Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc gặp gỡ thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là để trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đây. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí... Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để đó nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu :

"Now, you are leaving me.

Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh. Hỡi, gió ơi có bay về xa?

Hãy nói với anh rằng : người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh..."

Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một người con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :

- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?

Người con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :

- Ơ. Cửa của nhà em à?

- Không - nó bực mình - Nhưng anh không thấy là đang nắng à?

- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ - người con trai phì cười.

- Em không thích nắng! - nó gắt nhẹ.

Người con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :

- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế?

- Chuyện của nhà anh à? - nó phản bác.

Với tay đóng cánh cửa, người con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :

- Nhưng mà não hết cả lòng!

- Chả liên quan...

Nó tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Người con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :

- Anh là Minh. Làm quen nhé?

- Ừm...

- Thế em tên gì?

- Ừm - nó lơ đãng.

- Tên là "Ừm" á? Bố mẹ em vui tính thế?

Nó giật mình, bẽn lẽn :

- À nhầm... Hương. Linh Hương ạ.

- Tên chả hợp với người gì cả - hắn tủm tỉm.

- Ơ hay - nó trố mắt - Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?

- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì... - hắn mập mờ

- Mặt làm sao? - nó cáu.

- Mặt thì cứ như... "Hot girl Hoa Quả Sơn" ý... - hắn cười

Nó trợn mắt :

- Anh bảo em giống khỉ á?

- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết. - hắn che miệng cười

Nó làu bàu :

- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.

Hắn nhắn nhó :

- Cười phát anh xem nào - miệng nói, còn tay kéo miệng nó ra tới tận mang tai - Đấy, giống người hơn rồi ấy.

- A a a a a a a a a a a ! - nó kêu thất thanh - Đau! Anh bị điên à?

Hắn thả tay ra, lè lưỡi :

- Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.

- Vâng - nó bĩu môi - lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!

Hắn bật cười :

- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!

Thấy nó im lặng, hắn lại bắt chuyện :

- Em đến đây làm gì?

- Thế anh đến đây làm gì? - nó vặn vẹo.

- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học...

- À ra thế - nó mỉa mai - tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái "toạch"...

- Không. Năm ngoái anh đi du học...

- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?

- Hờ... Anh thích thế ấy.

- Đúng là điên mà...

Hắn trầm ngâm :

- Thực ra... Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và... qua đời...

Nó quay sang hắn, đôi mắt mở to. Thấy hắn lảng đi, nó bối rối :

- Em... em xin lỗi...

- Ừ không sao - hắn nhẹ nhàng - Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.

Hắn lại đùa được ngay. Nó cười, nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :

- Anh hay thật ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top