn bóng lưng Danh Tỉnh Nam, quay đầu hỏi Lâm Nhã Nghiên, "Thôi Thắng Triệt nói gì với em vậy?"

Châu Thi Vũ híp mắt, đánh mạnh vào gối, "Danh Tỉnh Nam, xem như em lợi hại."

"Hả? Bác sĩ Danh lại làm sao?"

"Không có gì." Lâm Nhã Nghiên không vui nói.

Tú Trí ngồi bên cạnh nàng, lấy bánh ngọt kia qua, cầm một cái lên ăn, "Thắng Triệt có tâm, sao cậu ta biết em thích ăn mấy thứ này?"

Lâm Nhã Nghiên nhìn những món bánh ngọt kia, chợt nhớ tới ban nãy Thôi Thắng Triệt muốn nói lại thôi, "Tú Trí, Thắng Triệt vừa nói thích em."

"Phụt... khụ khụ khụ!"

Tú Trí sặc hồi lâu mới khó có thể tin mà hỏi: "Cái gì? Cậu ta thích em?"

"Chị kinh ngạc như vậy làm gì?" Lâm Nhã Nghiên ghét bỏ nói, "Lẽ nào chị cảm thấy mọi người đều mắt kém như Danh Tỉnh Nam à?"

"Không phải, sao đột nhiên cậu ta nói như vậy, loại tin tức này không đùa được đâu".

"Chị yên tâm, không ai biết cả, em sẽ nói rõ với cậu ấy."

Tú Trí lắc đầu bất đắc dĩ, "Em đó, sau này không có chuyện gì thì bớt cười đầy yêu khí với người khác đi, nam sinh vừa vào showbiz mới nổi tiếng như Thôi Thắng Triệt bị em câu dẫn là rất bình thường. Có điều em yên tâm, quản lý của cậu ta sẽ không để cậu ta làm loại chuyện phá hủy con đường nổi tiếng như vậy. Đương nhiên, dần dần chính cậu ta cũng hiểu, em không phải là đối tượng tốt đẹp gì."

Khóe miệng Lâm Nhã Nghiên giật giật, "Yêu khí? Câu dẫn? Không phải đối tượng tốt đẹp? Tú Trí nữ sĩ, chị đúng là quản lý của em sao?"

Tú Trí nhướng mày với nàng, "Được rồi được rồi, chị đùa mà, ngoại trừ quá mê trai đẹp ra thì em là một mỹ nhân tốt mẫu mực."

"Đệch, cút cút cút."

Tú Trí vui vẻ, kỳ thực cô nói cũng không sai, Lâm Nhã Nghiên trông có vẻ diêm dúa lẳng lơ nhưng thực tế bị người nhà quản rất chặt, do từ nhỏ đến lớn đã tồn tại một vị hôn phu như vậy nên ngay cả cơ hội để nàng lén lút quen bạn trai cũng không có. Thế là, giai đoạn bình thường đùa giỡn con trai của Lâm Nhã Nghiên đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Chẳng qua lần này, người nàng muốn chọc ghẹo danh chính ngôn thuận là của nàng, hẳn không ai tới quấy rầy, nhưng... Tú Trí hy vọng lần này không phải là do cảm giác mới mẻ của Lâm Nhã Nghiên quấy phá.

Cái chân bị thương của Lâm Nhã Nghiên gần như khỏi rồi, theo lý mà nói, nàng đã có thể xuất viện về nhà nhưng vị đại minh tinh này hình như thích phòng bệnh này hay sao ấy, cứ nói muốn ở thêm mấy ngày.

"Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân à?" Lâm Nhã Nghiên thân thiết chào hỏi Tiêu Viễn Tống đi ngang qua phòng bệnh của mình.

Tiêu Viễn Tống gật đầu, lịch sự hỏi: "Thương thế của cô Lâm Nhã Nghiên sao rồi?"

"Gần như khỏe rồi."

"Vậy thì tốt."

"Ôi đúng rồi bác sĩ Tiêu, anh có thấy Danh Tỉnh Nam không?"

Gương mặt Tiêu Viễn Tống đầy ắp ý cười, "Tôi phát hiện, câu mà cô Nhã Nghiên hỏi tôi nhiều nhất chính là Danh Tỉnh Nam đang ở đâu."

Lâm Nhã Nghiên nhướng mày, "Thật à?"

"Thật, xem ra cô Nhã Nghiên rất thích Danh Tỉnh Nam."

"Bị anh nhìn ra rồi, tôi ấy mà, thực sự rất thích em ấy." Lâm Nhã Nghiên nói mà nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Viễn Tống ngẩn người, thực không ngờ nàng lại thản nhiên như vậy, "Con người Danh Tỉnh Nam khá nhạt nhẽo, cô Nhã Nghiên nếu thật sự thích thì phải chịu chút khổ rồi."

Lâm Nhã Nghiên nhún nhún vai, "Không sao, mặc kệ em ấy nhạt nhẽo hay không, dù sao..."

Nàng kịp thời thắng xe lại, trong lòng lặng lẽ bổ sung cho hoàn chỉnh câu, "dù sao đều là của tôi."

"Khụ khụ, vậy anh biết bây giờ em ấy ở đâu không?"

Tiêu Viễn Tống nói: "Vừa thấy ở hành lang bên kia."

"Cám ơn bác sĩ Tiêu."

Nói rồi, Lâm Nhã Nghiên chống gậy khập khiễng đi theo hướng Tiêu Viễn Tống chỉ.

Tiêu Viễn Tống nhìn bóng lưng yểu điệu ấy, cười than, "Danh Tỉnh Nam gặp phải một tình địch xứng tầm rồi."

Lâm Nhã Nghiên đeo khẩu trang, chống gậy đi về chỗ Tiêu Viễn Tống đã nói, nhưng nàng chống gậy dạo qua dạo lại gần đó thật lâu cũng không thấy bóng Danh Tỉnh Nam.

Ngay lúc nàng từ bỏ ý định, chuẩn bị về phòng thì một bé gái khoảng sáu bảy tuổi vừa chạy vừa kêu với một góc ngoặt, "Chị Tỉnh Nam, hôm nay Văn Văn rất ngoan, mẹ thưởng cho một que kẹo mút, chị Tỉnh Nam xem nè."

Giọng nói trong trẻo non nớt của trẻ con vô cùng rõ ràng trên hành lang vắng vẻ, Lâm Nhã Nghiên đi đến góc ngoặt, nhìn theo hướng cô bé.

Ánh nắng trưa chiếu thẳng vào, xuyên qua lá cây loang lổ mảng xanh mảng vàng bên cạnh, rơi xuống hai người một cao một thấp.

Cô bé hồn nhiên đáng yêu, cầm que kẹo màu hồng, cố gắng giơ đến trước mặt người con gái.

Nhưng, chiều cao của cô bé có hạn.

Ngay lúc cô bé mỏi muốn buông tay thì Lâm Nhã Nghiên thấy người con gái mặc áo blouse trắng ngồi xổm xuống, đưa tay nhận lấy que kẹo của cô bé, gương mặt luôn đạm nhạt hiện ra ý cười, khóe môi cong cong, càng lộ vẻ dịu dàng.

Lâm Nhã Nghiên ngẩn người, nàng trước giờ chưa từng thấy Danh Tỉnh Nam cười. Khoảnh khắc ấy, gương mặt Danh Tỉnh Nam trong trẻo mà rạng rỡ.

Lâm Nhã Nghiên không biết hình dung cảm giác lúc này của mình thế nào, trong lòng vừa mềm mại vừa kinh ngạc lại vừa rung động. Hóa ra một người không hay cười, khi cười lên lại đẹp đến vậy.

"Chị Tỉnh Nam, chị kia luôn nhìn chị kìa." Cô bé không biết đã xoay người lại lúc nào, chỉ vào Lâm Nhã Nghiên mà nói.

Lâm Nhã Nghiên chợt hoàn hồn, "Khụ khụ, chị chỉ là tùy tiện đi dạo thì gặp phải em, trùng hợp ha."

Danh Tỉnh Nam đứng dậy, gương mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm, cô nói với cô bé kia, "Bớt ăn kẹo lại, sâu răng đấy."

Cô bé chu mỏ, "Vậy em chỉ ăn lần này thôi, được không?"

Danh Tỉnh Nam dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, "Tùy em."

Cô bé nở nụ cười, "Em bảo đảm chỉ ăn lần này, lần sau rất lâu rất lâu nữa mới ăn."

Danh Tỉnh Nam khẽ gật đầu.

Lâm Nhã Nghiên mỉm cười, nói sao nhỉ, trước đây nàng luôn cảm thấy Danh Tỉnh Nam cho cảm giác như thế ngoại cao nhân, không cười không giỡn, tựa như không hề có tình cảm. Nhưng sau nụ cười ban nãy, nàng mới nhận ra Danh Tỉnh Nam cũng là một con người, hơn nữa còn là một người y thuật rất tốt, rất quan tâm đến bệnh nhân.

Cô bé đột nhiên nói: "Chị Tỉnh Nam, chị kia vẫn đang nhìn chị kìa."

Danh Tỉnh Nam nhìn Lâm Nhã Nghiên. Nàng cau mày, chống gậy đi tới, "Em gái nhỏ à, em ấy đẹp nên người khác nhìn cũng rất bình thường."

Cô bé mở to mắt, rất tán thành gật đầu, "Chị Tỉnh Nam là người đẹp nhất em từng gặp, đẹp hơn cả ngôi sao trên ti vi nữa."

Lâm Nhã Nghiên xoa đầu cô bé, "Chị cũng thấy vậy."

Cô bé cười đắc ý, "Cho nên hôm qua em đã nói với mẹ, Văn Văn muốn gả cho Chị Tỉnh Nam, mẹ còn cười rất vui đấy."

Lâm Nhã Nghiên lảo đảo, suýt đứng không vững, nàng nheo mắt, "Em gái nhỏ, em nói gì?"

Cô bé chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt chị gái này hơi đáng sợ nhưng vẫn kiên trì nói: "Em nói, em muốn gả cho chị Danh Tỉnh Nam..."

Nói xong, cô bé cảm thấy ánh mắt của chị gái xa lạ càng đáng sợ hơn, sau đó cô bé nghe chị ấy nói: "Em gái nhỏ à, không được."

Vẻ mặt cô bé ngây thơ, "Tại sao không được ạ?"

Lâm Nhã Nghiên cong môi, ánh mắt quyến rũ, "Bởi vì chị Tỉnh Nam là của chị nhé."

Cô bé bĩu môi, "Không phải đâu."

"Sao không phải, em hỏi chị ấy thử xem." Lâm Nhã Nghiên đưa tay kéo người nào đó thờ ơ không quan tâm lại, "Tỉnh Nam à, em nói xem, em sẽ kết hôn với người nào khác ngoài chị sao?"

Cô bé tha thiết chờ mong nhìn Danh Tỉnh Nam.

Danh Tỉnh Nam khựng lại, nhìn nụ cười xinh đẹp của Lâm Nhã Nghiên, trầm mặc hai giây mới nói: "Chị an tĩnh lại chút, tôi sẽ không cưới người khác."

Cô bé sững sờ hồi lâu, từ từ phản ứng được ý của Danh Tỉnh Nam, sau đó: "Hu hu hu hu... Òa!"

Cô bé khóc lớn chạy đi, kẹo que màu hồng vô cùng đáng thương bị bỏ quên trên nền đất.

Lâm Nhã Nghiên há miệng, vội vã gọi với theo bóng lưng bé nhỏ kia, "Này này, Văn Văn! Văn Văn! Đừng khóc mà, chị mua kẹo cho em nha, em quên chị Tỉnh Nam đi là được..."

Tiếc là bóng dáng bé nhỏ kia không nghe khuyên bảo, vẫn chạy đi mất. Lâm Nhã Nghiên mím môi bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn người nào đó thờ ơ vô cảm, "Nè, sao em lại bắt nạt con nít hả?"

Danh Tỉnh Nam ung dung phản bác, "Là chị bắt nạt con nít."

"Chị bắt nạt con nít hồi nào?"

Lâm Nhã Nghiên vuốt mái tóc dài trên vai, sóng mắt đong đưa lấp lánh, nàng mỉm cười nói. "Là em, em nói em hết lòng hết dạ với chị mới làm tổn thương trái tim cô bé."

Danh Tỉnh Nam nhìn vào mắt nàng, chốc lát sau lại không tự nhiên dời đi, ánh mắt cô gái này luôn khiến Danh Tỉnh Nam cảm thấy là lạ.

"Không phải hết lòng hết dạ, điều tôi nói là hiện thực mà thôi." Danh Tỉnh Nam dứt lời liền nhấc chân rời đi.

Lâm Nhã Nghiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vã chống gậy, "Này này này, đợi chị với, Danh Tỉnh Nam, chị là bệnh nhân của em đó!"

"Chị có thể từ từ đi."

"Em đỡ chị đi."

"Chị có gậy."

"Gậy cũng có thể té mà, đỡ chị."

"Nếu biết thế thì chị không nên ra ngoài."

"..."

Dần dần, chân Lâm Nhã Nghiên đã hoàn toàn khỏi, vì công việc, nàng cuối cùng cũng không thể không xuất viện.

Tú Trí vừa thu dọn đồ đạc cho nàng vừa nói với nàng về lịch trình, "Tuần này nhất định phải đẩy nhanh tiến độ quay mấy kỳ "chủ nhật", kế đó tháng sau chuẩn bị vào đoàn phim."

Lâm Nhã Nghiên: "Tháng sau? Tháng sau vào đoàn phim?"

"Phải, phim điện ảnh của đạo diễn Trương đã quyết định ngày rồi."

"Được thôi." Lâm Nhã Nghiên mang giày vào, nói rồi bước ra ngoài.

"Ôi! Em đi đâu thế?"

Lâm Nhã Nghiên ngoái đầu lại, cười: "Trước khi đi phải đến xem bác sĩ Danh nhà em chứ."

Tú Trí ngẩn người, "...Nh, nhà em?"

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

Lâm Nhã Nghiên đẩy cửa vào, biếng nhác hô, "Danh Tỉnh Nam."

Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu, chưa trả lời nàng, ánh mắt rơi trên đôi giày cao gót màu đen 10 cm dưới chân nàng.

Chân Lâm Nhã Nghiên vốn thon dài thẳng tắp, sau khi mang giày cao gót có thể khiến người ta, máu huyết tuôn trào. Nàng chú ý tới tầm mắt của Danh Tỉnh Nam, tức thì gập chân tạo dáng.

"Đẹp không?"

"Ai cho chị mang giày cao gót?"

"Hả?"

Lâm Nhã Nghiên sững sờ, tư duy của người này không giống người bình thường, "Sao?"

"Chân tuy khỏi nhưng chưa khỏi đến mức cho chị làm vậy." Ánh mắt Danh Tỉnh Nam nặng nề, cuối cùng trầm giọng phun ra hai chữ, "Cởi ra."

Lâm Nhã Nghiên sững sờ, khúc khích cười ra tiếng, "Bác sĩ Danh, cởi ở đây không hay đâu nhỉ."

Nàng nhấn mạnh chữ "cởi" khiến người nghe vô cùng mờ ám.

Danh Tỉnh Nam hơi thay đổi sắc mặt, không muốn để ý tới nàng nữa.

Lâm Nhã Nghiên không hề để bụng, điệu đà đi đến bên cạnh Danh Tỉnh Nam, hơi cúi người nói.

"Hôm nay chị tới là để nói cho em biết, chị sắp xuất viện rồi."

"Ừ, biết."

"Chị tới tạm biệt em, tiện thể, xin số điện thoại em."

Danh Tỉnh Nam liếc nàng, "Làm gì?"

"Đương nhiên là sợ có tác dụng phụ gì thì liên hệ em chứ sao." Lâm Nhã Nghiên không hề lung lay:

"Không có đâu, chị yên tâm."

Lâm Nhã Nghiên sớm biết Danh Tỉnh Nam sẽ nói như vậy, bèn rất tùy tiện khoác một tay lên vai Danh Tỉnh Nam, "Này, chị không phải dùng thân phận một bệnh nhân đến xin số đâu nhé, mà là dùng thân phận vị hôn thê, vợ chưa cưới đấy, em hiểu không?"

Danh Tỉnh Nam quả nhiên có chút phản ứng. Trong lòng Lâm Nhã Nghiên hơi đắc ý, người của Danh gia đế đô quả nhiên rất xem trọng lời hứa và thân phận, bây giờ Danh Tỉnh Nam trông có vẻ không mấy thích nàng, nhưng với sự thực rằng nàng là vị hôn thê, Danh Tỉnh Nam vẫn rất để tâm.

Lâm Nhã Nghiên bổ sung, "Có điều chị cũng không nhất định phải hỏi em, hỏi người nhà của em chẳng qua chỉ mấy phút đồng hồ thôi là có số ngay, nói không chừng họ còn rất vui vẻ vì cuối cùng chị cũng thấy hứng thú với em đấy."

Danh Tỉnh Nam "ừm" một tiếng, "Tôi có số của chị."

"Hả?"

Lần này đến lượt Lâm Nhã Nghiên bất ngờ, "Em có số của chị? Chị có cho em sao?"

"Mẹ chị cho."

Lâm Nhã Nghiên nhướng mày, "Vậy em gọi cho chị, chị lưu số của em."

"Lần sau."

Lâm Nhã Nghiên không tin, nàng đi rồi, Danh Tỉnh Nam còn gọi cho nàng chắc? Nếu dễ dàng như vậy, hai mươi năm qua, họ đã gặp nhau rồi.

"Danh Tỉnh Nam, em đừng gạt chị."

Lâm Nhã Nghiên không hề khách sáo dựa vào bàn làm việc của Danh Tỉnh Nam, nghiêng đầu nhìn Danh Tỉnh Nam, vài sợi tóc nâu nhạt đung đưa theo gió trước mặt Danh Tỉnh Nam. Mắt Danh Tỉnh Nam hơi nheo lại, cuối cùng lấy di động của mình ra, vẻ mặt bình thản giao vào tay nàng.

Khóe môi Lâm Nhã Nghiên cong lên, "Vậy mới đúng chứ."

Nàng hài lòng cầm điện thoại gọi cho mình. Kỳ thực nàng cũng có thể đoán được, Danh Tỉnh Nam đưa điện thoại cho mình đại khái vì thời gian qua tiếp xúc chung, Danh Tỉnh Nam có hơi hiểu nàng.

Danh Tỉnh Nam không đưa, nàng sẽ nghĩ cách lấy cho bằng được, nhưng trước khi có, nàng sẽ quấy rầy Danh Tỉnh Nam rất lâu.

Suy nghĩ của Danh Tỉnh Nam rất đơn giản, lãng phí thời gian như vậy, không bằng trực tiếp rõ ràng.

Sau khi có được số điện thoại, Lâm Nhã Nghiên vốn còn muốn trêu bác sĩ Danh nhà nàng thêm nhưng Tú Trí gọi điện thoại tới bảo nàng nhanh chóng xuất phát, hết cách, nàng đành phải lưu luyến rời khỏi văn phòng Danh Tỉnh Nam.

Lâm Nhã Nghiên đi không lâu, điện thoại Danh Tỉnh Nam liền hiển thị có tin nhắn.

Cô mở ra xem, bên trong là một câu rất "Lâm Nhã Nghiên": "Danh Tỉnh Nam, chờ chị về tìm em nha ~~"

Danh Tỉnh Nam mím môi, dùng giọng điệu bác sĩ dặn dò bệnh nhân: "Thời gian này đừng mang giày cao gót."

Lâm Nhã Nghiên: "Lời Danh Tỉnh Nam nói, chị sẽ cố gắng nghe theo."

Danh Tỉnh Nam nhìn, ấn nút khóa màn hình.

Điện thoại im lặng chưa lâu, mấy phút sau lại hiển thị có cuộc gọi đến. Nhưng lần này không phải Lâm Nhã Nghiên mà là chủ nhân Danh gia hiện tại - Danh Đan.

"A lô."

"Danh Tỉnh Nam, ở bệnh viện?"

"Ừ."

Giọng nói bên kia điện thoại vừa trầm thấp vừa ôn hòa, "Tết năm nay nhớ về nhà đấy, đừng có ra nước ngoài như năm ngoái."

Danh Tỉnh Nam không đáp lời ngay.

"Sao hả, lại không về à?"

Đối phương vờ tức giận, "Dạo này chị không khỏe lắm, em về xem thử."

Ánh mắt Danh Tỉnh Nam hiện lên ý cười hiếm thấy, trong nhà có bác sĩ riêng, đâu cần cô ra tay, nhưng cô không vạch trần, chỉ nói: "Em biết rồi, chị."

"Đúng rồi, cũng dẫn Lâm đại tiểu thư về nhé."

Danh Tỉnh Nam hơi khựng lại, "Có cần không?"

"Chị nghe nói hai đứa ở chung rất tốt, Danh Tỉnh Nam, kết hôn là chuyện sớm muộn, nếu hai đứa hài lòng lẫn nhau thì Tết năm nay dẫn về cho bà nội xem mặt, tiện thể, cũng cho chị xem!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top